Chương 36: Nỗi Đau Của Em (1)

Hơn mười giờ đêm, Hyun Jung xách mấy hộp đồ nướng, cùng Eun Jung đến cơ quan. Về chuyện cô mang đồ ăn đêm cho tổ Khiên Đen, Eun Jung không có ý kiến. Dù sao sớm muộn gì chị và cô cũng kết hôn. Cô có ý thức làm chị dâu, đương nhiên chị tán thành.

Hyun Jung không nghĩ sâu xa như vậy. Cô chỉ đơn giản muốn chia sẻ món ngon với mọi người mà thôi.

Buổi đêm tĩnh mịch, khu văn phòng vẫn bật đèn sáng choang. Hai người dắt tay nhau đi vào, thấy các thành viên tổ Khiên Đen đang bận rộn bên bàn làm việc. Hyun Jung hơi bất ngờ khi Kim Jung Woo cũng có mặt. Anh ta cầm tập tài liệu đứng bên Lải Nhải, đang thảo luận vấn đề gì đó. Anh ta đeo cặp kính gọng vàng, tay áo sơ mi xắn lên cao, để lộ chiếc đồng hồ và vòng hạt, toàn thân toát ra vẻ nho nhã trí thức.

Nghe tiếng động, mọi người đều ngẩng đầu.

"Ôi! Lão đại, Hyun Jung! Không phải hai người đang hưởng tuần trăng mật sao?" Hong Bin chạy đến bên Hyun Jung, sờ cổ cô, "Vết thương khỏi chưa chị?"

Nghe cậu ta nói vậy, Hyun Jung hơi xấu hổ, còn những người đàn ông khác không đổi sắc mặt, Kim Jung Woo mỉm cười đầy thiện chí.

Mối quan hệ của cô và Eun Jung hiển nhiên là một bí mật mà ai cũng biết.

Hyun Jung đưa túi đồ ăn cho Hong Bin, "Mau ngậm cái miệng của cậu lại. Còn nóng đấy, tranh thủ ăn đi!" Hong Bin hoan hô, tìm tờ báo trải bàn.

Eun Jung đi đến chỗ Mặt Lạnh, "Công việc có thuận lợi không?"

Mặt Lạnh đáp, "Chúng tôi đã hoàn tất việc thu thập chứng cứ ở hiện trường và tiến hành điều tra về Park Gyuri. Kết quả đúng như chúng ta dự liệu."

Điều này có nghĩa là, hung thủ có tố chất của một sát thủ chuyên nghiệp, tìm ra hắn không phải chuyện dễ dàng.

Eun Jung đã lường trước sự việc, bởi họ không phải đối phó chỉ một người, mà là cả một tổ chức. Chị gật đầu rồi quay sang Kim Jung Woo, "Giáo sư Kim cũng đến đây à?"

Kim Jung Woo nhận xâu tôm viên từ Lải Nhải, cười nói, "Nhà tôi và nhà Gyuri là chỗ quen biết. Lần này cô ấy xảy ra chuyện, về tình về lý, tôi cũng nên góp chút sức lực." Nhắc đến Gyuri, ánh mắt anh ta lộ vẻ bi thương.

Lải Nhải lập tức tiếp lời, "Giáo sư Kim đã giúp chúng ta an ủi người nhà Park Gyuri, còn làm bản báo cáo phân tích tâm lý của cô ta, giúp ích rất lớn cho công tác của tổ."

Hyun Jung cười nói với anh ta, "Cảm ơn sư huynh."

Kim Jung Woo gật đầu, xoay xoay chuỗi vòng hạt trên cổ tay.

Eun Jung và Hyun Jung ở lại chơi một lúc rồi ra về, Lúc xuống cầu thang, Hyun Jung nhận được tin nhắn của Hong Bin: "Em có dự cảm, em sắp được ăn đám cưới rồi. Dường như hai người có gì đó khác hoàn toàn."

Hyun Jung phì cười. Vừa định nhắn lại, "Cậu biến đi!" di động đã bị Eun Jung lấy mất. Chị nhanh chóng bấm hàng chữ: "Khác chỗ nào?"

Hyun Jung vội giật điện thoại về, "Đáng ghét! Chị hỏi cậu ấy làm gì?"

Trong văn phòng, Hong Bin đứng bên cửa sổ, dõi theo bóng hai người đang rời đi. Cậu ta không nhịn nổi, cảm thán một câu, "Họ xứng đôi thật đây!"

Nghe cậu ta nói vậy, mọi người đều ngẩng đầu mỉm cười. Lải Nhải phụ họa, "Đúng thế, mỗi lần nhìn thấy đôi đó, tôi chỉ mong họ sớm kết hôn, hạnh phúc đến đầu bạc răng long." Anh ta ngẫm nghĩ, lại nói, "Thật là, hoàng đế còn chưa vội, thái giám chúng ta vội gì chứ?"

Mọi người phì cười. Mặt Lạnh nói, "Anh là thái giám thì có."

Lải Nhải vả vào miệng mình, "Tôi nói sai rồi, được chưa nào? Tôi đi mua cafe chuộc tội. Ai muốn uống gì nào? Mặt Lạnh chắc chắn uống, Hong Bin là đứa trẻ ngoan nên không cần, Giáo sư Kim có uống không?"

Sáng hôm sau, trên chuyến bay đi Seoul, Hyun Jung ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn mây trắng bên ngoài, có chút thấn thần.

Eun Jung đặt tay lên vai cô, "Em đang nghĩ gì thế?"

Hyun Jung quay đầu về phía chị, thật thà đáp, "Em đang nghĩ, trước đây mình là người thế nào? Bố mẹ em là ai? Nếu bây giờ gặp lại em, liệu họ có nhận ra không?"

Ngữ điệu của cô có vẻ buồn bã. Eun Jung đáp, "Em của ngày xưa hay làm nũng hơn bây giờ. Mức độ thẳng thắn và thô lỗ chắc cũng như nhau cả."

Hyun Jung bị chị chọc cười, "Quá đáng!"

Eun Jung cười, nắm tay cô, "Bố mẹ em chắc chắn yêu thương em, mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái đáng yêu như vậy."

Hyun Jung "ừm" một tiếng rồi trầm mặc.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh, hai người đi ra ngoài. Hyun Jung quan sát dòng người phía sau, hỏi nhỏ, "Chị nói thử xem, liệu tổ chức sát thủ có bám theo chúng ta không?"

Eun Jung không trả lời, kéo cô đi ra taxi. Khi taxi lái đến đường Tulhwan, Eun Jung bảo tài xế dừng xe rồi dẫn Hyun Jung lên chiếc xe bus chật ních người,

Hyun Jung hỏi nhỏ, "Tuyến xe này đi đâu thế?"

"Nhà chị."

Hyun Jung ngẩn người, "Chúng ta đi về nhà chị bây giờ ư?"

"Không, chị tung hỏa mù thôi."

Xe bus dừng lại ở một trạm nào đó. Đợi mọi người xuống và lên hết, cửa xe khép lại, chuẩn bị chuyển bánh, Eun Jung đột nhiên cất cao giọng, "Chú tài xế, cho bọn tôi xuống!"

Cửa xe lại một lần nữa mở ra, người tài xế cằn nhằn, "Sao không xuống từ nãy, giờ mới nói!"

Eun Jung kéo tay Hyun Jung nhanh chóng nhảy xuống đất, sau đó đứng yên quan sát chiếc xe bus. Không có ai xuống theo.

Đợi xe bus đi xa, chị nắm tay cô đi bộ tới ga tàu điện ngầm đông đúc. Qua mấy lần như vậy, bất kể "cái đuôi" bám dai đến mấy chắc cũng bị "cắt" sạch sẽ. Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, hai người xuất hiện ở cổng trường Đại học Cảnh Sát Quốc gia Hàn Quốc.

Mùa thu Seoul, gió rất lớn, sắc trời u ám. Lối kiến trúc của trường Đại học Cảnh Sát toát ra vẻ trang nghiêm, khuôn viên trường vô cùng tĩnh mịch.

Hyun Jung im lặng quan sát một lượt. Eun Jung hỏi, "Em có ấn tượng gì không?"

Cô không nhớ cảnh vật nơi đây nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.

"Em cảm thấy như kiếp trước đã từng đến nơi này." Cô đáp.

Trước khi tới Seoul, Eun Jung đã nhờ lãnh đạo Cục Công an ký giấy công tác. Hai người nhanh chóng được vào phòng Lưu trữ hồ sơ. Họ tìm một góc không người rồi đem hết tài liệu về sinh viên ngành Tâm lý tội phạm khóa 05 qua chỗ đó.

Hyun Jung xem một lượt. Đến khi gần xong, cô chau mày, giở lại từ đầu, nhưng vẫn không thấy tên Park Ji Yeon.

Cô quay sang Eun Jung. Chị cũng buông tài liệu, nhìn cô chăm chú.

Hyun Jung, "Chị đã tìm thấy chưa?"

"Chưa." Chị cầm tập hồ sơ khác, "Chúng ta tiếp tục xem sao!"

Hyun Jung gật đầu, tiếp tục lật giở tập tài liệu khác. Tâm trạng của cô ngày càng trở nên nặng nề. Cô đã xem hết ảnh chụp tốt nghiệp, ghi chép hoạt động của khóa, nhật lý công tác của thầy giáo, băng video... nhưng đều không tồn tại bất cứ dấu vết gì về một nữ sinh tên Park Ji Yeon. Tình trạng của Eun Jung cũng tương tự.

Hai tiếng sau, họ rời phòng Lưu trữ hồ sơ. Gương mặt Eun Jung không có bất cứ biểu cảm nào, trong khi Hyun Jung cúi thấp đầu. Tới chỗ vắng người, cô hỏi chị, "Tại sao lại như vậy? Tại sao không có em?"

Cô thật sự không ngờ, chuyến đi này lại chẳng có thu hoạch gì. Eun Jung nắm tay cô, cất giọng bình tĩnh, "Không có thu hoạch tức là thu hoạch lớn nhất. Nếu lời của Gyuri là đáng tin cậy, vậy thì chuyện gì khiến hồ sơ của một sinh viên trường cảnh sát bị xóa bỏ?"

Hai người vào nghỉ tạm ở một khách sạn gần Bộ Công an. Lúc này đã tầm chạng vạng, Eun Jung đi tắm trước. Khi ra ngoài, chị thấy Hyun Jung ngồi trên giường, thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Bộ dạng của cô khiến lòng chị đau nhói. Chị liền đi tới ôm cô từ phía sau, "Chị đã nhờ người điều tra tư liệu về Park Ji Yeon thời kỳ trước khi vào đại học rồi. Sự việc còn chưa được làm rõ, em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều."

Nhưng làm sao Hyun Jung có thể không nghĩ ngợi cơ chứ? Sự việc ngày càng trở nên bí hiểm như lớp sương mù dày đặc, còn cô bị lạc trong đó, nhất thời không rõ phương hướng. Trong lòng ngột ngạt, cô gỡ tay chị ra, "Em muốn một mình đi dạo, chị cứ nghỉ ngơi trước đi."

Eun Jung lấy áo phông dài tay mặc vào người, "Chị đi cùng em."

"Không cần đâu!" Hyun Jung nhanh chóng bước ra cửa, "Chị đừng đi theo em đấy." Bây giờ cô chẳng rõ thân phận của mình, làm sao có thể hứa hẹn tương lai với chị? Cảm giác này vô cùng tệ hại. Vì vậy, cô nhất thời không muốn đối mặt với Eun Jung, chỉ muốn ở một mình.

Eun Jung ngồi bất động theo dõi bóng lưng cô.

Tầng dưới khách sạn là một khoảng sân nhỏ, trồng mấy cây hoa, bên ngoài là khu dân cư sầm uất. Hyun Jung cứ thế bước đi mà không có mục tiêu cụ thể. Nhưng nghe tiếng chuông xe đạp leng keng, tiếng người nói chuyện, tiếng rao hàng lanh lảnh và mùi thức ăn thơm phức từ nhà dân bay tới, cô có cảm giác dần từ trong sương mù quay về cuộc sống hiện thực, tâm trạng cuãng dần trở nên bình tĩnh.

Sau đó, Hyun Jung kiểm điểm thái độ vừa rồi của mình đối với Eun Jung. Cô mỉm cười, quyết định quay về khách sạn tìm chị. Nhưng vừa quay người, cô chợt sững sờ trong giây lát. Bởi vì... cô không rõ mình đang ở đâu?

Eun Jung đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trời sắp tối đen mà Hyun Jung vẫn chưa quay về. Chị liền mặc áo khoác, xuống dưới đi tìm cô.

Khu vực này an ninh rất tốt, chị không lo lắng đến vấn đề an toàn, chỉ sợ cô đi xa rồi không tìm được đường về. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần chị đổ chuông, màn hình hiện hai từ "Bà xã".

Chị lập tức bắt máy, "Sao thế?"

Giọng cô có vẻ đáng thương, "Eun Jung, em bị lạc đường rồi."

Chị cười khẽ, "Em cứ đứng yên đó, nói cho chị biết xung quanh như thế nào, chị sẽ tới đón em."

Hyun Jung chỉ đợi khoảng bảy, tám phút, đã thấy Eun Jung từ một đầu đường đi tới. Lúc này, trời đã tối hoàn toàn, chị mặc áo gió màu đen, nổi bật dưới ánh đèn đường. Cô dõi mắt ngắm nhìn chị, miệng cười tủm tỉm. Khóe mắt chị cũng thấp thoáng nụ cười.

Chị dừng lại trước mặt cô, "Lần sau nếu tâm trạng không vui, em hãy đổi phương thức điều tiết khác đi. Đi dạo hơi khó, không thích hợp với em."

Hyun Jung "hừ" một tiếng. Chị chỉ mất có bảy, tám phút đã đến đây, chứng tỏ khách sạn cách nơi này không xa. Hơn nữa, có chị ở bên, không sợ bị lạc, thế là cô hào hứng mở miệng, "Chị cứ đợi đấy! Để em thử lại một lần. Em không tin không tìm được đường về. Mau nói cho em biết khách sạn nằm ở hướng nào đi."

Mười phút sau, lại tới một ngã tư, Hyun Jung ngập ngừng quay sang Eun Jung, định tìm một chút manh mối từ vẻ mặt của chị. Nhưng chị vô cùng xấu xa, từ đầu đến cuối chỉ giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, bất kể cô đi về hướng nào, sắc mặt chị cũng không thay đổi.

Hyun Jung nghiến răng, quyết định rẽ về bên phải theo linh cảm. Eun Jung thong thả đi theo cô. Một lúc sau, nhìn những tòa kiến trúc xa lạ trước mặt, Hyun Jung hoàn toàn mờ mịt. Nghĩ đi nữa cũng chỉ uổng phí công sức, cô đành quay đầu hỏi chị, "Chúng ta còn cách khách sạn bao xa? Hướng này chắc không sai đấy chứ?"

Eun Jung cúi xuống nhìn đồng hồ, "Cứ đi theo hướng này, chắc tháng sau là chúng ta có thể về đến thành phố Daegu."

"Đáng ghét!" Hyun Jung ngồi xuống tảng đá trên vỉa hè, không thèm để ý đến chị.

Eun Jung ngồi cạnh, cầm tay cô rồi lên tiếng, "Người mù đường thường đi về bên phải theo thói quen. Đàn ông có khuynh hướng chọn xuống dốc, phụ nữ thích chọn lên dốc..."

Hyun Jung chưa từng nghe qua điều này, lẽ nào Eun Jung định truyền thụ bí quyết không lạc đường cho cô? Hyun Jung nhất thời có hứng thú, chủ động ôm cánh tay chị, "Chị nói tiếp đi!"

"Lúc chạy, người thuận tay phải thường rẽ bên trái và ngược lại. Trong tiềm thức của mỗi người đều lựa chọn tuyến đường có sức hút đối với bản thân. Ví dụ, phong cảnh hai bên đường, mặt đường dễ đi hay đồ ăn ngon ở trên đường." Chị nói.

Hyun Jung vô cùng xúc động, lập tức truy vấn, "Nghe có vẻ hay nhỉ? Một khi nắm được quy tắc này, em có thể khắc phục tình trạng mù đường hay sao?"

"Không thể!" Chị trả lời dứt khoát.

Hyun Jung chau mày, "Vậy tại sao chị còn nói với em những điều này?"

Eun Jung đứng lên, "Chẳng vì sao hết. Nghe nói những người mù đường thường đi theo cảm giác, hôm nay chị đã may mắn được tận mắt chứng kiến."

Hyun Jung nghiến răng, "Chị đúng là khốn kiếp."

Hai người ăn tối ở ngoài, về khách sạn đã là hơn bảy giờ. Trước đó đầy tâm sự nhưng sau khi điều chỉnh tâm trạng, Hyun Jung tạm thời gạt bỏ nỗi phiền muộn sang một bên. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hơn nữa, cô có linh cảm, hai người đang dần tiến đến sự thật.

Cả buổi tối, hai người không bước ra khỏi cửa, ở trong phòng khách sạn ân ái triền miên. Hyun Jung dần thả lỏng bản thân. Đối với khao khát và đòi hỏi không ngừng nghỉ của Eun Jung, tâm tình và thân thể cô cũng có phản ứng mãnh liệt tương tự. Cô ngày càng thích cảm giác kích thích và rung động đến tận tâm can khi cùng chị hòa làm một. Thế gian dường như chỉ còn lại hai người, cùng tận hưởng sự ngọt ngào riêng tư. Điều này cũng khiến cô quên đi tất cả, chỉ còn sót lại sự tồn tại của chị.

Sáng hôm sau, hai người vừa tỉnh giấc liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Hyun Jung lập tức vào nhà vệ sinh tránh mặt. Qua khe cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, đội mũ lưỡi trai. Anh ta đưa tập tài liệu cho Eun Jung, vỗ vai chị rồi rời đi.

Hyun Jung đoán, đây là người Eun Jung nhờ tìm tư liệu về cuộc sống trước kia của Park Ji Yeon.

Đợi Eun Jung đóng cửa, cô liền đi ra ngoài, hỏi chị, "Thế nào rồi? Có thu hoạch gì không chị?"

Eun Jung nhìn chằm chằm tập tài liệu trên tay. Một lúc sau, chị đưa nó cho cô. Trống ngực đập thình thịch, Hyun Jung lập tức mở ra xem. Đây là hồ sơ của bộ phận hộ tịch, được làm theo mẫu bảng biểu, dòng đầu tiên là tên của cô.

Họ tên: Park Ji Yeon

Ngày sinh: ngày 7 tháng 6 năm 1989 (Vì để phù hợp với tình huống truyện nên mình không edit năm sinh nhé các bạn!)

Nguyên quán: Thành phố Yang-gu tỉnh Gyeongsang

Hộ khẩu thường trú: Tập thể X, đường Y, khu Seongju

...

Tim Hyun Jung đập liên hồi, một cảm giác khó diễn tả cuồn cuộn trong lòng. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, Eun Jung liền ôm vai, cùng cô xem tư liệu.

Từ tháng 9 năm 1995 đến tháng 7 năm 1998 học ở trường tiểu học Số 1, thành phố Yang-gu, tỉnh Gyeongsang. Làm lớp trưởng, đại đội trưởng, học sinh "ba tốt".[1]

[1] Ba tốt là tiêu chuẩn phấn đấu của học sinh, gồm hạnh kiểm, thành tích và sức khỏe.

Từ tháng 9 năm 1998 đến tháng 7 năm 2001, theo bố mẹ chuyển đến Seoul học ở trường tiểu học thực nghiệm Số 2 Seoul.

Từ tháng 9 năm 2001 đến tháng 7 năm 2007 học ở trường trung học 179 khu Seongju. Thành tích tốt nghiệp: Xếp thứ mười toàn khóa, học sinh "ba tốt" của Seoul.

Mỗi một thời kỳ, ở bên cạnh cột thông tin đều dán một tấm ảnh 3x4. Ngón tay cô run run khi chạm vào những tấm ảnh ố vàng đó: bé gái mặc đồng phục tiểu học với huy hiệu đại đội trưởng, buộc tóc đuôi gà; hay cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp hai, cắt tóc ngắn; còn ảnh tốt nghiệp cấp ba và ảnh thẻ chứng minh thư nữa.

Dù từ nhỏ đến lớn, đường nét gương mặt có chút thay đổi, nhưng khuôn mặt, làn da, đôi mắt và thần thái của Park Ji Yeon giống cô hoàn toàn, thậm chí còn giống hơn cả tấm ảnh "Na Hyun Jung" ở trường cảnh sát Inje. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, đường nét của "Na Hyun Jung" kém thanh tú hơn một chút, đôi mắt cũng hơi khác biệt.

Hyun Jung sững sờ, nhìn chằm chằm bản thân trên tấm ảnh.

"Là em..." Cô nghẹn ngào, "Đúng là em." Nói xong, cô giở tiếp sang trang sau, là hồ sơ về các thành viên trong gia đình.

Đôi nam nữ trên ảnh rất xa lạ nhưng cũng có thể nhìn ra, cô có nét giống họ. Đây là ảnh lúc họ còn trẻ, người đàn ông có diện mạo sáng sủa và nghiêm chỉnh; người phụ nữ có gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, đôi mắt đen to tròn, rất giống Park Ji Yeon.

Bên dưới là thông tin về hai người:

Park Byung Yeol, nam, sinh năm 1962, nguyên quán Seoul.

Nghề nghiệp: Cảnh sát, hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ vào tháng 4 năm 1997, hưởng dương 35 tuổi.

Lee Eun Min, nữ, sinh năm 1965, nguyên quán: thành phố Yang-gu, tỉnh Gyeongsang.

Nghề nghiệp: Giáo viên tiểu học, qua đời vì bệnh tật tháng 9 năm 2010, hưởng dương 45 tuổi.

Đọc những dòng này, nước mắt chảy dài xuống gò má Hyun Jung. Cô nghẹn ngào, "Eun Jung... đây là bố mẹ em. Bố em là cảnh sát... mẹ em... đã qua đời năm 2010, tức là một năm sau khi em xảy ra chuyện."

Eun Jung ôm Hyun Jung, để cô tựa vào người mình, đồng thời lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.

"Em đừng khóc nữa." Đây là người phụ nữ trong lòng chị. Nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của chị.

Nước mắt tuôn ra như suối, Hyun Jung ôm mặt, khóc nức nở. Cô đã tìm thấy bố mẹ ruột của mình. Cô nghĩ, chắc chắn cô rất yêu họ, bằng không vào thời khắc này, cô cũng chẳng đau thắt ruột, thắt gan như vậy. Đây mới là bố mẹ cô, người đã sinh ra và nuôi dưỡng cô, yêu thương cô. Vậy mà lúc mẹ cô qua đời, cô lại sống vô tư ở thành phố Yang-gu với thân phận Na Hyun Jung. Liệu mẹ cô có biết con gái mình đang ở một nơi nào đó? Trước khi nhắm mắt, liệu bà có vì cô mà đau đớn khôn nguôi?

Tại sao cô phải rời xa những người thân yêu của mình?

Một lúc lâu sau, Hyun Jung mới ngừng khóc. Cô bóc tấm ảnh bố mẹ trong tập hồ sơ, cẩn thận bỏ vào ví của mình. Tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn Eun Jung, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh, thậm chí có phần sắc lạnh.

"Hồ sơ này dừng lại ở năm 2007, tức là lúc em tốt nghiệp cấp ba. Sau đó không có bất cứ tư liệu nào, cũng không có ghi chép em học lên đại học, đúng không?"

Eun Jung gật đầu, "Điều này chỉ có một khả năng..."

Hyun Jung cắn môi, "Nhưng bình thường, nội gián của cảnh sát đều là những người làm việc nhiều năm, có kinh nghiệm thực tiễn, thân phận đơn giản. Lúc đó, em còn đang học đại học, lại là con gái, làm sao có thể đi nằm vùng, để bị xóa sạch tư liệu ở trường cảnh sát? Hơn nũa còn là vụ án lớn như vậy? Điều này hoàn toàn bất hợp lý. Ngoài ra, tại sao sau đó em lại sống với thân phận Na Hyun Jung?"

Eun Jung im lặng trong giây lát mới trả lời, "Điều này chứng tỏ, năm đó còn xảy ra những chuyện mà chúng ta chưa biết."






P/S: Sẵn cũng xin nhiều chiện tí, trong truyện này chỉ có chương 35 là chương duy nhất có Phở Gà, từ đây về sau sẽ ko còn chương nào có Phở nữa cho nên các bạn..........cứ ăn chay chung vs mình cho đến hết truyện nha! =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip