k.không giống.
jungkook ở ngoài vườn, ngồi dưới mái vòm màu trắng xóa. khu vườn đang đắm mình trong làn mưa lâm râm buổi sớm, những cánh hoa mỏng manh chịu sức nặng của giọt nước trong veo thêm phần xinh đẹp. chiếc xích đu bên cạnh đã mấy năm không dùng, tiếng kêu phát ra kẻo kẹt vô cùng khó chịu. jungkook đã kêu người đến thay một chiếc xích đu khác từ hôm qua.
*tách* một âm thanh giòn giã vang lên. gã chụp một bức ảnh để lưu lại khoảnh khắc.
từ khi trở thành chủ tịch, gánh nặng công việc đè lên vai gã quá lớn. những ngày lượn xe đây đó để chụp hình cũng không còn nữa. được một hôm không phải đến công ty sớm, gã tranh thủ lôi máy ảnh ra để chụp vài tấm.
nhớ lúc trước tại khu vườn này, gã đã thổ lộ lòng mình với em. cảm giác vui vẻ cứ lâng lâng rồi vụt tắt. giá mà bây giờ vẫn còn yêu nhau thì gã đã không ngồi đây một mình rồi. miên man trong hồi ức một lúc, jungkook sực nhớ vẫn chưa hỏi em đã ăn gì chưa. gã soạn một dòng ngắn gọn rồi gửi đi. từ lúc tuyên bố dõng dạc với taehyung qua điện thoại, gã đã quyết sẽ theo đuổi em từ đầu.
lúc gặp ami và biết cuộc sống em vẫn tốt, gã phần nào yên tâm hơn. đôi lúc cũng chạnh lòng, vì gã luôn hy vọng rằng em vẫn dành một chỗ nào trong tim cho gã nhưng có lẽ điều đó rất khó.
- ông chủ, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.
- cháu cảm ơn. bác giúp cháu dọn lại căn phòng bên cạnh phòng cháu đi.
- vâng thưa ông chủ.
về phía jung ami từ sau buổi ăn hôm đó jeon jungkook quan tâm em với tần suất ngày một nhiều hơn. gã thường chờ em trước cổng công ty, có hôm còn mang cả đồ ăn trưa đến. khi nào rảnh rỗi thì hẹn em đi ăn ngoài. tất nhiên ami đều từ chối tất cả. em không biết jungkook đang nghĩ gì vì từ lúc gặp nhau sau 5 năm, jungkook đều giữ thái độ nhàn nhạt, không đến mức quấn lấy em. thế mà bây giờ ngày nào cũng nhắn tin, quan tâm như thể cả hai là người yêu nhau vậy. ami cảm giác có chút ngộp thở.
hôm nay cũng không khác gì cả. jungkook đang đứng chờ em ở dưới công ty, gã đã nhắn tin muốn cùng em đi ăn trưa, ami rất dứt khoát từ chối nhưng chiếc xe mô tô phía dưới vẫn không có dấu hiệu rời đi. ami từ trên tầng nhìn xuống vẫn thấy jungkook ngồi một bên yên xe, một chân duỗi thẳng, chân kia cong lên một chút, hai tay xỏ vào túi quần. dáng vẻ vô cùng thong thả.
- tên lì lợm này...
ami thật sự phát điên lên mất, nhân viên của công ty ai ai cũng nhìn gã, họ thắc mắc rốt cuộc chủ tịch jeon đang làm gì ở đây vậy ? nếu jungkook của tiếp tục ở đó, chẳng phải sẽ có thêm phiền phức sao ? em không muốn chuyện này đến tai jimin nên không còn cách nào khác, đành phải xuống chỗ gã.
jungkook thấy dáng vẻ của em vừa đi vừa dùng một tay che mặt lại như xấu hổ chuyện gì đó vậy. jungkook thấy có chút buồn cười nhưng trái với sự vui vẻ đó của gã, ami vừa gặp đã chửi mắng:
- tôi đã bảo không đi rồi mà ? sao anh lì lợm quá vậy ?
- lì lợm ? em không đi sao còn xuống đây ?
ami tức muốn ói máu, chỉ hận không thể đấm cho jeon jungkook một cái.
- còn không phải vì anh cứ đứng ở đây sao ?
- em sợ anh bị say nắng rồi ngất à ?
cái gì đây ? anh em sao ? từ khi nào lại xưng hô thân thiết như thế vậy ? ami bỗng nhiên có chút đờ người, lửa giận trong người cứ phập phồng khôn tả.
- thôi nào, đi ăn gì đó đi. có sức rồi thì cho em mắng anh thế nào cũng được.
jungkook lấy nón bảo hiểm đội lên cho em, còn cẩn thận vén tóc em qua để cài quai nón lại. ami hoàn toàn bất động, sao vậy chứ ? em còn không mau đẩy gã ra ? sao lại không đáp trả gì rồi ?
- anh biết anh đẹp trai rồi, em đừng nhìn nữa. đi thôi.
jungkook vỗ lên nón bảo hiểm của em vài cái. ami choàng tỉnh, chẳng hiểu vì sao lại ngoan ngoãn leo lên xe nữa. may mắn là hôm nay em mặc quần jean nên lúc leo lên cũng không có gì bất tiện cho lắm, chỉ có điều hơi chật vật một chút vì chiếc xe so với em vẫn còn khá cao. thấy cô gái nhỏ khó khăn như thế, khóe môi jungkook cong lên, gã đưa một tay ra sau đỡ lẫy khuỷu tay em, nâng nhẹ em lên.
- ai mượn anh làm vậy ?
- con người em sao xấu tính thế ? anh có lòng tốt giúp đỡ em mà.
xe vừa lăn bánh, ami đã lên tiếng cáu bẳn:
- tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh bị sao vậy ? suốt mấy ngày qua quan tâm, hỏi han tôi làm gì ? chuyện của chúng ta đã kết thúc từ 5 năm trước rồi. anh đừng nuôi hy vọng nữa được không ? tôi không muốn dính đến anh nữa.
- được, em không muốn dính đến anh của 5 năm trước vậy từ bây giờ anh lấy danh nghĩ là chủ tịch jeon của tập đoàn lớn ở seoul theo đuổi em.
- thôi đi jungkook, anh có theo đuổi tôi đến đâu tôi cũng không quay về. những chuyện anh gây ra, anh nghĩ dễ dàng để quên đi sao ?
jungkook không nói, đột nhiên lên ga, ami hoảng hốt sợ rằng sẽ bay ra khỏi xe, theo quán tính lập tức ôm lấy eo gã.
- anh muốn chết hả ?!!
- vậy ôm anh chắc vào.
gã đưa em đến một quán ăn bình dân. dù nhìn khá đơn giản nhưng gã nói nơi này ăn rất ngon, có khi đến nhà hàng cũng không bằng được như thế. lúc dùng bữa cả hai không nói với nhau câu nào, ami chỉ muốn ăn càng lẹ để về công ty sớm, không phải dính líu đến jungkook.
lúc dùng bữa xong gã cùng em đi ra chỗ để xe. lúc em đứng đợi gã lấy xe, một người bê thùng hàng to đùng, cao qua khỏi tầm mắt vì điều đó mà trông mấy bước đi của người đó có chút không vững, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà lúc gần đến chỗ em, người đó lại vấp phải bậc thềm ngã nhào về phía trước. mấy thùng hàng đó theo quán tính đồ rầm về phía em. ami chưa kịp phản ứng đã bị cạnh của thùng hàng đè vào chân.
- Áaaaa
nghe tiếng em la jungkook từ phía trong chạy nhanh ra ngoài, đầu chỉ vừa đội nón bảo hiểm chưa kịp gài quai nón. gã đỡ thùng hàng lên, giọng vừa lo, vừa ân cần hỏi em.
- trúng em rồi sao ? có đau lắm không ?
dù mang nón bảo hiểm không thể nhìn rõ vẻ mặt của gã nhưng em thấy chân mày gã đanh lại, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. phút chốc dáy lên trong lòng một sự mềm yếu muốn bật khóc, phải chăng vì 5 năm qua em vẫn luôn có gắng để mạnh mẽ ? để kiềm đi cảm xúc của bản thân nên lúc thấy sự quan tâm từ gã, người mà vài năm trước vẫn cùng em tay trong tay, dạo phố, ôm nhau mỗi lúc đông sang rồi đùng một cái bỗng trở thành hai người xa lạ. ami thật sự nhớ đến cảm giác đó, một nỗi ám ảnh cứ sôi sục, khóe mắt cay xè vội chớp vài cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
- tôi không sao.
- tôi thành thật xin lỗi cô, do tôi không nhìn thấy đường phía trước nên...tôi thành thật xin lỗi !!
người đàn ông trung niên kia xin lỗi ríu rít, em bảo không sao, sau đó tiến đến đỡ phụ ông mấy thùng hàng. jungkook bê phụ ông mấy cái thùng đó vào bên trong, xong xuôi mới quay lại lấy xe.
lúc ngồi trên xe, ami mong rằng jungkook sẽ không nói thêm lời nào, cảm giác lúc nãy vẫn còn trong lòng, ami cảm thấy vô cùng bối rối.
- ami, chân em có sao không ? có cần đến bệnh viện không ?
cuối cùng, jeon jungkook cũng không buông tha cho em.
- tôi, tôi không sao. chỉ hơi thốn một chút thôi, đến bệnh viện cho thêm phiền phức.
- anh không thấy phiền mà.
-...
- ami thích đi dạo thế này không ? nếu em thích thì mấy ngày nắng dịu anh sẽ đưa em đi.
jungkook nói giọng nhẹ tênh, gã cảm thấy rất bình yên, cảm giác có em ngồi sau xe, băng băng trên đường phố bằng mô tô, mọi mệt mỏi của gã đã được xua đi nhanh chóng.
- chỉ cần có em ngồi yên sau thì với anh seoul này vẫn nhỏ lắm.
ami nghe đến đây, thấy tim có chút dao động. jungkook thật không giống jungkook, từ khi nào gã lại sến súa như vậy ? lại còn rất bá đạo nữa. em cứ tưởng nếu đã thành chủ tịch ít ra cũng phải chính chắn một chút chứ.
- từ khi nào anh nói nhiều vậy ?
- em chê anh nói nhiều sao ? anh thì thấy bản thân còn nhiều điều muốn nói với em lắm. khi nào có dịp sẽ kể em nghe.
ami im lặng không nói gì thêm, mặc kệ gã cứ huyên thuyên mấy chuyện trên trời dưới đất. jungkook thật sự có gì rất khác, gã hoàn toàn không giống với trước đây. lúc về nước trong buổi tiệc của yoongi, em có nghe phong phanh người ta nói chủ tịch jeon rất kiệm lời, mặt lúc nào cũng chỉ một vẻ. tức giận thì như lửa đốt, còn trầm mặc thì giống tảng băng ngàn năm vậy. nhưng jung ami lại thấy không giống gì cả, chắc chắn gã bị ai đó tẩy não rồi.
lúc về đến công ty, ami tháo nón đưa cho gã, toang bước đi đã bị gã giữ lại.
- ôm một cái rồi vào.
- anh bị điên à ?!! đủ rồi đấy jeon jungkook.
thấy em xù lông như thế, gã chỉ bật cười.
- sau này nếu gặp anh sẽ đều ôm em một cái.
jungkook kéo em lại thì thầm vào tai em. ami nghe đến thấy người như có lửa, liền đẩy gã ra xa, đánh một cái thật mạnh vào vai gã, đến nước này em không thể kiềm được nữa.
- này jeon jungkook ! anh là tên biến thái !! anh đi cho khuất mắt tôi.
- ôm một cái mà em bảo anh biến thái. nếu vậy chuyển ôm thành hôn nhé. được rồi, em vào đi, tối về cẩn thận, anh có việc nên không đón em được đâu, tạm biệt cô bé.
jungkook không đợi em nói thêm lời nào, liền lên ga chạy đi mất hút, vẻ mặt lúc đó còn vô cùng đắc ý như thể vừa chọc em thành công vậy. ami chỉ biết đứng đó tức tối mà chửi theo.
- anh không đón tôi cùng thấy khỏe đấy, biến đi đồ lì lợm !!!! đồ mặt dày !!!!
nụ cười của kẻ đã chọc tức ami thành công(۶•̀ᴗ•́)۶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip