Chương 11


Bí mật của gia đình Valkie

Căn nhà cổ kính im lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng thở khẽ của June và Mewnich xen lẫn tiếng gió rít qua những khe cửa nứt nẻ, tạo nên bản giao hưởng ma quái của sự cô độc và hoang tàn. Ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu nhỏ xíu trên bàn không đủ sức xua tan bóng tối dày đặc bao trùm căn phòng, khiến mọi thứ chìm trong một màn sương mù huyền bí.

Panly, người phụ nữ bí ẩn với vẻ ngoài sắc lạnh, đứng giữa phòng, chiếc hộp nhỏ trong tay cô phát ra ánh sáng mờ ảo, như thể chứa đựng một bí mật khủng khiếp. Valkie, thân thể run rẩy vì những linh hồn đang mượn cớ trú ngụ, lặng lẽ quan sát, ánh mắt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng June cảm nhận được sự run rẩy tinh tế dưới lớp áo đen dày.

June nhìn chiếc hộp. Nó nhỏ bé, cũ kỹ, bằng gỗ đen bóng loáng, được chạm trổ những hoa văn kỳ lạ, như thể từ một thời đại đã mất. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô – hỗn hợp giữa sự tò mò, sợ hãi và một chút… hứng thú. Đây là một trong tám chiếc chìa khóa, Panly đã nói vậy.

Tám chiếc chìa khóa để giải thoát những linh hồn bị giam cầm trong bức tranh "Chromatic Depths" và phá vỡ lời nguyền rủa kinh hoàng. Nhưng làm sao cô có thể tin tưởng Panly? Người phụ nữ này xuất hiện quá đột ngột, bí ẩn, và lời nói của cô ấy mang một sự lạnh lùng khó hiểu. Thêm vào đó, cái giá phải trả cho mỗi chiếc chìa khóa vẫn là một ẩn số đáng sợ.

"Panly…," June khẽ gọi, giọng cô run run. "Cô… cô thật sự muốn giúp chúng tôi sao?"

Panly mỉm cười, một nụ cười nhạt nhẽo, không chút ấm áp. "Tôi đã nói rồi, tôi biết rất nhiều điều. Và… tôi cần tự do."

Mewnich siết chặt tay June, ánh mắt cô gái trẻ tràn đầy lo lắng. "Chị June… em không tin tưởng cô ta."

June gật đầu, trong lòng cô cũng đầy nghi ngờ. Panly có thể là người giúp đỡ, cũng có thể là kẻ thù nguy hiểm. Đây không chỉ là một cuộc chiến chống lại lời nguyền rủa, mà còn là một cuộc chiến chống lại sự nghi ngờ, sự bất an, và cả sự phản bội tiềm ẩn. Và hơn hết, đó là cuộc chiến chống lại chính bản thân họ, khi họ phải đối mặt với những mất mát không thể lường trước.

"Cô nói bảy chiếc chìa khóa còn lại nằm rải rác ở khắp nơi trong không gian và thời gian," June nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Cô… cô biết làm sao để tìm chúng sao?"

Panly nhún vai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. "Tôi sẽ giúp các em. Nhưng… các em phải trả giá."

"Trả giá?" Mewnich thốt lên. "Chúng tôi phải trả giá gì cơ?"

Panly nhìn Valkie, ánh mắt cô ta chứa đựng một thứ gì đó khó đoán. "Chúng ta cần sự hợp tác của Valkie. Cô ấy là chìa khóa."

Valkie, hay đúng hơn là những linh hồn ấy, vẫn không nói gì. Chỉ có ánh mắt cô trở nên sắc hơn, như thể đang cân nhắc điều gì đó rất khó khăn. June thấy Valkie run rẩy, không phải do sợ hãi, mà dường như là… mệt mỏi. Một sự mệt mỏi đến tận cùng xương tủy.

"Valkie," June nói, "Chị… chị có sao không?"

Một giọng nói khàn khàn, yếu ớt vang lên từ trong thân xác Valkie. "Tôi… tôi mệt rồi. Những linh hồn này… họ đang… dần dần… chiếm lấy tôi."

June sững sờ. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra điều này. Valkie không chỉ đang giúp họ, mà cô ấy còn đang chiến đấu với chính bản thân mình. Một cuộc chiến khốc liệt, giữa ý chí của cô ấy và sức mạnh của những linh hồn tà ác đang dần nuốt chửng cô.

"Chị không sao chứ?" Mewnich lo lắng hỏi, giọng cô bé nghẹn ngào.

Valkie không đáp. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp nhỏ trên tay Panly. Rồi cô khẽ nói: "Tôi… tôi nhớ cha tôi."

Không khí trong phòng nặng trĩu. June và Mewnich nhìn nhau, họ hiểu rằng, câu chuyện về chiếc hộp bí ẩn, về lời nguyền rủa của "Chromatic Depths" chỉ là một phần nhỏ trong một bí mật lớn hơn, một bí mật liên quan đến quá khứ đau thương của Valkie và gia đình cô.

"Kể cho chúng tôi nghe về cha chị," June khẽ nói, giọng cô mềm mại hơn. Cô hiểu rằng, để hiểu được bí mật của "Chromatic Depths", họ cần phải hiểu được quá khứ của Valkie. Đó là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến sự thật.

Valkie khẽ thở dài, một tiếng thở dài chứa đựng bao nhiêu buồn đau, bao nhiêu mất mát. "Cha tôi… ông ấy là một nghệ sĩ nổi tiếng. Ông ấy… ông ấy yêu những bức tranh "Chromatic Depths". Ông ấy tin rằng chúng chứa đựng sức mạnh siêu nhiên, sức mạnh có thể giúp ông ấy đạt được bất cứ điều gì ông ấy muốn."

Valkie dừng lại, ánh mắt cô nhìn về khoảng không vô định. June thấy một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má Valkie, giọt nước mắt của nỗi đau, của sự hối hận, của sự mất mát.

"Ông ấy đã tìm kiếm những bức tranh đó suốt nhiều năm trời," Valkie tiếp tục, giọng cô khàn khàn. "Ông ấy tin rằng chúng sẽ mang lại sự bất tử và giàu sang cho gia tộc chúng tôi… Ông ấy sai rồi."

June và Mewnich im lặng lắng nghe. Họ hiểu rằng, câu chuyện mà Valkie sắp kể sẽ không dễ dàng gì, nó sẽ đầy những nỗi đau, những mất mát, và những bí mật khủng khiếp. Họ đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

"Cha tôi đã chết trong căn phòng này," Valkie nói, giọng cô khẽ run. "Ông ấy… ông ấy bị bức tranh hút cạn sinh khí… Linh hồn ông ấy… bị giam giữ trong đó."

June rùng mình. Cô không thể tưởng tượng nổi cái chết kinh hoàng của cha Valkie. Cô nhìn Mewnich, ánh mắt cô bé tràn đầy nỗi sợ hãi, nhưng cũng có sự đồng cảm sâu sắc dành cho Valkie.

"Sau khi cha tôi mất," Valkie tiếp tục, "những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Những tiếng động lạ, những bóng ma… Tôi… tôi đã cố gắng tìm hiểu sự thật… nhưng… tôi càng tìm hiểu, tôi càng thấy sợ hãi."

Valkie kể lại những sự kiện kinh hoàng xảy ra sau cái chết của cha mình. Những hiện tượng siêu nhiên, những lời nguyền rủa, những bí ẩn chưa lời giải đáp… Mỗi câu chuyện đều khiến June và Mewnich rùng mình, mỗi câu chuyện đều làm tăng thêm sự bất an trong lòng họ.

Trong khi Valkie kể chuyện, June để ý thấy ánh mắt Panly vẫn luôn dõi theo cô. Ánh mắt đó không có sự tò mò, không có sự thương hại, mà chỉ là… sự tính toán. Một thứ gì đó lạnh lẽo, tinh tế, và vô cùng nguy hiểm.

"Tôi… tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình," Valkie nói, giọng cô khẽ run. "Tôi… tôi thấy sợ hãi… Tôi không biết phải làm sao."

"Chị không cô đơn," June nói, giọng cô tràn đầy sự đồng cảm. "Chúng tôi ở đây cùng chị."

Valkie nhìn June, ánh mắt cô chứa đựng một chút hy vọng, nhưng cũng đầy sự nghi ngờ. "Tôi… tôi không biết phải tin ai nữa."

"Hãy tin tưởng chúng tôi, chị Valkie," Mewnich nói, giọng cô bé nhỏ nhẹ nhưng đầy quả quyết. "Chúng tôi sẽ cùng chị tìm ra sự thật."

Valkie im lặng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trong tay Panly. Trong ánh mắt ấy, June nhận ra một sự đấu tranh dữ dội. Đó là sự đấu tranh giữa sự tuyệt vọng, sự sợ hãi, và một chút… hy vọng mong manh.

"Tôi… tôi có thể… kể cho các em về gia đình mình," Valkie khẽ nói. "Có lẽ… có lẽ các em sẽ tìm ra được… sự thật."

June và Mewnich gật đầu. Họ hiểu rằng, bí mật của gia đình Valkie chính là chìa khóa để giải mã lời nguyền rủa của "Chromatic Depths". Họ đã sẵn sàng cho một câu chuyện dài, một câu chuyện đầy những bí ẩn, những nỗi đau, và những sự thật kinh hoàng.

"Gia tộc tôi…," Valkie bắt đầu, giọng cô khàn khàn, "Chúng tôi… chúng tôi là hậu duệ của một phù thủy quyền năng. Một phù thủy… đã tạo ra bức tranh "Chromatic Depths"."

June và Mewnich sững sờ. Họ không ngờ rằng, gia tộc Valkie lại có liên quan đến chính nguồn gốc của lời nguyền rủa.

Nội tâm June: Phù thủy… Thật không thể tin được. Vậy ra… tất cả đều bắt đầu từ đây sao?

Nội tâm Mewnich: Phù thủy… Điều này… điều này thật kinh khủng. Chúng ta… chúng ta đang đối mặt với một điều gì đó rất nguy hiểm.

"Ông cố cố của tôi…," Valkie tiếp tục, "Ông ấy là người đầu tiên sở hữu bức tranh "Chromatic Depths". Ông ấy tin rằng, bức tranh ấy chứa đựng sức mạnh vô song, sức mạnh có thể ban cho ông ấy sự bất tử và giàu sang."

Valkie kể lại câu chuyện về ông cố cách chín đời của mình, một người đàn ông tham vọng và đầy quyền lực. Ông ta đã sử dụng bức tranh để đạt được những mục đích đen tối của mình, làm giàu, chiếm đoạt quyền lực, và đàn áp những kẻ chống đối. Ông ta tin rằng, bức tranh sẽ giúp ông ta sống mãi mãi, và gia tộc ông ta sẽ mãi mãi thống trị thế giới. Ông ta sai rồi.

"Ông ấy… ông ấy đã trả giá đắt," Valkie nói, giọng cô nghẹn ngào. "Bức tranh… nó đã hút cạn sinh khí của ông ấy, hút cạn cả linh hồn ông ấy."

June và Mewnich không khỏi rùng mình. Họ hình dung ra sự kinh hoàng của cái chết đó, cái chết do chính tham vọng và lòng tham của con người gây ra.

"Sau ông cố cố tôi," Valkie tiếp tục, "những thế hệ tiếp theo trong gia tộc tôi đều sở hữu bức tranh "Chromatic Depths". Họ đều tin rằng, họ có thể kiểm soát được sức mạnh của bức tranh… Họ đều sai rồi."

Valkie kể lại những câu chuyện về các thế hệ tiền bối của mình, những người đã chết một cách bí ẩn, những người đã bị bức tranh "Chromatic Depths" chiếm hữu, và những người đã bị lời nguyền rủa hủy diệt. Mỗi câu chuyện đều là một bài học đắt giá, là lời cảnh báo về lòng tham vô độ và sự nguy hiểm của sức mạnh siêu nhiên.

"Cha tôi…," Valkie nói, giọng cô khàn khàn. "Ông ấy cũng tin rằng, ông ấy có thể kiểm soát được bức tranh… Nhưng ông ấy đã sai."

"Và tôi cũng không biết vì sao bức tranh Chromatic Depths đó lại xuất hiện ở dinh thự của ông nội Mewnich, ngài Moreau".

Valkie kể lại về những ngày cuối cùng của cha mình, những ngày ông ấy bị bức tranh "Chromatic Depths" ám ảnh, những ngày ông ấy vật lộn với những bóng ma và những lời nguyền rủa. Cô kể lại về sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi của cha mình, về sự bất lực của mình khi chứng kiến cha mình dần dần bị bức tranh hủy diệt.

Trong khi Valkie kể chuyện, June nhìn thấy Panly đang mỉm cười. Đó là một nụ cười bí ẩn, một nụ cười chứa đựng nhiều điều khó hiểu. June không thể nào hiểu được Panly đang nghĩ gì. Cô ta đang giúp đỡ họ, hay cô ta đang âm mưu điều gì đó?

"Tôi… tôi không muốn những điều này lặp lại," Valkie nói, giọng cô run rẩy. "Tôi… tôi không muốn các em phải chịu đựng những gì mà tôi đã trải qua."

"Chúng tôi sẽ giúp chị," June nói, giọng cô đầy sự quyết tâm. "Chúng tôi sẽ cùng chị tìm ra cách phá vỡ lời nguyền rủa."

"Nhưng…," Valkie nói, ánh mắt cô nhìn về phía chiếc hộp nhỏ trong tay Panly. "Có một bí mật… một bí mật mà tôi chưa từng tiết lộ cho ai."

Nội tâm June: Bí mật gì? Đây là… đây là điều gì?

Nội tâm Mewnich: Chị ấy đang giấu giếm điều gì? Điều gì đó rất quan trọng.

Valkie thở sâu, cô nhìn June và Mewnich, ánh mắt cô đầy sự tin tưởng. "Gia tộc tôi… chúng tôi không chỉ là hậu duệ của một phù thủy… mà còn là… người canh giữ của bức tranh «Chromatic Depths»."

June và Mewnich sững sờ. Họ không thể tin vào tai mình. Gia tộc Valkie không chỉ liên quan đến nguồn gốc của lời nguyền rủa, mà còn là những người chịu trách nhiệm bảo vệ nó.

"Nhiệm vụ của chúng tôi…," Valkie nói tiếp, giọng cô trầm xuống, "là… ngăn chặn lời nguyền rủa lan rộng. Chúng tôi phải… bảo vệ thế giới khỏi sức mạnh hủy diệt của bức tranh."

Valkie giải thích nhiệm vụ của gia tộc mình. Họ là những người canh giữ, những người chịu trách nhiệm bảo vệ thế giới khỏi lời nguyền rủa của bức tranh. Nhưng nhiệm vụ này đã trở nên quá sức đối với họ. Họ đã thất bại.

"Cha tôi…," Valkie nói, ánh mắt cô đỏ hoe. "Ông ấy đã cố gắng… ông ấy đã cố gắng rất nhiều… Nhưng ông ấy đã thất bại."

June và Mewnich im lặng lắng nghe. Họ hiểu rằng, đây không chỉ là câu chuyện của Valkie, mà còn là câu chuyện của cả một gia tộc. Một gia tộc đã phải chịu đựng lời nguyền rủa trong hàng trăm năm.

"Tôi… tôi không muốn lặp lại sai lầm của ông ấy," Valkie nói, giọng cô run rẩy. "Tôi… tôi cần sự giúp đỡ của các em."

June và Mewnich nhìn nhau, ánh mắt họ đều đầy sự quyết tâm. Họ đã sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm, để giúp Valkie phá vỡ lời nguyền rủa, để bảo vệ thế giới khỏi sức mạnh hủy diệt của chuỗi bức tranh ấy.

"Chúng tôi sẽ giúp chị," June nói, giọng cô vang lên mạnh mẽ, đầy sự tự tin. "Chúng tôi sẽ không để chị thất bại."

Valkie nhìn June, ánh mắt cô tràn đầy hy vọng. "Cảm ơn em."

Đúng lúc này, Panly lại lên tiếng, giọng nói của cô ấy mang theo một âm điệu khó nắm bắt. "Thật là một câu chuyện buồn. Tuy nhiên, chúng ta không có nhiều thời gian để chìm đắm trong quá khứ. Bảy chiếc chìa khóa còn lại đang chờ đợi. Và… tôi biết ở đâu."

Panly nhìn June và Mewnich, ánh mắt cô ấy lạnh lùng, như thể đang tính toán điều gì. "Tôi sẽ chỉ dẫn cho các em, nhưng… các em phải làm theo đúng những gì tôi nói." Cô ta nhấn mạnh, "Và các em phải trả giá."

June và Mewnich nhìn nhau, sự nghi ngờ vẫn còn hiện hữu trong ánh mắt họ. Nhưng họ biết rằng, họ không còn lựa chọn nào khác. Họ phải tin tưởng Panly, ít nhất là cho đến khi họ tìm thấy bảy chiếc chìa khóa còn lại. Cuộc phiêu lưu của họ vẫn chưa kết thúc. Nó mới chỉ bắt đầu.

Mưa. Mưa xối xả như thác đổ, từng giọt nước nặng trĩu đập vào mái hiên ngôi đền hoang tàn, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn giữa tiếng gió gào thét và tiếng sấm rền vang. June, Mewnich, và Valkie – thân thể cô đang run rẩy vì những linh hồn bên trong – núp dưới mái hiên đổ nát, cơ thể run rẩy vì lạnh, ánh mắt hướng về phía trước, nơi Panly đang đứng, vẻ mặt bình thản đến lạ thường.

Nội tâm June: Mưa… Mưa lớn thế này… Làm sao chúng ta có thể đi tiếp? Và cái giá… liệu chúng ta có đủ sức mạnh để trả?

Nội tâm Mewnich: Tôi sợ… Tôi sợ những tiếng sấm… sợ bóng tối… và tôi sợ… chúng tôi sẽ mất đi điều gì đó quan trọng.

Panly không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa dữ dội. Cô ta vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, tay chỉ về phía một lối đi mòn giữa những tàn tích của ngôi đền. Lối đi ấy tối om, bị cây cối um tùm che phủ, như miệng một con quái vật khổng lồ đang há to chờ nuốt chửng họ.

“Đi thôi,” Panly nói, giọng cô ta không hề thay đổi, bình thản đến đáng sợ. “Chìa khóa thứ hai đang đợi. Và… cái giá cần phải trả của nó.”

June nhìn Mewnich, ánh mắt cô đầy sự lo lắng. Mewnich run rẩy, cô gái nhỏ hơn sợ mưa, sợ sấm, sợ bóng tối, và lo lắng về cái giá phải trả. Nhưng Mewnich vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô gái trẻ nắm chặt tay June, như để tìm kiếm sức mạnh và sự an ủi.

Valkie khẽ rên một tiếng, thân thể cô run lên dữ dội. Những linh hồn đang chiếm hữu cô dường như đang bị cơn mưa ảnh hưởng. June lo lắng nhìn Valkie, cô không biết điều gì sẽ xảy ra với Valkie nếu cơn mưa tiếp tục kéo dài. Thêm vào đó, việc trả giá cho chiếc chìa khóa thứ hai sẽ khiến Valkie càng thêm yếu đuối.

“Valkie…,” June khẽ gọi, giọng cô tràn đầy sự lo lắng.

Valkie không đáp, cô chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào lối đi mòn tối om phía trước, như thể đang chiến đấu với một thứ gì đó vô hình và cả nỗi đau thể xác đang hành hạ mình.

June hiểu rằng, họ không thể cứ đứng đây mãi. Họ phải đi tiếp, dù cho nguy hiểm rình rập và cái giá phải trả. Cô nhìn Mewnich, rồi nhìn Valkie, cuối cùng nhìn về phía Panly, trong lòng cô tràn đầy sự quyết tâm và nỗi lo sợ khó tả.

“Đi nào,” June nói, giọng cô mạnh mẽ, đầy sự quả quyết xen lẫn sự lo lắng. “Chúng ta phải tìm cho ra được chiếc chìa khóa thứ hai.”

Họ bước vào lối đi mòn giữa những tàn tích của ngôi đền. Bóng tối bao trùm lấy họ, ánh sáng yếu ớt từ những tia sét lóe lên không đủ sức xua tan màn đêm đen kịt. June cầm chặt tay Mewnich, cô bé sợ hãi bám chặt vào tay June, như thể sợ bị lạc giữa màn đêm hỗn loạn và cái chết đang rình rập.

Trên đường đi, họ gặp phải nhiều khó khăn. Những cây cối đổ nát chắn ngang đường, những tảng đá trơn trượt khiến họ suýt ngã, và cả những âm thanh kỳ lạ vọng lại từ trong bóng tối. June phải hết sức động viên Mewnich, bạn nhỏ tuy rất sợ hãi, run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đi theo June, bám sát June không rời một cen-ti-mét nào. June liên tục trấn an Mewnich, giọng cô pha lẫn sự lo lắng, dịu dàng và yêu thương.

Valkie càng lúc càng yếu đi. Những linh hồn đang chiếm hữu cô dường như đang dần mất kiểm soát. June phải dìu Valkie đi, cô lo lắng nhìn Valkie, không biết Valkie sẽ chịu đựng được bao lâu, nhất là sau khi trả giá cho chiếc chìa khóa.

“Chị Valkie…,” June khẽ nói, giọng cô đầy sự lo lắng. “Chị có sao không?”

Valkie không đáp, cô chỉ khẽ rên một tiếng, thân thể cô càng lúc càng yếu đi. Mỗi bước đi đều là một sự hành hạ đối với cô.

Cuối cùng, họ cũng đến được nơi Panly chỉ định. Đó là một căn hầm ngầm tối om, bị bỏ hoang từ lâu đời. Không khí trong căn hầm ngột ngạt, mùi đất lạnh và hơi ẩm mốc khiến họ khó thở. June bật lửa, ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa khiến họ có thể nhìn thấy rõ hơn những gì xung quanh.

Trong căn hầm, có rất nhiều bức tượng đá cũ kỹ. Những bức tượng đó đã bị thời gian tàn phá, nhiều phần bị vỡ nát, nhưng vẫn toát lên một vẻ uy nghi và huyền bí. Panly chỉ tay về phía một bức tượng ở giữa căn hầm. Bức tượng đó cao lớn, được chạm trổ rất tinh xảo, nhưng có một phần bị thiếu mất.

“Chìa khóa thứ hai…,” Panly nói, giọng cô ta lạnh lùng. “Nó… nó đang ở trong bức tượng đó. Và… các em phải trả giá.”

June nhìn bức tượng, cô không hiểu làm sao để tìm ra chiếc chìa khóa. Cô nhìn Mewnich, rồi nhìn Valkie, cuối cùng nhìn về phía Panly, ánh mắt cô đầy sự hoang mang và lo lắng.

“Làm sao…,” June khẽ nói, giọng cô run run. “Làm sao để tìm ra nó? Và… cái giá là gì?”

Panly mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, một nụ cười đầy tính toán và tàn nhẫn. “Các em phải hi sinh một phần ký ức,” cô ta nói. “Một ký ức quan trọng… một ký ức mà các em trân trọng nhất.”

June và Mewnich nhìn nhau, sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Hi sinh ký ức? Đó là một cái giá quá đắt. Nhưng họ đã đến đây rồi, họ không thể quay đầu. Họ phải tìm ra chiếc chìa khóa.

Sau một hồi lâu tìm kiếm, June phát hiện ra một chỗ lõm nhỏ trên bức tượng. Cô đặt tay lên chỗ lõm đó, và khẽ ấn vào. Một tiếng động nhẹ vang lên, và một cái hộc nhỏ bật ra. Trong hộc đó, là một chiếc chìa khóa bằng bạc, được chạm trổ những hoa văn kỳ lạ.

Nội tâm June: Tôi đã tìm ra nó rồi… Tôi đã tìm ra chiếc chìa khóa thứ hai. Nhưng… giá nào cho điều này?

Một cơn đau dữ dội ập đến, June ôm đầu, khuôn mặt tái nhợt. Cô cảm thấy một phần ký ức của mình đang dần biến mất… ký ức về bà của cô… người phụ nữ mà cô yêu thương nhất. Những hình ảnh về bà, về những kỷ niệm tuổi thơ, về tình yêu thương ấm áp, dần phai nhạt, biến mất như sương khói.

June gục xuống, nước mắt ròng ròng,bchảy dài trên khuôn mặt. Cô đã trả giá. Cô đã mất đi một phần ký ức quan trọng. Nhưng cô đã có được chiếc chìa khóa thứ hai. Cái giá quá đắt, nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bắt đầu.

Panly nhìn June, ánh mắt cô ta không chút cảm xúc. “Tốt,” cô ta nói. “Tất cả hãy chuẩn bị, nghỉ ngơi hai ngày. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường và đi tìm chiếc chìa khóa thứ ba.”

Họ rời khỏi căn hầm ngầm. Mưa vẫn đang rơi, nhưng tâm trạng của June và Mewnich đã thay đổi. Họ đã tìm ra được chiếc chìa khóa thứ hai, nhưng họ cũng đã mất đi một phần ký ức. Họ sẽ tiếp tục hành trình, cho đến khi tìm ra tất cả tám chiếc chìa khóa và phá vỡ lời nguyền rủa của "Chromatic Depths". Nhưng trong lòng họ, một nỗi lo lắng vẫn còn hiện hữu. Panly… người phụ nữ bí ẩn này… cô ta thực sự có muốn giúp đỡ họ không? Hay cô ta đang âm mưu điều gì đó? Và điều gì sẽ xảy ra với họ khi họ phải trả giá cho những chiếc chìa khóa còn lại? Và hơn hết, liệu họ có đủ sức mạnh để đối mặt với những mất mát tiếp theo?

========================

Góc Lảm Nhảm

Mình nói thật, ban đầu mình định viết theo kiểu lãng mạn, dễ thương các kiểu. Nhưng càng về sau, mọi thứ lạ lắm. Cốt truyện bị lệch khiến mình khá nản nhưng mà áp lực công việc lớn hơn sự nản này nhiều =)))

Vậy nên, ngày nào mình còn áp lực từ công việc, ngày đó mình còn viết. Nếu lâu quá mà vẫn không thấy mình update, khả năng cao đó là khoảng thời gian mình chưa bị thêm áp lực gì từ công việc nữa :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip