Chương 22: Sủng cô, dung túng cô, cái gì cũng muốn cho cô

"A!" Mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt đỏ lên.

Tuy rằng cô lại không có cách nào phủ nhận, nhưng đa số những điều anh nói đều là sự thật.

Thế nhưng bị một người đàn ông đả kích bằng việc bình luận như vậy, cô cũng có lòng tự tôn mà!

"Ai muốn chú quản! Từ đầu đến giờ cháu đều bảo chú đi, nhưng chú lại không đi, cháu..... "

Cô còn chưa nói xong, anh đã xoay người, để lại cho cô một bóng dáng thanh lãnh.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cứng họng há mồm, chớp chớp mắt, dần dần thở nhẹ ra.

Cô có cảm giác, đại thúc tức giận rồi.

Hơn nữa, lần này chú tức giận không nhỏ, lại còn nhắm hết vào cô.

Cô đã làm gì chọc đến chú ấy đâu!

Chắc là chú lớn tuổi, trong thời kỳ mãn kinh, nên mới không phân biệt tốt xấu mà tức giận lung tung.

"Chắn chắn là vậy!"Nguyên Nguyệt Nguyệt giương mắt, không phục nói lớn, "Đi đi! Đi càng xa càng tốt! Ai cần chú!"

Chu chu cái miệng nhỏ, trong lòng lại không nhịn được mà có chút ủy khuất.

-------

Phòng khách lầu một.

Ôn Cận Thần nhìn dì Quế, phân phó: "Thiếu phu nhân thích ăn, hãy chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt, đừng để cô ăn quá nhiều kem, bữa cơm nhất định phải có canh, thường xuyên thay đổi món ăn, cô ấy không thích ăn chay, hãy nói dối đó là nước trái cây để lừa cho cô ấy uống, buổi sáng cô ấy muốn ngủ thêm vài giờ thì để cho cô ấy ngủ thêm vài giờ, nhưng buổi tối nhất định phải ngủ trước 12 giờ, chiều cô ấy, dung túng cô ấy, cô ấy thiếu cái gì thì đưa cho cô ấy."

"Thiếu gia... " Dì Quế nhạy cảm nhận ra chỗ không đúng, "Cậu.... không định quay lại sao?"

Anh xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt, vẫn luôn nghiêng mắt nhìn về phía phòng ngủ ở tầng hai.

Thật lâu sau, anh mới thu lại tầm mắt, nói ra mấy chữ, "Không có mặt mũi gặp cô ấy."

Bởi vì tiểu nha đầu, không trách anh vì chuyện kia.

Nhìn bộ dáng của Ôn Cận Thần, vẫn cao lớn uy mãnh như cũ, nhưng dì Quế cảm thấy, thiếu gia rất thương tâm, thoạt nhìn từng bước đi của cậu ấy, rất cô đơn.

...........

Ba ngày tiếp theo, Nguyên Nguyệt Nguyệt không có gặp lại Ôn Cận Thần, cũng không có bất kỳ tin tức nào của anh, anh chỉ bảo người đưa cho cô cái dị động bị cướp.

Ở biệt thự này cô được ăn ngon, được đối xử rất tốt, đến nỗi trong mơ cũng được nhận hết ân sủng, khiến cô thụ sủng nhược kinh, chột dạ nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây.

"Cháu thật sự có thể xuống giường đi lại rồi!" Nguyên Nguyệt Nguyệt nghiêm túc nói, "Dì Quế, dì để cháu ra ngoài một lát đi!"

"Thật sự không được!" Dì Quế phản đối, "Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi, thiếu gia biết cô bị thương, rất quan tâm, nếu để cô ra ngoài, tôi sẽ bị cậu ấy đuổi việc."

"Thiếu gia nhà này.... "Nguyên Nguyệt Nguyệt nhăn mày khó hiểu, "Anh ta đối xử tốt với cháu làm gì?"

"Thích cô a!" Dì Quế nói một cách tự nhiên.

"Khụ.... Khụ... Khụ.. " Nguyên Nguyệt Nguyệt bị sặc nước miếng của chính mình.

Dì Quế chạy nhanh đến vỗ vỗ lưng cô, nói: "Thiếu phu nhân, cô không cần ngại chuyện này."

"Cháu không ngại gì cả!" Cô xấu hổ giải thích, mắt khó nén được hoảng loạn.

Cô đang sợ hãi a!

Bị cái tên thiếu gia kia thích, cũng không phải là chuyện tốt!

Dì Quế chỉ cười, mỗi ngày thiếu gia đều gọi điện về hỏi thăm tình hình của thiếu phu nhân, một ngày ít nhất gọi ba lần, hỏi rất tỉ mỉ, có đôi khi, nghe được tiếng cười của cô ấy qua điện thoại, cậu bất giác sẽ cười thành tiếng.

Nhưng thiếu gia lại không chịu trở về.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, khuyên như nào cũng không nghe.

"Dì Quế!" Nguyên Nguyệt Nguyệt không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn, "Cháu sẽ sớm bắt đầu khai giảng, còn rất nhiều việc phải xử lý. Số điện thoại của thiếu gia dì mỗi ngày đều không có người nghe máy, dì gọi hỏi giúp cháu một chút, anh ta không thể trở về gặp cháu, nói chuyện với cháu sao?"

[23:02 22.6.2018 thấy lời bài này có đoạn khá hợp với cái tiêu đề ♈😪💤 ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip