Chương 127: Đem tất cả đều nói cho anh.
Edit: Kẹo mập 🍡
3 giờ đêm, Ôn Cận Thần trở lại thành phố A thì Nguyên Nguyệt Nguyệt đã ngủ rồi.
Hắn đứng nàng mép giường, xuyên thấu ánh trăng nhàn nhạt mà ngắm cô, cúi người, anh hôn cái trán trơn bóng của cô.
"Nguyệt Nhi." ngữ khí của anh ngập tràn sủng nịnh, "Tôi đã trở về."
Nguyên Nguyệt Nguyệt không hề có ý tứ tỉnh lại.
Cô rối rắm một lúc lâu mới ngủ, một khi tiến vào mộng đẹp, khẳng định là không thể thức dậy được.
Ôn Cận Thần có chút mất mát, anh vội vội vàng vàng mà trở về, là bởi vì cô nói nói điện thoại bằng giọng rất bất an.
Cô gái này, thoạt nhìn mềm yếu, kỳ thật khiến người ta bất ngờ té ngửa.
Lúc hai người bọn họ ở chung, không có lần nào cô chịu cúi đầu trước, chỉ có một lần chủ động tìm hắn, vẫn là vì Bùi Tu Triết.
Mà hôm nay, cô lại tìm anh, không biết sẽ là đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Cận Thần còn tưởng rằng, cô đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ, cô một người miên man suy nghĩ, khả năng cảm xúc sẽ rất rối.
Nhưng anh đã trở lại, cô lại vẫn ngủ đến an lành.
Khiến cho anh cảm thấy mình vội vàng như thế rất dư thừa.
Nội tâm mất mát giống như một tầng sương phủ kín khuôn mặt anh, rất không thoải mái.
Ngồi ở bên cạnh người cô, anh ngắm cô đã rất lâu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, rất ác ý mà muốn đem cô đánh thức, lại không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Rốt cuộc, anh cũng nằm xuống, hít thở mùi hương trên người cô, dần dần tiến vào mộng đẹp......
Khi Nguyên Nguyệt Ngyệt tỉnh lại, phát hiện Ôn Cận Thần nằm kế bên, trong nháy mắt, cô cho rằng chính mình đang nằm mơ.
Chỉ là, mơ thấy cảnh tượng này, cũng khiến cô nhảy dựng.
"Mình điên rồi sao?" cô ở trong lòng lẩm bẩm, "Trong mơ người nằm bên cạnh cũng nên là Tu Triết ca ca mới đúng!"
Ánh mắt cô dừng ở trên người anh, tham lam mà không có rời đi.
Anh tựa hồ rất mệt, ngủ thật sự sâu, ánh nắng dừng ở trên mặt anh, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lông mi anh dài giống như một con bướm đang nghĩ ngơi, một khi bắt đầu chớp, liền vẽ ra độ cong nhẹ nhàng lại mỹ lệ.
Hấp dẫn cô nhất chính là môi của anh.
Cô đã nhiều lần tiếp xúc qua nó,mềm mại mà lại linh hoạt, mỗi lần đều có thể nhanh chóng tìm tòi khóe miệng cô, hiện tại nhẹ nhàng mím lại, mới phát hiện cái độ cong kia phá lệ mà gợi cảm, cô khẽ tiến lại gần, muốn nhẹ nhàng hôn lên.
Mặc dù đây là mộng, nhưng cô cũng không có lá gan lớn như thế, không cần è dè ngắm nhìn như vầy cũng thật tốt!
Ánh mắt theo xuống phía dưới, hầu kết của anh hơi hoạt động lên xuống, cô nhịn không được đi theo, cảm thấy rất khát.
Đúng lúc này, anh bỗng nhiên mở mắt ra, không hề nói trước mà cùng cô đối mặt.
Bốn phía an tĩnh chỉ còn lại trái tim cô đập thình thịch thình thịch kinh, cô chớp chớp mắt, ý thức được có gì đó không thích hợp, không khỏi giật giật tay, phát hiện trong quá trình vận động, mỗi cái rùng mình thật nhỏ cũng đều rất chân thật, cô tâm trạng rối bời, lại véo véo chính mình, đau.
"A --" một âm cao chói tai đánh vỡ giờ phút an tĩnh này.
Cô ôm đệm chăn từ từ lui về sau, liền ngã trên mặt đất, đau đớn càng thêm khắc sâu mà lan ra toàn thân.
Anh rõ ràng có thể cứu cô, lại trong nháy mắt, ác ý mà đem tay trở về.
Anh vội vội vàng vàng mà trở về, cô lại ngủ ngon lành, cho cô trừng phạt như thế, hẳn không tính là quá phận?
Tâm tình kỳ dị sung sướng, đó là khi là mình trải qua cực khổ, xong lại trả thù ngay sau đến vui sướng
Anh cho rằng, vui sướng này sẽ liên tục kéo dài.
Nhưng thấy cặp mắt màu hổ phách của cô nảy lên một tầng ướt át rất mỏng rất mỏng mà mờ mịt, anh liền hối hận.
"Đại thúc làm sao lại ở trên giường cháu?" cô kéo dài giọng nói, ngay sau đó, nhanh che miệng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa, tràn đầy sợ hãi.
Cô lo lắng Quế dì sẽ nghe thấy hậu quả không thể vãn hồi.
Ôn Cận Thần lười nhác mà nhướng mày, khóe môi gợi lên một độ cong, "Không phải em kêu tôi trở về?"
Cô ngây ngẩn cả người.
Cô kêu anh trở về, và cùng anh ngủ trên giường, có liên quan gì với nhau sao?
"Còn không lên giường?" Anh lạnh lùng nói một câu, "Ngồi dưới đất rất thoải mái à?"
"Đại thúc mau về phòng ngủ của mình đi!" Cô sốt ruột mà kêu thấp "Đại thúc làm sao lại như vậy? Đại thúc đã có Diệp Chỉ Du, chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Tôi không mang cô ta đi Z thị." Hắn miệng lưỡi thực chân thật.
Loại giải thích nhẹ nhàng, anh không thường vận dụng.
"A!" Nàng che lấp không được mà khinh thường, "Cô ấy đều có thể thay đại thúc tiếp điện thoại, đại thúc còn nghĩ muốn che giấu?"
Anh nhìn chăm chú vào mắt nàng, "Tin tưởng tôi." Ngữ khí nghiêm túc.
Nguyên Nguyệt Nguyệt hoảng loạn mà đem tầm mắt dời đi, nghĩ đến vừa rồi cô hoa si mà nhìn anh lâu như vậy, cô liền hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào.
"Cháu mặc kệ chuyện sinh hoạt cá nhân của đại thúc." Giọng nói của nàng rầu rĩ, "Đại thúc về trước đi, cháu......cháu sắp xếp lại tâm tư một chút, lại đến tìm đại thúc."
"Sắp xếp tâm tư?" Ôn Cận Thần đối với loại chuyện này thật cảm thấy hứng thú, "Em muốn suy nghĩ đến cái gì?"
"Đại thúc đi trước đi!" cô tức giận mà trừng anh, "Đi ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, không được bị Quế dì phát hiện! Đại thúc không phải rất tốt với chồng của cháu? Đại thúc làm như vậy anh ta không thất vọng?"
Anh cười hậm hực, hành động nào của anh đều không làm thất vọng chồng của cô!
Nhưng thật ra anh chậm chạp, tới bây giờ đều còn không muốn nói với cô, mới là cái không xứng với cái danh chồng đó!
"Cho em thời gian mười phút." Hắn trầm giọng, "Nếu không đi tới phòng tôi, hậu quả tự chịu."
Nguyên Nguyệt Nguyệt kinh dị nhìn bóng dáng Ôn Cận Thần, thấy anh đóng cửa rời đi, cô vỗ vỗ trái tim.
Đáng chết!
Nó có thể hay không nhảy chậm một chút!
Như vậy, lát nữa cô làm sao cùng anh nói chuyện?
Tưởng tượng đến chính mình phải thẳng thắn nói ra thân phận, cô kỳ thật vẫn rất sợ hãi.
Cô muốn giao cho anh một phần tín nhiệm, không biết là đúng hay sai.
Kỳ thật, anh trở lại, cô hoàn toàn có thể liên hệ Bùi Tu Triết, nói chính mình hoàn thành nhiệm vụ.
Đến nỗi nên dùng cái gì lý do việc quan trọng muốn nói, kỳ thật cũng không nhất định phải nhắc đến chuyện đó.
Nhưng đại thúc khôn khéo như vậy, nếu cô tìm lý do không đúng, anh khẳng định sẽ hoài nghi cô kêu anh trở về là có ý đồ?
Đến lúc đó, ngược lại là ăn trộm gà không được còn mất cả nắm gạo!
Nguyên Nguyệt Nguyệt mâu thuẫn cùng rối rắm, lại không tìm thấy người giúp đỡ, chỉ có thể căng da đầu, từng bước nhỏ mà đi, nhẹ nhàng gõ gõ phòng ngủ của Ôn Cận Thần.
"Vào đi." Truyền đến giọng nam rất thích ý.
Nguyên Nguyệt Nguyệt đẩy cửa ra đi vào, thấy Ôn Cận Thần ngồi trước máy tính, bận rộn cái gì đó, cô lại lon ton chạy đến chỗ anh.
Anh ngước mắt, nhìn cô một cái, ánh mắt lại trở về trên máy tính, môi mỏng khẽ mở: "Nói đi."
Cô to mồm mà hô hấp, tầm mắt bất an nhìn ngắm khắp nơi, không có tiêu điểm.
Anh cũng không thúc giục, một bên xử lý sự tình, một bên chờ cô mở miệng nói chuyện.
"Kỳ thật, cháu kêu chú trở về, là có một chuyện rất quan trọng muốn cùng chú nói." Cô chậm rãi nói, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.
Beta by Dory
✔19:23, 3 - 9 - 2018✔
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip