Chương 37

Chuyện là không hiểu sao dạo này tui thích viết TDQH vl, tui đang có sẵn mấy chap trong bản thảo rồi. Tính tuần sau đăng cơ nhưng mà mọi người mong chờ quá nên giờ tui up luôn nha. Tự dưng dạo này tình yêu của tui với Hồ Vân bùng cháy lại hay sao á! Bật mí cho mọi người là chap sau Hồ Vân ngầu bá cháy bọ chét luôn! Không phải kiểu ngầu ngầu mới nổi như của Mạc Thanh Thành lúc tui còn non tay đâu, nổi kiểu... nói tóm lại là tui thấy mê dữ lắm!~

Còn nữa, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ tui nhoa! Gửi cho cả nhà một tình yêu to bự luôn nè! 

<3

------------------------

140.

Lòng ta hoảng hốt, bỗng sinh ra một cỗ lo sợ không yên, tựa như chim sợ cành cong, muốn bay mà chẳng đặng. Tiếng nước trong veo bên ngoài tự dưng sao mà rõ ràng đến thế, làm cho người ta tâm phiền ý loạn. Người trên giường thấy ta chần chừ cũng không vội vàng thúc giục mà chỉ im lặng quan sát. Ta biết là hắn đang đánh giá mình. Ngẫm lại tình cảnh bản thân, bây giờ ta chỉ là một Thư Ngụ nho nhỏ không quyền không thế, nếu không có người này trợ giúp, e rằng cả đời cũng chỉ mơ mơ hồ hồ như thế. Mà đã sống mơ hồ như vậy, ta đây còn trọng sinh làm gì! Nghĩ đến đây, lòng ta quyết tâm lên, hơi nâng mi nhìn hắn. Chỉ thấy người ngồi sau rèm trúc trầm ổn tĩnh lặng, bộ dáng hơn đã hơn ba mươi. Hắn mặc một bộ lam y vải lụa Tô Châu, dung mạo nho nhã tuấn lãng, khí chất ung dung cao quý, trông như người đọc sách. Đôi mắt hắn rất đẹp, làn mi dài và dày, lại không cong, tựa như rèm châu khẽ rũ. Dưới đuôi mắt trái của hắn là một vết bớt nhỏ hình chim yến, sắc hồng êm dịu như cánh đào phai, nho nhã dịu dàng. Ta hơi ngẩn người, không ngờ vị đại nhân nắm trong tay quyền sinh quyền sát hai đời của ta lại có dung mạo ôn hòa như thế.

Người kia nửa nằm trên giường La Hán, bộ dáng quân tử như ngọc, tùy ý hỏi ta:

"Nghe nói ngươi 12 tuổi cùng đám lưu dân lưu lạc đến kinh thành rồi được Chỉ Nương nhận nuôi, có phải thế không?"

Giọng nói của hắn rất êm tai, nghe như tiếng đàn. Ta không tự chủ được mà thả nhẹ giọng, đáp: "Thưa vâng."

"Còn nhớ chuyện lúc trước không?"

"Năm ấy ma ma thương tình mời đại phu cho..." Ta không dấu vết ngừng một chút, rất nhanh nói tiếp: "cho Hồ Vân, đại phu nói trong đầu ta có cục máu ứ đọng, gây ra chứng mất trí nhớ. Bệnh này không có thuốc chữa, ma ma cũng không nặng lòng, đặt cho ta một cái tên mới, từ năm ấy đến bây giờ vẫn chưa đổi qua."

Thấy hắn không có ý ngắt lời, ta nói tiếp: "Về sau Hồ Vân cũng mấy lần cố hồi tưởng lại quá khứ nhưng không nhớ được gì, đầu cũng không đau. Thứ còn sót lại trong đầu duy chỉ có một bài hát, chủ công có nhã ý nghe chăng?"

Người kia không đáp lời, dõi mắt ra cảnh sắc bên ngoài. Bây giờ đương độ hoàng hôn, ráng chiều đỏ cam rực rỡ, từng vạt mây bồng bềnh trôi lảng bảng, ý vị phong tình. Hắn không nhìn ta, chỉ hơi gật đầu. Ta hơi chỉnh lại tư thế, hồi tưởng lại một chút, cất lên bài ca đã vương vấn với ta hai đời:

"Mặt trời của sông Nhã Lỗ Tạng Bố

Ánh trăng của vùng Nhật Khách Tắc

Nỗi nhớ nhưng lớn như núi Đường Cổ Lạp

Tình yêu của ta dài như sông Sư Tuyền..."

Ngay lúc ta vừa cất lời, người kia đã quay lại nhìn ta, mắt rồng ung dung thâm thúy, dưới làn mi dày rũ xuống trông càng thêm êm ái dịu dàng, khiến người đối diện có cảm tưởng như được âu yếm trong gió xuân. Hắn kiên nhẫn nghe ta hát hết hai khúc, ngón tay thon dài như ngọc như có như không nhịp nhịp lên giường La Hán. Đợi ta ngưng lời, hắn hơi mỉm cười, bên khóe môi còn hiện lên núm đồng tiền nhàn nhạt: "Êm tai lắm."

Đoạn, phất tay: "Sắc trời không còn sớm, ngươi trước về tắm rửa nghỉ ngơi đi. Ngày mai giờ Thìn đến gặp ta."

Ta cúi đầu thưa vâng, lại hành lễ một lần rồi mới lui ra. Bên ngoài, tiểu cô nương khi trước dẫn ta đến đây đã đợi sẵn. Cô nương này đúng là kiệm lời, chẳng nói chẳng rằng gì mà dẫn ta đi thẳng một mạch đến một viện tử khác. Viện tử này tuy không có hơi người nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, cách bài trí cũng thanh nhã, lộ ra mười phần ý vị của một nho sinh. Hồng Oa chưa về, chắc vẫn đang bị dày vò ở chỗ Quỳnh Lâm. Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật cười. Quỳnh Lâm là Tả hộ pháp của Lăng Vân các, thân là nữ tử nhưng võ công trác tuyệt, tính tình lại hà khắc cương liệt, trước nay không dễ ở chung. Kiếp trước, Hồng Oa đến chỗ nàng ma luyện hai ngày đã mình mẩy gầy đét, đôi mắt không còn sức sống mà ôm ta gào khóc, chả biết lần này thế nào?

Không ngoài dự đoán, muội muội của ta còn bị giữ đến tận khi trăng treo cao mới được thả cho về. Đầu giờ chiều lúc đi vẫn còn là một tiểu cô nương hoạt bát năng động, một thân váy vàng thêu hoa nhỏ sạch sẽ thoáng mát, khi về mình mẩy lấm lem y như con mèo mướp, hai mắt bơ phờ. Đầu tóc nàng rối tung, bám đầy bụi đất, ngay cả chiếc trâm hoa mai mình thích nhất bị rơi đâu rồi cũng không quản nữa. Hồng Oa mất nửa cái mạng lại thấy ta một thân lam y phiêu dật ngồi trên giường đọc sách thì uất ức òa khóc, mách:

"Ca ca, Quỳnh Lâm kia thực không phải người nữa! Nàng ta bắt ta xách mười chum nước chạy quanh sân vòng vòng, hít đất 100 cái, đứng tấn hai canh giờ..."

Kiên nhẫn nghe nàng kể lể một lúc, ta cười bảo: "Thế còn không mau đi tắm rửa ăn tối đi? Giờ này vẫn còn đang ở đây khóc lóc, muội ngại người ta bắt nạt mình còn chưa đủ thảm sao?"

Hồng Oa vẫn còn đang thút thít nghe thế thì bực bội hắt xì hai cái rõ to rồi tủi thân chạy mất.

141.

Đêm đó ta lo lắng khó ngủ, dậy rất sớm, sau khi đánh răng rửa mặt dùng thiện xong xuôi thì được cô nương hôm qua dẫn đến gặp chủ thượng. Hôm nay rèm trúc kéo cao, lộ ra bóng người bên trong đang an tĩnh nằm đó. Tóc đen buông xõa, hai tay quy củ đặt ở trước ngực, mi mắt nhắm nghiền, lộ ra vài phần tiên khí. Ta nhẹ nhàng đi vào, quỳ gối trước giường. Người kia biết ta đến, bỗng ngoảnh mặt sang nhìn ta, mi mắt hơi rũ, bảo:

"Xòe tay ra."

Ta ngoan ngoãn vâng lời, lật ngửa hai lòng bàn tay đưa đến trước mặt hắn. Người kia ngắm nhìn một lát, lại nằm trở về, ung dung ra lệnh:

"Lại đây xoa bóp cho ta."

Nghe thế, ta hơi ngạc nhiên. Vị chủ công này kiếp trước 3 năm chẳng cho ta nhìn lấy một lần, nay lại tự nhiên thân cận như thế, không biết trong hồ lô đang bán thuốc gì? Nghĩ thì nghĩ, ta vẫn cẩn thận dịch lại gần. Giường La Hán hơi cao, ta phải quỳ đứng lên, chần chờ một chút rồi mới nhẹ nhàng vươn tay niết thái dương cho hắn. Làn da của hắn mềm mại ấm áp, lộ ra khí tức sạch sẽ. Khuôn mặt an tĩnh thanh bình, cực độ ôn hòa nho nhã. Ngồi gần như vậy, hương đinh lăng thanh mát từ người hắn thoang thoảng lộ ra, như có như không, thấm sâu vào gan ruột khiến lòng người thư thái. Ta nghe lòng mình tĩnh lặng lại, chẳng còn suy nghĩ lung tung nữa, chỉ chuyên tâm niết niết thái dương. Người kia quả thực được ta hầu hạ đến thoải mái, mi mắt hơi hơi rung động, vết bớt hình chim én nơi đuôi mắt lại càng thêm cuốn hút, khiến ta có đôi phần ngẩn ngơ. Hầu hạ được một lúc, người kia thoải mái than nhẹ, khóe môi cong lên ôn hòa, dịu dàng kể ta nghe một câu chuyện xưa:

"Thái thượng hồng hoang vạn năm trước, truyền thuyết kể rằng có linh thú Đế Thính là vật cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Đế Thính hình dáng trông như một con sư tử tuyết Tây Tạng màu lam, có thần thông nghe trộm tam giới, không gì qua mắt được, thường giúp đỡ Bồ Tát phân biệt thiện ác đúng sai. Ở nhân gian thời ấy có Di tộc thần bí ngụ ở Tây Tạng, dòng dõi trăm đời lương thiện, lại thành tâm thờ phụng Đế Thính nên được nó ban cho phép thần thông nghe hiểu tiếng lòng muôn thú và nhìn tiên tri được việc tương lai. Di tộc dùng phần thần thông này của mình để giúp vị anh hùng A Lan Già, cùng hắn chinh chiến hết ba đời rồi nhất thống Đại Mạc."

"Đích tôn của A Lan Già năm ấy là A Hổ Khoát đăng cơ, xưng Khả Hãn, là vị đế vương đầu tiên trên thảo nguyên. A Hổ Khoát đứng trên đỉnh danh vọng nhiều năm, đáy lòng dần sinh ra tà niệm độc ác, lợi dụng Di tộc để làm nhiều chuyện thương thiên hại lí. Di tộc cứng cỏi cương liệt, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành nên đồng loạt tự sát. Mất đi Di tộc, A Hổ Khoát tội nghiệt quấn thân, cuối cùng giang sơn của hắn bị người ta chia năm xẻ bảy, chính mình cũng táng thân nơi biển lửa, chết không toàn thây."

Nói đến đây, người kia hơi ngừng, chợt mở mắt ra nhìn ta, mỉm cười:

"Sử sách về sau cũng chỉ có vài bút nhắc đến tộc Di thần bí này, nói rằng bọn họ đã tuyệt hậu. Ngươi nói có phải hay không?"

Ta rũ mi, vẫn chuyên tâm niết thái dương cho hắn, nhẹ nhàng đáp: "Hồ Vân nghĩ hẳn người tộc Di vẫn giữ cho mình một đường lui."

Chủ công của ta khẽ cười, lại nhắm nghiền mắt:

"Ngươi nói không sai. Người tộc Di trước giờ xem trộm tiên cơ nhiều vậy, chẳng lẽ lại không tìm cách xem cho chính mình một lần sao? Ta từng đọc trong một cuốn cổ văn, biết rằng chết đi năm ấy chỉ là Di tộc thuần huyết có thần thông mạnh nhất, vẫn còn có vài Di tộc lai ở chi thứ khác sống sót. Bọn họ chạy trốn về Tây Vực rừng thiêng nước độc, mang theo sứ mệnh bảo hộ một bí mật kinh thiên động địa, tương truyền nếu lộ ra ngoài ắt thiên hạ đại loạn. Năm đó không có biết bao thế lực thèm nhỏ bí mật này, không tiếc bất cứ giá nào săn lùng người tộc Di. Chỉ có điều lại trăm năm nữa qua đi mà vẫn không có tung tích gì, đành phải từ bỏ. Truyền thuyết về Di tộc ngừng lại ở đó, hậu thế về sau ai ai cũng biết đến chuyện này nhưng cũng chỉ coi đó là một giai thoại, nhắc đến cũng chỉ còn tiếng thở dài."

Nghe hắn nói đến đây, lòng ta không kìm được mà khẩn trương lên. Quả nhiên, chủ công từ tốn kể tiếp:

"Năm đó, một vị tổ tiên của ta, Mộ Dung Thương Hà cũng tham gia săn lùng tộc Di, tuy đời ấy chưa tìm được nhưng cũng không từ bỏ, truyền lại tôn chỉ này cho con cháu đời sau. Mộ Dung gia từ ấy mỗi tộc đều khắc cốt ghi tâm lời dặn này, truy tìm tin tức khắp cửu châu, thẳng đến đời ta, Mộ Dung Hoài Ngọc cuối cùng cũng tìm được chút manh mối. Mấy năm trước, người của ta truyền tin về nói có một vị thánh tử Di tộc phải lòng một dân nữ người Trung Nguyên, thế là không màng tất thảy rời bỏ gia tộc cùng nàng ta bỏ trốn. Hai người phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng cư ngụ tại Vân Châu Thiên Diệu quốc mấy năm. Ai ngờ trời cao như muốn tuyệt đường bọn họ, Vân Châu năm ấy gặp trận lũ lụt lớn chưa từng có, đôi bích nhân táng thân trong biển nước. Khi người của ta chạy đến thì chỉ còn lại đống hoang tàn. Nhưng dựa theo những dấu vết để lại, mật thám báo rằng hẳn bọn họ có với nhau hai đứa con. Ta lại phái người truy tìm, biết được rằng nhi tử thứ hai của bọn họ đã bị người khác nhanh tay đoạt mất, trưởng tử đến nay không rõ tung tích." Nói đến đây, hắn khẽ cười, âm thanh như tiếng ngọc va chạm vào nhau, rất êm tai:

"Dựa theo tuổi tác thì hẳn trưởng tử kia cùng tuổi với ngươi đấy."

Người ấy quay sang nhìn ta, vết bớt hình chim én nơi đuôi mắt của hắn vẫn lẳng lặng nằm đó, êm ái dịu dàng. Hắn ngắm ta một lúc, tựa hồ có chút hứng thú, hỏi: "Không ngạc nhiên chút nào sao?"

Ta không niết thái dương cho hắn nữa mà thu tay về, ngoan ngoãn đáp: "Có lẽ vì những chuyện quá khứ Hồ Vân đều không nhớ được nên nghe cố sự này như một chuyện xưa, chỉ có đôi chút thổn thức mà thôi."

Sự thực thì từ những chuyện kiếp trước ta đã có thể nhìn ra Mộ Dung Hoài Ngọc này rất hứng thú với thân phận của mình nên đã có dự liệu từ trước. Nói thực, thân thế quá khứ của ta như nào ta cũng chẳng để tâm, thứ ta muốn biết là liệu tương lai phía trước ta sẽ sống ra sao mà thôi.

Ta hỏi: "Nhưng Hồ Vân thực sự đã quên hết chuyện quá khứ, chỉ nhớ được mỗi bài thánh ca đó, không biết có giúp gì được cho sở nguyện của chủ công hay không?"

Đôi mắt của Mộ Dung Hoài Ngọc rất sáng, lại trầm lắng ổn trọng như giếng cổ. Hắn đáp:

"Chuyện về Di tộc không phải ngày một ngày hai. Mộ Dung gia đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không ngại đợi thêm vài năm nữa. Ngược lại là ngươi, ngươi muốn ở lại kinh thành hưởng an nhàn hay muốn học theo hùng ưng mà cất cánh bay cao đây?"

Ta rũ mi, nhẹ nhàng nói: "Hồ Vân nguyện vì chủ công vượt lửa qua sông, muôn chết không từ." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip