Chương 4
Khói đen ngùn ngùn bốc lên từ phía nhà bếp, Lục Vi Tầm dập xong đống lửa cháy xém khắp nơi còn phải lôi ra một con mèo vằn đang sặc khói ho khù khụ. Mèo nhỏ đang ngồi bệt dưới đất, cả người xộc lên mùi cháy khét, mặt mũi ám khói đen nhẻm giương đôi mắt rưng rưng nhìn hắn thì bất chợt thẳng lưng quỳ bật dậy. Y nắm chặt chiếc vòng nanh lợn trên cổ hướng hắn mếu máo "Xin lỗi Tầm ca, là lỗi của ta. Ca đánh ta, phạt ta quỳ, phạt ta nhịn ăn cũng được. Ca đừng lấy nó lại, ta thật sự rất thích nó."
Lục Vi Tầm nhìn nước mắt nước mũi nhoè nhoẹt trên mặt cực kỳ chướng mắt, hắn xách Từ Tấn quăng thẳng xuống hồ, bản thân mình cũng cởi trần nhảy xuống. Từ Tấn biết mình phải nghe lời nhưng y dù gì cũng đã mười một tuổi, ai lại cứ để người khác lột sạch ra đụng chỗ này chạm chỗ kia mãi như thế. Y ôm lại bàn tay to lớn của hắn đang ụp lên mặt mình kì cọ, nói mình có thể tự làm được, cả người hắn cũng ám đầy khói đen rồi.
Y dùng một loại nhựa cây thơm chà vội lên người rồi trầm mình xuống nước chỉ lộ ra mắt mũi, hắn đã mấy trăm năm sống một mình không biết ngại nhưng y ngại. Y đưa tay chạm vào cơ thể mình, bâng quơ suy nghĩ về dạo gần đây nó bắt đầu có chút lạ, lại quên mất ánh nhìn đã men theo luồng ánh sáng trên mặt hồ hướng đến chỗ Lục Vi Tầm.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hắn cởi áo, bên dưới lớp vải kia không ngờ lại là từng khối cơ vuông vắn tuyệt đẹp, đắp lên bằng làn da xám bóng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Người được mệnh danh là uy dũng nhất làng cũng không thể so sánh được. Những đường gai trắng nổi lên như xương người chạy dài từ hai cánh mang to trên khuôn mặt phủ màu xám xịt, nhưng Từ Tấn chưa từng thấy xấu xí, ngược lại còn trông rất dễ coi. Y là đang thưởng thức vẻ đẹp khác loài đây sao?
Nhưng phải thú thật, y thấy hắn rực rỡ vô cùng.
Từ Tấn cúi mắt không dám nhìn nữa, y chợt phát hiện dòng nước lướt qua cơ thể hắn chính là chảy về hướng mình, chạm vào hắn rồi chạm vào mình. Một cảm giác nóng bừng xộc thẳng lên mặt khiến y phải đưa tay đè lại sống mũi tê rần như sắp chảy máu, tim đập chân run, cả người choáng váng.
"Ta...ta xong rồi."
"Hửm!"
Lục Vi Tầm cảm thấy đứa trẻ này mới huấn luyện một buổi mà mặt mày đã đỏ hết cả lên, thật là quá yếu đuối. Hắn xách y trở lại căn bếp hoang tàn, lấy một tảng thịt lợn cắt ra làm hai bảo y nhìn theo mình làm, từng bước từng bước cẩn thận dạy y nấu hai món một canh. Hắn nhìn Từ Tấn mặt mày rạng rỡ ăn thử một muỗng lớn, muốn nói chuyện với mình nhưng mắt lại không dám nhìn, thật là quá nhút nhát.
Hắn đẩy bát canh lớn tới trước mặt y "Ai - lấy - đồ - của - ngươi?"
Từ Tấn suýt thì sặc, tròn mắt nhìn hắn hỏi Tầm ca nói được một câu dài luôn sao. Tuy y không nói thêm nhưng ánh mắt chính là muốn hỏi sao trước đây ca cứ nói mỗi một chữ vậy. Lục Vi Tầm vẫn bình tĩnh ăn, lại quay về kiểu trả lời một từ "thích."
Từ Tấn mím môi dầm dầm đĩa thịt "Lúc trước không ai dạy dỗ ta, ta hay làm sai lắm."
"Phạt?"
"Ừm, đánh ta, phạt ta nhịn ăn, có lúc còn lấy đồ cha nương để lại cho ta đi."
Lục Vi Tầm mấy trăm năm không mở miệng nói chuyện khiến lời từ cổ họng phát ra cũng khó mà trôi chảy. Và còn một lý do nữa là hắn ghét cay ghét đắng cái giọng ồm ồm ghê tởm này sau khi bị biến thành thuỷ quái. Hắn không thích nói chuyện nhưng nhìn đứa trẻ gầy yếu ngốc nghếch này thật quá chướng mắt vẫn cố nhịn chầm chậm lên tiếng.
Hắn nói, nam nhi đại trượng phu đội trời đạp đất không thể dễ dàng quỳ trước mặt người khác, càng không thể dễ dàng rơi nước mắt. Việc gì cũng có thể tự mình giải quyết, giải quyết được đến đâu thì chấp nhận đến đấy nhưng phải dùng hết sức mình, không được thoái lòng hèn nhát. Hắn chỉ ghét những tên lười biếng nhu nhược, y ở đây với hắn, làm sai thì sửa, đồ hắn đã cho y nhất định không lấy lại.
Lục Vi Tầm nói dứt câu nhìn sang liền bắt gặp ngay một đôi mắt long lanh ngập nước, còn cố nén khóc tới nỗi môi dưới bĩu ra run run. Bọn dân làng thối tha kia đúng là chọn ngay đứa trẻ ngốc nhất làng đem dâng cho hắn mà. Hắn thầm thở dài gõ gõ vào đĩa thịt bảo y mau chóng ăn cho hết, thân gầy như que củi khô thì chết trước khi hắn dạy dỗ y xong rồi.
Từ Tấn quẹt nước mắt gật mạnh đầu, phồng phồng má ngốn đầy thức ăn ngẩng mặt lên nhìn hắn nhoẻn miệng cười. Vài giọt lệ mỏng như sương mai còn vương lại bắt lấy ánh sáng trở nên lấp lánh trên mi mắt, thắp sáng rực rỡ khuôn mặt bé nhỏ non nớt trước mặt Lục Vi Tầm. Hắn không nhịn được đưa bàn tay to lớn vò xù tóc y, không ngờ Từ Tấn lại ôm lấy nó mà cười càng vui vẻ.
Đứa trẻ này thật sự tin rằng hắn nuôi nấng nó để sau này ăn thịt, lại còn tỏ ra hạnh phúc như vậy, đúng là không phải ngốc nhất làng, mà là ngốc nhất trên đời.
Sau khi ăn uống xong xui cả hai xoay vòng cùng nhau dọn dẹp lại căn bếp cháy xém một lượt. Từ Tấn cong mông chà tấm giẻ lau dài từ đằng trước xuống đằng sau, mỗi lần ngang qua đều hé mắt nhìn lén Lục Vi Tầm, bị hắn phát hiện thì giật mình giả vờ xoay hướng khác. Lục Vi Tầm thấy đứa nhỏ ngốc nghếch lau sàn nhà tới soi được cả mặt vẫn cứ lau tới lau lui liền quên mất tay mình đang bẩn mà xách y lên giúp chùi mấy vệt nhọ đen dính trên mặt, càng chùi mặt nhỏ càng lem luốc, thế là tức mình vác y lên vai đi tắm lần nữa.
Từ Tấn mặt mày phụng phịu giận dỗi đứng tấn trước sân luyện quyền cùng hắn, đã bảo tự mình tắm được mà cứ thích lột sạch y ra tắm cùng, quá đáng quá đi. Y chu môi hậm hực nhìn hắn mắng thầm, con cá thô bạo, con cá thích khoả thân trước mặt người ta, con cá tự luyến sạch sẽ quá mức, con cá.....
"Hửm?"
Từ Tấn giật bắn "T...Tầm ca sao cứ hay nói một chữ vậy?"
"Thích!"
"Èo...ta rất thích nghe ca nói chuyện, muốn ca nói chuyện với ta nhiều hơn chút."
"Tầm caaaa, có được không?"
Lục Vi Tầm đưa chân gạt lại dáng đứng cho Từ Tấn, không trả lời.
"Tầm ca nói chuyện rất hay, giọng rất ấmmm."
"Phải làm gì thì Tầm ca mới chịu nói chuyện với mình đây taaa."
"Tầm ca lạnh lùng quá, Tầm ca không thấy mình dễ thương hả taaa!"
Gân máu hai bên thái dương Lục Vi Tầm giật giật, hắn vỗ mông Từ Tấn cái bép chỉnh lại dáng đứng làm cậu suýt chút ngã ụp mặt "Yếu! Tập - trung - luyện - đừng - để - ta - phải - khâu - miệng - ngươi!"
Từ Tấn nghiêm túc luyện một hồi mới chờ hắn không để ý mà hé mắt nhìn qua, y bĩu môi "Chờ ta lớn rồi để xem ta vỗ lại cho biết."
Lục Vi Tầm nhếch khoé môi vỗ thêm cái bép làm mặt y càng méo xệch. Hắn hít một hơi đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh, đã rất lâu rồi hắn quên mất cảm giác hiện tại gọi là gì, có phải là vui vẻ hay không? Nếu đứa trẻ này đã không chê hắn điều gì thì hắn cũng sẽ không chê y ngốc, còn cái miệng thích ồn ào này thì....
"Ngày - mai - ta - sẽ - mang - ngươi - vứt - xuống - thác!"
"Tầm caaa! Ca ác độc như thế thì ăn thịt ta cũng không thành tiên nổi đâu."
"Sao - ngươi - biết?"
"Tầm mỹ nam thương xót đứa trẻ tội nghiệp này đi mà, gọi dậy một tiếng thì có chết ai đâu."
*Bép!*
"Grừ! Lép mông hết rồi! Người ta còn đang lớn đó con cá này!"
Lục Vi Tầm bật cười thành tiếng, còn cái miệng thích ồn ào này thì cũng đáng yêu thật!
- Hết chương 4 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip