Chương 131: Mọi yêu quý đối với cô đều là hư tình giả ý
Edit by Hoon
"Không có khả năng." Ôn Cận Thần lập tức lên tiếng phản bác.
Anh biết nữ nhân kia muốn ly hôn, nhưng cho tới nay tính tình đều ôn nhu, sẽ không giở thủ đoạn như thế để làm dư luận xôn xao.
Ôn Viễn Hầu cười lạnh nói, "Thần, ông chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện tình cảm của con, ông cho rằng con có thể xử lý tốt! Nhưng hiện tại xem ra, cô gái kia không đơn giản, ông không thể nhìn con vì cô ta mà đau lòng!"
"Cho con thời gian ba ngày." Ôn Cận Thần giọng nói kịch liệt, anh quá rõ tính tình ông 'nói một là một hai là hai', "Con tin cô ấy trong sạch, cũng sẽ đưa cô ấy tới cho cho ông một lời giải thích hợp lý."
Nghe xong, Ôn Viễn Hầu đôi mắt hiện lên nồng đậm mà không thể phản bác.
Ở chung nhiều năm như thế, tính cách cháu trai, Ôn Viễn Hầu đương nhiên hiểu rõ, trước nay bất luận đã xảy ra những chuyện gì, đều không để ông thất vọng.
Nhưng hiện tại, Ôn Viễn Hầu lại cảm thấy, Nguyên Tư Nhã kia có ảnh hưởng rất lớn đến Ôn Cận Thần, lớn đến nỗi anh đã không còn giữ được dáng vẻ thong dong trầm ổn, những việc lớn bé đều có thể giả quyết ổn thõa, mọi phiền não đều tự mình khống chế, ông không nghĩ cuộc đời anh lại có thể thay đổi như vậy.
Đây căn bản là chuyện tốt, Ôn Viễn Hầu vẫn luôn hy vọng cháu trai bảo bối có thể vui vẻ tươi cười, nhưng hiện tại xem ra, người khiến anh có hứng thú chỉ biết làm chuyện xấu.
"Thần." Ôn Viễn Hầu nói, thanh âm rất nhẹ, mơ hồ như hạt bụi trong không khí, phải nhìn kĩ mới có thể thấy, "Đừng quên lúc trước con cưới cô ta là có mục đích."
Nghe xong, Ôn Cận Thần nổi lên một cơn run rẩy, mãnh liệt cuồng nộ lập tức muốn phun ra, len lỏi khắp nơi, không có mục đích không có tiêu điểm, hoảng loạn bất an.
Trên gương mặt tuấn dật hiện lên một tia bất mãn cùng chua sót, ánh mắt ngừng ở mặt đất mà có vẻ trống rỗng tan rã.
Trong tim tràn ra một loại cảm giác vô lực, lan đến mỗi tế bào trong cơ thể, khí thế cường hãn cuồng bá lúc đầu dường như đã bị bẻ gãy như cánh chim, yên lặng mà liếm láp miệng vết thương.
Anh nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới dần u ám theo, môi mỏng khẽ mở: "Con biết."
"Con đã quên." Ôn Viễn Hầu dời đi mắt, thở dài, lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, những điều con làm được đều rất tốt, ông vẫn luôn lấy con làm niềm tự hào. Nhưng hiện tại, con vì cô gái này, làm ông có chút hoài nghi có phải ông đã nhìn lầm người!"
Một cỗ máu tươi nồng đậm tràn lên lồng ngực, thoáng đến mũi, như muốn phá vỡ vỏ bọc ngụy trang mạnh mẽ của anh.
Anh nỗ lực đem chúng áp xuống, đem những nỗi chua xót, lòng phẫn nộ, nản lòng và cả những cảm xúc phức tạp áp hết xuống.
Áp một lần không được, liền áp hai lần, ba lần, một trăm lần......
Càng đè nén xuống, nội tâm rít gào, chung quanh anh lạnh lẽo lại càng thêm mãnh liệt mênh mông.
Ngoài cửa sổ những chiếc lá cây khô khốc bị gió thổi xoay vòng tròn, run bần bật mà rách thành vụn vặt, sụp đổ cuối cùng là vỡ nát hoàn toàn.
"Cứ cho là con không suy nghĩ vì ông, ít nhất cũng nên vì người mẹ đã mất của con!" Ôn Viễn Hầu thanh âm nghẹn ngào, "Thần, cô gái kia, thật sự không được!"
"Con biết." Ôn Cận Thần theo tiếng, lại lặp lại lẩm bẩm: "Con biết...... Con biết......"
"Ông không phải là ép buộc con." Ôn Viễn Hầu đi đến trước người Ôn Cận Thần, vỗ vỗ bờ vai của anh, lời nói thâm thúy: "Nhưng chúng ta thân là người họ Ôn, con còn phải gánh vác trách nhiệm to lớn. Con cần cẩn thận suy xét rõ ràng nên làm như thế nào cho phải."
Tuy rằng không nói thẳng là mệnh lệnh, nhưng cũng ám chỉ sự thật rõ ràng.
Ôn Cận Thần đứng tại chỗ, thân hình cao dài thẳng tắp sừng sững, trong phòng ánh sáng dừng ở trên người anh, tạo ra cái bóng kéo dài, đem cô đơn chiếu rọi lên người anh, không có chỗ tránh.
Ngực phảng phất bị một tầng mạng nhện bao bọc lấy, dồn ép anh vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, giãy giụa không ra, cũng không thể lùi.
"Ba ngày." Anh cất giọng rất nhẹ, thật lãnh đạm, lại lộ ra sự kiên định không gì sánh kịp, "Con chỉ cần thời gian ba ngày."
"Ôn Cận Thần!" Ôn Viễn Hầu cất cao giọng, "Con cho rằng hiện tại còn có thể đợi đến ba ngày sao?"
Ôn Cận Thần ngước mắt nhìn Ôn Viễn Hầu, lãnh hạ khuôn mặt tuấn tú, khẽ mở môi mỏng: "Con sẽ xử lý tốt, ông chỉ cần bảo đảm, không đi tìm cô ấy. Nên làm như thế nào, con tự biết chừng mực."
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Ôn Cận Thần, Ôn Viễn Hầu ngồi ở trên sô pha, trong mắt tản mát ra bất đắc dĩ ảm đạm.
"Thần đứa nhỏ này, trước nay đều từng chưa như vậy." Ôn Viễn Hầu nhẹ giọng, "Nguyên Tư Nhã, thực sự có gì tốt? Nghe nói Diệp Chỉ Du đã trở lại, thần đều không dao động sao?"
"Theo hỏi thăm, thiếu gia đối với thiếu phu nhân xác thật rất quan tâm." Bảo mẫu trả lời, "Nhưng, liệu có phải là hư tình giả ý, tạm thời còn chưa chắc. Cho nên, thiếu phu nhân đến bây giờ cũng không dễ dàng chiều thuận."
"Hư tình giả ý?" Ôn Viễn Hầu trào phúng mà hừ lạnh, "Ta hiện tại, quả thật đúng là hy vọng nó chỉ là hư tình giả ý!"
___________
Cùng lúc đó, Nguyên Nguyệt Nguyệt đang ở biệt thự, chỗ nào cũng không dám đi, nhìn di động rung chuông là Nguyên Gia Thật cùng Bùi Tu Triết gọi, cô càng không có dũng khí ấn hạ nút nghe.
Bức ảnh kia ở di động của cô cũng nhìn thấy, là bị ai chụp, bị ai đưa đi dự thi, còn phải nhận cái danh là đệ nhất, cô không hề có manh mối.
Những chuyện này xảy ra liên tiếp chắc chắn là do ai đó giở trò hãm hại.
Cô biết, cô xem như hoàn toàn huỷ hoại thanh danh của chị, cha chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Không biết, mẹ nuôi có bị liên lụy gì không.
Tim cứ đập loạn xạ, cô hận không thể trực tiếp xuyên không đến mười năm sau, đến lúc đó, cô hẳn đã trở lại làm Nguyên Nguyệt Nguyệt rồi!
Nghe thấy bên ngoài có tiếng mở của xe, nàng lập tức đứng dậy đi đến trước cửa sổ xem.
Thấy Bùi Tu Triết từ trên xe đi xuống, cô nhớ tới việc gì đó rồi nắm khẩn bàn tay.
Cô đã không nghĩ tới, cô không nghe điện thoại, Bùi Tu Triết sẽ tìm tới nhà.
Ngay sau đó chuông cửa vang lên, Nguyên Nguyệt Nguyệt da đầu tê rần, nhưng trốn tránh cũng không xử lý được vấn đề, chỉ có thể cố gắng khởi động sức lực, đi xuống dưới tầng một.
Dì Quế đứng ở trước cửa, cũng không có ý muốn mở, thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt đi xuống, sắc mặt dì cũng thay đổi chút.
"Thiếu phu nhân." Dì Quế lên tiếng, "Cô hiện tại không thể gặp người bên ngoài."
Nguyên Nguyệt Nguyệt khó hiểu, "Vì sao?"
"Đặc biệt là cậu ta." Dì Quế lại bổ sung một câu.
Nguyên Nguyệt Nguyệt hiểu rõ.
Xem ra, việc bức ảnh dì Quế cũng đã biết.
"Dì Quế." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng, "Có lẽ, anh ấy biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
"Thiếu phu nhân!" dì Quế không đồng ý, "Hãy vì thiếu gia suy nghĩ, cô trước hết coi người đó như người xa lạ đi!"
Thiếu gia?
Nguyên Nguyệt Nguyệt không thể tự khống chế mà cười lạnh.
Ảnh chụp được phát tán từ lúc sáng cho đến bây giờ mới có mấy tiếng đồng hồ, thiếu gia kia không có gọi cho cô, cũng không hề gửi tin nhắn.
Dù anh ta ở nước ngoài, chẳng lẽ chuyện này cũng không biết?
Không có khả năng!
Ôn gia nhiều người như vậy, sao không nói cho anh ta biết được?
Chuyện này, có liên quan trực tiếp đến hình tượng của anh ta mà!
Beta by Dory
✔20:54, 6 - 9 - 2018✔
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip