Chương 5
Từ đêm đó, mọi thứ bắt đầu phủ màu trắng bạc. Bỗng nhiên tuyết rơi thật nhiều, bước chân trên phố tạm dừng rồi lại tiến về phía tuyết đọng dày trên mặt đất.
Phùng Tố Trinh vừa lên làm thừa tướng không lâu, Thiên Hương liền sinh bệnh. Nghe nói đã bệnh liên tục hao ngày, hôm nay người của phủ công chúa mới đến thông báo, thật sự không có kỷ luật!
"Tại sao không nói cho ta biết sớm?"
Lòng lo lắng nôn nóng, Phùng Tố Trinh đi thật nhanh đến phòng công chúa. Phía sau, Hạnh Nhi hai tay nâng bát thuốc, gắng hết sức đuổi kịp phò mã, nghe vậy không chịu nổi ánh mắt trầm xuống.
“Phò mã còn nói, không phải ba ngày trước hạ nhân của phủ công chúa đến báo, ngài nói đã biết rồi?”
“Ta nói vậy là muốn hạ nhân của phủ công chúa quay về, đừng đem chuyện công chúa sinh bệnh nhập thành một loại.”
"Công chúa bởi vì quá thương tâm, cho nên mới không nói rõ ràng với Phò mã gia." Hạnh nhi ấp úng nói, nhìn theo vẻ mặt lo lắng che kín nét nghiêm nghị, Phò mã tựa hồ là thật sự có chút tức giận. " "Nói cho hắn biết làm gì? Dù sao hắn cũng không để ý tới ta, các ngươi không được nói cho Phò mã" ── công chúa chính là dặn dò chúng ta như vậy. Hôm nay thấy chuyện không xong, Trang má má mới để cho chúng tiểu nhân đi thông báo Phò mã."
"Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?" Phùng tố trinh đi chầm chậm, ngữ khí trở nên nhu hòa không ít.
Hạnh Nhi thuật lại lời của Thiên Hương làm cho lòng nàng nặng nề khó chịu. Hãy để cho Thiên Hương cảm thấy mình không được coi trọng, lạnh nhạt. Rõ ràng là trên đời nàng không nghĩ tổn thương người, nhưng bản thân lại cố tình khó chịu lãnh đạm với Thiên Hương.
Ban đêm, không khí gượng gạo ngay cả hô hấp cũng khó khăn, ánh mắt hai người mỗi khi tiếp xúc giống như ám chỉ cái gì, đáy phòng Phùng Tố Trinh khó xử, đầu óc thầm nghĩ mau hống Thiên Hương ngủ để mình trốn ra ngoài nhưng chính mình cảm thấy quá vô tình, vì thế tới buổi sáng, Phùng Tố Trinh lại đối xử với Thiên Hương tốt gấp bội lần.
Nếu không phải là yêu cầu xằng bậy, nàng cơ hồ đều đáp ứng, bọn người hầu thường cười nói, Phò mã gia cưng chiều công chúa tựa như cưng chiều nữ nhân. Bởi vì ngày đêm hai người tương phản rất nhiều, Thiên Hương càng khó xử, bất an trong lòng chưa bao giờ tiêu tán. Buổi sáng vẫn là trượng phu săn sóc chu đáo, vì lẽ gì vừa đến ban đêm liền xa cách giống khối băng sơn ngàn năm? Đừng nói đến ánh mắt tràn ngập nghi vấn của Thiên Hương, ngay cả chính Phùng Tố Trinh cũng không rõ.
Có đôi khi đối với Thiên Hương mềm rắn đủ cả, bất quá chỉ lúc cùng nàng ngủ chung, Phùng Tố Trinh liền hiểu được thân phải là phò mã là trượng phu của công chúa mới có thể bồi bên người nàng, làm cho nàng không cô đơn một mình chào đón ngày mới mà thôi. Thường thường, nằm bên cạnh Thiên Hương, lòng mình còn đang thấp thỏm không yên, công chúa kế bên đã ngủ say rất nhanh.
Nàng thậm chí chưa nói Phùng Tố Trinh phải ôm nàng ngủ, chỉ có lúc đang nhủ một tay lôi kéo tay áo của nàng, dường như sợ không làm vậy Phò mã sẽ bỏ nàng đi, mỗi khi như thế trong lòng Phùng Tố Trinh chua xót không thôi. Có khi, cảm thấy tội ác tích lũy thật sự ép nàng tới không chịu nổi, Phùng Tố Trinh chăm chú nhìn thật sâu dung nhan Thiên Hương lúc ngủ, không nhớ nổi mình đã giải thích bao nhiêu lần.
Ta không nghĩ tổn thương nàng, thực xin lỗi. Nàng đối với ta tốt như vậy, ta lại không thể hồi báo, thực xin lỗi. Phùng Tố Trinh nhớ kỹ nhớ kỹ, tựa hồ thành khúc hát ru bên tai Thiên Hương, ngược lại làm cho giấc ngủ của nàng thêm vị ngọt ngào.
Nghĩ tới cùng công chúa ở chung, Phò mã mặc quan phục không khỏi hoảng hốt lên. Câu nói cuối cùng của Hạnh Nhi khiến nàng sững sờ, xác nhận lần nữa: “Nàng nói công chúa không uống thuốc?”
“Đúng vậy a, hôm nay cũng không biết làm sao, sau khi tỉnh liền phát cáu, đánh vỡ vài bát dược vất vả sắc được. Trang má má không dỗ được công chúa, mới phái người báo với phò mã.”
“Công chúa này tùy hứng cũng nên có mức độ a…”
Nghe lời nói của Hạnh Nhi, trong lòng Phùng Tố Trinh sốt ruột, không chút suy nghĩ liền mở cửa phòng của công chúa.
"Công chúa, ta nghe nói nàng ──" lời nói còn lại bị một trận thét chói tai át đi, Phùng Tố Trinh ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Còn đứng đó nhìn cái gì? Phùng Thiệu Dân, ngươi muốn đóng cửa hay là muốn ra ngoài? !"
Trên giường quần áo cởi ra một nửa, Thiên Hương vừa thẹn vừa giận, vài tỳ nữ giúp nàng thay xiêm y đứng trước mặt đờ người ra nhìn thần khí lúc này của phò mã, liếc mắt nhau một cái, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười xuân.
"Ách, thật có lỗi."
Phùng Tố Trinh nhanh chóng đóng cửa phòng, nhưng nét mặt ngốc không khôi phục được trạng thái bình thường. Hạnh Nhi bên cạnh gặp bộ dạng này của nàng cũng không nhịn được mà trêu chọc: “Phò mã gia, ngài cùng công chúa thành thân hơn một năm, làm gì còn lảng tránh như vậy?”
“Ngươi biết cái gì, phi lễ chớ nhìn.” Phùng Tố Trinh cau mày lại, bị Hạnh Nhi nói giỡn vốn không có gì, nhưng lần này cảm giác khác biệt Thiên Hương mang đến cho mình không giống trước, nàng rất khác thường chấp sự trêu chọc này. “Đem dược cho ta, ngươi lui xuống trước.”
Là, Phò mã. Hạnh nhi le lưỡi, xem ra hôm nay không chỉ có công chúa ngay cả tính tình của Phò mã cũng khác thường không kém, đây là dấu hiệu của vợ chồng đồng tâm.
Phùng Tố Trinh đợi trong chốc lát, tuyết thổi bên ngoài hành lang kéo dài dính vào tay áo và bả vai, nhưng nàng không hề phát hiện, chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay, hoài nghi bóng người phản chiếu trong đó có hay không giống Phùng Tố Trinh của hôm qua.
Ta làm sao vậy? Nét mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt biểu lộ nội tâm bối rối. Công chúa lỏa trình, vai trắng noản, cổ nhiễm một chút nước… Dù chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua nhưng mang đến rung động thật lớn. Phùng Tố Trinh thân là nữ nhân, cũng là lần đầu tiên lĩnh hội cái gì gọi là "Nữ sắc". Ý thức được chính mình có ý tưởng vô lễ, nàng lập tức dùng sức mà lắc đầu.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn ── vậy phải làm thế nào mới tốt?"
Phùng Tố Trinh lầm bầm lầu bầu, thở ra tầng tầng điệp điệp khí như khói vờn quanh, nội tâm ngày càng không rõ ràng. Một lát sau, nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau ra khỏi phòng, tuy các nàng tao nhã hướng phò mã gia hành lễ nhưng kiềm chế nụ cười tràn đầy tình ý.
Phùng Tố Trinh chỉ cười khổ mà chỉ thị các nàng trước đi xuống bảo đầu bếp nấu chút cháo trắng, tối nay bưng lên cho công chúa, không được làm thịt cá làm nàng người đầy mỡ. Tỳ nữ ôn nhu đáp lời hảo, từng người rời đi làm việc. Lúc này, nàng đẩy cửa phòng ra, nhìn công chúa mặc áo trắng mỏng ngồi trên giường, gương mặt ửng đỏ mắt nhìn xung quanh tội nghiệp, cử chỉ thẹn thùng.
Đem thuốc đặt lên bàn, Phùng Tố Trinh đầu tiên là xoay người hướng Thiên Hương hành lễ. "Vừa rồi mạo phạm , mong rằng công chúa tha thứ Thiệu Dân thất lễ."
"Ngô. . ." Thiên hương cúi đầu thấy chút tuyết cùng bùn trên giày Phò mã, không khó tưởng tượng hôm nay hắn cũng vì chuyện lớn nhỏ ở các nơi mà bôn ba không ngừng. Nàng dè dặt trộm nhìn Phò mã một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, thấy được?"
Phùng Tố Trinh không ngờ tới nàng sẽ có câu hỏi như thế, lại nghĩ tới vừa rồi liếc thấy cảnh xuân của nữ tử, khiến mặt của nàng bất ngờ đỏ bừng. "Này, là nhìn đến. . . Một chút. . ."
"Phùng Thiệu Dân, ngươi nói ai chỉ có một chút điểm? !"
Bởi vì trước đó phát sốt một chút, mặt Thiên Hương nguyên bản đã nhiễm đỏ, bị người trong lòng để ý nhất nói chỉ có "Một chút", nữ hài tử không chịu nổi, chỉ thấy cả hai bên tai đỏ ửng, liếc nhìn nàng tràn đầy tức giận. Tóc dài thổi nhẹ nhàng phủ bên tai, đầu vai suy nhược cùng cái eo gầy kia thoạt nhìn không giống người đã có phu quân, bên ngoài nhìn vảo chỉ nói nàng còn khuê nữ.
"Ta không phải nói nàng chỉ có một chút điểm, ý ta là chỉ một chút khác."
Phùng Tố Trinh bị hiểu lầm cảm thấy có điểm buồn cười, khóe môi giơ giơ lên, đôi mắt sâu sắc trong sáng do vậy hơi hơi cong cong. Nàng mặc long bào của thừa tướng, cười đến thanh nhã đạm nhiên, quả thực là bức tranh tiên nhân, thần thái mờ ảo, không lệ thuộc hậu thế. Thiên Hướng xem không khỏi ngây ngốc.
Trước kia trong mắt mỗi người Phò mã vô cùng tuấn mỹ, nhưng nàng không nghĩ tới Phùng Thiệu Dân mặc dù không có thời gian rảnh rỗi vẫn có thể lột xác càng thêm tuấn mỹ ── cảm giác nàng từng giống nữ nhi gần đây cũng thay đổi vì khí chất lãnh đạm như nước. Có khi Thiên Hương suy nghĩ, nếu Phò mã là nữ nhân như lời nói, so với Diệu Châu tài nữ đẹp hơn nhiều.
Bất luận là dáng vẻ hay địa vị, Phùng Thiệu Dân càng ngày càng không giống người thường, điểm ấy làm cho Thiên Hương bất an, cảm thấy một sức mạnh vô hình nào đó làm khoảng cách giữa mình và hắn xa hơn. Ban đầu thành thân, nàng thường xuyên khắc khẩu đánh nhau với phò mã, bây giờ đã biết mỗi việc hắn làm đều vì nàng. Hiện giờ, phò mã là thừa tướng dưới một người trên vạn người, mỗi ngày xử lý chính sự chất cao như núi, đương nhiên không có thời gian cùng nàng đấu võ mồm.
Thiên hương trong lòng cảm thấy ủy khuất, đầu lại khó chịu không thoải mái, cứ như vậy khóc lên, làm Phùng Tố Trinh sợ tới mức chân tay luống cuống. "Ai, công chúa, nàng như thế nào ── "
Vội vàng ngồi bên cạnh Thiên Hương, một tay xuất ra chỉ khăn, nhẹ nhàng lau kia giọt nước mắt trên mặt.
"Làm sao vậy, có phải đau chỗ nào? Muốn ta giúp nãi xem không?"
Thiên Hương tùy ý ghé sát mặt đối phương, không nói gì mà lắc đầu.
Phùng Tố Trinh vừa bắt mạch, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, xác nhận thân thể của công chúa ngoại trừ hơi chút suy yếu bên ngoài, hết thảy đều thực khỏe mạnh, lúc này mới làm cho nàng an tâm thở ra đại khí.
"Nếu nàng vì không muốn uống dược mới khóc, ta cũng không mềm lòng." Phùng tố trinh cười nhạt nói, cầm lấy bát thuốc trên bàn, một tay dùng thìa hơi hơi quấy. "Nếu công chúa đem dược uống ngay, sau đó ngủ tiếp, cảm giác buồn bực và vân vân, đều đã đi theo biến mất."
"Ta không cần uống." Thiên hương nhăn mũi vì nước thuốc cay đắng."Nửa canh giờ trước vừa mới uống qua, hiện tại lại uống? Nha đầu Hạnh nhi kia nhất định là muốn chỉnh ta!"
"Công chúa, sinh bệnh đương nhiên phải uống thuốc." Phùng tố trinh múc một muỗng, đưa tới gần miệng Thiên Hương. "Ngoan, uống thuốc xong hảo hảo tu dưỡng, qua vài ngày nàng có năng lực cưỡi lừa Tiểu Hắc, nơi nơi rước lấy phiền phức."
"Thế nào, ta ở ngươi trong lòng cũng chỉ ngoạn nháo tự rước phiền toái sao?"
Phùng Tố Trinh ngây ra một lúc, ngữ khí bình thường kia của Thiên Hương lại xen lẫn oán giận và bi thương, làm cho người ta nghe xong cũng hiểu được khổ sở. "Ta chỉ hay nói giỡn mà thôi, công chúa sáng sủa hoạt bát, từ trước đến nay là nguồn vui trong cung, nghe nàng sinh bệnh, tất cả mọi người lo lắng không thôi. . ."
"Ngươi cũng sẽ lo lắng sao?"
"Đó là tự nhiên." Phùng tố trinh ôn nhu đáp, trong lòng dâng lên chua xót. Lúc nào cũng nghĩ tới Thiên Hương nhưng lại thực cho là mình trong lòng không trọng yếu, về phương diện khác, cũng vì mình rõ ràng muốn quý trọng nàng rồi lại làm không được mà ảo não.
Chú ý tới trong mắt Phùng Thiệu Dân sầu bi không giống lời nói, Thiên Hương không kiềm chế được, vươn tay nhẹ nhàng phủi tuyết trên hắn. "Nhìn ngươi, ngay cả quan phục cũng không thay."
Người đang mang bệnh giọng khàn âm điệu lại ôn nhu, bên trong tràn đầy tình ý của Thiên Hương, Phùng Tố Trinh cảm thấy được đầu ngón tay run rẩy khó khăn, đành phải hít vào một hơi đè nén thật sâu.
"Ai, vừa mới hạ triều chợt nghe chuyện nàng sinh bệnh, không kịp đổi."
Thanh âm rất nhỏ cùng tiếng thở dài, nếu Phùng Thiệu Dân có thể đối đãi với Thiên Hương khoan dung, bất đắc dĩ chiều chuộng, trước sau như một, nàng thật hy vọng bên trong lời nói xuất hiện tình yêu mà Thiên Hương chờ đợi.
"Tóm lại, trước đem dược uống ngay đi, để lạnh càng khổ."
"Vì cái gì?"
" "Lạnh" dược đắng thôi" .
Thiên hương dò xét hắn liếc mắt một cái. "Tuyệt không buồn cười."
Phùng Tố Trinh lại cười cười, chậm rãi đáp lời: "Ta là Thừa tướng lão gia, lại là tướng công nàng, dù không buồn cười nhưng nói buồn cười là buồn cười, đây là chân lý."
"Trắng đen lẫn lộn."
"Đâu có đâu có, quốc sư chính là thần tượng ta sùng bái mà."
Phò mã kia giả vờ sùng kính làm cho Thiên Hương cười khúc khích.
"Ngoan, đem dược uống ngay. Chờ nàng thân thể khỏe lại, ta mang nàng hoa đăng kinh thành, được không?"
"Thật?" Đối với lần này thìa đưa tới miệng, Thiên Hương đã không né tránh.
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh." Nói lời này có chút chột dạ, nhưng Phùng Tố Trinh cũng không quản được nhiều như vậy .
Thời gian ngắn tiếp theo, bên trong gian phòng cực kỳ yên lặng. Phùng Tố Trinh tha thiết uy thuốc, Thiên Hương ngoan ngoãn như tiểu miêu được nuôi ở Thâm Uyển, không hề có lời nào oán thán mà một hơi một uống. Bất quá, dù sao dược thật sự đắng, đừng nói là dung mạo phò mã gia xinh đẹp, cho dù là hoàng đế lão tử đến uy cũng không làm dược trở nên ngọt được.
Cho nên, cuối cùng Thiên Hương vẫn lộ mặt khổ sợ, hô to. "Ta đầu lưỡi đều tê rần, hương vị thực ghê tởm."
"Đừng lo."
Phùng Tố Trinh buông bát, hướng về phía Thiên Hương cười đến vẻ mặt thần bí. Công chúa tò mò chăm chú nhìn xuồn, từ trong lòng bàn tay, nàng lấy ra một bao túi gấm lớn. Thiên Hương vừa thấy gói kia liền hiểu được đây là thứ mình thích ăn nhất Lưu gia tra ba (có thể hiểu là một loại kẹo của Lưu gia,”tra ba” là tên gọi) ── dùng nước đường của múa bao vây thành món ăn vặt, thường khi cắn vỏ bọc đường bên trong sẽ có sữa đặc thơm mát.
"Oa, nhiều như vậy!" Thiên Hương vui sướng, trên đầu gối đầy tra ba nhỏ rơi vụn với đủ màu sắc. Không chờ Phùng Tố Trinh nói không cần khách khí, Thiên Hương đã muốn lấy một miếng để vào trong miệng.
"Ta quả thực như sống lại. . . !" Vị ngọt trong miệng làm cho Thiên Hương cảm động mà nắm tay.
"Nói ngốc cái gì, nàng lại không chết quá." Phùng Tố Trinh lắc đầu cười khổ.
"Ai, ta nói Phò mã, ngươi khi nào trộm giấu thứ tốt này, cư nhiên hiện tại tài trí hưởng, phải bị tội gì a?"
"Công chúa anh minh, không nên oan uổng người tốt." Phùng tố trinh cười trả lời: "Ngày hôm qua, Trương đại nhân thương nghị quốc sự trong phủ, vừa lúc trên đường trở về liền thuận tay mua chút, vốn định hôm nay sai người đưa cho nàng."
Thiên hương cười có chút ảm đạm, không có nghe câu "Sai người đưa tới" này của Phùng Thiệu Dân. Thật sự, không muốn nghĩ nhiều như vậy, có điều so sánh hảo ── tựa như qua lại giống nhau, nàng như thế mà tự nói với mình ── hiện tại, chỉ cần có hắn ở là tốt rồi.
Nhưng phần trống rỗng này rõ ràng làm cho thiên hương cảm thấy rét lạnh. Nàng dựa sát vào lòng ngực Phò mã, muốn đánh cắp một ít ấm áp để nàng tiếp tục chống đỡ. Phùng Tố Trinh ngoài mặt bất động thanh sắc, thân thể lại cứng ngắc mà di chuyển khó khăn một chút, đẩy ra cũng không phải, ôm lại không thể, thật sự là khó xử.
"Phò mã..." Thanh âm của Thiên hương nhẹ nhàng ôn nhu giống con bướm đậu trên đóa hoa. "Ngươi đối đãi thật tốt, cho nên, ta cũng muốn đối đãi ngươi hảo. Về sau ta sẽ không thường đánh ngươi, ta sẽ học ôn nhu một chút, giống Lưu Thính đối với miệng quạ đen vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì... Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Phò mã, ta chắc chắn bảo ngươi bình an vô sự."
Lần nói thẳng thắn trực tiếp này, từng câu chữ đều chan chứa cảm tình. Cho dù biết không có tư cách, Phùng Tố Trinh vẫn cảm động không thôi. Cảm xúc mãnh liệt thúc đẩy, cánh tay của nàng gắt gao mà ôm lấy Thiên Hương.
"Ta chỉ làm Phò mã của nàng, êm đẹp mà, gặp loại chuyện nào nguy hiểm tánh mạng?"
Phùng Tố Trinh không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể chọn vân đạm phong khinh (không màng đến bất cứ điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) đành vui đùa, ngược lại, Thiên Hương nghiêm túc trả lời: "Lần đầu tiên tiền nhiệm, ngươi làm cái gì khâm sai đại thần, liền khiến cho một thân thương tích mà trở về, hiện tại làm Thừa tướng, triều đình mỗi người đều đối với ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngươi ở trong lòng quốc sư không biết bị giết rụng mất trăm lần ."
Phùng Tố Trinh cười đến không chút nào chú ý. Người càng lo lắng đề phòng, đối sống hay chết càng mẫn cảm đến độ mất cảm giác. Nói trắng ra, mệnh này vốn chính là kiểm trở về.
"Ngươi a, đừng nói đến chút đề tài này liền dùng khuôn mặt tươi cười lảng tránh ta."
Cằm Phùng Tố Trinh dựa vào trán Thiên Hương, làm nàng phát hiện mình rung động mà cười nhẹ nhàng.
"Công chúa, gần đây nàng lớn lên không ít." Chính là nàng càng hy vọng, Thiên Hương có thể vĩnh viễn duy trì bộ dáng sự vô ưu vô lự ngày xưa.
"Ta đã là người có phu quân... Đừng đem ta làm tiểu hài tử nữa." Người trong lòng ngực cực kỳ bất mãn mà trả lời.
"Công chúa đương nhiên không phải tiểu hài tử, ta thấy nàng nữ tính, chân thực nhiệt tình, thiện lương lại có nghĩa khí." Phùng Tố Trinh cúi đầu mà nói: "Nàng làm cho khoảng thời gian này của ta rất vui vẻ, Thiên Hương."
"Thật vậy chăng?" Lời nói kia của phò mã không mang theo nửa điểm trêu chọc hoặc ý ca ngợi khiến Thiên Hương kinh ngạc rời khỏi ngực hắn, chính là đôi mắt đen u toại (thầm kín toại nguyện) - trông mong nhìn chằm chằm.
"Thật sự."
Phùng tố trinh vươn tay, tự nhiên mà đẩy ra sợi tóc bên má. Nhưng mà quay đầu mới phát hiện, nguyên lai làm quan gần hai năm, trong lòng thấp thỏm ràng buộc, có một ngày, khi mình nhất định rời khỏi thân phận Phùng Thiệu Dân, Thiên Hương cũng tưởng niệm, không thể buông xuôi mọi chuyện. Mặc dù nàng cùng Triệu ĐÌnh ba năm chia lìa nhưng nội tâm của nàng chưa từng lay động như thế, chỉ nghĩ một ngày không thể cạnh bảo hộ Thiên Hương khiến cho ngực Phùng Tố Trinh hậm hực khó lòng yên tâm.
Nàng nghĩ có nhiều chuyện muốn nói với nàng ấy như vậy, nhiều đến nỗi chỉ từ trong một câu nói lên cũng không thỏa đáng. Hết thảy chỉ có thể theo chân tướng bắt đầu kể rõ, mà hiện tại Phùng Tố Trinh không có chút dũng khí nào.
"Phò mã, ta..."
Thiên Hương như sững sờ mà thì thào nhớ kỹ, ở đôi mắt tha thiết chói lọi nhìn chăm chú, tựa hồi quên mất những điều muốn nói. Nàng không tự giác mà bắt lấy tay áo Phò mã, mới phát hiện lòng bàn tay mình xuất mồ hôi, đầu ngón tay cũng suy yêu vô cùng. Thật cẩn thận, sắc mặt hai người như nam châm hút lẫn nhau, ăn ý mà thong thả điều chỉnh dóc độ, từ từ tới gần.
"Công chúa, Trang má má muốn ta đến xem nàng uống ── a a!" Hạnh nhi mở cửa, nhìn đến một nam một nữ trên giường vô cùng thân thiết mà dựa vào cùng một chỗ, không cần nghĩ cũng biết mình phá hủy cái gì, hoa dung (dung mạo) thất sắc mà kinh hô: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tiểu nhân không thấy gì! Mời Công chúa Phò mã tiếp tục! Tiếp tục!"
Hạnh nhi và mọi người biến mất ở chỗ rẽ hành lang, thanh âm kia vẫn là quanh quẩn. Phùng Tố Trinh cùng Thiên Hương liếc nhìn nhau một cái, trầm mặc mà khoảng cách cả hai ở trên giường đều rời xa một chút.
"A ──! A ──!" Cũng không biết là buồn bực hay xấu hổ, Thiên Hương dùng sức mà chùy (đánh) chăn bông, phát ra âm thanh kỳ quái. Tất cả uể oải, suy sụp, thất vọng, kích động, chờ đợi, cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu kỳ quái “a a” cùng hành động kia.
Phùng Tố Trinh đột nhiên nở nụ cười, cả người trên giường của Thiên Hương, ôm bụng cười ha ha đứng lên.
"Phùng thiệu dân, ngươi cười cái gì?!" Thiên Hương lấy gối gõ bụng của hắn.
Phùng tố trinh vẫn là cười đáp, khóe mắt tràn đầy lệ quang, cười đến yết hầu khô cạn mà khàn giọng, vẻ mặt cùng âm điệu đều thống khổ không thể tả, giống như cuối đầu khóc. Trong lòng của nàng chảy máu, mặt chôn vào cánh tay giữa, thân thể run rẩy cố gắng ngăn tiếng cười quỷ dị.
"Phùng Thiệu Dân. . ." Thiên Hương cũng phát hiện dị trạng của Phò mã, đáy lòng dâng lên cổ sợ hãi, làm cho nàng không dám làm gì, chỉ có thể nhìn Phùng Thiệu Dân đến khi tiếng cười dừng lại.
"Công chúa a công chúa. . ." Nhìn theo tư thế đang ngồi của Thiên Hương, Phùng Tố Trinh giơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt lo lắng của nàng. "Bất luận kết cục chúng ta trong tương lai như thế nào, ta cũng nhất định phải bảo vệ nàng hạnh phúc an khang."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip