[Tẫn Tô] Trung thu (part 1)
"Diệp Tịch Vụ, là nàng sao?"
Lê Tô Tô quay đầu nhìn lại, ngỡ ngàng khi nhìn thấy Đàm Đài Tẫn. Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng nhưng tình cảm đều bị đè nén lại.
Khi xưa, tình cảm của chàng đối với nàng như ngọn lửa thiêng, nhưng đổi lại chỉ là sự chán ghét của nàng. Giờ đây, dù chỉ là dự đoán có thể là nàng, chàng vẫn dè dặt đến gần để nhìn cho kỹ bóng dáng gần 500 năm chàng đã không còn tìm thấy.
Nàng nén lại sự ngỡ ngàng, bình tĩnh đáp lại chàng:
"Vị đạo hữu này, huynh nhận lầm người rồi. Ta không quen huynh"
Nói xong, nàng liền đi thật nhanh, dù có ánh nước trong mắt nàng. Đàm Đài Tẫn dù sao cũng được thông qua giáo trình cú lừa của vợ, nên ngay lập tức giữ tay nàng lại, xác nhận người phụ nữ trông giống vợ mình.
Nàng hơi giật mình đứng lại, liền nhìn lại chăng. Đã hơn 500 năm rồi, chăng đã không còn là vị Đế Vương ngỗ ngược năm đó nữa, mà khoác lên vẻ đạo mạo chính nhân quân tử. Thần sắc đã hiền hòa và bớt sát khí hơn rất nhiều, nhưng kỳ lạ là chút vệt trắng trên tóc chàng. Phải chăng, năm đó nàng mất. chàng đã từng tóc bạc trắng?
Ghi nhớ hình ảnh chàng dù chỉ ngắn ngủi, dù tiếp theo, nàng vẫn phải diễn tiếp không quen chàng. Nhiệm vụ của nàng là phải tu Vô tình đạo, bảo vệ tam giới, cũng như bảo vệ chàng, dù có lưu luyến biết bao cũng đành chôn giấu. Dùng ánh mắt nhìn chàng, ra hiệu chàng bỏ tay, nhưng chàng có biết, nàng cũng lưu luyến cái chạm tay của chàng đến nhường nào.
Đàm Đài Tẫn liền bỏ tay nàng ra. Trước khi xác nhận được liệu đây có phải Diệp Tịch Vụ của chàng hay lại là một sản phẩm lỗi do Bàng Nghi Chỉ tạo ra để ám chàng như Công Dã Tịch Vô, chàng cần phải dò.
"Xin lỗi, tại hạ mạo phạm rồi. Tại hạ là Tiêu Dao Tông đệ tử Thương Cửu Mân. Không biết có thể hỏi tên tuổi tiên tử được không?"
Thì ra chàng đã thành đệ tử Tiên môn, vậy thì Ma thai đã hướng thiện. Thầm mừng cho chàng, nàng mỉm cười duyên dáng đáp lại chàng: "Thì ra là Thương sư đệ. Ta là đệ tử Hành Dương Tông Lê Tô Tô".
Chàng nhìn vào nàng, đánh giá biểu hiện của nàng. Rõ ràng biểu lộ rất vui vẻ, nhưng ánh mắt không hề nhìn thẳng vào chàng, lại còn có chút man mác buồn. Đến khi nàng ngước lên nhìn chàng, chàng vẫn cảm thấy có điều gì đó giấu diếm trong ánh mắt đó.
"Nếu Thương sư đệ không có việc gì, thì ta xin phép đi trước"
Nàng đánh mắt liên tục, tránh nhìn vào mắt chàng. Dường như nàng sợ hãi điều gì đó ở chàng mà chàng không thể hiểu nổi. 500 năm qua, cho dù chưa chắc là nàng, vậy mà bóng hình nàng vẫn lảng tránh chàng? Ánh mắt chàng đượm buồn khi nhìn thân ảnh kia chuẩn bị rời đi, chàng vẫn cố níu nàng bằng lời nói:
"Chờ đã" – chàng nói. Nhớ đến hôn ước Công Dã Tịch Vô kể cho mình, chàng liền dò hỏi nàng:
"Ta thường nghe Tịch Vô huynh nhắc đến Lê sư tỷ, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay được gặp, quả thật là may mắn của tại hạ"
Ánh mắt chàng sắc bén nhìn kỹ nàng, nói tiếp: "Sao sư tỷ không đi cùng Công Dã sư huynh?"
"Sư huynh có việc, không thể đi cùng ta" – nàng vẫn không nhìn vào mắt chàng, để lại cho chàng bóng lưng trả lời.
"Vậy chi bằng chúng ta cùng đi tìm huynh ấy, không chừng còn hái được quả táo"
Hàng vạn năm trước, táo đã bị chặt, làm gì có táo để hái? Đàm Đài Tẫn đã nghi ngờ ta là Diệp Tịch Vụ rồi sao? Bình tĩnh Lê Tô Tô, không được lộ thân phận. Vì tam giới, cũng là vì chàng.
Nàng liền hít một hơi, quay đầu lại phía chàng.
"Được thôi. Vừa hay ta đang định đi dạo xung quanh. Đây là lần đầu tiên ta đến Thần Vực Thượng Thanh này, những cung điện, cây cầu, xà nhà tô vẽ chạm trổ này, tinh xảo tráng lệ, dọc đường đi chúng ta có thể thưởng thức kỹ càng."
Cũng là được ngắm nhìn chàng, dù vẫn phải giả vờ chưa từng quen chàng – nàng nghĩ.
"Nếu tiên tử có hứng thú với Thần Vực Thượng Thanh, ta từng nghe kể một câu chuyện liên quan đến Thần Vực Thượng Thanh. Vạn năm trước, nơi đây có một Chiến Thần, tên là Minh Dạ"
Ánh mắt chàng sâu thẳm, nhìn vào mắt nàng: "Y cưới một công chúa Trai tộc thông minh đáng yêu"
Thấy ánh mắt nàng trở nên thay đổi, chàng liền nhả tiếp: "tên là Tang Tửu"
"Tuy rằng ban đầu Minh Dạ phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng mà về sau, y đã dần dần bị Tang Tửu thu hút. Nhưng y chưa kịp đáp lại Tang Tửu thì nàng đã hiểu lầm Minh Dạ không có tình cảm với mình, rời khỏi Thần Vực Thượng Thanh."
Làm gì có chuyện Minh Dạ thật sự thương Tang Tửu đến thế. Nàng làm sao quên được, đêm chia ly trong Bát Nhã Phù Sinh hôm đó, chính nàng đóng vai Tang Tửu phải dùng độc châu mới có được sự thương tiếc ít ỏi từ Giao Long đó. Cảm xúc đau đớn của Tang Tửu khi biết rốt cuộc Minh Dạ vẫn không yêu nàng đêm hôm đó, nàng làm sao có thể quên? Nghe chính chàng, kẻ đóng vai Minh Dạ trong giấc mơ đó, xuyên tạc một câu chuyện truy thê hỏa tá tràng, nàng làm sao chịu nổi?
"Nếu như đã hối hận tại sao Minh Dạ không đuổi theo Tang Tửu?"
"Sao sư tỷ lại biết y không đuổi theo? Khi đó đúng vào lúc đại chiến Thần Ma, thiên trụ còn bị đánh gãy, Minh Dạ là chiến thần của Thần Vực này, y biết rõ chiến trường sẽ lành ít dữ nhiều, sợ rằng sẽ làm Tang Tửu đau lòng, cho nên mới nhẫn nhịn không tìm cô ấy. Nhưng trong lòng Minh Dạ, chỉ cần Tang Tửu bình an vui vẻ là đủ rồi"
Ánh mắt nàng liền hiện rõ sự đau lòng, như thể Tang Tửu chính là nàng vậy
Có vẻ đã đúng người rồi, chỉ còn chút chút nữa thôi – Đàm Đài Tẫn nghĩ.
"Được rồi, đã kể xong rồi. Chúng ta đi tìm Tiêu Lẫm thôi"
Nàng không suy nghĩ đáp lại: "Được"
Thời gian như dừng lại. Ranh giới 500 năm đã xóa nhòa. Chính là nàng. Chính là người vợ chàng tìm suốt 500 năm mộng mị.
Cái ngoảnh đầu đó chàng đã chờ 500 năm để ngoái đầu nhìn lại vợ mình.
"Diệp Tịch Vụ, chính là nàng rồi"
Là nàng, chỉ cách chàng vài bước chân. Dường như 500 năm đau đớn lội sông Lệ Quỷ chưa từng tồn tại, những nỗi đau hàng đêm vì đinh Diệt Hồn chưa từng xảy ra, vì giờ nàng đã quay trở lại. Cho dù ngoảnh lại chỉ là bóng lưng của nàng, nhưng chàng biết 500 năm chờ đợi đã không hề vô nghĩa.
Từ sự ngơ ngách nhận ra mình bị lừa, Lê Tô Tô chuyển sang tức giận. Thì ra chàng lừa ta. Không được, ta phải ra khỏi đây.
"Ta không biết đệ đang nói gì cả. Ta nói rồi, đệ nhận nhầm người rồi"
Bóng hình Lê Tô Tô biến mất trong ánh nhìn nhung nhớ của Đàm Đài Tẫn.
~
Từ lâu, sau khi Cửu Mân Thần Quân quay về, lần gặp Thượng Thanh Thần Vực năm đó chưa bao giờ xuất hiện trong mơ của nàng. Ngày chàng ra đi cách đó hàng trăm năm về trước, mỗi lần giấc mơ này hiện về, nàng chỉ có từ "nếu như". Nếu như hồi đó nàng chấp nhận chàng sớm hơn, liệu có âm dương cách biệt? Trong những thời khắc mang thai, khi giấc mơ này quay lại, nàng đã ước rằng chàng có thể ở bên cạnh nàng lúc này. Thật đáng buồn, tam giới có Thần Nữ nghe mọi điều ước của họ, nhưng làm gì có ai nghe cho lời nguyện ước của Thần?
Nhưng gần đây, khi Đàm Đài Tẫn đã về bên cạnh nàng một thời gian, giấc mơ đó lại xảy ra thường xuyên hơn. Mỗi lần tỉnh dậy, nàng hoảng hốt nhìn thấy cánh tay chồng mình bên cạnh, mới biết đó chỉ là giấc mơ.
"Nàng vẫn mơ đến thời khắc đó sao?"- Đàm Đài Tẫn âu yếm nàng.
"Chắc ta dạo này bận chuẩn bị Tết Trung Thu, nên nhớ lại thời khắc trùng phùng của hai chúng ta."
Trung Thu là Tết đoàn viên, thời khắc gia đình tụ họp sau thời gian tha hương cầu thực đầy vất vả. Tuy không phải lần đầu chuẩn bị Trung Thu, Lê Tô Tô vẫn coi trọng nó như thuở ban đầu. Với người đã phải rời xa chồng gần 500 năm, Tết đoàn viên này toàn vẹn nhất từ trước đến giờ. Có Tử Mật, có Minh Dạ và Tang Tửu, có sư huynh và Tàng trưởng môn, và lần này không còn thiếu chồng nàng nữa. Nghĩ đến tương lai tiệc Trung Thu sẽ diễn ra tuyệt vời, nàng lại mỉm cười rồi rúc vào người chàng. Chàng nhìn thấy liền mỉm cười.
"Nếu ta quay lại quá khứ, có lẽ thời khắc ta muốn quay lại nhất chính là vào ngày đó. Dù nàng lúc đó có chạy trốn, trốn tránh ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, thế là đã đủ rồi"
"Nếu thời gian có quay lại, có lẽ ta lúc đó sẽ ôm chặt chàng, an ủi chàng, để chàng hiểu rằng ta chưa hề hận chàng. Nhưng thật tiếc thời gian không thể quay lại lúc đó nữa rồi"
"Yên tâm đi, giờ nàng còn có rất nhiều thời gian bên ta."
Tô Tô ôm chàng lần nữa, nằm nhìn ánh sáng mặt trời từ từ chiếu trên khe cửa.
P/S: mình cày thật kỹ tập 32 để viết đoản này luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip