#6
Tôi buông bút xuống và mừng trào nước mắt khi giờ thi đã kết thúc. Tôi nộp bài, lặng lẽ bước ra khỏi phòng thi và về lớp.
Thi xong tôi lười học hẳn. Ai đời khốn nạn như trường tôi không. Vừa thi đại học xong là học bình thường ý. Có thánh mới thích học cái kiểu đó. Mặc dù có tiết học như thường ngày nhưng tôi vẫn "tám" với lũ bạn và bùng học. Thấm thoắt thời gian trôi qua, cuối cùng cũng ra về. Thi từ 8 giờ sáng đến tận 4 giờ chiều. Phê thật chứ. Mệt vê lờ luôn ấy.
-Dương!! Hồi nãy làm bài được không?-Sư Tử níu tay tôi lại, cậu vẫn nở nụ cười khiến bao nữ sinh say mê nhưng sao tôi thấy trong đấy có một chút gì đó chua chát, do tôi nhạy cảm chăng?
-Tạm ổn, còn Sư?-tôi dịu dàng trả lời.
-Chắc ổn...-cậu gãi đầu ngượng ngịu. Nếu tôi đoán không lầm thì thái độ này có lẽ cậu không làm bài được rồi. Vô lý, cậu học giỏi thế cơ mà. Dẫu đang thắc mắc nhưng tôi cũng không bận tâm mấy. Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề khác
-Sư này, sau này Sư tính học ngành nào?
-Hmm...chắc quản trị kinh doanh
-Ừ, Dương thì chắc học ngành dược
-Ghê ta, ngành đó lấy điểm hơi cao đấy
-Hì có sao đâu, cố gắng xíu là vào được à
Tôi và cậu cứ thế vừa đi vừa nói chuyện. Cuộc nói chuyện nhàm chán, vô vị. Có lẽ hơi đau lòng một chút nhưng hầu như câu chuyện toàn tôi mở đầu, cậu chỉ ậm ừ và trả lời cho có. Tôi hơi chạnh lòng. Bỗng một bạn nữ khá xinh chạy về phía cậu, ôm chầm lấy cậu và khóc. Ơ...cái lề gì đang diễn ra trước mắt tôi thế!!? "Con kia, có buông bồ bà ra không thì bảo"tôi tức lồng ruột rủa thầm trong lòng. Nè!! 30s rồi đó, buông cậu ấy ra mau!! Nó là ai mà dám ôm cậu chứ? Còn ôm ngay trước mắt tôi nữa? Không thể tin được!!!
-Thiên Bình? Sao vậy? Sao cậu khóc?-cậu quan tâm hỏi con nhỏ tên Thiên Bình gì gì đó. Ôi trời. Tin nổi không. Cậu còn lấy tay lau nước mắt giùm nhỏ đó nữa chứ. Tôi như người thừa ở đây vậy, thân thể bất động. Cử chỉ quan tâm dịu dàng đó...lần đầu tiên tôi mới thấy ở cậu. Đúng, tôi là bạn gái cậu nên những hành động như quan tâm, lo lắng, ân cần của cậu thì tôi gặp rất nhiều. Nhưng thề với các bạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt cậu hiện lên tia xót xa, kiểu như tiểu bảo bối của mình bị ai đó làm vấy bẩn ý. Cậu xót xa nhìn bạn nữ đó, như thể bạn ấy đau một thì cậu đau gấp trăm lần. Đại loại là vậy. Nhìn cảnh đó tim tôi nhói lên. Tuy tôi không thích cậu nhưng tôi cảm nhận tim tôi vừa mất một thứ gì đó, thật trống trải. Các bạn có thấy tôi ích kỉ không? Bản thân tôi thì nghĩ là có đấy. Đã không thích cậu, còn hẹn hò với cậu. Đã không còn cảm giác với cậu mà tôi vẫn ghen khi cậu đối xử tốt với đứa con gái khác. Còn cậu hẹn hò với tôi thì chưa một lần nói thích tôi. Cậu là bạn trai của tôi nhưng chưa một lần cho tôi chỗ dựa vững chắc. Tôi là bạn gái cậu nhưng tôi lại thấy tôi như người dưng ấy. Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi cần chia tay với cậu rồi, chúng ta không thể tiếp tục được nữa cậu ạ. Chúng ta quá khác nhau. Chúng ta không thể hiểu được nhau. Nên kết thúc để giải thoát cho nhau thôi cậu nhỉ? Cậu là quá khứ của tôi, là tình đơn phương tuổi trẻ của tôi. Tôi từng thích cậu, rất thích. Nhưng tất cả giờ là "quá khứ". Cậu vẫn là cậu. Nhưng tôi của hiện tại không thể thích cậu như trước nữa và cậu của hiện tại cũng không còn làm tôi xao xuyến như trước nữa. Kết thúc rồi. Chia tay thôi. Nhưng...tôi không thể. Dù muốn lắm nhưng tôi không thể nói ra năm chữ "chúng ta kết thúc đi".
À...hơi xa vấn đề rồi nhỉ? Trở về hiện tại thôi. Sau một hồi tôi suy nghĩ thấu đáo tôi cũng bớt cảm thấy khó chịu khi nhìn cảnh đó. Cho tôi một chút thời gian, khi nào sẵn sàng tôi sẽ chủ động chia tay cậu. Cuối cùng cậu cũng chú ý đến tôi. Mừng ghê chưa. Nhưng cậu nói vội một câu xong bỏ đi để an ủi nhỏ đó.
-À, đây là Thiên Bình, bạn hàng xóm của Sư. Thôi Dương đi về trước đi, Sư an ủi Bình nhi xíu, nhỏ đang buồn. Bye bye Dương
Tôi lại hụt hẫng nhìn bóng hình cậu quàng tay qua vai nhỏ Thiên Bình hỏi han tận tình và chu đáo lắm. Tôi quay lưng, mặt không cảm xúc. Tim tôi đau? Không hề. Tôi khóc? Không. Tôi buồn? Cũng không. Tôi bây giờ cảm thấy trống trải. Một cảm xúc khó thốt lên. Tôi lững thững bước đi, nhẹ nhàng, chậm rãi.
-Nè nhóc!!-Ai đó kêu tôi, tay chọt chọt trên vai tôi. Quay đầu lại. Thì ra là anh chàng sửa xe tốt bụng.
-Sao anh lại ở đây?-tôi ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối. Anh lúc này khác hồi sáng. Hồi sáng anh bê bối lắm, tay đầy nhớt, tóc tai bù xù. Ấy vậy mà bây giờ tóc vuốt keo gọn gàng, ăn mặc giản dị. Thật tôi nhìn không ra anh.
-Đón nhóc chứ làm gì. Xe nhóc đang sửa ở chỗ anh, nhóc lấy gì mà về.
Thì ra anh đến đón tôi. Bây giờ tôi không có tâm trạng nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười thật tươi
-Cảm ơn anh nhé!
-Về thôi-anh nói rồi đưa tôi mũ bảo hiểm. Tôi nhận lấy và ngồi sau xe anh.
Anh vẫn thế, vẫn lái xe rất nhanh nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất an toàn. Tôi ôm chặt tấm lưng rộng của anh, gục đầu vào đó. Từng cơn gió thổi ngang qua tóc tôi. Thật lạnh. Kí ức về cậu, từng chút từng chút một ùa về. Tôi cảm nhận hình như anh khẽ giật mình. Tôi ngước đầu lên quan tâm hỏi anh
-Sao vậy ạ?
-Hay chúng ta ghé chỗ này dạo chút rồi về ha
Tôi gật đầu. Đi dạo chút cũng là ý hay đấy. Dù sao tôi cũng muốn tâm trạng tốt lên chút. Anh chở tôi đến một nơi. Là một nơi có hồ rất rộng. Tôi khẽ run người vì lạnh. Lạnh thấu xương luôn ý. Mới 5 giờ chiều mà lạnh dữ dội. Anh đưa tôi áo khoác nhưng tôi từ chối. Ai lại đi nhận đồ của người lạ bao giờ. Tôi và anh ấy mới biết nhau có 1 ngày à. Thân mật quá cũng không tốt đâu. Không phải tôi nghi ngờ anh, tôi biết anh tốt bụng, rất tốt luôn ý. Nhưng mẹ tôi kêu tôi chảnh chút khi có con trai quan tâm. Tôi nghe lời mẹ tôi, làm giá xíu, mặc dù lạnh nhưng tôi không nhận áo khoác của anh đâu. Anh khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng sau đó kêu tôi đứng đó đợi anh và anh chạy đi. Ngay khi anh quay lưng tôi nhận thấy lưng áo anh có vài giọt nước. Phản xạ, tôi đưa tay lên chạm mắt của tôi. Thôi rồi. Tôi khóc. Tôi khóc mà tôi không hề hay biết. Thì ta anh biết tôi có tâm trạng nên dẫn tôi đến nơi này. Thì ra anh biết tôi khóc.
-Nè nhóc-anh vòng tay áp ly hồng trà nóng vào má tôi. Tôi khẽ giật mình, anh cười và đưa ly nước cho tôi. Công nhận ấm lòng thật đấy. Trời lạnh mà uống hồng trà nóng thế này thì còn gì bằng. Hơi nóng từ hồng trà xuống cổ họng tôi rồi từ từ xuống bụng như xua tan hết cơn lạnh. Tôi hướng mắt nhìn ra hồ. Đẹp quá đi. Mặt hồ lấp lánh, nhìn thơ mộng lắm
-Anh hay đến đây mỗi khi buồn, chỉ cần anh nghỉ đến người làm anh buồn, sau đó hét lên thì anh thấy mọi gánh nặng như đã được trút bỏ. Em biết không, khi ta tâm sự với hồ này, mỗi lời ta nói sẽ như hòn đá chìm sâu xuống đáy. Hồ này như bạn của chúng ta vậy. Sẵn sàng ôm hết mọi nỗi buồn của chúng ta mà không một lời phàn nàn. Vậy nên người ta mới gọi đây là hồ Than Thở. Hôm nay có vẻ như nó muốn em tâm sự với nó đấy
Tôi khẽ mỉm cười vì những lời anh vừa nói. Anh đang an ủi tôi. Tôi biết. Nhìn gương mặt anh lúng túng khi lựa lời an ủi tôi, nói thật trông anh ngố vô cùng.
-Em sẽ thử nhưng anh bịt tai lại và nhìn chỗ khác đi, em xấu hổ lắm
Anh làm ngay lời tôi nói. Tôi khẽ nói nhỏ "dễ dụ quá đi mất, có ngày em dụ anh bán anh cho người khác đấy". Tôi không hề hay biết rằng anh cười tôi. Tôi nhìn hồ, hít hơi thật sâu và hét
-Sư Tử!!! Dương xin lỗi Sư nhiều lắm!!! Vì đã lợi dụng tình cảm của Sư. Dẫu vậy nhưng Dương biết...Sư chưa hề thích Dương lần nào. Hai chúng ta đều có lỗi. Dương sẽ không níu kéo Sư nữa. Dương biết hai ta chẳng hợp nhau. Sư ác lắm đấy. Cướp tim Dương tận 4 năm trời. Không hề thích Dương nhưng vẫn luôn coi Dương là bạn đặc biệt. Hức...hức...Dương nói không còn thích Sư nữa, thật ra...Dương đang dối lòng đấy, Dương...hức...Dương thích Sư nhiều lắm, bây giờ vẫn còn. Nhưng Dương đau đủ rồi, đơn phương Sư đủ rồi. Dương sẽ học cách quên Sư. Tuy khó khăn nhưng Dương sẽ làm được. Sư à...Hức...hức...chỉ hôm nay...hôm nay thôi...hôm nay Dương sẽ khóc vì Sư. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Dương khóc và đau vì Sư. Dương ghét Sư, Tên khốn!!! Nhưng Dương không hề hối hận khi thích Sư. Cảm ơn Sư nhiều!!! Vì đã làm cho Dương biết hương vị tình đầu thế nào. Dương nghĩ kĩ rồi. Dương đã quyết tâm hai ta sẽ kết thúc!!! Tạm biệt...Sư Tử...tạm biệt...
Tôi vừa khóc vừa hét. Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng. Mặt tôi lấm lem. Tôi mặc kệ nhiều người nhìn tôi. Tôi cứ khóc, khóc cho đã. Đúng như anh nói, lòng tôi thanh thản hẳn. Tôi đứng yên một chỗ nức nở. Anh không nhìn tôi, anh ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, tay anh vẫn bịt tai. Mặt anh trầm ngâm hẳn.
(Chap hơi dài nhỉ ^^, cho au xin nhận xét đi, thương lắm nà, yêu lắm nà)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip