CHƯƠNG 33
Giang Vãn thầm nghĩ, chỉ có thân phận “phụ nữ của thủ lĩnh” mới có thể giúp cô bí mật tiếp cận Mục Nghiêm, đồng thời dập tắt ý đồ táy máy tay chân của những tên đàn ông khác.
Mục Nghiêm hình như không hề lo lắng cô sẽ lén lút cấu kết với thuộc hạ của y để tạo phản.
Trên người y có một loại tự tin tuyệt đối, áp đảo cả thực lực và uy hiếp, hơn nữa còn có tự tin bắt bí được người khác.
Giang Vãn hoài nghi phải chăng mình thẳng tính quá, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt nên Mục Nghiêm tin chắc rằng cô sẽ không tự rước lấy phiền phức vào mình không?
Cô quả thực không tính làm vậy.
Căn cứ này toàn người xa lạ, ai cũng coi Mục Nghiêm là thần, nếu cô ôm ý đồ xấu, khả năng chưa kịp thuyết phục người ta đã bị tố giác rồi.
Đến lúc đó y tức giận giam cô lại, suy tính sau này coi như tan tành.
Cho nên trước mắt Giang Vãn định án binh bất động, cô phải che giấu bản thân, nằm gai nếm mật.
Ít nhất phải hiểu rõ tình huống của căn cứ, khiến người xung quanh buông lỏng cảnh giác mới có điều kiện thuận lợi để hành động.
Ngoài miệng thì nói chờ Bùi Vân Khởi đến cứu, nhưng sức mạnh hai bên căn cứ chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào phù du so với cổ thụ.
Giang Vãn hy vọng mình có thể chạy trốn trước khi Bùi Vân Khởi tiến công đến đây, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghĩ như vậy, Giang Vãn nhịn không được than thở kẻ thù quá khó đối phó.
Mục Nghiêm lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, y không phái người bắt cô làm thí nghiệm, không đánh cô ngất xỉu để lợi dụng, cũng không thực sự làm gì khiến cô cực căm hận mà tuyệt vọng không thể phản kháng.
Mục Nghiêm đâm trúng nhược điểm chỉ ăn mềm không ăn cứng của cô, đoán cô sẽ thà chết trong nhà giam chứ không chịu khuất phục.
Trong khoảnh khắc lơ đãng, Giang Vãn đã theo Liễu Quân tiến vào nhà ăn của khách sạn suối nước nóng.
Nơi này khi trước hẳn xảy ra tranh chấp, dấu vết đánh nhau rõ ràng, mặt kính ở quầy lễ tân rạn nứt, rất nhiều ô cửa bị đập phá, không sửa chữa được nên vẫn để lại dấu vết.
Đa số thành viên căn cứ đều ăn cơm ngay tầng trệt. Liễu Quân bưng thức ăn và dẫn Giang Vãn lên tầng hai.
Bên dưới hình như là khu tự phục vụ, tầng hai có cửa sổ sát đất với góc nhìn rộng.
Bên trên ngồi kín một nửa, hình như đều là nhân vật có máu mặt trong căn cứ.
Vô số người đổ xô ánh mắt lại đây, Giang Vãn làm như không nhìn thấy, ngồi cách họ thật xa.
Cơm chiều có hai món, một đĩa gà Cung Bảo và một đĩa trứng chiên cà chua.
Trước đó Giang Vãn ở căn cứ nhỏ đều ăn nồi cơm gia vị đơn giản, hai món xào phát ra mùi hương thơm phức tạp còn bốc lên một tầng hơi nóng, Giang Vãn cảm giác ánh mắt mình đều đang bốc lên ánh sáng xanh.
"Đồ ăn không nhiều lắm, trước tiên sẽ ăn một chút. Một bàn nhiều người có thể ăn nhiều thức ăn hơn một chút." Liễu Quân còn giải thích cho cô hiểu.
"Không có việc gì, cái này đã là rất tốt rồi."
Giang Vãn và Liễu Quân không thù không oán, thái độ của cô đối với cô ấy cứng rắn không nổi.
Trong lúc ăn cơm Liễu Quân tìm cô hỏi chuyện cô đều sẽ trả lời, cô ấy còn hỏi cô rất nhiều vấn đề.
Liễu Quân hỏi về dị năng của cô, Giang Vãn lừa cô ấy nói rằng mình có dị năng hệ băng rất yếu.
Ở chỗ này cô cũng không dám nói rằng mình không có dị năng, căn cứ nhỏ chưa từng hiểu qua việc đời này sẽ không hoài nghi, nhưng đại căn cứ ở lĩnh vực dị năng hiểu biết đã đạt tới không chỉ phát hiện nguyên nhân ảnh hưởng đến dị năng tiến hóa, còn có thể chủ động kích thích bản thân can thiệp để làm cho dị năng tăng lên, cô gạt người khác ngược lại sẽ bị hoài nghi.
Cô cũng thuận tiện biết được Liễu Quân có dị năng hệ mộc.
Bất quá Giang Vãn càng quan tâm đến tình huống của đại căn cứ này.
"Căn cứ của các người có bao nhiêu người, người nấu cơm phỏng chừng cũng không ít đi?"
Cô nhìn người ở tầng hai hầu như đều ăn đồ xào một mình dùng đĩa múc, khối lượng công việc này cũng không hề nhỏ.
Liễu Quân trả lời: "Căn cứ tổng cộng có khoảng bốn trăm mười ba người, làm việc trong phòng bếp ước tính có hơn năm mươi người, nhưng không chỉ là đầu bếp nấu ăn."
Giang Vãn gật gật đầu: "Mọi người phân công công việc hẳn là rất rõ ràng. Đúng rồi, chị Liễu Quân, chị phụ trách cái gì vậy? "
Cô rất tò mò một đại mỹ nhân mộc hệ dị năng này ngoại trừ phụ trách giám sát cô ra còn phụ trách cái gì nữa, bởi vì điều này làm cho cô nhớ tới người bạn tốt Tống Á An của mình.
Liễu Quân dừng một chút, ánh mắt yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi là bạn giường của anh Nghiêm."
Điều này không nằm trong dự đoán của Giang Vãn, nhưng cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Lúc trước không nghĩ đến phương diện này, Liễu Quân sau khi giải thích chuyện này với cô thì có rất nhiều chi tiết nhỏ đều rất kỳ quái.
Cô ấy ăn mặc rất đẹp, mặc váy bất tiện và thậm chí có cả móng tay dài, không giống như những người cần phải chiến đấu.
Ngoại trừ thân phận là người phụ nữ của đại nhân vật này ra, những khả năng khác là không tính lớn.
Bề ngoài nhìn Giang Vãn cũng là người phụ nữ của Mục Nghiêm, nhưng Liễu Quân từ khi nhìn thấy cô cũng không cảm thấy khổ sở vì hắn có người mới, hoặc là Liễu Quân cũng không quan tâm đến người đàn ông kia, nhưng không giống, bởi vì cách xưng hô và ánh mắt của cô ấy đối với hắn không giống như là vô tình.
Hoặc là cô ấy là một người phụ nữ thông minh và biết chính mình nên làm gì và không nên làm gì.
Đương nhiên cũng có khả năng trong mắt Mục Nghiêm không xoa được cát, trấn trụ được thuộc hạ của chính mình không dám xằng bậy.
Giang Vãn chậm rãi gật đầu, trong thời gian ngắn đã có phán đoán.
Liễu Quân thấy cô không nói lời nào, cũng trầm mặc xuống không nói nữa, so với lúc trước, bầu không khí lúc này có chút vi diệu.
Giang Vãn cho rằng chính mình đang nghiêm túc ăn cơm, nhưng ở trong mắt Liễu Quân, Giang Vãn đang để ý thân phận của cô.
Huống chi đây là một nữ nhân mới từ tiểu hắc ốc vớt ra, tay chân còn mang theo xích mích.
Cô nhịn không được nhắc nhở một câu: "Căn cứ này còn có những người khác, cô là người thứ năm, người trước không có vận khí tốt như tôi, bọn họ chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt như vậy."
Giang Vãn nghe ra ý tốt của cô, tuy rằng trong lòng thầm mắng cẩu nam nhân cặn bã, trên mặt vẫn gật gật đầu:
"Được, tôi biết rồi, cám ơn."
Liễu Quân nhìn Giang Vãn thật sâu.
Cô vốn tưởng rằng chính mình là con cưng của trời, cho dù sau tận thế cũng bởi vì có thể khuất phục cũng không nếm qua cái gì khổ sở, cho nên cho tới nay luôn cảm thấy chính mình đang đứng ở đỉnh kim tự tháp trước mắt không cho chen vào một chút hạt cát, nhưng cô lúc này không có cách nào không thừa nhận, cô có chút ghen tị với nữ nhân này.
Cô vẫn luôn cho rằng trong lòng Mục Nghiêm chỉ có quyền lực cùng địa vị, không có tâm yêu đương, cho nên cho dù là lúc muốn ngủ với cô cũng chỉ là khi có nhu cầu thì hẳn mới xuất hiện.
Cho nên cũng không bật đèn, không hôn môi, không có ôm ấp, càng không thể tạo ra âm thanh.
Hắn như đứng trên đỉnh kim tự tháp mà cô sẽ không thể tài nào với tới được cho dù có trả giá bao nhiêu nỗ lực đi chăng nữa.
Thế nhưng Giang Vãn không tốn chút sức lực đã có được sự đãi ngộ giống như cô, còn không cần phải chủ động lấy lòng Mục Nghiêm.
Điều này làm cho nhận thức của Liễu Quân có chút sụp đổ.
Cô nhìn thấy Giang Vãn ăn hai bát cơm lại muốn ăn thêm bát thứ ba, hơi thở càng không thuận hơn.
Cô vì duy trì vóc dáng chưa bao giờ dám phóng túng ăn quá nhiều, mà Giang Vãn ăn một lần chính là ba bát cơm...
Giang Vãn ăn ba bát cơm nhưng dạ dày còn có chút chưa thỏa mãn, hương vị của món xào hầu như không khác gì những gì cô ăn trước tận thế, hai món ăn đều rất ngon khi ăn chung với cơm.
Nước tương, giấm các loại không giống như hết hạn, không biết khu căn cứ lớn này có phải là có nghệ nhân tự mình làm ra những thứ này hay không.
Xem đồ ăn còn lại một chút, cho dù có ánh mắt của mỹ nữ Liễu Quân khi nhìn cô tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, Giang Vãn vẫn dũng cảm đưa tay lấy thêm một bát cơm nữa, thực hiện hành động gắp thức ăn từ đĩa vào bát của mình.
Cách vách truyền đến tiếng kéo ghế kẽo kẹt, Giang Vãn quay đầu nhìn thoáng qua, là đoàn thủ lĩnh lúc này mới khoan thai đến muộn.
Có thể là bàn chuyện với nhau quá muộn, có thể là không muốn chen chúc với người khác, lúc bọn họ đến người lầu hai đã đi chỉ còn lại hai cái bàn, cho nên hai nữ nhân đang ngồi cách vách đặc biệt bắt mắt.
Lúc Giang Vãn quay đầu lại vừa lúc cùng ánh mắt Mục Nghiêm nhìn tới đụng phải.
Tầm mắt hắn di chuyển xuống nhìn thấy hai cái đĩa trống rỗng trước mặt Giang Văn, ánh mắt dừng lại hai giây, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Vãn trừng trở về nói:
"Nhìn cái gì xem, còn không phải là bởi vì anh nhốt tôi hai ngày không cho tôi cơm ăn hay sao."
Mục Nghiêm nhận được ánh mắt sắc bén như đao của cô, thờ ơ thu hồi tầm mắt, giống như là vừa rồi hắn chưa nhìn thấy cô vậy.
Nhìn thấy mặt hắn, tâm tình vốn đã tốt lên của Giang Vãn cũng nhanh chóng bị làm cho uể oải đi.
Cô hung tợn nhai hạt cơm trong miệng, ăn một miếng gạo trong chén cũng không còn, trong lòng lại đang nói rằng nếu Mục Nghiêm luyến tiếc cô ăn nhiều như vậy, sau này bữa cơm nào cô cũng phải ăn thật no, còn phải ăn nhiều thêm một món ăn nữa!
Không giết được hắn, cô liền cố gắng đem những của ngon vật lạ ở trong căn cứ này ăn bằng sạch.
Có thủ lĩnh căn cứ hứa hẹn Giang Vãn ăn cơm xong có thể đem Trình Quang tùy ý cô xử trí, Giang Vãn tất nhiên sẽ không trì hoãn thêm một giây.
Cơm nước xong cô lập tức bảo Liễu Quân dẫn cô đến nơi giam giữ Trình Quang.
Nói đi cũng là điều mà Giang Vãn cảm thấy thần kỳ.
Trình Quang mang theo bí mật kinh thiên động địa cùng lòng chân thành mãnh liệt muốn làm ra một phen sự nghiệp lớn, cũng có vận khí tốt đụng phải đại căn cứ, nhưng hắn cư nhiên bị người khác coi như một công cụ, sau khi dùng hết tác dụng liền bị ném đi, căn bản không được người của đại căn cứ cân nhắc trọng dụng mà thậm chí còn không cho hắn gia nhập vào bên trong.
Nhưng Giang Vãn nếu là Mục Nghiêm, cô cũng sẽ không dùng Trình Quang.
Hôm nay hắn có thể mang theo bí mật của căn cứ nhỏ nói cho đại căn cứ biết, ngày mai cũng có thể mang theo bí mật của đại căn cứ này nói với những căn cứ lớn hơn.
Giữ hắn lại thì ai có thể yên tâm.
Liễu Quân cũng không biết Trình Quang bị giam giữ ở nơi nào, cũng không có quyền hạn để biết, cho nên cô đi gọi một người đã nghe được lời hứa của Mục Nghiêm, chờ hắn ăn cơm xong cùng nhau, mới bảo hắn đưa Giang Vãn đến nơi giam giữ Trình Quang.
Nhân cơ hội này, Giang Vãn cũng đi một vòng ở căn cứ, nhìn xem cấu trúc ở bên trong.
Căn cứ ngoại trừ bên trong khách sạn suối nước nóng, còn bao gồm một mảng lớn bên ngoài, cô không nhìn thấy toàn cảnh, chỉ biết giống như căn cứ nhỏ, chiếm sự tiện lợi của ngọn núi mở rộng rất nhiều khu vực còn có trồng trọt và chăn nuôi.
Nơi giam giữ Trình Quang là ở ký túc xá nhân viên đơn sơ nhất của khách sạn, khác biệt một trời một vực với tòa nhà điệu thấp xa hoa mà Mục Nghiêm ở.
Mỗi một gian phòng đều tương đối chật hẹp, cửa đổi thành lan can sắt, giam giữ không ít người.
Giang Vãn đi vào, nhìn thấy người phụ nữ tra tấn đến mức không nhận ra hình người, cũng nhìn thấy người đàn ông bị chém đứt hai chân chỉ để lại tay làm việc vặt.
Tù binh bị khống chế làm trâu làm ngựa như vậy không biết bị giam giữ ở nơi này được bao lâu rồi, những nơi khác còn có bao nhiêu người cũng đang bị giam giữ như thế này nữa.
Thảm trạng của bọn họ khi bị xóa bỏ mất nhân tính thảm đến nỗi Giang Vãn không đành lòng nhìn nổi, nhưng cô vẫn ép buộc chính mình nhìn đi trên con đường này.
Nhìn thấy những người sống không bằng chết này, cô càng thêm đau lòng, Giang Vãn lại càng cảm thấy may mắn vì quyết định trước đó cô đã dùng chính mình để đổi lấy hơn mười người ở trong căn cứ.
Những người bị nhốt lại không khác gì căn cứ của các cô, có cả đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi, cũng có mấy người trung niên, ngược lại không có người già cùng trẻ con.
Nếu như lúc ấy cô không ăn cả ngã về không, Bùi Vân Khởi, Bùi Vân Vi, Dì Đường cùng Tiểu Lâm A Vĩ bọn họ lúc này cũng sẽ là một bộ phận trong đó.
Ở trong phòng giam thối rữa bị đối phương dùng vô số thủ đoạn tàn khốc tra tấn, nửa đời người đều phải chịu sự dày vò như vậy, còn không bằng chết đi cho xong.
Giang Vãn lúc này sâu sắc ý thức được, dị năng của cô mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, nhưng chính nó cũng là cái bùa bảo vệ tính mạng của cô.
Những người không có sự thay thế sẽ chỉ bị ép buộc như một súc sinh.
Lúc trước cô hận Trình Quang đã lấy bí mật mà muốn giết hắn, hiện tại chỉ muốn cho người thiếu chút nữa gây ra đại họa này không nên chết đi một cách dễ dàng.
Xuyên qua đại khái sáu căn phòng giam, Giang Vãn nhìn thấy gương mặt quen thuộc bị nhốt ở căn phòng phía trong cùng.
Cô cho rằng đối phương không muốn Trình Quang mật báo sẽ bịt miệng hắn lại, kết quả người này miệng đầy máu hấp hối, bên cạnh có một đoàn thịt thối rữa đã sắp khô. Lưỡi của hắn đã bị cắt đứt.
Thân thể hắn từ khuỷu tay đến đầu gối bị quấn rất nhiều vòng dây thừng, căn bản không thể động đậy.
Người đàn ông dẫn đường ra hiệu cho người trông coi: "Mang Trình Quang ra ngoài. "
Người bên trong khi nghe được tên mình, giãy dụa quay đầu nhìn ra ngoài, bởi vì không nói được chỉ có thể "A a a", giống như một người câm đang cố gắng giãy giụa kêu to.
Nhìn thấy mặt Giang Vãn cùng thân thể hoàn hảo không tổn hao gì thậm chí ăn mặc sáng sủa, Trình Quang kinh hãi lùi về phía sau, còn chưa cọ đến vách tường đã bị người khác đối xử với hắn giống như chó sắp chết mà kéo ra ngoài.
"Muốn xử lý như thế nào?" Người đàn ông trông coi hỏi.
Người dẫn đường nhìn về phía Giang Vãn: "Hỏi cô ấy đi."
Ánh mắt Giang Vãn giống như một vũng nước lặng yên trầm tĩnh, cô khẽ nói: "Tôi muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn anh ta đến chết còn không làm bẩn tay mình, có đề nghị gì tốt không, chị Liễu Quân. "
Liễu Quân bị hỏi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Bằng không mang đến hố tang thi đi, người phạm tội lớn trong căn cứ chúng ta đều sẽ bị ném ở nơi đó."
Đẩy hắn vào hố tang thi là một ý tưởng tốt.
Giang Vãn đi tới căn cứ đào trước một cái hố lớn ở phía sau núi, hố sâu chừng hai mét, bên trong bị chứa đầy tang thi, mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn so với hố phân còn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm hơn.
Liễu Quân đứng ở nơi xa, giải thích với Giang Vãn: "Ném vào tang thi sẽ ăn, cô bảo người cởi dây thừng ra thì tốt hơn. "
"Không cần cởi bỏ."
Giang Vãn phân phó một em trai nhỏ kéo Trình Quang tới đây, "Có thể treo cậu ta lên hay không, tốt nhất có thể để cho hắn tận mắt nhìn thấy mình bị tang thi cắn gặm.'
Chức năng thính giác của Trình Quang cũng không bị hao tổn, Giang Vãn nói xong, vốn thanh âm ô ô ô của hắn đột nhiên cao lên, a a a không ngừng, nghe ngữ điệu kia giống như là đang cùng Giang Vãn nhận sai cầu xin tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip