Chương 43
155.
Cuộc đi săn mùa thu kết thúc, năm nay Quân Tử Lan nhậm chức Thiên Hộ, không tham gia săn thú nên chiến thắng đương nhiên mà thuộc về sứ đoàn Đại Mạc. Cát Mộc vừa chỉnh trang y phục sau yến tiệc chia tay tối qua vừa chăm chú nhìn hoàng lịch. Hắn ở lại Thiên Diệu quốc đã lâu, việc cần làm cũng đã làm, không nên dây dưa thêm nữa.
Sửa soạn bản thân tươm tất xong, Cát Mộc ra ngoài, thấy bên mình nhân mã đã chỉnh tề, có thể ngay lập tức xuất phát. Trong cung không cho cưỡi ngựa, Cát Mộc cùng huynh đệ của hắn được mấy chiếc xe ngựa trang hoàng đẹp đẽ đưa ra ngoài. Vừa đến Ngọ Môn, hắn đã kêu xa phu dừng lại, sau đó huýt sáo gọi chiến mã Xích Viêm của mình lại gần, nhảy phốc lên lưng ngựa, cùng sứ đoàn Đại Mạc thong thả đi trên phố xá phồn hoa chốn kinh thành. Con dân Thiên Diệu lần đầu tiên thấy người Đại Mạc phô trương như thế, xúm xít cả lại, nói nói cười cười. Người tung hoa, người tặng thơ, có mấy cô nương bạo dạn còn ném cả khăn tay về phía này, cảnh tượng náo nhiệt không sao tả xiết. Cát Mộc rất hài lòng với chuyện này, cố tình giục ngựa đi chậm lại thêm chút nữa, một đường khua chiêng kéo trống tận một hàng dài, cảnh tượng phồn hoa hệt như dịp lễ hội. Đến Hồng Nguyên Lâu, hắn kéo cương dừng ngựa, tiêu sái nhảy xuống, cùng huynh đệ đi thẳng vào trong. Người bên ngoài bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc không thôi, lập tức xì xào bàn tán:
"Cát Mộc Vương khua chiêng gõ trống như vậy, lại còn vào Hồng Nguyên Lâu, không phải là muốn chuộc Thư Ngụ Hồ Vân đấy chứ?"
Có mấy thư sinh nghe vậy, đâm ra tức giận bất bình:
"Hồ Vân Thư Ngụ kinh tài tuyệt diễm, làm sống dậy thi đàn Thiên Diệu ta, là người mà hắn muốn chuộc là chuộc sao?!"
Nhắc đến thi đàn, người ta lập tức nhớ ra bài "Lộc Đỉnh Quán tiễn Tử Dương cư sĩ"--------------- danh chấn một thời kia, lập tức nhao nhao cả lên. Người hùa theo tiếc hận, người vỗ tay hưởng ứng. Cả con phố nháo nhào, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc đã truyền khắp nội thành. Người dân bỏ hết tất cả việc trong tay, nhanh chân dồn về phía Hồng Nguyên Lâu, khiến cả con phố vốn rộng rãi cũng chật cứng, ồn ào ầm ĩ cực kì.
Bên ngoài hỗn loạn như thế, trong Lâu cũng không khá hơn là bao. Thấy đoàn người Đại Mạc vừa vào, mấy Dã Kê cùng Yêu Nhị dưới lầu kinh ngạc không khép được miệng, vội vội vàng vàng chạy đi gọi Chỉ Nương. Thấy Chỉ Nương bước xuống, Cát Mộc trước chắp tay hành lễ, sau hỏi:
"Cô cô là chưởng quản của Hồng Nguyên Lâu?"
Chỉ Nương nhún gối đáp lễ, thưa:
"Nô tỳ quả thực quản lí lâu này... Nay Cát Mộc Vương hạ mình đến tận đây, không biết có chuyện gì phân phó?"
Cát Mộc phất tay, hơi mỉm cười, đáp:
"Cô cô không cần đa lễ... Thú thực với cô cô, Cát Mộc ta vừa gặp đã thương Thư Ngụ Hồ Vân của Hồng Nguyên lâu, chỉ mong được cùng y song túc song phi, mãi không xa rời. Nay ta mang lễ đến rước y về, còn mời cô cô xem qua."
Dứt lời, tên hầu phía sau đã hớn hở tiến lên, cao giọng đọc to lễ vật của Cát Mộc:
"100 thỏi vàng, 1000 lượng bạc, mã não, ngọc thạch ba xe, lăng lă tơ lụa năm mươi cuộn,..."
Tên hầu này đọc đến đâu, lễ vật từng rương lớn nhỏ được khuân vào đến đấy, miệng rương mở toang, đủ thứ bảo vật bên trong lấp lánh khiến người ta nhìn đến đỏ cả mắt. Người trong Hồng Nguyên Lâu xúm cả lại, ghen tị đến mức khó mà thở nổi. Vàng bạc châu báu chả mấy chốc mà chật cứng cả sảnh dưới của Hồng Nguyên lâu rồi, đây là vinh hiển đến thế nào cơ chứ?! Phải biết mới năm ngoái Thường An quận chúa gả cho Trạng Nguyên Lang còn chưa rầm rộ đến mức này đâu!
Từng rương lễ vật cứ nối tiếp nhau mà vào, không còn chỗ để nữa. Bên ngoài, người dân tụ tập ở đấy lần đầu tiên thấy nhiều vàng bạc tơ lụa đến như thế, kinh ngạc không khép được miệng, chen nhau tiến lên nhìn, xuýt xoa không thôi. Mấy thư sinh ban nãy có lòng muốn giữ Thư Ngụ lại bây giờ ngẩn ngơ, không nói lên lời.
"Nhiều vàng bạc châu báu như vậy, phải ăn chơi xa xỉ đến mấy đời chứ..."
Trong lâu, khóe mắt Chỉ Nương cũng hơi đỏ lên, lấp lánh ánh nước. Nàng rút khăn tay chấm nước mắt, sai người gọi Hồ Vân xuống. Chốc lát, tất cả ánh mắt đều hướng về cầu thang dẫn lên lầu. Một bóng người mặc hoa phục lộng lẫy chậm rãi bước xuống, khiến người ta cứ thế mà ngẩn ngơ. Bàn tay Cát Mộc hơi siết chặt, trái tim không khống chế được mà nảy lên không ngừng.
Trần đời, không hiểu sao lại có một người diễm lệ như thế.
Hồ Vân chậm rãi đi về phía hắn, đầu mày cuối mắt đều hàm chứa ý cười, đẹp đẽ hệt như một giấc mộng. Cát Mộc nắm lấy tay y, bế bổng người lên rồi ôm y ra lưng ngựa. Người dân xung quanh dạt cả sang một bên, ánh mắt vừa kinh diễm lại vừa đau lòng tiếc hận dõi về phía này, hệt như chúng tinh phủng nguyệt. Cát Mộc không hề để tâm đến bọn họ, cõi lòng hắn sôi trào cuồng loạn, giơ roi thét to một tiếng, đợi người xung quanh hoảng loạn dạt hết cả ra thì giật cương phi ngựa như bay ra khỏi nội thành. Đám huynh đệ của hắn ở phía sau cũng hưng phấn cười lớn giục ngựa đuổi theo, hệt như một đàn sói ngang tàng trên thảo nguyên bám theo thủ lĩnh đầu đàn, vượt qua kinh đô phồn hoa như gấm, trái tim khoắc khoải nhớ về đồng cỏ bao la. Cát Mộc phi ngựa rất nhanh, gió lớn phần phật thổi rát hết mặt mày lại không tài cuốn bay được nỗi niềm vui sướng nơi cõi lòng của hắn. Trong lồng ngực hắn, Hồ Vân cũng sảng khoái cười to, hơi rướn người về phía trước, vạt áo vốn dày nặng cũng bị gió kia thổi bay phần phật, vừa tiêu sái vừa ngang tàng. Cát Mộc cầm lòng không đặng vươn tay ôm lấy eo y, kéo y sát lại trong lồng ngực mình, vùi đầu vào mái tóc óng ả kia, si mê thề hẹn:
"Hồ Vân, ngươi theo gia về Đại Mạc, gia sẽ bảo vệ ngươi, vĩnh viễn không tướng phụ!"
Hồ Vân không đáp lại, y vẫn hơi rướn người về phía trước, vạt áo tung bay, tựa như cánh én chao liệng. Vượt qua cổng thành cuối cùng, y đột ngột tóm lấy cương ngựa, không thèm che giấu mà gồng người giật mạnh một cái. Thần mã Xích Viêm giận dữ hí dài một tiếng, lồng lên một cái rồi dừng lại, bụi đất bị vó ngựa vẩy lên, mờ mịt cả một khoảng trời. Hồ Vân ngẩng cao đầu, lần đầu tiên không kiêng nể gì mà nhìn thẳng đế vương cùng quần thần đang đứng trên cổng thành. Đôi mắt hồ ly của y sạch sẽ thấu triệt, không mảy may còn lại chút mị hoặc nào, đáy mắt lộ ra khí tức sắc bén, nguy hiểm, gai góc như một đóa độc hoa, khiến người ta lạnh cả gáy. Y nhìn thẳng gương mặt không giận tự uy của đấng cửu ngũ chí tôn, trong lòng không hề e dè sợ hãi, môi son mím chặt, chẳng nói chẳng rằng. Tiêu Cảnh Lâm đứng trên tường thành cao vút cũng rũ mi nhìn y, mắt phượng thâm thúy, long uy cuồn cuộn. Hai người, một trên thành, một dưới đất cứ nhìn nhau như thế, giống như trời cao đất dày này chỉ có một mình đối phương. Cuối cùng, Hồ Vân rời mắt trước, giật cương một lần nữa, tuấn mã hí dài, khua vó phi nước đại chạy đi. Nhìn theo bóng dáng Cát Mộc cùng Hồ Vân đi xa, bấy giờ bá quan văn võ mới hoàn hồn. Một vị lão nhân anh minh quắc thước, mặc quan phục đỏ rực thêu chim hạc hơi vuốt râu, ý vị thâm trường, không đầu không đuôi cảm thán:
"Mắt rất sắc, đấy mà là ánh mắt một Thư Ngụ nhỏ nhoi nên có hay sao?"
Tứ bề im lặng, không ai dám đáp. Cố thủ phụ nói không sai, Thư Ngụ vừa nãy khí tức cực mạnh, một mình đối đầu bách quan văn võ cùng Thánh Thượng cũng không hề rơi vào thế yếu, ngược lại còn chấn nhiếp bọn họ kinh ngạc không thôi. Một người như thế... thật sự chỉ là Thư Ngụ ở Hồng Nguyên Lâu thôi sao?
Nghĩ đến đây, bách quan không khỏi toát mồ hôi lạnh, len lén liếc nhìn đế vương. Chỉ tiếc lòng vua sâu như đáy bể, không hề đổi sắc, mi mắt hơi rũ, không biết đang nghĩ gì.
Có tiếng thở dài, không biết là ai cảm thán:
"Ài... Cát Mộc Vương lần này vì y bỏ ra vốn liếng lớn như thế, cho y phong quang vô hạn... tên tuổi Hồ Vân này hẳn lưu danh sử xanh. Lại nói, không biết đêm nay bao kẻ vì y mà mất ăn mất ngủ đây."
Lời ấy thực không sai, ở nơi văn võ bá quan không nhìn thấy, không biết bao nhiêu tài tử giai nhân vì Hồ Vân mà suy tư trăn trở. Người nặng lòng vương vấn, kẻ nhớ thương mà rơi lệ. Cũng có người cả ngày lăn lộn nơi thao trường đến mệt nhoài, đương lúc chiều tà trở về mới nghe được tin liền chẳng nói chẳng rằng ra roi thúc ngựa phóng thẳng ra kinh. Bấy giờ, cổng thành đã đóng. Cánh cổng vững chắc kiên cố đã bảo vệ kinh thành qua bao sóng gió hiểm nguy ấy giờ cứ thế mà vô tình khép lại, trói chặt cánh ưng này lại trong cái chốn hoa lệ vàng son. Viền mắt Quân Tử Lan đỏ hoe, gân xanh vằn vện nổi trên trán, đôi mắt sắc bén lăng lệ tràn ngập không cam lòng. Thủ vệ vây quanh hắn toát cả mồ hôi lạnh, cảm giác cứ như đang đứng trước một đầu dã thú sắp nổi điên. Quân Tử Lan không nhìn bọn họ, tùy tiện ném dây cương ở đấy, dưới chân vận lực, cả người như một cánh ưng xé gió lao về phía trước, dễ dàng vượt qua thành cao kiên cố, đáp xuống đất bằng. Hắn dõi mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy mặt trời sắp lặn đỏ như giọt máu, vài tiếng chim vọng lại, xác xơ, tiêu điều.
Trong chốc lát, cõi lòng Quân Tử Lan dâng lên một nỗi bi thương phẫn uất vô hạn. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy khó chịu như thế, lồng ngực căng trướng, ứ nghẹn, đau đớn không thở nổi.
Quân Tử Lan nghiến chặt răng, hắn không cam lòng!
Cớ sao y bỏ lại hắn rồi rời đi, không từ không biệt, dựa vào cái gì!!!
Cớ sao đế vương đem lòng kiêng kị, nhốt hắn giam cầm hắn, dựa vào cái gì!!!
Cớ sao Quân gia bao đời cung phụng, chôn thây bỏ mình nơi biên cương khói lửa lại đổi lại cái sự đề phòng xa cách này đây, DỰA VÀO CÁI GÌ?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip