Ngoại truyện bảy phần 3: Hoffman (thượng)
Ngoại truyện bảy phần 3): Hoffman (thượng).
Hoffman dẫn Lâm Gia ngồi vào chỗ ngồi ở bên trong cùng phía trước cửa sổ, thụy cơ bưng lên một ít giỏ bánh mì đen, lại đưa cho Lâm Gia một quyển sách Trung Quốc cổ được giữ hoàn hảo: "Lâm Gia, nghe Hoffman nói cháu rất có hứng thú nghiên cứu với văn cổ, vậy cháu đọc quyển sách này một chút thử xem?"
Lâm Gia lật giở quyển sách, thì ra là đây là một bộ sách y học Trung Quốc cổ viết bằng chữ phồn thể được xuất bản ở thế kỷ hai mươi, mặc dù thế giới này vẫn sử dụng văn tiếng Trung, nhưng mà là dùng "văn tiếng Trung" đã bị biến dạng từ chữ giản thể sau vài thế kỉ trôi qua, âm đọc cách dùng từ giống nhau nhưng hình chữ lại hoàn toàn khác nhau, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngay cả chữ giản thể đều được xem là cổ văn, huống hồ là chữ phồn thể đã từng được sử dụng trước kia, tất cả gần như có thể nói là đã biến mất.
Lúc Lâm Gia du học ở viện y học của nước Mĩ, trên đường chuyển hệ cô đã lựa chọn học bác sỹ thú y, trước khi du học cô cũng từng muốn ở lại học y học Trung Quốc trong nước, nhưng cuối cùng cô vẫn là từ bỏ, mặc dù có hiểu một chút, nhưng cũng không lành nghề.
Cô thành thật nói xong, Rickey nghe vậy lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Ông hết sức quý trọng khẽ vuốt bìa sách: "Trong sách ghi lại rất nhiều cây thuốc kỳ lạ, bây giờ phần lớn không tìm được. Trước khi ta về hưu có từng tổ chức một tổ nghiên cứu nhỏ, mất vài chục năm mới có thể nuôi trồng ra được chút cây thuốc này, nhưng đáng tiếc vẫn còn thiếu chín loại nữa, vì thế không lấy được thành quả gì."
Mắt Lâm Gia sáng lên, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, có lẽ cô đã tìm được chuyện mình có thể làm rồi.
Ông lão đi pha cà phê, trong quán cà phê lập tức tràn ngập mùi cà phê nồng nặc. Lâm Gia nhắc nhở Hoffman: "Thượng tá Hoffman, anh nên đi đi."
Hoffman liếc mắt nhìn đồng hồ, quả nhiên đã gần chín giờ, chỉ đành phải bất đắc dĩ đứng dậy: "Lát nữa anh sẽ đưa em về, không phải em muốn được ra ngoài một mình sao." Nếu như có thể, anh tình nguyện vĩnh viễn sống ở phòng thí nghiệm, không muốn đi gặp cha mẹ của mình.
Lâm Gia cười chỉ chỉ quyển sách kia: "Yên tâm, em sẽ ngồi yên ở đây đọc sách."
Cô đưa mắt nhìn Hoffman đang đi xuyên qua đường cái, vừa rồi trên mặt Hoffman lộ ra phiền muộn bị cô nhìn thấu. Mỗi nhà đều có một nỗi khó khăn và khổ tâm riêng, huống hồ Hoffman còn sinh ra trong một gia tộc lớn danh giá, mà cá tính của anh lại độc lập độc hành, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc trước còn chọc ra phiền toái lớn, vì thế chắc chắn người trong gia tộc sẽ bất mãn. Nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là người ngoài, không thể xen vào chuyện của gia đình anh.
Lâm Gia lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, chuyên chú nhìn vào sách, rất nhanh liền đắm chìm trong đó, ngay cả ông chủ quán đưa cà phê lên cho cô từ lúc nào cũng không để ý.
Cửa lại bị người đẩy ra, tiếng leng keng vang dội, kéo suy nghĩ của Lâm Gia trở về, chỉ thấy một người đàn ông tóc đỏ mặc quân phục màu đen trong tay cầm một bộ lễ phục cũng là màu đen, vẻ mặt anh ta vội vàng đi vào.
Lâm Gia chú ý tới trên vai người đàn ông đó là quân hàm thiếu tướng, dáng dấp rất giống Hoffman, nhưng lại cao lớn hơn Hoffman rất nhiều, nhìn qua cũng lớn hơn anh ấy mấy tuổi.
Anh ta vừa vào cửa liền nói: "Thầy Rickey, cháu có thể mượn nhà vệ sinh của ngài thay quần áo một chút hay không? Ông già nhà cháu không thích bọn cháu mặc quân phục tham gia yến tiệc gia tộc, mà hôm nay công việc của cháu quá bận rộn nên chưa kịp thay quân phục."
Kế tiếp lời Rickey nói đã xác nhận suy đoán của Lâm Gia: "Chào, thiếu tướng Will, em trai cậu chỉ vừa mới rời khỏi chỗ ta thôi, cậu đã tới đây chẳng lẽ cả hai đã hẹn trước gặp mặt ở chỗ của ta sao?"
Will ngẩn người, nhìn chung quanh một cái chung quanh, kinh ngạc hỏi: "Hoffman đã tới đây?"
Rickey chỉ chỉ Lâm Gia: "Chỉ mới vừa đi chưa được bao lâu. Cậu ta đi cùng với cô bé này nè."
Thấy Will nhìn sang mình, Lâm Gia cười gật đầu xem như chào hỏi, dù nói thế nào người ta cũng coi là cấp trên của cô, cũng không thể làm như không thấy được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Will kinh ngạc nhìn Lâm Gia, chợt nở nụ cười, trực tiếp đi tới chỗ Lâm Gia: "Chắc cô chính là quý cô Lâm Gia? Tôi từng nghe Hoffman nhắc về cô." Vừa nói vừa duỗi tay về phía cô.
Lâm Gia chỉ đành phải đứng dậy bắt tay với cô một cái: "Cô khỏe chứ, thiếu tướng Will."
Will nhìn Lâm Gia từ trên xuống dưới, ca ngợi từ tận đáy lòng: "Cô còn đẹp hơn tôi tưởng tượng, tôi đã nghe nói về chuyện của cô, tôi thật sự rất là khâm phục. Thật tiếc vì bây giờ tôi mới được gặp cô."
Lâm Gia khách khí nói: "Ngài quá khen, đây là công lao của mọi người, tôi chẳng giúp được cái gì đáng nói cả."
Rickey giống như vô ý chen vào một câu: "Hai đứa nó rất xứng đôi đúng không, nếu như là cô bé Lâm Gia đây thì cha cậu nhất định sẽ chấp thuận cho hai đứa ở bên nhau."
Lâm Gia không biết làm sao, vội vàng giải thích: "Cháu và thượng tá Hoffman chỉ là bạn bè, không phải. . . . . . Ưm. . . . . . Không phải người yêu."
Mắt Will chuyển động, nụ cười mang theo giảo hoạt: "Nếu cô và Hoffman là bạn, vậy thì nếu có chuyện gì xin cô giúp em trai tôi một tay. Bây giờ Hoffman đang có phiền toái lớn, chỉ có cô mới có thể giúp nó tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này."
". . . . . ."
Phủ đệ của trung tướng Grant, trong phòng khách rộng rãi đông đúc người ngồi, nhà hàng Đái Phổ danh giá năm tụ hội quả thật có thể nói là trong gia tộc quan quân trẻ tuổi đám bọn chúng ganh đua so sánh đại hội. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tất cả mọi người mặc lễ phục chính thức, bởi vì chủ nhân không thích lúc người nhà họp mặt mà còn mặc quân phục.
Trong phòng khách náo nhiệt và nhẹ nhõm là thế nhưng trong phòng sách thì không khí lại vừa an tĩnh mà khẩn trương, giống như có thể sẽ bộc phát cãi vả kịch liệt bất cứ lúc nào.
Hoffman và cha Grant ai cũng không chịu thối lui, hai cặp mắt màu xanh đậm giống nhau như đúc quật cường nhìn thẳng vào nhau.
Sau một hồi, ánh mắt Grant dần dần dịu xuống. Ông bất đắc dĩ thở dài dựa vào ghế, nhức đầu mà chăm chú nhìn lên đứa con trai út cao lớn bản lĩnh đứng ở đối diện: "Bạn đời của anh trai con đã mang thai một đứa con trai, mặc dù bây giờ còn đang mang thai, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng không nhất định đứa bé là của anh con. Ta chỉ có hai đứa các con, vì thế con có trách nhiệm phải kéo dài huyết mạch vì dòng họ Đái Phổ."
Hoffman không nhanh không chậm nói: "Anh hai sẽ còn tiếp tục có đứa bé. Còn con không thể kết hợp với bất cứ ai chớ nói chi là sinh con đứa bé, bởi vì đó là tái tạo ra sinh mạng khổ sở."
Anh theo bản năng giơ tay lên đặt trên ngực, trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập, anh sợ con của anh cũng sẽ chịu đựng loại khổ sở không thấy được giới hạn này, anh không dám đánh cược mà cũng không muốn đánh cược.
Ánh mắt Grant buồn bã, khuyến khích nhưng chưa đủ để trấn an được Hoffman: "Bây giờ khoa học kỹ thuật tân tiến như vậy, bệnh của con nhất định có thể chữa khỏi."
Hoffman thả tay xuống, vẻ mặt kiên định khác thường: "Sau khi trưởng thành thay tim khác đúng là có thể sống được, nhưng con không biết con của con có thể sống được đến lúc trưởng thành hay không. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Con không muốn con của con trải qua những kì ức khổ sở mà con đã từng chịu đựng, cũng không muốn nhìn thấy vợ con vì vậy mà đau lòng."
Cơ thể Grant run lên, trong đầu hiện ra bóng dáng người bạn đời Jessyca đã mất của ông, bi thương trong nháy mắt ập đến, ông chán nản rũ mi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip