Chương 51 - 52

Chương 51: Lẻn vào cửa hàng rối gỗ, tử vong đến gần.

Như Tiểu Lam mang theo chó ngốc đi vào trong cửa hàng.

Trong viện im ắng, nếu không phải biết được Đại Lý Tự đã phái rất nhiều người vào đây, thì nàng cũng không thể tin được trong phòng này lại có thể cất giấu được nhiều người như vậy.

Ba gian phòng, tính sơ sơ chắc cũng đã có không dưới mấy trăm người không chống đỡ được mà chết ở trong đó.

Nhưng mà hiện tại trong phòng lại tĩnh lặng đến đáng sợ, Như Tiểu Lam đi đến chỗ cửa sổ ở phía dưới, cùng chó ngốc thò đầu qua, nhìn quanh trong phòng.

Trong phòng trống rỗng, đến một bóng người cũng không có.

Như Tiểu Lam cắn chặt móng vuốt, hết sức rối rắm.

Nàng cũng không có nghĩa vụ phải vào đó cứu người, nếu Thanh Mặc Nhan xảy ra chuyện, thì nàng sẽ được tự do.

Nhưng mà sự tình đã đến nước này, đột nhiên nàng lại phát hiện ra, trong lòng nàng rất sợ việc Thanh Mặc Nhan sẽ gặp phải chuyện không may.

Đi vào trong phòng, Như Tiểu Lam phóng nhẹ bước chân.

Trong phòng di động mùi vật liệu bằng gỗ, trên vách tường treo một loạt rối gỗ đã được chế tác xong, chỉ có điều bọn chúng đều không có đầu, có mỗi phần thân thể được chế tạo từ gỗ, không có một chút sinh khí nào.

Trên bàn, để không ít vật liệu gỗ, còn có một ít linh kiện trên thân thể rối gỗ, phân tán lung tung ở đó.

Lại đi vào bên trong, phòng trong bày đầy đầu rối gỗ được điêu khắc từ bạch ngọc, một đám đều mang theo gương mặt lạnh như băng.

Như Tiểu Lam không khỏi rùng mình một cái.

Oán khí quá nặng.

Không nghĩ tới ở nơi này nàng lại gặp được thuật nhiếp hồn.

Không ổn a.

Như Tiểu Lam do dự đứng lên.

Hiện tại trong tay nàng đến nửa điểm chuẩn bị cũng không có, tuy rằng ông nội đã dạy cho nàng không ít, nhưng mà hiện tại trên tay nàng không có gì cả, càng đừng nói đến lá bùa để thi pháp.

Nàng suy nghĩ một hồi, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người chó ngốc.

Đúng rồi!? Chó!

Khóe miệng Như Tiểu Lam lộ ra răng sữa nhỏ, hắc hắc hắc, chó ngốc, thành thật xin lỗi a.

Cửa hàng rối gỗ, hậu viện.

Sương mù màu xám vây quanh bốn phía, không có điểm cuối.

Đầu Thanh Mặc Nhan đau như muốn nứt ra, hắn dùng sức quơ quơ đầu, muốn kéo lại chút thanh tỉnh.

Trước mắt có bóng người lay động, bóng dáng đó có chút xa lạ.

Thanh Mặc Nhan nhắm chặt mắt lại, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, tầm mắt đã rõ ràng hơn không ít.

"Thiếu Khanh đại nhân tỉnh rồi sao?" Một nam tử xa lạ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Quay đầu nhìn, cả kinh khi thấy hai tay chính mình đang bị khóa lại.

Nam tử xa lạ trên người khoác kiện áo choàng cũ kỹ, mũ choàng đội lên trên đầu, gương mặt bị giấu ở trong đó.

"Thiếu Khanh đại nhân vẫn nên giữ sức cho tốt đi, một lúc nữa mặt trời sẽ xuống núi, nếu mà không chói ngươi lại, đến lúc đó cổ độc phát tác, thì sẽ gây ảnh hưởng đến ta a."

Thanh Mặc Nhan cố gắng nhớ lại mọi chuyện phát sinh lúc trước, sau khi hắn dẫn theo người đi vào bên trong cửa hàng rối gỗ, thì rất giống như là đang đi vào một mảnh sương mù, tìm mãi mà không thấy đường, cũng vô pháp tìm ra đường cũ để quay về.

Sau đó cũng không biết tại sao lại mất đi ý thức.

Cổ độc phát tác?

Nếu nói như thế hắn đã bị nhốt ở đây những hai ngày một đêm.

"Ngươi muốn gì?" Thanh âm Thanh Mặc Nhan có chút khàn hỏi.

Nam tử xa lạ cười khanh khách đứng dậy: "Trái tim của Thiếu Khanh đại nhân là trân phẩm khó mà có được, bị cổ trùng cắn nuốt nhiều năm như thế mà vẫn không chết... Nhất định có thể chế thành tác phẩm khiến ta hài lòng."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi co lại.

"Những con rối đó... Đều do ngươi tạo ra?"

Tầm mắt dần dần rõ ràng, nhìn xung quanh toàn là phụ kiện của rối gỗ.

Nam tử xa lạ cầm một con rối ở trên bàn lên, tinh tế vuốt ve mặt nó: "Chúng nó cũng không phải là món đồ chơi của trẻ con."

Trước ánh mắt kinh hãi của Thanh Mặc Nhan, nam tử buông con rối xuống, từ cái bình bên cạnh lấy ra một thứ máu chảy đầm đìa.

"Thiếu Khanh đại nhân có biết đây là cái gì không?"

Một cỗ mùi vị huyết tinh xông thẳng tới mũi.

Hàm răng Thanh Mặc Nhan nghiến lại.

Hắn đương nhiên biết đây là cái gì.

Trái tim, nó được móc ra từ trong thân thể người sống.

Nam tử không hề để ý đến máu tươi làm bẩn áo choàng hắn, hắn đưa đầu lưỡi ra, liếm vết máu ở trên tay.

"Chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ nữa thôi, là hài tử đáng yêu của ta sẽ rất hoàn mỹ."

Hắn cẩn thận dè dặt đem thứ máu me kia bỏ vào trong thân thể rối gỗ, Thanh Mặc Nhan nhìn thấy hắn đang vẽ thứ gì đó rất kỳ quái lên trên người nó, ngay sau đó trên người rối gỗ hiện ra một đồ án màu đen, lướt qua trong giây lát.

"Khởi." Nam tử giật giật ngón tay nhẹ nhàng.

Con rối trên bàn ngồi dậy.

Thanh Mặc Nhan cả kinh.

Nam tử cười khanh khách ra tiếng, hắn cử động ngón tay không ngừng, con rối kia giống như đã được trao cho sinh mệnh, bắt đầu chuyển động linh hoạt.

"Không có già thì sẽ không có chết, không có sinh thì sẽ không có diệt, sinh mệnh như vậy tốt đẹp biết bao nhiêu, so với thân thể con người thì tốt hơn gấp trăm lần." Nam tử thở dài: "Hồng nhan rồi cũng sẽ già, tướng quân rồi cũng có lúc đến tuổi xế chiều, làm gì có sự hoàn mỹ tồn tại lâu dài."

Thanh Mặc Nhan mở miệng.

"Hoàn mỹ? Bất quá là do định nghĩa của mỗi người mà thôi."

Mấy lần hắn đã thử cởi gông xiềng ra, nhưng đều gặp thất bại.

Hắn không dám sử dụng nội lực, nhưng mà vào giờ khắc này hắn biết rõ ràng, nếu hắn không thể lập tức thoát ra khỏi đây, thì đợi đến khi cổ độc phát tác, hắn sẽ không còn một chút cơ hội nào để chạy thoát.

Nhưng mà nếu hắn sử dụng nội lực, thì cũng sẽ gây nên độc phát.

Thật đúng là họa vô đơn chí, trong lòng hắn cười khổ.

Điều duy nhất đáng để ăn mừng là lần này hắn đã không mang vật nhỏ theo.

Cũng không biết trong khoảng thời gian không có hắn, nó có gặp rắc rối gì hay không.

Đại khái hắn sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy vật nhỏ đi... Thanh Mặc Nhan thoáng thất thần.

Nam tử xa lạ điều khiển con rối đi đến trước mặt hắn: "Trái tim Thiếu Khanh đại nhân là trân phẩm khó gặp, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chế tạo ra một con rối hoàn mỹ nhất từ trước đến giờ."

Hắn giật giật ngón tay, rối gỗ dưới sự điều khiển của hắn cầm cây chủy thủ trên bàn lên.

"Thời gian cũng không sai biệt lắm a." Nam tử xa lạ thản nhiên nói.

Hắn vừa dứt lời, Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy trong lòng truyền đến một trận đau nhức, tức thì toàn thân căng lên, con ngươi đen trắng rõ ràng bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi.

Hắn lỗ lực khống chế hô hấp, trong tầm mắt màu đỏ, hắn nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của con rối đang dần dần đến gần.

Đau nhức ở chỗ ngực không ngừng truyền đến, mỗi một lần đều như muốn phá vỡ làn da hắn, cắn hết máu thịt hắn.

"Muốn trái tim của ta?" Thanh Mặc Nhan nói ra từ kẽ răng.

Nam tử ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có sức lực để nói chuyện."

Gương mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn không sợ chết, bởi vì cái chết luôn ở rất gần hắn.

Thời điểm con rối đến gần, Thanh Mặc Nhan đột nhiên sử dụng nội lực, nội lực tăng vọt phá nát gông xiềng ở trên tay, tuy rằng hắn chỉ có một cánh tay khôi phục được sự tự do, nhưng mà chỉ cần như thế thôi cũng đã đủ giúp hắn nắm bắt được cơ hội.

Hắn giơ chân đạp ngã con rối, đồng thời tiếp được thanh chủy thủ ở giữa không trung.

Tất cả đều hoàn thành trong nháy mắt.

Thanh Mặc Nhan vung tay ném cây chủy thủ kia đi.

Bởi vì khoảng cách rất gần, nên chủy thủ chuẩn xác cắm vào giữa ngực nam tử xa lạ.

Trúng? Hay là... Không trúng?

Màu đỏ trong mắt Thanh Mặc Nhan càng nhiều thêm.

Hắn không thấy rõ cảnh vật trước mặt.

Bởi vì có liên quan đến việc sử dụng nội lực, khiến cho cổ độc trong người hắn tăng lên.

Đau đớn tựa như lưỡi dao sắc bén cắt đứt thân thể hắn, lặp đi lặp lại, khiến người ta không thể nào chịu đựng được.

Chết đi, cứ chết như vậy cũng rất tốt, hắn chịu đựng đủ rồi!

Thân thể Thanh Mặc Nhan buông lỏng, hắn mở to mắt ra, đồng tử không ngừng phóng lớn.

Loại đau đến tận cùng bắt đầu khuếch tán.

Tử vong đang đến gần...



Chương 52: Tiểu bạch quang, xem ta ăn ngươi đi!

Tử vong đến gần với hắn.

Đồng tử Thanh Mặc Nhan chợt phóng lớn, trong tầm mắt màu đỏ, hắn phảng phất nhìn thấy cả gian phòng đang lay động.

Rối gỗ treo trên tường ào ào rơi xuống mặt đất.

Ngực bị hắn ném mạnh chủy thủ đâm trúng, nhưng nam tử xa lạ cũng không vì vậy mà ngã xuống, hắn giống như cơn gió xoay người bay ra phía bên ngoài.

Trong phòng vẫn tiếp tục lay động.

Là ảo giác sao?

Thanh Mặc Nhan không xác định được, bởi vì rất nhanh sau đó hắn lại cảm nhận được đau đớn, đem hắn lôi trở về từ chết lặng.

"Thanh Mặc Nhan!" Thân ảnh một nữ hài tử nhào vào trong lòng hắn, hai tay lôi kéo y phục hắn: "Thanh Mặc Nhan, ngươi không sao chứ?"

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi co lại, màu đỏ trong mắt tản ra một chút, một khối đá ngũ sắc ánh vào mi mắt hắn.

"Nhỏ... Vật nhỏ?" Hắn không dám tin vào hai mắt của mình.

Một nữ hài tử bốn, năm tuổi đang gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, trên người đeo theo một cái vòng cổ đá ngũ sắc.

Dù có hóa thành tro thì hắn cũng sẽ không nhận nhầm, hài nữ này là do sủng vật của hắn biến thành.

"Sao ngươi vào được đây?" Thanh âm hắn khàn khàn hỏi.

Trên người Như Tiểu Lam mặc một kiện y phục của rối gỗ trẻ con, váy phi thường ngắn, lộ cả nửa mông ra ngoài.

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này." Như Tiểu Lam gấp đến muốn khóc, cái bộ y phục quỷ này, thật là gió thổi nhẹ qua thôi cũng sẽ thấy lạnh a.

Nhưng mà thời điểm nàng biến thành người lại không có gì để mặc, thật không còn sự lựa chọn nào khác.

Nàng túm lấy y phục của Thanh Mặc Nhan, muốn kéo hắn lên.

Ở thời điểm này rồi mà còn hỏi mấy thứ chi tiết, phải chạy đi mới là thứ được ưu tiên trước mắt, bằng không lát nữa để con rối kia quay trở lại, mạng nhỏ của nàng sẽ khó mà giữ được.

Nhưng dáng người của nàng lại thấp bé quá mức, hơn nữa cũng không có nhiều sức lực, căn bản nâng không được Thanh Mặc Nhan.

"Ngươi lại sử dụng nội lực?" Như Tiểu Lam kinh ngạc hỏi.

Thanh Mặc Nhan vô lực gật gật đầu, bất quá hắn có thể cảm giác được, cổ độc phát tác trong cơ thể hắn đã không còn mạnh như lúc trước.

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không nữa.

Như Tiểu Lam vươn tay kéo mở cổ áo hắn ra, rồi nhìn thoáng qua vào bên trong.

"Chú pháp của ta vẫn chưa mất đi hiệu lực, ngươi cũng phải dùng chút sức lực đi, ta không kéo nhúc nhích được ngươi."

"Chú pháp?" Thanh Mặc Nhan không nhớ rõ lần trước nàng đã làm những gì với mình, nhưng bất quá lúc đó đúng là nàng đã thành công áp chế cổ độc trong người hắn xuống.

Hắn đẩy nàng ra, thân mình loạng choạng đứng dậy.

Như Tiểu Lam đỡ lấy cánh tay hắn.

Không đợi bọn họ đi ra tới cửa, trong phòng lại phát sinh chấn động một lần nữa, những con rối rơi trên mặt đất tựa như bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó khống chế, lập tức tất cả đều đứng lên tấn công về phía bọn họ.

Như Tiểu Lam kinh hô lên: "Cẩn thận!" Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Thanh Mặc Nhan xoay người ôm lấy nàng vào trong lòng, dùng phần lưng của hắn để cản sự tập kích của rối gỗ.

Như Tiểu Lam nghe được tiếng rên khẽ của hắn, nhưng mà nàng lại bị hắn ôm rất chặt, căn bản là không thể biết được hắn bị thương như thế nào.

"Muốn chạy trốn?" Thanh âm của nam tử xa lạ vang lên bên tai.

Thanh Mặc Nhan quay người lại, thấy hắn đang đứng ở nơi đó, mũ choàng ở trên đầu hắn rơi xuống dưới, để lộ ra khuôn mặt bên trong.

Đó là một khuôn mặt được điêu khắc từ bạch ngọc, không có lấy một tia biểu cảm, lạnh như băng.

Không nghĩ tới thân thể của đối phương... Cư nhiên cũng được làm thành từ rối gỗ.

Thanh Mặc Nhan cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, cánh tay đang ôm Như Tiểu Lam càng thêm khẩn trương.

"Vật nhỏ, ngươi không nên tới đây." Hắn thấp giọng nói.

Như Tiểu Lam mở to hai mắt.

Vì sao? Nếu mà nàng không đến, thì hắn căn bản là chết chắc rồi.

Không đợi câu trả lời của tiểu nhân nhi ở trong lòng, đột nhiên Thanh Mặc Nhan lại nở một nụ cười tươi. "Cũng tốt, sủng vật của ta trung tâm như một, nếu chủ nhân đã không còn nữa, thì nó cũng không muốn sống tiếp một mình... Không phải sao?"

Như Tiểu Lam há miệng ra thở dốc, cuối cùng vẫn đem ý nghĩ trân thật của bản thân nuốt vào trong bụng.

Cái gì mà trung tâm như một, nàng cũng không được tính là sủng vật, nàng chính là muốn đến đây để cứu hắn mà.

Nào có chuyện không thể sống một mình như hắn vừa nói, dù cho hắn có chết, thì nàng cũng sẽ cố gắng mà sống tiếp a.

Nam tử xa lạ ngoắc ngón tay, tất cả rối gỗ ở trên mặt đất đều đứng hết lên, trên môi gương mặt bạch ngọc khẽ mấp máy, nói ra tiếng người

"Các ngươi cho rằng một con chó đen nho nhỏ cũng có thể đảo loạn trận pháp ở nơi này?"

Chó đen?

Thanh Mặc Nhan cũng không biết tại sao Như Tiểu Lam vào được đây.

Như Tiểu Lam đưa đầu ra hỏi lòng ngực Thanh Mặc Nhan, nhìn vào khuôn mặt đang sửng sốt của hắn, tiếp theo lại thấy hắn lộ ra một tia biểu cảm hưng phấn.

Hắn ôm nàng, cự ly rất gần, cho nên hắn có thể nhìn thấy ánh sáng chợt lóe lên trong ánh mắt nàng.

"Chưa thử qua, sao ngươi lại biết là không được?" Như Tiểu Lam lè lưỡi về phía nam tử kia, làm mặt xấu cho hắn thấy.

"Nàng có thể khắc chế cổ độc?" Đột nhiên nam tử xa lạ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan không lên tiếng, ánh mắt rõ ràng đã âm u xuống.

"Phi, bất quá chỉ là món đồ chơi mà thôi, còn làm ra vẻ bùa phép gì chứ." Ngữ khí Như Tiểu Lam ngả ngớn, giống như là đang cố ý chọc giận đối phương.

Nam tử xa lạ ẩn ẩn tức giận: "Vật nhỏ không biết sống chết, nhìn trên người ngươi còn có một chút giá trị lợi dụng, ta sẽ để cho ngươi được chết toàn thây."

Vừa dứt lời, người nọ hé miệng ra, một đạo bạch quang từ trong miệng hắn bay ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan thất sắc.

Lúc trước ở Đại Lý Tự hắn đã nhìn thấy có người bị đạo bạch quang này chui vào trong cơ thể, phải chịu khống chế của nó, hắn không thể để vật nhỏ bị cái thứ này động tới.

Ngay ở lúc toàn thân hắn đang căng chặt, chuẩn bị mang vật nhỏ trong lòng tránh đi, thì chợt nghe thấy tiểu nhân nhi ở trong lòng cười khanh khách ra tiếng.

Hắn thoáng ngây người, bỗng thấy một cánh tay trắng như búp măng duỗi ra, không một chút trì hoãn nắm đạo bạch quang kia ở trong tay.

Thanh Mặc Nhan kinh sợ.

Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Đại Lý Tự, vật nhỏ cũng dùng móng vuốt đánh cho đạo bạch quang kia rơi xuống đất... Sau đó... Lại không cẩn thận bị nó chui vào trong bụng.

Đợi đến khi hắn cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam ở trong lòng, thì vừa đúng lúc thấy nàng thu tay lại, trực tiếp đem đạo bạch quang nhét vào trong miệng.

"Vật nhỏ!" Tức thì khuôn mặt Thanh Mặc Nhan trắng bệch cả ra.

Như Tiểu Lam mỉm cười với hắn, yết hầu khẽ giật giật, lộc cộc một chút đem vật kia nuốt xuống.

"Nếu hắn là người sống thì ta thật sự không có biện pháp để đối phó, nhưng không nghĩ tới người chế tạo ra rối gỗ cũng chỉ là một con rối vô dụng mà thôi, chúng ta được lợi rồi." Nàng cười hì hì.

Trong nháy mắt khi Như Tiểu Lam nuốt đạo bạch quang kia xuống, thân thể nam tử xa lạ ở đối diện bỗng tê liệt ầm ầm ngã xuống đất, ngay sau đó cả mặt đất đều bắt đầu rung động lên.

"Trận pháp đang mất đi hiệu lực." Như Tiểu Lam nhắc nhở hắn.

Thanh Mặc Nhan không chớp mắt nhìn chăm chú lên trên mặt nàng: "Ngươi thật sự không có việc gì?"

"Không có việc gì, thứ này ngược lại còn rất có ích đối với ta nữa." Nàng cũng là mới biết được chuyện này, nếu không phải nhờ trong lúc vô tình nuốt đạo bạch quang kia xuống, thì nàng cũng không thể biến thành hình người nhanh như thế.

Bạch quang là hồn phách mà con rối đứng đầu bắt được, lẽ ra không một ai dám ăn thứ này vào trong người, người thường nếu mà chạm vào nó thì nhất định sẽ bị rối loạn thần kinh, cuối cùng trực tiếp bị biến thành si ngốc.

Nhưng thân thể hiện tại của nàng lại không phải là con người, mà là động vật, cho nên nó mới không thể làm hại nàng đi.

"Không có pháp trận, căn phòng này sẽ sụp đổ." Như Tiểu Lam ôm chặt lấy cổ Thanh Mặc Nhan.

Không có thời gian để chạy thoát, Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ xoay người bảo vệ nàng ở phía dưới.

Nóc nhà ầm ầm sập xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip