Chương 125: Thành phố Z cũng có người tên Nguyệt Nguyệt.

Edit by Hoon

Bùi Tu Triết đối với cô thật tốt, chỉ cần cô yêu cầu là anh hầu như có thể đáp ứng.

Nhưng có đôi khi, Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng hy vọng anh trước mặt cô có thể biểu hiện ra tính cách của mình.

Anh cũng không phải là người không có tình cảm, nhưng cô cảm giác rằng đó không giống như tình yêu.

"Thật là làm ra vẻ!" Cô thật không khách khí mà mắng chính mình.

Lúc trước không lòng tham, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là hạnh phúc, hiện tại, biết anh cũng thích cô, thế mà cô còn suy nghĩ anh tại sao lại đối tốt với cô như vậy.

Nguyên Nguyệt Nguyệt dằn vặt chính mình, thật là khắp thiên hạ không thể hiểu được lòng dạ nữ nhân!

Nhưng trước mắt, phải nghĩ cách làm sao mới có thể đem đại thúc trở về.

Với anh, cô cho rằng là có thể tin tưởng.

Tuy rằng có đôi khi anh xử lý sự việc bằng những phương pháp không thể đồng tình, nhưng cô biết, anh tuyệt đối không phải là người xấu.

Nếu cô đem chuyện này thành thật thẳng thắn mà nói cho anh, anh sẽ giúp cô giấu diếm hoặc là ra chủ ý sao?

Đây là ý tưởng thật sự mạo hiểm, nhưng phương án này chiếm phần lớn tỉ trọng trong lòng cô.

Thậm chí cũng chưa từng có phản đối ý nghĩ này.

Trong tiềm thức, cô giống như rất muốn mở miệng nói cho anh, cô là Nguyên Nguyệt Nguyệt, là cùng Nguyên Tư Nhã lớn lên rất giống nhau.

Nhưng chưa chắc anh muốn cùng cô giữ bí mật đâu?

Anh ở Ôn gia rốt cục là nhân vật nào, cô không biết một chút gì, chỉ cảm thấy dì Quế có vẻ rất kính sợ anh.

Nói, hoặc là không nói, cô chọn nói.

Quyết định xong, Nguyên Nguyệt Nguyệt đi đường cũng càng thêm chắc chắn.

Cô cũng không biết chính mình mạo hiểm như thế sẽ có hại ra sao, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trở về biệt thự, cô nói với dì Quế rằng mình có việc rất quan trọng phải làm, không cần tới tìm cô.

Đem chính mình nhốt ở trong phòng, Nguyên Nguyệt Nguyệt nắm di động, nhịp tim ở cổ họng thình thịch thình thịch mà kinh hoàng, toàn thân đều tê dại, còn không ngừng tưởng tượng kết cục.

Cô bị phản ứng này của chính mình làm cho tức cười.

Không phải là nói ra sự thật thôi sao?

Vì sao lại giống như muốn lên núi đao xuống biển lửa?

"Cố lên, cố lên!" Nàng nhẹ giọng cổ vũ chính mình, "Nguyên Nguyệt Nguyệt, mày có thể làm được! Đại thúc giúp mày nhiều lần như vậy, lúc này đây, chú chắc chắn cũng sẽ giúp!"

Nhưng cô ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm -- vạn nhất cô đem sự thật nói cho anh, anh lại lựa chọn nói ra, cô nên làm sao bây giờ đây?

Anh hẳn là...... Không phải loại người như vậy?

Hơn nữa, nếu như anh lựa chọn nói ra, cũng sẽ giúp cô cùng mẹ nuôi trốn đi?

Đánh một ván cược lớn như thế, ở trong tay cô cũng chẳng có lợi thế gì.

Nếu có cũng chỉ là một phần tín nhiệm của cô đối với anh.

Giống như có chút quá mạo hiểm.

Tay vừa trượt, cô đã ấn gọi.

Cô nhanh chóng ấn nút tắt.

Đều chưa có nghĩ thấu đáo sự tình, vậy sao có thể như vậy tùy tiện đem điện thoại gọi?

Chính là, chưa kể điện thoại đối phương khẳng định đã đổ chuông, vạn nhất anh trở về hỏi cô có chuyện, cô chẳng phải vẫn nên nói sao?

Nghĩ xong, cô gọi điện lại trong tâm trạng bất an.

Trái tim còn đập nhanh hơn vài lần tiếng tút tút của di động, khi cô cho rằng tim mình sẽ nổ tung thì bên kia rốt cục bắt máy.

"Alo." Là Diệp Chỉ Du lên tiếng.

Nguyên Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, trong đầu ong ong loạn lên, đối phương lại "Alo" một tiếng sau, cô há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lại nói không nên lời, rốt cục là buông di động, rầu rĩ mà cúp điện thoại.

Đại thúc ở thành phố Z, Diệp Chỉ Du cũng ở thành phố Z, cô còn có thể giúp anh tiếp điện thoại.

Một người có thể giúp một người khác tiếp điện thoại, là ý gì?

Có lẽ...... Đại thúc không phải là đi điều tra thân phận của cô, mà là đưa Diệp Chỉ Du đi chơi?

Hơn nữa, thành phố Z phong cảnh thiệt tình không tồi!

Buồn cười chính là, anh một bên cùng Diệp Chỉ Du hàn gắn quan hệ, một bên cô lại nghĩ đối phương thích bản thân mình.

Anh giả bộ ở trước mặt cô, cô lại gần nữa tin tưởng anh?

Còn chuẩn bị đem bí mật lớn nhất của mình nói cho anh?

A!

Cô thật đúng là cao cả!

Nhìn phía ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài tia chật vật.

Cô hít sâu một hơi, lại thở ra, đưa điện thoại di động đặt ở một bên, đi đến thư phòng, rút ra một quyển sách, hơn nửa ngày tầm mắt vẫn là dừng ở một hàng chữ, không có động đậy......

Mà lúc này, Ôn Cận Thần đang nói sự tình.

Tối hôm qua, Diệp Chỉ Du ở đại sảnh khách sạn ngồi một đêm, thân thể cô không tốt, chống đỡ không được, sau đó liền té xỉu.

Tốt xấu gì cũng đã từng yêu nhau, anh không đến mức tuyệt tình như vậy, đành ôm cô đến phòng anh nghỉ ngơi, anh liền đi xử lí công việc, lúc đi quá vội vàng, điện thoại để liên lạc với Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng quên ở khách sạn.

"Ôn tổng, này khối đất này chắc chắn có giá trị thương mại rất cao." lão Vương mô giới đất còn ở đó nói bốc nói phét, "Khối đất này mà bên trái, là quy hoạch công viên, bên phải, xây dựng một cái khách sạn năm sao cao cấp......"

Ôn Cận Thần cũng không có thật sự để ý này nọ, mọi nơi nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhắm trúng một chỗ.

"Chỗ đó có cô nhi viện." Anh lạnh giọng.

"Đúng, là nhà kia!" lão Vương giọng điệu trở nên rất khinh miệt, "Hiệu trưởng đó thuê ta phòng ở, lại không trả được tiền thuê, mỗi quý đi thúc giục tiền thuê nhà kia quả thực chính là mệt muốn chết, tôi là thương nhân, tôi cũng phải ăn cơm chứ!"

Ôn Cận Thần nhăn chặt mày, trên mặt biểu tình từ từ thâm thúy, cất bước, hướng đi đến cô nhi viện.

Bên trong bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ, thấy hai vị đại thúc vào, đều trợn to mắt nhìn bọn họ.

"Lão Vương!" Người trông coi bọn nhỏ nhanh chân đi tới, "Thật xin lỗi, quý này hiệu trưởng của bọn tôi đang nghĩ cách, khi nào có sẽ lập tức đưa cho ông!"

"Nghĩ cách?" Lão Vương sắc mặt thật không tốt, "Các người có tiền cho bọn trẻ mua đồ chơi, lại không giao ra tiền thuê sao?"

"Những món đồ chơi của bọn nhỏ đều là người khác đưa, chúng tôi tiền đều dùng cho bọn nhỏ ăn cơm, mua quần áo, bây giờ người đến tình nguyện càng ngày càng ít, chúng tôi thật sự là......"

"Nguyệt Nguyệt đường?" Ôn Cận Thần chỉ vào một gian phòng học nhỏ, làm lão sư đang nói một hồi ngưng lại.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy, trong phòng học trang trí thật sự ấm áp -- vách tường là cầu vồng đủ bảy sắc màu, tô màu không đều, thoạt nhìn, người làm chúng là người không chuyên, trên vách tường treo đầy trang giấy làm ngôi sao cùng ánh trăng, trần nhà còn treo rất nhiều chuông gió, gió thổi qua lại, leng keng leng keng vang lên.

"Đó là do một người tình nguyện của chúng tôi làm, bọn nhỏ rất thích chơi cùng cô ấy, cô ấy gọi là Nguyệt Nguyệt, cho nên phòng học tên là 'Nguyệt Nguyệt đường'." Lão sư giải thích.

" Chị Nguyệt Nguyệt rất xinh đẹp!" Một bé gái nhìn Ôn Cận Thần, ánh mắt lấp lánh, "Khi lớn lên cháu muốn xinh đẹp giống chị Nguyệt Nguyệt, sau đó sẽ làm đám cưới với một đại soái ca giống như chú vậy."

Nguyệt Nguyệt?

Ôn Cận Thần rũ mắt, trong mắt hiện lên tia phức tạp khó hiểu thâm thúy.

"Mau về phòng học đi." Lão sư ngượng ngùng, đối mặt Ôn Cận Thần đại soái ca như vậy, gương mặt cũng là ửng đỏ, "Hiện tại trẻ con trưởng thành sớm, mong ngài đừng để bụng."

Ôn Cận Thần cũng không đáp lời, đi vào trong Nguyệt Nguyệt đường, khắp nơi đánh giá, ánh mắt dừng ở trên bảng đen trong phòng còn lưu lại dòng chữ viết thanh tú.

Beta by Dory

✔20:42, 1 - 9 - 2018.✔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip