Chương 56: Rút móng tay (2)

175.

Tây phi vừa hạ lệnh, Hồng Oa cùng Dung Hạ phía sau đã giận đến cứng người. Khóe mắt Hồng Oa đỏ hoe, chưa kịp suy nghĩ đã tiến về phía trước một bước:

"Nương nương, là nô tỳ thiển cận ngu dốt, không thông thạo quy tắc của thảo nguyên nên mới sơ sót để chủ tử phạm vào lỗi này. Có trách, xin người cứ trách nô tỳ!"

Tình thế hai phe đã đảo ngược, Hạp Lan khinh thường liếc nhìn Hồng Oa, cười lạnh một tiếng:

"Giả như lỗi là lỗi của ngươi đi chăng nữa thì Hồ thường tại cũng là chủ tử của ngươi. Ngươi có lỗi, y cũng không tránh khỏi liên can." Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn nội thị hầu hạ bên cạnh:

"Còn đứng đó làm gì, mang kìm sắt lên đây cho bản cung!"

Phía trước, Đồ Can gấp đến mức cắn môi. Nàng liếc nhìn mẫu thân, không ngừng ra hiệu. Mễ Thất tuy không nhìn lại nữ nhi nhưng cũng lên tiếng:

"Muội muội, việc trừng phạt hãy để hôm sau. Dù sao hôm nay cũng là lễ tẩy trần, sợ là không hợp dính máu."

Hạp Lan sắc bén đáp lại, lườm nguýt nàng: "Tỷ tỷ nói gì vậy! Chính vì hôm nay là lễ tẩy trần, là lễ gột sạch đi những dơ bẩn tồn đọng nên muội càng cần xử phạt Hồ thường tại thật nghiêm khắc đấy! Như lời tỷ tỷ nói mà nhân nhượng với y, không biết sau này y còn dám làm ra những chuyện gì nữa. Lúc ấy hậu cung loạn thành cái dạng gì, còn cần tứ phi chúng ta nữa sao!"

Bấy giờ nội thị đã bưng một cái khay gỗ đàn lên trình cho Hạp Lan, bên trong là một cái kìm sắt sáng choang đặt trên chiếc khăn trắng tinh. Hạp Lan sung sướng nở nụ cười, xéo xắt liếc qua Hồ Vân ở phía dưới. Mười ngón tay liền tâm, nay nàng liền rút thẳng móng tay của y, xem sau này y có dám phản nghịch nữa không!

Đồ Can thấy mẫu thân nói đỡ được có một câu rồi lại thôi, trong lòng gấp đến không được. Nàng xen vào:

"Nương nương, xin nương nương hãy cân nhắc lại. Hồ thường tại mới đến, không thạo quy củ cũng là điều đương nhiên. Con nghĩ nương nương nên giơ cao đánh khẽ với y lần này, phạt chép sách gì đó là được rồi. Như thế, y vừa được một bài học mà người cũng được cái tiếng hiếu sinh hiền huệ, chính là tấm gương của toàn nữ nhân Đột Quyết ta."

Hạp Lan che miệng cười duyên, mỉa mai nói: "Ngũ công chúa nói gì lạ, cái tiếng hiếu sinh hiền huệ ấy không phải là của mẫu thân con sao! Tỷ ấy đã muốn, ta làm muội muội, cớ sao mà không nhường? Con chưa đến tuổi nên không biết, có một ít loài sâu bộ ấy à, không diệt tận gốc, không đánh thật đau thì sau này tâm tư ắt trỗi dậy, ngoe nguẩy đến nỗi làm người ta buồn nôn. Hồ thường tại, ngươi nói có phải không?"

Bây giờ tình thế đã hết sức khó khăn, nguy ngập. Đà Luân không biết đang ở đâu, cái trướng này bị vây lại như cái thùng sắt, tứ phía đều là địch, Hồ Vân nửa bước khó đi. Cát Mộc ngồi ở trên cao thấy y như thế, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn lại nhìn về phía Mễ Thất, chỉ thấy nàng lại vần vò chiếc khăn tay, dáng vẻ yếu nhược không biết nên làm cái gì mới phải. Lửa giận trong lòng Cát Mộc dâng cao ngùn ngụt. Hắn siết chặt tay cầm của chiếc ghế dựa, ngay lúc đang định lên tiếng thì Hồ Vân ở dưới đã nhẹ nhàng nói:

"Nương nương dạy phải, Hồ Vân có lỗi, đúng là nên chịu phạt."

Nghe thế, tất cả mọi người lại được phen kinh ngạc. Ở trên, ánh mắt nhị hoàng tử Đóa Nhan hơi tối lại, quan sát Hồ Vân một cách nghiền ngẫm. Tiểu thiếp mới tới này của cha hắn quả thực có chút bản lĩnh, co được duỗi được, quyết đoán lại tàn nhẫn. Ban nãy chuyện chuyển trướng nghe có vẻ nhẹ nhàng y lại kiên quyết không theo Hạp Lan vì biết rằng đấy là một cái bẫy chết người, nghe theo ắt vạn kiếp bất phục. Bây giờ chuyện rút móng này nghe nhục nhã và đau đớn như thế y lại đồng ý với nàng ta, bởi lẽ, y biết giờ đây khó có ai cứu được y nữa, có vùng vẫy cũng chỉ thành trò cười. Hơn nữa, đấy là cái giá phải trả nhẹ nhất để tính kế lâu dài cho mai sau. Vừa xoa dịu được cơn giận của Tây phi, y, theo một cách nghĩ nào đó, còn bảo vệ cho tam đệ của hắn kìa.

Đóa Nhan liếc qua Cát Mộc, thờ ơ nghĩ: Gấp gáp như vậy, sợ có ai không nhìn ra hắn lo lắng sao? Hắn lúc này lên tiếng, có khi bảo vệ được Hồ Vân tạm thời nhưng về sau hẳn Tây phi sẽ như con sói đói, lúc nào cũng nhăm nhe mối quan hệ mập mờ giữa bọn họ mà cắn. Lúc đấy thì hay rồi, cả hai người cứ như đi trên lớp băng mỏng, làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Mà dù cẩn thận cũng chẳng ăn thua. Tính tình Tây phi này hệt như con đỉa đói, khi đã đánh hơi được điều gì thì sẽ cắn chặt không buông, kiên quyết hút máu ngươi cho đến khi ngươi cạn khô mà chết.  

Phía này, Hạp Lan nghe Hồ Vân trả lời dứt khoát thế thì tươi cười trên mặt hơi cứng lại, có chút khó tin, trong lòng khó chịu không nói lên lời. Nàng thích nhất là nhìn người ta khóc lóc xin tha, nước mắt nước mũi tràn lan mất hết thể diện nhưng rồi cuối cùng chỉ có thể trợn trừng mắt không cam lòng mà nhận mệnh. Hạp Lan hơi siết chặt chiếc khăn tay, đôi mắt sáng lên những tia ác độc như con sói đói, hỏi lại một lần nữa:

"Hồ thường tại thật sự nguyện ý chịu phạt sao?"

Biết nàng ta đang trông chờ cái gì, Hồ Vân rũ mi che giấu sát ý trong lòng, hai tay lại cố ý siết chặt với nhau, hơi hơi run rẩy. Y nhẹ nhàng thưa vâng một lần nữa, lần này âm cuối nghe còn hơi run run. Quả nhiên, phía trên, sau khi "tinh mắt" nhận ra y đang sợ hãi, Tây phi Hạp Lan vừa lòng mãn ý mà mỉm cười, hệt như một cây hoa ăn thịt đã uống đủ nước, chậm rãi nở rộ, bốc lên thứ mùi tanh hôi. Nàng kiêu ngạo trỏ về phía Hồ Vân đang đứng dưới, ngạo nghễ vô cùng:

"Đem kìm sắt tới, rút móng Hồ thường tại ra cho ta!"

Thấy Hạp Lan có ý làm thật mà Hồ Vân cũng không phản kháng, các phi tần đứng đó đều thấy gai người, hô hấp không tự chủ được mà có chút cứng lại. Phía trên, Đồ Can quay đi không dám xem, trái tim đập thình thịch, vừa áy náy vừa sợ hãi. Đại hoàng tử Thiết Hợp Xích và nhị hoàng tử Đóa Nhan thản nhiên như không, hơi rũ mi, thờ ơ ngắm nhìn. Tây phi và công chúa Lạp Chân hưng phấn, Nam phi tránh né, Cát Mộc mím môi, chiếc nhẫn ngọc hắn giấu trong ngực nghe bỏng rát. Phía dưới, người ta thấy Hồ Vân chầm chậm nâng tay. Đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ, đầu ngón tay hơi ửng hồng, tinh tế và xinh đẹp như điêu khắc bằng ngọc. Thấy y có đôi bàn tay đẹp như thế, Hạp Lan đố kị hơi cắn chặt môi nhưng rồi rất nhanh lại bình tĩnh. Tay đẹp như thế thì thế nào? Sau này không múa không đàn được nữa, không hầu không hạ được nữa, Khả Hãn còn thích y sao?

Chỉ thấy tên nội thị nhẹ nhàng cầm lấy tay y bằng chiếc khăn trắng, sau đó lấy chiếc kìm kẹp chặt vào phần móng tay trắng ngà rồi đột nhiên giật mạnh một cái. Máu tươi bắn lên, số còn lại chảy ra như suối. Nơi trước đó còn là mảnh móng tay đẹp đẽ giờ đây đỏ tươi nhức mắt, máu thịt lẫn lộn. Các phi tần đồng loạt hít một hơi thật sâu, cả người lạnh lẽo, một vài vị nào hơi yếu ớt gương mặt đã tái lại, lấy tay che miệng, buồn nôn khôn cùng. Hồng Oa và Dung Hạ phía sau Hồ Vân đã tái nhợt mặt mày, đôi mắt đỏ hoe, nửa giận dữ nửa xót xa nhưng cũng đành bất lực. Đôi mắt xanh của Thiết Hợp Xích chăm chú ngắm nhìn Hồ Vân ở bên dưới, thờ ơ lại vô cảm, trông cứ như bức tượng Phật Đà. Hắn nhìn tên nội thị nhẹ nhàng thả chiếc móng đỏ tươi, dính cả máu thịt của y vào trong khay nhỏ, sau đó tàn nhẫn nhổ tiếp. Cả thảy bốn móng nhổ xong, hai vị phi tần đã ngất ra ở đấy. Hồ Vân rũ mi, chau mày, đau đớn khiến màu môi y nhợt nhạt và trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh. Thấy máu y đã tuôn như suối, thấm ướt hết cả chiếc khăn trắng, Hạp Lan mới thỏa lòng mãn ý mà mỉm cười như thể ban ơn:

"Cho Hồ thường tại dùng kim sang phấn đi."

Kim sang phấn là một loại dược liệu trân quý của người Đại Mạc, có tác dụng cầm máu ngay tức khắc. Chỉ có điều dược liệu này hiệu nghiệm thì hiệu nghiệm nhưng lại mang đến cho người ta nỗi đau đớn thấu xương hệt như bị lửa liếm nên rất ít ai dùng hoặc chỉ dùng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Bên dưới, nội thị nhận mệnh rời đi, rất nhanh liền mang theo một lọ nhỏ trở lại. Kim sang phấn được rắc thẳng lên miệng vết thương của Hồ Vân, khiến y đau đớn đến nỗi run rẩy. Dù thế, y cũng không mất khống chế mà rút tay lại, sau khi xong thậm chí còn hành lễ lại được với Hạp Lan. Hạp Lan thấy y kiên cường như thế, ác ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn, trào phúng hỏi:

"Hôm nay là lễ tẩy trần, theo tục ta là mọi người phải cùng rửa mặt từ nước băng lấy từ sông Sư Tuyền để gột sạch nhơ bẩn và điềm xui trên người. Hồ thường tại đang bị thương như thế, chẳng biết có chịu được không?"

Tây phi này quả thực độc ác! Vết thương của Hồ Vân vừa mới cầm máu, nàng ta lại muốn y nhúng tay vào nước băng mà rửa mặt. Lại một lần nữa, Hồ Vân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Rửa mặt, y phải chịu thêm đau đớn. Không rửa, sau này e nàng ta lấy chuyện này ra làm cớ để hoạnh họe bắt lỗi y, mà cả đôi đường đều vừa lòng Hạp Lan cả. Thế nên, dù đã rất đau đớn, y vẫn đáp:

"Hồ Vân đã là người của Khả Hãn, nguyện tuân theo tất thảy phong tục lễ nghi của tộc ta. Nương nương xin cứ cho người bưng nước."

Nghe thế, Hạp Lan hài lòng gật đầu, kiêu ngạo sai hạ nhân đi lấy nước. Nước băng trong vắt được bưng lên, buốt đến nỗi khiến tay của tên nội thị cứng đờ, sưng đỏ. Mỗi người được một chậu như thế, ai cũng vén tay áo, vốc lên một vốc nước giá băng mà áp vào mặt. Tổng cộng rửa như thế ba lần. Ba hoàng tử là cánh nam nhân, chịu lạnh tốt nhất, cũng rửa xong trước nhất, vừa ngẩng mặt lên liền không hẹn mà quay về phía Hồ Vân. Chỉ thấy y nhẹ nhàng vuốt nước lạnh trên mặt, tóc mai và làn mi ướt đẫm. Chóp mũi hơi ửng hồng, đôi môi vốn đỏ như máu giờ đây đã phai nhạt, trở thành sắc hồng của cánh đào phai nhẹ nhàng nhất. Cảm thấy có người đang nhìn mình, y hơi ngước mắt lên, chút sát ý lạnh lùng hãn còn chưa phai lơ lửng nơi đáy mắt chỉ trong một sát na liền biến thành nỗi đớn đau khôn cùng. Đôi huyền mâu của y ướt át, nỗi đau ấy tưởng chừng như bất kể lúc nào cũng có thể hóa thành giọt lệ mà rơi xuống.

Hồ Vân có đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt kéo dài, hơi cong lên, đa tình mà lại vô tình. Y là một con hồ ly xảo quyệt. Y dường như nhìn ba người, lại tựa như chỉ nhìn riêng mỗi mình Thiết Hợp Xích. Con ngươi xanh dưới làn mi vàng của Thiết Hợp Xích trầm lặng như nước. Hắn cũng không tránh né mà nhìn lại y, mũi cao môi mỏng, gương mặt hoàn mĩ không chút tỳ vết, bình thản như một vị Phật đà.

Giây phút ấy, Hồ Vân như đột ngột hiểu ra. Ở Thiết Hợp xích nó có cái gì đó khuyết thiếu so với người bình thường. Nhìn vào đôi mắt trầm lặng vô cảm của hắn, y thấy hắn vừa vô dục vô cầu giống như một vị Phật Đà, lại cũng vừa lạnh nhạt thờ ơ chẳng như một vị Phật Đà. Hắn cũng sẽ ôm y hôn y nếu y sát lại. Hắn cũng sẽ bế y lên, cưng y chiều y và để y vùi mình trong chăn êm nệm ấm của mình hệt như một đôi tình lữ. Nhưng vẫn có cái gì đó khác, có cái gì đó khuyết thiếu ở đây. Hồ Vân chưa nhận ra nó là gì, nhưng chắc chắn là thiếu cái gì đó.

Thiết Hợp Xích mất đi sự đồng cảm. Hắn thực sự chẳng giống một con người. 

---------------

P/s: Thích không các bồ? Tuy tui ra chương muộn tí nhưng một chương này bằng hai chương bình thường á~ 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip