Bồ công anh
"Diluc, Diluc!"
"... Kaeya?"
Đôi khi, gã sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn mỗi lúc còn ở quán rượu, và đó là nơi Diluc gã tìm thấy mình trong đấy. Lần này, khi hai người bị đày xuống địa ngục giải mọi nghiệp hạn của mình, họ tìm thấy nhau trong mắt đối phương.
"Tôi biết anh sẽ tới"
"Tôi sẽ luôn tới, vì nơi nào có cậu nơi đó là nhà"
Diluc đưa tay mình chạm vào má hắn, chầm chậm, tặng nhau một nụ hôn giữa chốn địa phủ tàn khốc. Đến tận lúc này, họ cũng có thể nói lời yêu, chẳng còn gì để tiếc nuối vì lời yêu được thốt ra đều là thật dù là chốn địa đày, lúc còn sống ở thành Mondstadt hay thiên đường.
Tôi yêu cậu.
Diluc tỉnh dậy một lần nữa, nhìn quanh và chẳng có một Kaeya nào cả. Gã đứng dậy một cách nặng nề, thật nhức đầu. Suy cho cùng, tự nguyện xuống tận đây cũng chỉ vì Kaeya hắn, kể cả hắn đã siêu thoát hay lên thiên đàng lộng lẫy, gã vẫn sẽ làm mọi thứ để về nhà.
Nếu phải vất vả như vậy, thà đã bỏ chạy từ lúc hoa Bồ công anh bắt đầu phát tán.
Kaeya chán trường, hắn đã chờ mãi dưới nơi toàn tiếng hét khủng hoảng, đau đớn giành xé nhưng vẫn chẳng thấy Diluc đâu. Từng vui đến thế, ân cần đến thế cuối cùng chẳng có lời yêu nào được thốt ra. Đến lúc hắn úa tàn, chắc người mới xuất hiện. Từ lúc xuống đây, hắn tạo cho mình thói quen đếm số ngày trôi qua dù địa phủ chẳng thề thay đổi chút nào, chẳng có mặt trời, chẳng có mưa, chẳng có ánh trăng hay tuyết trắng sứ, nhàm chán.
Hệt như Diluc.
"Tên đó đi đâu rồi chứ..." Kaeya thở dài, hắn đếm thêm được một ngày nữa rồi, và vẫn chưa thấy Diluc của mình đâu.
Tch.
"Hay là tên ấy sẽ chẳng bao giờ tới chứ..."
Thời gian địa ngục ấy vậy mà trôi nhanh hơn Kaeya nghĩ, một tuần nữa, khi hỏi lại một tên quỷ ất ơ nào đấy thì lại thành cả bảy năm. Bảy năm, chắc giờ Klee cũng đã lớn thành một thiếu nữ xinh xắn, mọi người chắc đang uống rượu ăn mừng mà quên béng đi kẻ phản bội ngày nào.
"Haiz, nhà gì chứ, anh có bao giờ về nhà thường xuyên đâu mà..."
Kaeya đã đợi Diluc, rất lâu, hắn luôn ngồi chỗ đấy chỉ vì sợ gã đang đi tìm mình. Đã giải hết nghiệp từ lâu, Kaeya đã đếm thêm được ba tháng, và vẫn đang vô vọng. Người ta thường bảo, kì vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, thật tuyệt vọng.
"... hay Diluc, đang chờ mình?"
Hắn cuối cùng cũng rời khỏi nơi đấy, xém mọc rễ vì hắn, nhấc cái mông đi và đi tìm Diluc.
Chừng năm phút sau, Diluc đã đến.
"Anh kia, anh có thấy cậu nào có cái đồ bịt mắt, da ngâm, tóc dài màu xanh dương không? Tôi cần tìm cậu ta"
"À, cậu ấy đã chờ ai đó ở đây cả trăm năm rồi, vừa mới đi chừng hôm trước thôi"
"Trăm năm gì chứ? Chỉ có ba tháng hơn mà"
"Anh không biết sao? Một ngày ở đây bằng một năm ở trần gian"
"... cảm ơn, anh bạn, cậu ấy đi hướng nào vậy?"
"Bên kia" cậu quỷ chỉ về hướng bên trái, nhanh thôi, cậu ấy đã không thấy ai đứng trước mặt mình nữa.
Diluc vừa chạy vừa thì thầm vài ba câu.
Hẹn cậu vào năm sau. Hãy để tôi nói yêu cậu.
Nơi địa ngục rộng lớn, giữa biển người đông đúc họ đã không tìm thấy nhau vào năm sau. Hoa Bồ công anh đã nở thành màu vàng đẹp đẽ vào đầu xuân, nhưng hai người đã đi ngang qua nhau. Diluc không ngoái đầu lại, gã vẫn nhìn về phía trước luôn mong sẽ tìm thấy sắc lạnh trong địa phủ nóng bức. Kaeya hắn đã ngoái lại, nhưng sắc đỏ của tóc Diluc lại trùng với sắc đỏ của nơi này, người thì cứ chen chúc, Kaeya thì lại quay đi.
Một lần nữa hai người lại bỏ qua nhau.
Tiếng yêu mỏng manh, càng lúc hai người lại càng thiếu niềm tin vào đối phương.
My soul's all yours. Từng vậy.
"Nếu cậu ấy vốn từ đầu chẳng ở đây thì sao?" Diluc nghi vực mọi thứ sau mọi cố gắng tuyệt vọng.
Có lẽ, gã đã đánh mất em từ lúc mình vung kiếm rồi. Lần này, Diluc dừng chân, chẳng làm gì cả, đơn giản nhắm mắt lại mặc cho thế giới này có trôi như thế nào. Có lẽ đã đến lúc gã tự thưởng cho mình một giấc ngủ, trăm năm.
"... lỡ như, Diluc chưa bao giờ xuống đây vì mình?"
Nếu vậy, Kaeya có đi tìm gã bất kì nơi nào cũng sẽ không tìm được thôi, có lẽ, gã đã hoàn thành trả đi nghiệp đời mình và rời đi từ lâu rồi. Kaeya gục xuống, cả hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Vì lỡ yêu, mà đã mang bão trong tim.
Biết vậy, họ đã không nhìn nhau mà soi bóng trong lòng.
"Hửm..." Kaeya bật dậy như một thói quen, nhắm nghiền mắt lại nhưng lại chẳng thấy gì ngoài âm phủ quen thuộc.
Hắn đứng dậy, lết từng bước chân nặng nhọc đi về nơi mà hắn nghĩ mình cần đến, là nơi của Diluc chăng?
.
.
.
Không có đâu.
"Klee?"
Vẫn là dáng vóc của cô bé thuở nào, đủ để khiến Kaeya mừng phát khóc. Những năm đi tìm lấy người mình lỡ yêu, không chỉ mệt đến oải người, Kaeya đã rất cô đơn. Hẳn Diluc cũng vậy. Hắn ôm chầm lấy cô bé, như hai người bạn thân đã rất lâu chẳng gặp.
"Anh Kaeya đang đi tìm anh Diluc đúng không? Em đi tìm với anh nhé"
Hai người nắm tay nhau xuyên qua nhiều vùng đất cằn cỗi, rướm máu, mục tiêu họ không phải chỉ một. Là đi tìm Diluc, và xoá đi sự cô đơn mệt mỏi của Kaeya.
Trăm năm, nhưng có người bầu bạn bên cạnh, đã là quá đủ.
"Anh Kaeya thích Diluc lắm ạ?"
"Ừm, anh thích Diluc lắm, em có thích anh không?"
"Em thích anh Kaeya, anh Albedo, chị Sucrose, chị Amber, chị Jean, cô Lisa, chị Noelle nữa. À à đúng rồi! Nhà Lữ Hành với Paimon nữa! Mẹ nữa!"
"Vậy à, sau lúc anh đi, có gì xảy ra không?"
"À..." Klee xụi mặt xuống "Mọi người bảo anh Diluc đi kiếm anh Kaeya, nhưng sao bây giờ hai anh vẫn chưa thấy nhau vậy?"
"... do nơi này rộng lắm Klee ạ, sao em lại ở dưới này?"
"Chị Jean bảo em đi tìm anh Diluc với anh! Đi tìm xong thì đưa hai anh lên"
"Lên?"
"Đúng rồi! Lên với em, với các anh các chị ở đội kỵ sĩ, với tất cả mọi người ở thành đang đợi hai anh, với ba của hai anh nữa"
"Được thôi, có bé Klee thì sẽ tìm thấy mà đúng không?"
"Đúng vậy! Klee giỏi tìm đồ lắm nha!"
...
Diluc lật đật ngồi dậy, gã nhìn quanh lần thức dậy thứ ba của mình, không có Kaeya.
Lần đầu là mơ mộng hão huyền, có lẽ vậy.
Diluc lại tiến về phía trước, khập khiễng với từng bước đi. Gã đã quen thuộc với khung cảnh này đến nhường nào rồi, giờ gã chỉ mong mình nhanh tìm ra Kaeya mà thôi, nơi này từ khi nào đã lạnh lẽo và vắng người đến vậy.
Kaeya đuổi theo Diluc. Vì linh tính mách bảo hay đại loại vậy, hắn đã dẫn Klee đi ngược lại.
Bồ công anh đã phát tán hạt, rồi tàn, rồi lại nở ra màu vàng đẹp đẽ. Cả trăm lần rồi.
"Anh Kaeya ơi, khi nào mình tìm thấy Diluc vậy? Em mệt quá"
"Lại đây anh cõng cho" Hắn bế Klee lên, để cô bé ngủ thiếp đi trên lưng mình vẫn oằn mình gắng sức với từng bước đi.
Diluc lúc nào cũng nhanh hơn Kaeya một bước. Nếu hắn đuổi theo, sẽ không bao giờ với lấy người.
"Anh Kaeya ơi"
"Em không ngủ nữa sao?"
"Em tặng anh nè" Klee lôi từ trong túi ra một bông Bồ công anh màu vàng mới nở, giờ đã là đầu năm rồi à.
"Mẹ em bảo hoa này hay lắm nha, không héo mà còn thay đổi theo mùa nữa, mẹ bảo em cầm lấy mà đi tìm anh, để tiện tính thời gian"
Kaeya tiện tay đưa lên ngửi, không hẳn thơm như hoa hồng Kaeya từng nghĩ sẽ cầm khi đứng trên lễ đường, nhưng vẫn đủ làm hắn xao xuyến. Dạo này Kaeya sống theo cảm tính hơn xưa, vậy cũng tốt.
"..."
"Anh Diluc!"
Kaeya cầm chặt trên tay mình bông Bồ công anh, hai mắt nhìn nhau trong vô thức. Anh khựng người, khẽ cười. Đã tìm thấy rồi, đã thấy rồi.
————————————————
Rồi rồi tôi đây, tôi đã nghĩ mình sẽ để rằng Kaeya không bao giờ tìm tới được Diluc, nhưng vì một sự thúc ép đã khiến tôi thúc đẩy hai người gặp nhau, lời yêu, đám cưới đành phải để mọi người nghĩ theo hướng riêng của mình rồi.
Tôi viết nên chap này sau vài tuần set nó vào "đã hoàn thành" nên chẳng biết những bạn đã theo dõi từ đầu những chap tôi còn để tên của một loại rượu có thấy được không, nhưng yeh, HE của cả những người theo dõi và hai đứa yêu nhau ☠️💦💦
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip