Ngoại truyện năm phần 2: tổng hợp Corey và Tatu
Ngoại truyện năm phần 2): tổng hợp Corey và Tatu - (hạ)
Quả nhiên chỉ nghe Hoffman nghiêm túc nói với Tia Chớp: "Không được, cuối tuần cậu mới có thể xuất viện. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lúc này cậu phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ tập vật lý trị liệu để mau hồi phục." Tia Chớp chán nản a một tiếng, gục đầu, nhụt chí buông lỏng tay Lâm Gia ra.
Emma ở bên cạnh đã sớm không đủ kiên nhẫn, sở dĩ cô vội vã gặp Lâm Gia là vì trong lòng rất nhớ một người, rất muốn hỏi thăm Lâm Gia tin tức của anh.
Nghe thấy Hoffman tuyên bố hôm nay Tia Chớp không thể xuất viện, cô thật nhanh kéo Lâm Gia ra, xông đến Tia Chớp hét lên: "Anh thật là phiền phức. Yên tâm mà nằm viện đi, đừng quấy rầy người khác không dứt nữa!" Tia Chớp bị cô rống cho nghẹn họng nhìn trân trối, không dám nói nữa.
Emma vội vã kéo Lâm Gia ra ngoài cửa, quay đầu phất phất tay với Corey: "Em mượn chị Tiểu Gia một chút." Corey và Lannok khó hiểu hai mặt nhìn nhau, đều không rõ vì sao Emma lại táo bạo như vậy.
Emma kéo Lâm Gia vào một phòng nghỉ không người ở cuối hành lang, đóng cửa lại xấu hổ một hồi rồi mới mở miệng hỏi: "Timo... Dạo này có khỏe không?"
Lâm Gia gật gật đầu: "Rất tốt. Anh rất thích quân đội, cực kì thích ứng với cuộc sống trước mắt."
Emma cắn cắn môi, trộm nhìn Lâm Gia một cái, lại nhanh chóng rũ mi mắt xuống, lắp bắp hỏi: "Vậy chị có nghe thấy anh ấy nhắc tới em không?"
Lâm Gia cố gắng nhớ lại một chút, lắc đầu: "Hình như chị không có nghe thấy anh ấy nói tới em. A, kỳ quái, không phải hai em ở chung với nhau sao? Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Anh ấy không nói với chị sao? Bọn em không chung với nhau! Anh ấy từ chối em!" Emma ảo não đá chân ghế bên cạnh một chút, ghế dựa đáng thương nháy mắt tứ mã phanh thay.
"Thật không biết trong đầu anh ấy nghĩ gì! Lúc em bị thương phải nhập viện, anh ấy còn níu giữ em, đối với em cực kì tốt. Nhưng từ sau khi em xuất viện, anh ấy đột nhiên trốn tránh không chịu gặp em." Emma dậm chân tức giận nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn " Trước khi đến khu D9, thật vất vả em mới bắt được anh ấy một lần, nói với anh ấy hy vọng anh ấy có thể làm bạn đời của em, nhưng thật không ngờ anh ấy thế mà lại từ chối em, nói cái gì mà bây giờ còn chưa phải lúc!"
Lâm Gia nghe xong rất kinh ngạc, từ nhỏ Timo đã rất thích Emma, tại sao bây giờ lại từ chối làm bạn đời của Emma chứ?
Emma trút giận xong, thoáng tỉnh táo lại. Cô chần chờ một chút, tiếp tục hỏi Lâm Gia: "Chị nói xem, có phải Timo để ý em có rất nhiều bạn đời, anh ấy không muốn chia sẻ em với đàn ông khác, cho nên mới từ chối làm bạn đời của em hay không?"
Lâm Gia ngẩn ra, không khỏi nghĩ đến bọn Dick, trong lòng nhất thời dâng lên một chút áy náy.
Thấy Lâm Gia không nói gì, trong lòng Emma bắt đầu bồn chồn: "Chẳng lẽ anh ấy thật sự để ý? Nhưng lúc ở bệnh viện, anh ấy không hề nói là để ý em có những bạn đời khác mà."
Lâm Gia hồi hồn lại, vội an ủi nói: "Tính tình Timo ngay thẳng, nếu không nói để ý em có phối ngẫu khác, vậy thì không phải vì lý do đó mà trốn tránh không gặp em."
"Vậy cuối cùng là tại sao chứ?" Emma đi tới đi lui trong phòng, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra lý do. Cô buồn bực thở dài, ôm lấy Lâm Gia lắc lắc, chớp đôi mắt chu miệng nói: "Gia, chị giúp em hỏi anh ấy một chút có được không? Nếu là chị hỏi, anh ấy nhất định sẽ nói. Timo nghe lời lời nhất đó."
Lâm Gia không biết làm sao đành đồng ý, Emma thường ngày giỏi giang mạnh mẽ là thế nhưng khi ở trước mặt cô thì lại giống như một đứa em gái nhỏ thích làm nũng, gặp phải phiền não liền chạy đi tìm cô giúp đỡ, thật sự không có cách gì từ chối.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lannok dẫn Emma trở lại sở phán quan phục mệnh, Corey được Lâm Gia đồng ý, trước tiên đưa Devic trở lại bộ đội rồi thuận tiện dẫn cô đi thăm quân doanh do anh quản hạt một chút.
Bởi vì Lâm Gia không phải quân nhân nên Corey xin giấy thông hành tạm thời cho cô, dẫn cô tiến vào quân doanh. Sau khi chiến dịch Roddy Elias và bọn cướp kết thúc, Corey, Cain và vài người sĩ quan có chiến công hiển hách thuộc khu B10 được điều đến quân đội thủ đô nhậm chức. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Corey được bộ chỉ huy tối cao bổ nhiệm làm quan chỉ huy dẫn đầu binh đoàn bọc thép 17 tinh nhuệ của thủ đô, quân hàm cũng giống như Lannok, đều là thiếu tướng một sao.
Binh đoàn bọc thép 17 đóng quân ở quân doanh phía tây thủ đô, tiếp giáp với sân bay quân dụng, phía trên không trung của quân doanh là trừng đoàn máy bay theo cửa thông đạo hình đĩa đi lên mặt đất.
Lâm Gia theo Corey từ trên xe nhảy xuống, đi chưa được mấy bước chợt nghe thấy phía sau có người đang gọi cô. Cô xoay người, nhìn thấy Tatu và Timo đang chạy như bay đến đây.
Tatu dẫn đầu vọt tới trước mặt cô, ôm cô lên cách mặt đất, vui vẻ liếm liếm mặt Lâm Gia: "Gia! Em cũng đến đây à!"
Lâm Gia ôm cổ Tatu, hôn môi anh một cái, vuốt ve mái tóc ngắn vừa cắt qua có chút đâm tay và khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cười hì hì nói: "Corey dẫn em đi tham quan quân doanh của anh ấy. Tatu, hôm nay anh thật anh tuấn."
Mắt Tatu sáng lên, con ngươi loé ra ánh sáng chói mắt. Anh hưng phấn mà thở phì phò, ôm chặt Lâm Gia vào lòng, cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi len vào quát khắp hàm răng của cô.
Lâm Gia không dự đoán một câu nữa phổ không thông qua ca ngợi nói cư nhiên dễ dàng châm nổi lên đại cẩu áp lực lâu lắm nhiệt tình hỏa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nơi này là quảng trường quân doanh, xung quanh có rất nhiều quân nhân lui tới, nhìn thấy một màn nóng bỏng như thế, này đàn rất ít có hà cua phúc lợi binh lính nhóm quyết đoán dừng bước lại, người người trợn tròn mắt sói, đói khát vây xem hai người.
Lâm Gia đương nhiên không có dũng cảm cùng Tatu trình diễn đùa bỡn kích tình trước mặt mọi người, cô vội vàng xoay mặt qua, nâng tay che miệng Tatu: "Đừng như vậy, mọi người đang nhìn kìa." Tatu a một tiếng, chớp chớp đôi mắt đen bóng mọng nước, đưa lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay mẫn cảm truyền đến cảm giác nóng ướt mềm ngứa, cơ thể Lâm Gia run lên, vội vàng rụt tay lại, nhìn thấy Tatu đắc ý liếm miệng, buồn cười nhéo nhéo mặt anh nói: "Để em xuống dưới đi."
Tatu nghe lời buông Lâm Gia ra, dán vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Gia, khi nào thì đến phiên Tatu?" Mặt Lâm Gia đỏ lên, vội vàng đẩy mặt ra.
Timo đưa tay ôm Lâm Gia qua, rất thân thiết cọ cọ mặt cô, sau đó vỗ bụng ủy khuất ồn ào: "Gia, buổi tối làm bánh bao thịt cho Timo ăn đi. Lần trước đều bị Ngân Hổ cướp đi rất nhiều, Timo ăn chưa đã nghiền!"
Lâm Gia dở khóc dở cười, thầm nghĩ ít nhất thì ở trong mắt Timo mình coi như không khác gì bà mẹ nấu ăn ngon cả.
Đúng lúc này, sĩ quan phụ tá của Corey- Tom chạy đến đây, thở dốc chào quân lễ với Corey: "Trưởng, trưởng quan! Bọn họ..."
Corey phất phất tay, xoay người nghiêm khắc nhìn Timo chăm chú: "Timo, lần trước cậu trốn vào đây tôi còn chưa xét, vậy mà lần này cậu còn rủ theo Tatu? Cậu muốn làm cho cậu và cậu ta cùng bị phạt sao?"
"Tôi không có! Là Dick phái Tatu đi theo giúp tôi." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Timo vội vàng giải thích, lấy giấy thông hành từ trong túi ra đưa đến trước mặt Corey, đúng lý hợp tình nói: "Đây! Dick đã xin giấy thông hành tạm thời cho chúng tôi."
Corey nhìn lướt qua giấy thông hành trong tay anh, vẻ mặt bớt giận: "Cậu tới quân doanh của tôi có chuyện gì?"
Timo do dự một chút, nâng ngón tay chỉ sĩ quan phụ tá Tom: "Tôi, tôi có việc muốn hỏi người này."
"Cậu tìm Tom có chuyện gì?"
Timo chột dạ liếc nhìn một cái Corey, đôi mắt cụp xuống nhìn chằm chằm mũi chân, môi giật giật, lại một chữ cũng không nói ra được.
Corey nhíu nhíu mày, ngược lại hỏi Tom: "Cậu ta tìm cậu có chuyện gì?"
Tom có chút phẫn uất trừng mắt nhìn Timo một cái, không tình nguyện nói: "Cậu ta tìm tôi hỏi chuyện Ruili."
Corey ngẩn ra, ánh mắt nhìn Timo mang theo tìm tòi khó hiểu.
Timo ngẩng đầu, trong mắt toát ra đau thương: "Ruili là một phụ nữ tốt, cô ấy đã cứu tôi, nhưng tôi hiểu lầm cô ấy, đối xử với rất tệ."
Lâm Gia bỗng nhiên hiểu được vì sao Timo không đồng ý làm bạn đời của Emma, là vì Ruili chết, trong lòng anh rất áy náy. Lần đầu gặp mặt Ruili đã tạo ấn tượng xấu trong lòng Timo, làm cho anh nghĩ rằng cô là một phụ nữ kiêu căng ngả ngớn nên đã cực kì lạnh nhạt với cô.
Ruili càng là tích cực theo đuổi Timo thì trong lòng anh lại càng là phản cảm, càng bài xích cô tiếp xúc. Cho dù trong lòng ngẫu nhiên sẽ có cảm giác khác thường, nhưng anh cũng không có suy nghĩ lại. Mãi đến khi Ruili vì cứu anh mà hy sinh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Timo mới phát hiện thì ra anh đã hiểu lầm cô gái này quá sâu. Cho dù không thể chấp nhận tình cảm của cô thì lúc trước cũng không nên lạnh lùng với cô như vậy.
Corey than nhẹ một tiếng, vẻ mặt cũng có chút cô đơn. So với Lâm Gia, anh càng có thể hiểu được tâm trạng của Timo. Anh từng nghi ngờ Ruili, đó là một người phụ nữ thẳng thắn nhiệt tình xinh đẹp, đã từng một lần hấp dẫn ánh mắt anh, thậm chí còn suýt chút nữa yêu cô ấy. Tuy người đẹp đã qua đời, nhưng trong lòng anh vĩnh viễn đều nhớ rõ cô gái cá tính dám yêu dám hận này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip