phiên ngoại 3
Tam thê t
ứ
thi
ế
p phiên ngo
ạ
i chi Thê v
ị
tranh đo
ạ
t chi
ế
n
K
ể
r
ằ
ng s
ự
tình phát sinh sau khi Ng
ụ
y Vô Song c
ướ
i Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi là t
ề
quân cũng chính là chính th
ấ
t v
ợ
c
ả
. V
ề
ph
ầ
n ai làm bình thê ai làm thiên thi
ế
p, Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Ti
ể
u Lâm, Vân Phi cũng không đ
ể
ý l
ắ
m ( lúc này A Ki
ệ
t còn ch
ư
a đáp
ứ
ng s
ẽ
g
ả
cho Ng
ụ
y Vô Song, Duy Nh
ấ
t v
ẫ
n còn ngăn Ng
ụ
y Vô Song bên ngoài h
ầ
u ph
ủ
). Ba ng
ườ
i đ
ề
u nghĩ r
ằ
ng g
ả
cho Ng
ụ
y Vô Song không ph
ả
i vì mu
ố
n m
ỗ
i ngày cùng h
ắ
n ch
ạ
m tóc ch
ạ
m tai, không gi
ố
ng n
ữ
nhân vì h
ắ
n tranh giành tình nhân, b
ọ
n h
ọ
là nam nhân nên đ
ề
u có chuy
ệ
n ph
ả
i làm c
ủ
a nam nhân.
Sĩ Th
ầ
n l
ạ
i không nghĩ th
ế
, h
ắ
n cho r
ằ
ng Ng
ụ
y Vô Song thú ai làm bình thê nghĩa là ng
ườ
i đó có v
ị
trí quan tr
ọ
ng h
ơ
n trong lòng h
ắ
n. B
ở
i vì Tri
ể
n Kính đã kiên quy
ế
t tuy
ệ
t đ
ố
i không cho con trai yêu làm thi
ế
p, n
ế
u không dù b
ướ
c qua xác h
ắ
n cũng đ
ừ
ng nghĩ k
ế
t hôn đ
ượ
c v
ớ
i Qu
ầ
n Ng
ạ
o, cho nên Ng
ụ
y Vô Song đáp
ứ
ng n
ạ
p Qu
ầ
n Ng
ạ
o vi bình thê. Th
ế
nên v
ị
trí bình thê ch
ỉ
còn l
ạ
i m
ộ
t cái, Sĩ Th
ầ
n quy
ế
t đ
ị
nh vô lu
ậ
n nh
ư
th
ế
nào cũng mu
ố
n c
ướ
p đ
ượ
c đ
ế
n tay. Kỳ th
ậ
t v
ố
n cũng không có ai tranh giành v
ớ
i h
ắ
n, n
ế
u không ph
ả
i do trong l
ờ
i nói phát sinh s
ự
ki
ệ
n kia.
Hôm đó, Ng
ụ
y Vô Song b
ồ
i Vân Phi đi săn thú, th
ằ
ng nh
ỏ
s
ớ
m ra đã thúc gi
ụ
c b
ạ
n ch
ồ
ng (s
ắ
p c
ướ
i).
“Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.”
“Vân Phi đ
ợ
i m
ộ
t lát.”
Ng
ụ
y Vô Song l
ụ
c tung phòng không bi
ế
t đang tìm cái gì, cu
ố
i cùng
ở
phía sau bình phong nh
ặ
t lên m
ộ
t tay n
ả
i khá n
ặ
ng.”Nh
ư
th
ế
nào l
ạ
i
ở
trong này, Vân Phi mau l
ạ
i đây.”
“Gì th
ế
?” Trong tay n
ả
i là m
ộ
t cái thi
ế
t côn? “Chín khúc, th
ứ
này làm t
ừ
bích long ti? !”
“Cách đây không lâu đi qua m
ộ
t nhà đi
ế
m nhìn th
ấ
y bích long ti li
ề
n mua v
ề
làm thành thi
ế
t côn, thích không?”
“Thích!” làm nào l
ạ
i không thích, “Cám
ơ
n Ng
ụ
y đ
ạ
i ca!”
“Còn g
ọ
i Ng
ụ
y đ
ạ
i ca, Vân Phi có hay không nên s
ử
a cách x
ư
ng hô ?” Ng
ụ
y Vô Song đi t
ớ
i phía sau, ôm l
ấ
y Vân Phi v
ỗ
v
ề
ch
ơ
i đùa chi
ế
c c
ổ
m
ề
m nh
ẵ
n, bàn tay ch
ậ
m rãi h
ướ
ng x
ươ
ng quai xanh.
“Chúng ta còn ch
ư
a thành thân, đ
ạ
i ch
ủ
t
ừ
mà bi
ế
t là ng
ươ
i đi đ
ờ
i.” Mi
ệ
ng thì nói v
ậ
y, nh
ư
ng b
ạ
n Vân cũng không c
ự
tuy
ệ
t.
B
ạ
n Ng
ụ
y đang m
ấ
t h
ồ
n không chú ý l
ờ
i uy hi
ế
p c
ủ
a th
ằ
ng nh
ỏ
, kéo v
ạ
t áo c
ủ
a Vân Phi ra ti
ế
p t
ụ
c v
ụ
ng tr
ộ
m. “Nh
ư
ng ta l
ạ
i mu
ố
n . . . . .” Ya ch
ẳ
ng qua là s
ờ
s
ờ
chút thôi.
“Ách. . . . . . Ng
ươ
i s
ờ
ch
ỗ
nào a!” Bàn tay ch
ế
t d
ị
ch không c
ẩ
n th
ậ
n s
ờ
so
ạ
ng trúng mi
ệ
ng v
ế
t th
ươ
ng. Bích long ti c
ứ
ng cáp vô cùng, mu
ố
n c
ắ
t nó thành chín khúc th
ự
c không d
ễ
dàng.”Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.”
“Ân?”
Vân Phi ôm ch
ặ
t tay h
ắ
n, l
ắ
c đ
ầ
u, “Không, không có gì. . . . . .” Có l
ờ
i mu
ố
n nói, m
ở
mi
ệ
ng ra l
ạ
i không bi
ế
t nói th
ế
nào.
“Có ng
ườ
i đ
ế
n!” Nghe ti
ế
ng b
ướ
c chân Ng
ụ
y Vô Song li
ề
n giúp b
ạ
n v
ợ
ch
ỉ
nh l
ạ
i qu
ầ
n áo, r
ấ
t nhanh m
ộ
t ng
ườ
i ti
ế
n vào n
ộ
i đ
ườ
ng.
“Lão gia. . . . . . B
ạ
ch Vân phi ng
ươ
i
ở
ch
ỗ
này làm gì?” Sĩ Th
ầ
n v
ừ
a th
ấ
y Vân Phi li
ề
n s
ầ
m m
ặ
t.
Vân Phi ng
ẩ
ng đ
ầ
u nói: “Đi săn cùng Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.”
“Đúng r
ồ
i, ta quên m
ấ
t!” Ng
ụ
y Vô Song lúc này m
ớ
i nh
ớ
t
ớ
i chính s
ự
, v
ộ
i vàng thu th
ậ
p này n
ọ
.”Ti
ể
u Lâm mu
ố
n dùng máu c
ủ
a h
ỏ
a h
ồ
(ch
ồ
n l
ử
a) ch
ế
d
ượ
c.”
“Đây là?” Sĩ Th
ầ
n phát hi
ệ
n thi
ế
t côn trên bàn li
ề
n sáng m
ắ
t h
ỏ
i, “Này là bích long ti? Lão gia, cho ta đ
ượ
c không?”
“Ách. . . . . . Này là cho Vân Phi, ng
ươ
i mu
ố
n ta li
ề
n… làm cho ng
ươ
i m
ộ
t cái khác.”
“Nh
ư
ng bích long ti th
ượ
ng đ
ẳ
ng r
ấ
t khó ki
ế
m.” Sĩ Th
ầ
n c
ầ
m l
ấ
y thi
ế
t côn chín khúc, càng xem càng v
ừ
a lòng, “B
ạ
ch Vân phi, bán cho ta đ
ượ
c không?”
“Bán?” v
ẻ
m
ặ
t anh Phi nh
ư
v
ừ
a nghe đ
ượ
c chuy
ệ
n c
ườ
i.
“Ng
ươ
i ra giá đi.”
“Ng
ươ
i khi nào nhìn th
ấ
y ta thi
ế
u ti
ề
n?” N
ế
u là m
ộ
t thi
ế
t côn bình th
ườ
ng B
ạ
ch Vân Phi còn có th
ể
cho, nh
ư
ng th
ứ
này là Ng
ụ
y Vô Song làm t
ặ
ng h
ắ
n, nói ki
ể
u gì cũng không th
ể
đem cho ng
ườ
i khác đ
ượ
c.”Tr
ả
nó cho ta!”
Sĩ Th
ầ
n né m
ộ
t ch
ưở
ng c
ủ
a h
ắ
n, nheo m
ắ
t ph
ượ
ng nhìn Ng
ụ
y Vô Song nói”Lão gia, ng
ươ
i nói cho ai?”
“Cái này tr
ướ
c đ
ư
a cho Vân Phi, hôm khác ta s
ẽ
làm cho ng
ươ
i m
ộ
t cái.” H
ắ
n chính là không rõ, Sĩ Th
ầ
n đ
ố
i ng
ườ
i khác th
ườ
ng nh
ườ
ng nh
ị
n, vì sao đ
ố
i v
ớ
i Vân Phi th
ứ
gì cũng mu
ố
n tranh giành.
“Không đ
ượ
c, ta chính là mu
ố
n cái này.” Sĩ Th
ầ
n tr
ừ
ng m
ắ
t nhìn Vân Phi không ch
ị
u th
ỏ
a hi
ệ
p.
Nhìn th
ấ
y v
ẻ
m
ặ
t thâm c
ừ
u đ
ạ
i h
ậ
n c
ủ
a Sĩ Th
ầ
n, Vân Phi không nh
ị
n đ
ượ
c b
ậ
t c
ườ
i. Tên T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n này cũng th
ậ
t thú v
ị
.
. . . . . . Ng
ụ
y đ
ạ
i ca đã mu
ố
n cho ta, không ph
ả
i cho ng
ườ
i ah. . . . . .
Vì m
ộ
t câu đ
ơ
n gi
ả
n này mà t
ừ
đó v
ề
sau Sĩ Th
ầ
n luôn ch
ố
ng l
ạ
i Vân Phi. Kỳ th
ậ
t Vân Phi b
ấ
t quá ch
ỉ
là th
ấ
y h
ắ
n ăn nói b
ừ
a bãi, nghĩ mu
ố
n áp ch
ế
dáng v
ẻ
kiêu ng
ạ
o c
ủ
a h
ắ
n thôi, th
ự
c tâm cũng ch
ẳ
ng mu
ố
n cùng h
ắ
n tranh giành cái gì.
“Lão gia v
ẫ
n đang quy
ế
t đ
ị
nh v
ị
trí bình thê đúng không? V
ậ
y t
ố
t l
ắ
m, ai làm bình thê thì thi
ế
t côn này s
ẽ
là c
ủ
a ng
ườ
i đó.”
“Đ
ượ
c thôi.”
Ti
ể
u Lâm c
ư
ng không h
ứ
ng đi tranh v
ị
trí bình thê, b
ở
i v
ậ
y ch
ỉ
còn l
ạ
i Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n tranh đo
ạ
t thê v
ị
. Bình thê nghĩa là ph
ả
i cùng t
ề
quân chia s
ẻ
gia s
ự
, làm n
ữ
nhân ph
ả
i qu
ả
n t
ố
t t
ừ
nhà b
ế
p ra đ
ế
n đ
ạ
i s
ả
nh, làm nam nhân ph
ả
i có đ
ứ
c h
ạ
nh cùng võ ngh
ệ
cao c
ườ
ng. Ng
ụ
y Vô Song dĩ nhiên không dám nghi ng
ờ
đ
ứ
c h
ạ
nh c
ủ
a hai v
ị
thê thi
ế
p s
ắ
p c
ướ
i, cho nên tr
ậ
n đ
ầ
u v
ề
kh
ả
o nghi
ệ
m đ
ứ
c h
ạ
nh đ
ượ
c mi
ễ
n, tr
ự
c ti
ế
p đi vào tr
ậ
n th
ứ
hai t
ỉ
thí võ công.
Vi
ệ
t v
ươ
ng ki
ế
m tuy r
ằ
ng chiêu th
ứ
c th
ắ
ng l
ư
u vân ki
ế
m m
ộ
t b
ậ
c, nh
ư
ng Vân Phi có đ
ượ
c m
ườ
i lăm năm n
ộ
i l
ự
c c
ủ
a Ng
ụ
y Vô Song, b
ả
n thân l
ạ
i là B
ạ
ch Vân thành ch
ủ
, kinh nghi
ệ
m phong phú, hai ng
ườ
i đ
ấ
u nhau chi
ế
n th
ắ
ng t
ấ
t khó thu
ộ
c v
ề
Sĩ Th
ầ
n.
K
ế
t qu
ả
t
ỉ
thí Vân Phi th
ắ
ng.
“Chi
ế
n th
ắ
ng v
ố
n đ
ượ
c đ
ị
nh thu
ộ
c v
ề
ta a.”
“Ch
ờ
xem.” Sĩ Th
ầ
n m
ộ
t c
ướ
c th
ả
i đ
ố
ng đá v
ụ
n, ph
ẫ
n h
ậ
n r
ờ
i đi.
K
ế
ti
ế
p s
ẽ
t
ừ
Ng
ụ
y Vô Song cùng Kỳ Nhi quy
ế
t đ
ị
nh ch
ọ
n ai làm bình thê, n
ế
u Ng
ụ
y Vô Song l
ự
a ch
ọ
n Vân Phi nh
ư
v
ậ
y Vân Phi chính là bình thê, n
ế
u h
ắ
n l
ự
a ch
ọ
n Sĩ Th
ầ
n li
ề
n t
ừ
Kỳ Nhi đ
ư
a ra quy
ế
t đ
ị
nh cu
ố
i cùng ai l
ấ
y đ
ượ
c thê v
ị
. Kỳ Nhi h
ạ
n cho Ng
ụ
y Vô Song ba ngày sau đ
ư
a ra phúc đáp. Ba ngày, chính là ba ngày dài đ
ẵ
ng a.
Sáng s
ớ
m m
ở
m
ắ
t ra đã th
ấ
y hai b
ả
o b
ố
i ngoan ngoãn ch
ầ
u bên gi
ườ
ng, hai cái bóng che l
ấ
p ánh sáng trên đ
ầ
u, Ng
ụ
y lão gia h
ế
t h
ồ
n b
ậ
t d
ậ
y.
“Chào bu
ổ
i sáng Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.”
“Lão gia ng
ủ
ngon gi
ấ
c không?”
“S
ớ
m, h
ả
o.” Ng
ụ
y Vô Song g
ặ
p hai ng
ườ
i trong tay các đang c
ầ
m m
ộ
t đi
ệ
p qu
ầ
n áo, h
ỏ
i: “Này là gì?”
“Đ
ể
ta h
ầ
u Ng
ụ
y đ
ạ
i ca m
ặ
c qu
ầ
n áo.” Hai ng
ườ
i đ
ồ
ng th
ờ
i ti
ế
n lên gi
ữ
ch
ặ
t tay Ng
ụ
y Vô Song.
“B
ạ
ch Vân phi ng
ươ
i tránh ra, lão gia nh
ư
th
ế
nào có th
ể
m
ặ
c lo
ạ
i màu s
ắ
c này.”
“Màu này thì sao, h
ạ
nh b
ạ
ch r
ấ
t h
ợ
p v
ớ
i Ng
ụ
y đ
ạ
i ca, cái lo
ạ
i thi
ề
u hoa c
ủ
a ng
ươ
i làm sao m
ặ
c?”
“Ng
ươ
i thì bi
ế
t gì, lão gia m
ặ
c màu đ
ỏ
s
ậ
m nhìn v
ừ
a kh
ỏ
e m
ạ
nh v
ừ
a th
ể
hi
ệ
n đ
ượ
c quý khí a.” Sĩ Th
ầ
n ch
ỉ
vào trang ph
ụ
c trong tay Vân Phi, c
ợ
t nhã nói: “H
ạ
nh b
ạ
ch, không có đ
ể
tang, cũng không có ai ch
ế
t à.”
“Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.” anh Phi bí l
ờ
i đành ph
ả
i chuy
ể
n sang Ng
ụ
y Vô Song, “Ng
ươ
i m
ặ
c b
ộ
nào?”
“Lão gia, ng
ươ
i mu
ố
n m
ặ
c b
ộ
nào?” Sĩ Th
ầ
n nghi
ế
n răng c
ườ
i h
ỏ
i.
Ng
ụ
y Vô Song đành l
ấ
p l
ử
ng nói: “Ta. . . . . . Hôm qua. . . . . . đ
ồ
hôm qua v
ẫ
n còn m
ặ
c đ
ượ
c.” Hi
ệ
n t
ạ
i có ph
ả
i ăn m
ặ
c nh
ư
tên kh
ấ
t cái h
ắ
n cũng nguy
ệ
n ý à.
“Đ
ồ
hôm qua ph
ả
i không?” Sĩ Th
ầ
n nh
ướ
ng mày đi đ
ế
n tr
ướ
c bình phong, đem y bào tr
ướ
c m
ắ
t ném xu
ố
ng đ
ấ
t th
ẳ
ng chân đ
ạ
p te tua, h
ỏ
i l
ạ
i: “Còn m
ặ
c đ
ượ
c không?”
“Vân Phi. . . . . .” Ng
ụ
y Vô Song nhìn Vân Phi van c
ầ
u.
Em Phi c
ụ
p m
ắ
t
ả
m đ
ạ
m nói: “Ng
ụ
y đ
ạ
i ca không thích… y ph
ụ
c Vân Phi ch
ọ
n sao?”
“Ta. . . . . . Ta ch
ọ
n c
ả
hai đ
ượ
c không?”
Kh
ỏ
i ph
ả
i nói, sa bào g
ồ
m h
ạ
nh b
ạ
ch bên ngoài khoát đ
ỏ
s
ậ
m bên trong khi
ế
n Ng
ụ
y Vô Song tho
ạ
t nhìn ng
ọ
c th
ụ
lâm phong l
ạ
i quý khí m
ườ
i ph
ầ
n. N
ạ
n s
ự
này c
ủ
a anh T
ầ
n xem nh
ư
đ
ượ
c gi
ả
i quy
ế
t.
Ng
ọ
thi
ệ
n th
ờ
i đi
ể
m.
“Lão gia, m
ấ
y th
ứ
này không h
ợ
p kh
ẩ
u v
ị
ng
ươ
i?”
“H
ợ
p, ngon mi
ệ
ng, ngon mi
ệ
ng.” Kỳ th
ậ
t Ng
ụ
y Vô Song m
ộ
t chút h
ứ
ng ăn cũng không có. T
ố
i hôm qua m
ấ
t ng
ủ
nguyên đêm, c
ả
đêm ch
ỉ
lo l
ắ
ng làm nào s
ố
ng yên
ổ
n qua ba ngày này, th
ẳ
ng đ
ế
n h
ừ
ng đông m
ớ
i ch
ợ
p m
ắ
t. C
ổ
có chút đau nh
ứ
c. . . . . .
“B
ị
sái c
ổ
?” Vân Phi v
ộ
i buông đũa đ
ứ
ng d
ậ
y đ
ế
n sau l
ư
ng h
ắ
n, hai tay
ấ
n hai bên s
ườ
n c
ổ
giúp anh ch
ồ
ng mát-xa.”Thêm chút l
ự
c có sao không?”
“Ân.” Ng
ụ
y Vô Song thoái mái g
ậ
t đ
ầ
u.
“Sao không ng
ủ
ở
phòng đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
?” Sĩ Th
ầ
n mang trà đ
ư
a cho h
ắ
n.
“Kỳ Nhi nói ba ngày này ta không đ
ượ
c đ
ế
n phòng h
ắ
n.” B
ở
i vì v
ế
t th
ươ
ng cũ c
ủ
a Ng
ụ
y Vô Song r
ấ
t nhi
ề
u lúc tr
ở
ch
ứ
ng, ban đêm ph
ả
i có ng
ườ
i v
ỗ
v
ề
ả
nh m
ớ
i ng
ủ
đ
ượ
c.
“Ng
ươ
i cũng nhanh nhanh h
ọ
c th
ủ
pháp này đi.”
“Không c
ầ
n ng
ươ
i nói ta cũng bi
ế
t, đ
ể
ta làm th
ử
xem.” Sĩ Th
ầ
n x
ắ
n tay áo chu
ẩ
n b
ị
ti
ế
p Vân Phi.
Vân Phi c
ự
tuy
ệ
t, “Không đ
ượ
c, đ
ừ
ng quên l
ầ
n tr
ướ
c ng
ươ
i thi
ế
u chút n
ữ
a làm gãy c
ổ
Ng
ụ
y đ
ạ
i ca.”
“Không luy
ệ
n t
ậ
p nhi
ề
u làm sao h
ọ
c đ
ượ
c, lão gia đ
ể
cho ta… Lão gia?”
Th
ế
nh
ư
ng l
ạ
i ng
ủ
m
ấ
t!
“H
ắ
n r
ấ
t không mu
ố
n đ
ố
i m
ặ
t chúng ta sao?” Sĩ Th
ầ
n chán n
ả
n h
ỏ
i.
“Ai. . . . . .” Vân Phi th
ở
dài m
ộ
t ti
ế
ng, v
ẫ
y v
ẫ
y tay nói: “Tay m
ỏ
i r
ồ
i đ
ổ
i ng
ươ
i t
ớ
i đi, nh
ớ
đ
ừ
ng dùng quá nhi
ề
u s
ứ
c.”
“T
ố
t.”
“A ——!” anh ch
ồ
ng đang ng
ủ
nháy m
ắ
t đã t
ỉ
nh l
ạ
i.
“Ya, đã b
ả
o ng
ươ
i đ
ừ
ng dùng quá s
ứ
c .” Vân Phi trách.
Sĩ Th
ầ
n v
ộ
i ch
ắ
p tay b
ồ
i t
ộ
i, “Th
ậ
t xin l
ỗ
i, lão gia, ng
ươ
i không trách ta a.”
“S
ẽ
không. . . . . .”
Ngày hôm đó Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n gi
ố
ng nh
ư
keo dán ch
ặ
t trên ng
ườ
i anh ch
ồ
ng, b
ư
ng trà đ
ệ
th
ủ
y đem h
ắ
n h
ầ
u h
ạ
nh
ư
b
ả
o v
ậ
t. Trong m
ắ
t ng
ườ
i ngoài thì đúng là th
ế
, nh
ư
ng ai có kh
ả
năng c
ả
m nh
ậ
n đ
ượ
c h
ắ
n kh
ổ
s
ở
nh
ư
nào, n
ơ
m n
ớ
p lo s
ợ
hai b
ả
o b
ố
i, th
ẳ
ng t
ớ
i ch
ạ
ng v
ạ
ng, Vân Phi đem đ
ế
n hai vò r
ượ
u đào khi
ế
n cho h
ắ
n lo l
ắ
ng đ
ề
phòng g
ầ
n ch
ế
t.
“Th
ứ
này là ng
ươ
i t
ự
ủ
?” Sĩ Th
ầ
n h
ỏ
i.
“Là ta t
ự
ủ
, không đ
ộ
c ch
ế
t ng
ươ
i đâu.”
“H
ừ
.” Sĩ Th
ầ
n h
ỏ
i xong li
ề
n đ
ư
a lên mi
ệ
ng u
ố
ng, “Cũng đ
ượ
c.” Không th
ể
không th
ừ
a nh
ậ
n qu
ả
th
ậ
t là r
ượ
u ngon.
“Đ
ặ
t xu
ố
ng m
ộ
t lát r
ồ
i h
ẵ
ng u
ố
ng ti
ế
p.” Ng
ụ
y Vô Song b
ắ
t l
ấ
y vò r
ượ
u trên tay h
ắ
n, s
ợ
h
ắ
n u
ố
ng ti
ế
p s
ẽ
say m
ấ
t.
Vân Phi rót ra m
ộ
t ly, đ
ư
a đ
ế
n bên mi
ệ
ng Ng
ụ
y Vô Song nói: “Ng
ụ
y đ
ạ
i ca n
ế
m th
ử
so v
ớ
i th
ứ
l
ầ
n tr
ướ
c nh
ư
th
ế
nào?”
“Ân, nh
ư
không có v
ị
ng
ọ
t nh
ư
l
ầ
n tr
ướ
c.”
“L
ầ
n tr
ướ
c
ủ
r
ượ
u đào ta b
ỏ
thêm m
ộ
t chút h
ổ
cô, l
ầ
n này không có nên r
ượ
u n
ồ
ng h
ơ
n nhi
ề
u. H
ổ
cô r
ấ
t khó tìm, ti
ệ
m d
ượ
c cũng không th
ấ
y bán.”
Ng
ụ
y Vô Song g
ậ
t g
ậ
t đ
ầ
u, th
ở
dài: “Đáng ti
ế
c th
ậ
t a, r
ượ
u ngon nh
ư
v
ậ
y l
ạ
i ch
ỉ
u
ố
ng đ
ượ
c m
ộ
t l
ầ
n.”
“H
ổ
cô? D
ố
c núi phía sau có r
ấ
t nhi
ề
u a.” Sĩ Th
ầ
n nh
ớ
t
ớ
i ngày
ấ
y đi b
ắ
t h
ỏ
a h
ồ
, ngang qua d
ố
c núi th
ấ
y trên cao m
ộ
t t
ả
ng l
ớ
n vàng t
ươ
i.
“N
ơ
i đó không th
ể
đi.” Ng
ụ
y Vô Song nói. S
ườ
n núi d
ố
c th
ẳ
ng đ
ứ
ng, rêu xanh che kín m
ặ
t, dùng khinh công cũng không th
ể
lên đ
ượ
c.
Vân Phi Sĩ Th
ầ
n hai ng
ườ
i g
ậ
t đ
ầ
u nhìn nhau nh
ướ
ng mày c
ườ
i. Ai l
ấ
y đ
ượ
c h
ổ
cô tên còn l
ạ
i li
ề
n nh
ậ
n thua.
M
ộ
t l
ờ
i đã đ
ị
nh!
Theo vách núi bên này nh
ả
y đ
ế
n s
ườ
n núi th
ự
c d
ễ
dàng, nh
ư
ng là s
ườ
n núi không có n
ơ
i đ
ặ
t chân, rêu xanh khi
ế
n chân v
ừ
a ch
ạ
m đ
ế
n t
ấ
t ngã xu
ố
ng v
ự
c sâu v
ạ
n tr
ượ
ng. D
ố
c núi tr
ừ
b
ỏ
rêu xanh, h
ổ
cô còn có m
ộ
t b
ụ
i ti
ể
u tùng gai, ch
ỉ
có th
ể
hành đ
ộ
ng t
ừ
ch
ỗ
này.
“Ch
ờ
m
ộ
t chút.” Vân Phi g
ọ
i Sĩ Th
ầ
n l
ạ
i, đ
ư
a cho h
ắ
n m
ộ
t s
ợ
i dây th
ừ
ng, “Này, gi
ắ
t trên l
ư
ng.”
“Không c
ầ
n .” D
ứ
t l
ờ
i Sĩ Th
ầ
n li
ề
n v
ậ
n chân khí thi tri
ể
n khinh công phi thân nhanh chóng b
ắ
t l
ấ
y b
ụ
i gai, Vân Phi cũng không t
ỏ
ra y
ế
u th
ế
, b
ỏ
dây th
ừ
ng qua m
ộ
t bên đu
ổ
i theo. B
ụ
i gai s
ắ
t nh
ọ
n l
ậ
p t
ứ
c đâm vào cánh tay tr
ướ
c ng
ự
c c
ả
hai, máu r
ấ
t nhanh th
ấ
m vào qu
ầ
n áo, ti
ể
u tùng ch
ị
u không đ
ượ
c s
ứ
c n
ặ
ng c
ủ
a hai c
ơ
th
ể
, thân cây t
ừ
t
ừ
gãy.
“Tr
ở
v
ề
.” Vân Phi hô.
Sĩ Th
ầ
n không thu
ậ
n theo, c
ườ
i nh
ạ
o nói: “Ng
ươ
i nh
ậ
n thua ?”
“S
ợ
ch
ế
t m
ớ
i nh
ậ
n thua!”
Hai ng
ườ
i thân th
ủ
ki
ệ
t l
ự
c đi hái h
ổ
cô, tay khác ch
ặ
t đ
ứ
t m
ấ
y cành m
ậ
n gai. Sinh t
ử
g
ầ
n k
ề
, kh
ả
hai cái th
ằ
ng c
ố
tình không s
ợ
ch
ế
t v
ẫ
n còn mu
ố
n tranh đ
ấ
u.
“Ng
ươ
i làm gì l
ạ
i c
ướ
p bên này c
ủ
a ta ? “
“Ai c
ướ
p đ
ượ
c li
ề
n c
ủ
a ng
ườ
i đó.”
“B
ạ
ch Vân phi, ta nh
ị
n ng
ươ
i đã lâu !”
“Cũng v
ậ
y.”
Hai ng
ườ
i m
ộ
t tay n
ắ
m l
ấ
y cành m
ậ
n gai, b
ị
treo gi
ữ
a không trung v
ẫ
n còn ham đánh nhau. Vân Phi đá Sĩ Th
ầ
n m
ộ
t c
ướ
c, Sĩ Th
ầ
n li
ề
n cho h
ắ
n m
ộ
t ch
ưở
ng, lát sau hai tay đ
ề
u n
ắ
m l
ấ
y cành, hai chân gi
ơ
lên không toàn l
ự
c đ
ố
i đá. Cành m
ậ
n gai gãy m
ộ
t phát, âm thanh giòn tan bên tai nh
ư
ng hai th
ằ
ng không s
ợ
ch
ế
t v
ẫ
n m
ắ
t đi
ế
c tai ng
ơ
.
“Các ng
ươ
i. . . . . .” Ng
ụ
y Vô Song đ
ứ
ng c
ả
tim không dám to ti
ế
ng, s
ợ
kinh hách hai b
ả
o b
ố
i.”Ngoan ngoãn. . . . . . Đ
ừ
ng nhúc nhích.”
“Lão gia!”
“Ng
ụ
y đ
ạ
i ca!”
Quay ng
ườ
i l
ạ
i thân th
ể
c
ả
hai li
ề
n h
ạ
xu
ố
ng m
ộ
t chút, m
ặ
t Ng
ụ
y Vô Song trong nháy m
ắ
t rút s
ạ
ch máu, không nghĩ nhi
ề
u m
ượ
n l
ự
c thân cây bên c
ạ
nh nh
ắ
m h
ướ
ng s
ườ
n d
ố
c, đ
ạ
p chân lên thân cây th
ẳ
ng đ
ế
n ch
ỗ
c
ả
hai. Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n còn ch
ư
a hi
ể
u chuy
ệ
n v
ạ
c áo đã b
ắ
t l
ấ
y ném t
ớ
i ch
ỗ
đ
ố
i di
ệ
n s
ườ
n d
ố
c.
“Ng
ụ
y đ
ạ
i. . . . . .” bi
ể
u tình khi
ế
n cho k
ẻ
khác s
ợ
hãi c
ủ
a Nguy Vô Song Vân Phi ch
ư
a t
ừ
ng th
ấ
y qua.
Sĩ Th
ầ
n th
ấ
y h
ắ
n hít th
ở
c
ả
n
ử
a ngày v
ẫ
n không nói ch
ữ
nào li
ề
n t
ố
i m
ặ
t, hoang mang kêu, “Lão gia ng
ươ
i làm sao v
ậ
y? !”
“Các ng
ươ
i. . . . . .” Th
ậ
t v
ấ
t v
ả
m
ớ
i thông khí, m
ở
mi
ệ
ng cũng ch
ỉ
phát ra đ
ượ
c thanh h
ơ
i, tay run r
ẩ
y gi
ơ
lên mu
ố
n giáng th
ẳ
ng xu
ố
ng nh
ư
ng r
ố
t cu
ộ
c l
ạ
i không n
ỡ
.”Đ
ủ
. . . . . . D
ừ
ng
ở
đây!”
Cách nh
ậ
t Ng
ụ
y Vô Song đ
ư
a ra phúc đáp, ai là bình thê s
ẽ
t
ừ
Kỳ Nhi quy
ế
t đ
ị
nh, không cho phép dùng b
ấ
t kì lo
ạ
i t
ỷ
thí nào n
ữ
a. Tr
ướ
c lúc đó, Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n b
ị
ph
ạ
t nh
ố
t trong t
ừ
đ
ườ
ng t
ự
phê bình, năm ngày sau m
ớ
i cho phép ra. Nh
ư
ng hai th
ằ
ng r
ỗ
i h
ơ
i không ch
ị
u úp m
ặ
t vô t
ườ
ng cũng không ch
ị
u h
ố
i c
ả
i.
“B
ạ
ch Vân phi đ
ề
u t
ạ
i ng
ươ
i!”
“Nh
ư
th
ế
nào, còn mu
ố
n đánh nhau à?”
M
ộ
t lát sau, bên trong t
ừ
đ
ườ
ng truy
ề
n ra âm thanh kinh thiên đ
ộ
ng đ
ị
a, th
ấ
t sách c
ủ
a Ng
ụ
y Vô Song l
ạ
i m
ộ
t l
ầ
n suýt h
ủ
y Ng
ụ
y t
ừ
đ
ườ
ng. Lát sau hai b
ạ
n m
ớ
i ch
ị
u yên ph
ậ
n, m
ỗ
i đ
ứ
a t
ự
tìm góc t
ườ
ng d
ự
a vào khôi ph
ụ
c khí l
ự
c.
Sĩ Th
ầ
n đ
ộ
t nhiên nh
ớ
t
ớ
i hành đ
ộ
ng c
ủ
a Ng
ụ
y Vô Song hôm tr
ướ
c, nói: “Uy, ta nói h
ắ
n hôm qua là mu
ố
n đánh chúng ta đi?”
Vân Phi suy nghĩ m
ộ
t chút, g
ậ
t đ
ầ
u.
“N
ế
u h
ắ
n dám, ta l
ậ
p t
ứ
c quay v
ề
Vi
ệ
t V
ươ
ng Ki
ế
m.”
“A, đu
ổ
i ng
ươ
i đi cũng không c
ầ
n ph
ả
i v
ộ
i, mu
ố
n ti
ế
p t
ụ
c không?” Ti
ế
p t
ụ
c tranh đo
ạ
t thê v
ị
.=-=
“Đ
ươ
ng nhiên ph
ả
i, ngu m
ớ
i đ
ể
ng
ươ
i v
ượ
t m
ặ
t!”
“Yo, ta cũng không dám lên trên ng
ươ
i, Ng
ụ
y đ
ạ
i ca s
ẽ
gi
ế
t ta m
ấ
t.”
“Không bi
ế
t x
ấ
u h
ổ
, ti
ế
p chiêu!”
Ngoài c
ử
a, nam t
ử
v
ẫ
n đang li
ế
c tr
ộ
m bên trong l
ắ
c đ
ầ
u b
ấ
t đ
ắ
c dĩ. Thê v
ớ
i thi
ế
p có gì khác nhau, h
ắ
n đ
ề
u yêu t
ấ
t, ai cũng không th
ể
thi
ế
u.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip