Chương 66:
192.
Bấy giờ trời đã khuya, trong trướng ngoài trướng lặng yên không một tiếng động. Hồ Vân ngồi đọc sách một mình trên chiếc giường chăn ấm nệm êm của y đã được một lúc lâu, giờ cũng đã thấm mệt. Y lật giở một trang nữa, đang tính chỉ đọc nốt trang này rồi sẽ đi nghỉ thì chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Tiếng rất khẽ, rất nhẹ, gần như bị che lấp bởi nền tuyết, rõ ràng là được phát ra bởi một người võ công cao cường. Nếu không phải từ nhỏ ngũ giác của y đã nhanh nhạy chẳng giống người thường thì chắc cũng chẳng nghe ra.
Động tác của Hồ Vân hơi dừng một chút để lắng tai nghe. Bước chân của người ngoài trướng vang lên thêm hai tiếng nữa rồi dừng hẳn. Y khẽ nhíu mày. Nửa đêm mà phái người có võ nghệ đến tận đây và qua mặt được cả đám nội thị, chắc hẳn chẳng có ý tốt. Nhưng tên này là người của ai mới được? Nam phi hay là Tây phi?
Đoán già đoán non nữa cũng chẳng có ích gì. Hồ Vân quyết định lừa kẻ gian bên ngoài chui đầu vào rọ. Y khe khẽ thở dài một tiếng ra chiều mệt mỏi, giả đò đọc sách thêm một chút nữa rồi đặt nó lên đầu giường. Y vén chăn, đắn đo mất một lúc mới dám bước ra và ngay lập tức rùng mình vì cái lạnh. Hồ Vân thổi tắt ngọn nến trên bàn rồi bước thật nhanh về chiếc giường êm ấm của mình, chưa kịp bước lên thì kẻ gian ở ngoài đã kịp lẻn vào. Kẻ này là một nam nhân. Hắn nhanh như cắt một tay đưa lên bịt miệng y, một tay vòng qua eo y và giữ chặt hai cổ tay y để giữ cho y không giãy dụa. Thấy hắn không hạ sát chiêu ngay mà như có ý đồ khác, Hồ Vân không vội hạ thủ, chỉ giả vờ giật bắn mình vì kinh ngạc. Mà cũng chẳng sai lắm. Tên này đã đứng trong trời tuyết một lúc, quần áo giờ đây thấm hơi lạnh, cả người buốt giá như băng. Hắn lại còn ôm y thế này, y lạnh quá.
Hồ Vân từ bé đến giờ đều sợ lạnh, đặc biệt là sau trận ốm bệnh cửu tử nhất sinh vừa rồi ở Truật Xích, y còn sợ lạnh hơn nữa. Bị tên thích khách này ôm, cả người y nghe rét buốt, và y khẽ run. Đương lúc Hồ Vân đang nghĩ có nên ra tay vạch mặt với kẻ này hay không, y lại nghe tiếng hắn cười khẽ. Và hắn tùy ý ôm eo y, trèo lên giường y, vùi vào ổ chăn ấm. Nến đã tắt, trong trướng tối đen như mực. Hồ Vân dù có đôi mắt sáng hơn người lúc này cũng chẳng nhìn được chút gì, chỉ nghe tên kia đã ngừng cười rồi, nhưng hắn trêu y:
"Quý nhân thật đúng là mong manh khiến người ta phải thương tiếc. Mới thế thôi mà người đã sợ thế này rồi sao?"
Thì ra tên này tưởng y run lên vì sợ hãi. Hồ Vân chẳng thèm đôi co với hắn. Y chỉ thấy lạ. Tên này nửa đêm nửa hôm lẻn vào trướng y rốt cuộc có mục đích gì?
Nhưng rất nhanh, Hồ Vân đã biết. Tên thích khách kia vùi đầu vào sau gáy y, hít một hơi thật sâu, sau đó hôn nhẹ lên da thịt ấm áp ở đó một cái. Bị tấn công bất ngờ, Hồ Vân không khỏi rùng mình. Y hơi giãy ra, lại bị tên này giữ lại. Hắn giữ rịt y vào lòng, lại hôn một cái lên gò má y, than thở:
"Ta nói này Hồ quý nhân... Quý nhân xinh đẹp như này, trên thảo nguyên bao la thiếu gì nam nhân cho người lựa chọn, việc gì cứ phải đâm đầu vào Khả Hãn? Ta nói người nghe, hắn tuy vậy mà là lão nam nhân lớn tuổi rồi, chẳng hợp với người đâu, chưa kể còn khiến người rước họa vào thân nữa. Quý nhân xem, ta tuy là thích khách kẻ khác phái tới muốn làm khó người mà lại cưng chiều người như này, quý nhân theo ta chẳng phải tốt hơn nhiều lắm sao?"
Nghe vậy, Hồ Vân ngơ cả ra, thấy nực cười không chịu nổi. Nam phi hay Tây phi đào đâu ra tên thích khách này vậy? Không làm nên chuyện thì thôi, lại còn làm y bực cả mình. Ngay lúc y đang định hạ thủ với tên thích khách nửa vời này, hắn lại thả cái tay đang bịt miệng y ra rồi nhẹ nhàng bao lấy cần cổ yếu ớt của y như đang cảnh cáo. Thỏa mãn thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai y một cái, cười hỏi:
"Quý nhân không có gì muốn nói với ta sao?"
Tự nhiên chỗ yếu hại lại bị người ta nắm trong tay, Hồ Vân giờ đây như con mèo con bị nắm gáy, cả người cứ đơ ra. Y đành hỏi:
"Chủ nhân ngươi phái ngươi tới mà ngươi không ra tay với ta như thế này, không sợ khi về kẻ kia trừng phạt ngươi sao?"
Tên thích khách kia dường như nghe thấy chuyện gì rất thú vị, lại cười rộ lên. Hắn thơm thơm y, dường như đã hôn đến nghiện. Vừa hôn, hắn vừa đáp:
"Lòng ta có quý nhân, chút đau đớn ấy có xá gì."
Rồi, như được đà lấn tới, tên thích khách này ngày càng càn rỡ. Hắn đè y xuống lớp chăn mềm, dùng sức nặng của cả cơ thể kiềm chế y rồi dùng một tay vươn lên mò mẫm đôi môi mỏng. Hồ Vân giật mình, muốn giãy ra nhưng bị hắn kiềm lại. Y nổi giận, không thèm giả vờ là một kẻ tay trói gà không chặt nữa mà vặn người, thoáng cái đã thoát khỏi lồng ngực tên kia. Hồ Vân tung chưởng lao tới, động tác trôi chảy như nước, nhanh như thiểm điện. Tên thích khách này ấy thế mà cũng chẳng phải dạng xoàng, xoay người tránh được đòn, cũng tung chiêu đón đỡ. Hai người đánh qua lại hai chiêu, Hồ Vân nhận ra ngay cơ thể yếu ớt chưa được rèn luyện này của mình chẳng phải đối thủ của hắn, ngay lập tức muốn dùng độc. Ai ngờ kẻ kia nhạy bén như thế, y vừa động, hắn đã lập tức ra đòn, đánh bay viên độc châu của y đi. Hồ Vân thấy sự tình không ổn, vừa tính kêu lên gọi người thì đã bị kẻ kia tóm lấy, ôm chặt. Hắn thô bạo đẩy y ngã nhoài xuống giường, nằm đè lên y, dùng chính thân thể cao lớn của mình kiềm chế y. Một tay hắn che mắt y lại, một tay nắm chặt cằm y. Hồ Vân không ngờ kẻ này lại lợi hại như thế, giờ đây đúng là mất cả chì lẫn chài. Y vừa không khống chế được hắn, vừa để lộ ra bí mật của mình, đúng là thất sách.
Quả nhiên kẻ kia đã nhìn ra. Hắn hỏi y, giọng nghe ngập tràn ý trêu tức:
"Quý nhân đúng là tâm tư sâu kín, trông mảnh mai như thế mà hóa ra lại là đóa độc hoa có thể lấy mạng người. Lúc trước giao tranh, động tác của ngươi tuy nhanh mà không đủ lực, thấy đánh không lại ngay lập tức dùng ám chiêu, đích thị là thói quen của phường ám hội."
Và hắn lướt ngón tay qua đôi môi mềm mại của y, vẫn một dáng vẻ cà phơ cà phất:
"Quý nhân, giờ ta nắm được cái đuôi nhỏ của người rồi, quý nhân tính sao đây?"
193.
"Ưm..."
Hồ Vân hơi cong người, lỗ tai mẫn cảm bị người khác bất ngờ ngậm lấy làm y không kìm được mà rên rỉ. Y quay đầu, theo bản năng muốn tránh đi nhưng lại bị tên thích khách kia chặn lại. Thắng làm vua thua làm giặc. Lần này y vì khinh địch mà thành bại tướng dưới tay hắn, giờ như cá nằm trên thớt, chỉ có thể giơ tay chịu trói, mặc cho người kia muốn làm gì thì làm. Mà tên thích khách này cũng thật càn rỡ. Ban đầu thấy y chịu thua, hắn còn ra vẻ đạo mạo nói chỉ muốn thân một chút, ai ngờ càng hôn hắn càng thêm đói khát, không tài nào dừng nổi, mới đó mà đã làm cho môi y sưng cả lên. Hồ Vân không cho hắn hôn nữa, hắn lại vùi đầu vào cổ y, hết cắn yêu rồi lại liếm, lại mút. Chụt chụt ở đấy được một lúc, hắn lại được đà liếm lên rồi ngậm lấy vành tai y mà cắn nhẹ. Hồ Vân vốn rất mẫn cảm, bình thường hôn môi với Đà Luân một lúc y đã ngộp rồi. Bây giờ y lại bị tên thích khách không biết nặng nhẹ này trêu chọc hết lần này đến lần khác như thế, cả người cứ như tan ra. Y thở dốc, trong tiếng thở còn nghe cả giọng mũi, mới thế đã hơi thút thít rồi. Tên thích khách kia nghe y thở mấy tiếng mà cả người nóng ran. Hắn nhẹ nhàng thơm thơm lên má y, thì thầm:
"Quý nhân không phải là hoa khôi của người Trung Nguyên sao? Mới thế đã không chịu nổi rồi? Quý nhân xem ta phải nhịn khổ sở như này, mới chỉ dám liếm có vài cái chứ đã làm được gì đâu?"
Hồ Vân thở dốc, và dù cho đã bị bắt nạt đến mức này rồi, y vẫn còn giận:
"Là lỗi của ta sao?!"
Tên vô lại kia cười khẽ, lại hôn y:
"Đương nhiên là lỗi của quý nhân. Quý nhân nói xem, nếu ngươi không mê người như này, sao ta lại phải khổ sở như thế? Cắn một cái cũng không dám cắn, ta không thương ngươi thì ai thương ngươi đây?"
Nghe vậy, Hồ Vân càng giận. Y cười lạnh một tiếng, chẳng thèm đáp. Tên kia thấy y không tin, không vui cắn nhẹ lên vành tai y một cái, dọa:
"Ta hỏi quý nhân, giả như ta cắn quý nhân một cái rồi để lại vết răng ở đấy, quý nhân ăn nói sao với Khả Hãn đây? Nửa đêm nửa hôm có tên vô lại lẻn vào trướng ngươi mà chỉ hôn rồi cắn có một cái, ai tin? Lúc đấy ngươi rắc rối to rồi, thoắt cái trở thành yêu phi hại quốc, lại còn mang tiếng lẳng lơ quyến rũ dã nam nhân bên ngoài. Thế khác gì ngươi khinh thường Khả Hãn đang cấm dục không thỏa mãn được ngươi?"
Nói đến đây, tên thích khách nọ hơi ngừng một lát, giọng trầm hẳn đi, ám muội gợi tình:
"Khi ấy đợi đến mùa xuân sang năm ngươi liền xong rồi. Khả Hãn bị ngươi làm mất danh dự như thế, hẳn lúc đấy ngày nào cũng thao ngươi đến nỗi không khép được chân. Ngươi bị thao khóc càng lớn, hắn càng được người trong tộc tôn trọng. Ngươi nói xem, đến lúc đó thì ai thương ngươi được đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip