11. Đoản (Nikolaus) (6)

* Cừu: (gào thét trong lòng) Rốt cuộc đây có còn là đoản không:'))!?

























----------------------------------------------------------






× Xe tăng của ê-kíp nhà Xô cuối cùng cũng dừng ở một góc nào đó khuất trong rừng, khi này đã gần tối. Ánh nắng rọi qua những tán cây cao, tuy vậy trời khá âm u. Xung quanh có độ che phủ khá tốt, Nikolay khi này mới trồi lên khỏi nắp cửa trên của xe tăng. Anh ngó nghiêng xung quanh rồi dặn dò vị tài xế dày dạn kinh nghiệm trong ê-kíp vài ba điều. Hai bàn tay gã đã run rẩy vì lái xe quá lâu.





- Stepan Savyevich.







× Gã trồi lên từ cửa trước, ở đằng dưới.






- Tôi đây.







- Anh còn nhớ ta nên hành động như thế nào không?








- Nhớ rồi. Không được đi qua rừng vào ban đêm, chỉ nên đợi tới sáng, đúng không?





- Vâng. Ta cũng nên kiểm tra xem có sói xung quanh đây không, đi kiếm củi và quan sát khu vực này nữa.







× Rồi Nikolay trèo xuống khỏi đó. Theo sau là Anya, được tự do khiến tinh thần cô thoải mái hẳn, cô nhanh nhẹn trèo từ cửa trên xuống như một chú sóc nhỏ. Nhưng khi tới đoạn kia, có lẽ do lâu rồi mới di chuyển nên cô vẫn cần sự giúp đỡ của Nikolay.





- Thật vui khi mình đã được tự do.





× Vừa mới xuống khỏi xe, cả hai ngoái đầu lại đã thấy Demyan từ xa chạy lại thông báo cho Nikolay cái gì đó.





- Thưa chỉ huy, em xin phép báo cáo.




- Nói đi em.




- Em thấy có một hồ nước ở gần đây, cả nhóm mình xuống đó tắm cho mát được không anh êi?








× Nikolay cười cười, sự vui vẻ của anh hiện lên thấy rõ qua nét mặt hí hửng.



- Được rồi. Nhớ đừng có hú hét hay gì đấy!




× Câu trước câu sau vả nhau đôm đốp, Nikolay cùng cả bọn nhất loạt chạy ào xuống hồ, trên người cả bọn đều chỉ còn mỗi cái quần đùi xà lỏn, phần thân trên đều để trần. Anya núp sau xe tăng che mặt xấu hổ, dù gì cô vẫn là người khác giới mà, lại còn là thành viên nữ duy nhất trong ê-kíp, không khỏi ngượng ngùng. Cả đám nhảy "tùm" xuống hồ rồi hú hét mừng vui, quẫy nước cho đã đời và rồi tiếng hét "Ura!" vang vọng cả nơi đó. Tự do là nhất, dù gì thì cũng lâu lắm rồi họ mới được bay nhảy tự do như thế này. Quả nhiên, như thế này vẫn là nhất! Nhưng Anya cảm thấy, đàn ông cứ như những đứa trẻ to xác vậy.....









- Uraaaaa! Tự dooo!






× Nhịn không được, Anya ở trên bờ cười lăn. Cô có hơi thắc mắc, nếu tên đại tá đáng ghét kia thấy được cái cảnh này thì không biết bọn họ sẽ ra sao nhỉ? Nhất là Nikolay.... Khoan, cô đang nghĩ cái gì thế này? Tự dưng lại nghĩ chuyện không đâu, khó khăn lắm mới có thể tự do, thoát khỏi tên đại tá ấy, cô nên quên đi mớ ký ức hỗn độn kia thì tốt hơn.







× Trong khi đó, những đứa trẻ to xác đang quẫy nước ở dưới hồ kia vui mừng xích lại gần nhau rồi choàng vai nhau, ôm lấy nhau thắm thiết. Tình anh em, tình đồng đội lúc này như cao trào. Tất cả hiện giờ đều chung vui, họ đều đang sống hết mình khi bản thân đều may mắn và ai trong số họ cũng đều nỗ lực để rồi có cái tự do ngày hôm nay. Họ, những người lính xe tăng, ngay lúc này đây, đang tận hưởng hết sức giây phút được nghỉ ngơi hiếm hoi của mình....










× Trong khi đó, máy bay bên Đức đã hạ cánh ở con đường cao tốc dưới bầu trời âm u và mặt đường ẩm ướt, có lẽ là vừa trải qua một cơn mưa. Anelbe và Klaus, hai bóng người bước khỏi chiếc máy bay đã hạ cánh không rõ là do hết nhiên liệu hay đây là do y hạ lệnh cho người phi công hạ cánh. Một toán lính và Thielicke đã đứng chờ sẵn ở đó, cùng với một chiếc xe. Gã liên lạc qua bộ đàm.





- Chúng tôi đã vào vị trí.








× Gã khẩn trương chạy tới khi thấy Klaus, rồi hắn khẩn trương báo cáo cho y.








- Em tìm thấy xe tăng của bên Nga ở vùng Klingenthal-Zwick-Henitz, thưa sếp.





- Mày cử đội xe đầu tiên tới dùm anh.




- Vâng.






- Nối máy, thông báo tới Berlin - Thielicke nói với một người lính ở trên xe nối máy điện thoại với Guderian đang công tác ở Berlin.







× Rồi Thielicke nhanh chóng đưa điện thoại tới cho Klaus, y nhanh gọn báo cáo, vào thẳng vấn đề.





- Tôi là Đại tá Jager đây. Bọn phản bội ấy, tôi đã tìm thấy chúng. Đến 8 giờ sáng ngày mai, bọn chúng rồi sẽ bị 'xóa sổ'. - Trong lời y nói chứa rõ sự tự tin, pha lẫn chút tự mãn trong ấy.






× Bên cánh rừng nọ, nơi ê-kíp nhà Xô đang tạm trú.





× Cảnh quan xung quanh thật vắng lặng. Bây giờ, trời đã tối. Mặt nước sông phản chiếu bóng hình trăng rọi sáng xuống khu rừng đêm, ánh lửa ấm áp bập bùng và mọi người đang ngồi lại quây quần bên nhau. Serafin đứng túc trực cạnh xe tăng với khẩu AK cậu chàng này chôm được ở thị trấn nọ của tay lính Wehrmacht. Mọi người ngồi lại thành một vòng tròn, ai nấy cũng đều im lặng vì nỗi nhớ nhà dâng trào sâu bên trong họ, quyết tâm muốn nhanh chóng về đến đất quê nhà sục sôi, rộn lên thẳm sâu trong cõi lòng mỗi người lính đánh trận đang ở giữa rừng địch. Stepan có vẻ buồn hiu, gã tay lái ngồi trầm ngâm rồi bắt đầu hát lên khúc ca bằng tiếng mẹ đẻ, gợi lên nỗi nhớ nhung quê hương của các thành viên khác. Khóe mắt gã bắt đầu cay cay. Xung quanh dường như rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng hát trầm buồn, đôi khi lại ngân dài da diết thổ lộ nỗi nhớ đất quê nhà và vợ con đã cất sâu trong tim bao nhiêu năm chiến đấu xa nhà của gã. Nikolay nằm ở đó, lấy khúc gỗ gối lên đầu, ngồi cạnh là Anya, cô ôm mặt khóc, và anh cũng thế, chỉ khác là, anh để nước mắt chảy dài trên gò má và không hề bật ra lấy một thanh âm nghẹn ngào. Còn Demyan chỉ ngồi đó, lặng yên lắng nghe bài hát, không biểu lộ chút xúc cảm, cũng chẳng dám hó hé ồn ào như ngày thường. Bầu không khí sau đó im lặng hẳn vì Stepan bặt luôn tiếng hát, gã gần như quá xúc động, nhìn lên ánh mắt đỏ ngầu cố che giấu những giọt nước mắt của gã cũng đã đủ thấy tất cả. Nhưng....điều này cũng nhằm khẳng định, rằng ý chí và niềm tin, động lực khiến họ trở về sẽ càng chắc chắn và dâng cao hơn, sau bài hát nhỏ ấy của Stepan.









- Tốt lắm, Stepan. Tốt lắm, mọi người - Nikolay nhổm dậy khỏi vị trí mình đang nằm, ngồi lại.









× Demyan cầm chiếc cốc đồ uống màu đen tuyền trong tay, sau khi im lặng một lúc hắn lại cất tiếng, thật nhỏ nhẹ. Trong khi đó, Stepan lắng nghe từng câu từng chữ, tay gã vẫn cầm điếu thuốc lá và làn hơi trắng mập mờ phả ra từ miệng gã.








- Còn 50 km nữa là ta đã tới rừng Slavakovsky rồi.










- Chúng ta đã thành công đánh hỏng kế hoạch của phe Đức. - Nikolay tiếp lời.









- Stepan, một lúc nữa hoặc cũng có thể là rạng sáng mai, tôi ra lệnh cho anh lái con chiến tăng của nhóm ta xuống hồ. Tôi nghĩ tất cả chúng ta cũng nên nghỉ ngơi lấy sức rồi ta sẽ chia ra cho dễ bề hành động. Tuyệt đối tất cả phải bảo toàn được tính mạng của mình, không ai sẽ phải chết.









× Stepan rút điếu thuốc đang hút dở của mình ra rồi kẹp trên ngón tay. Ánh mắt gã đánh sang vị chỉ huy ê-kíp điềm tĩnh đang ngồi cách mình không xa, trong vòng tròn.






- Kolya, tôi muốn tự nguyện, tự bản thân có thể hành động, không nhằm theo bất kỳ mệnh lệnh nào hết. Tôi có chút ý kiến này, tôi nói được không?









- Được. - Nikolay hồi đáp nhanh gọn.











- Tôi sẽ không bỏ con chiến tăng yêu quý của bên ta đâu. Đồng chí chỉ huy, Kolya, ta là một thể đoàn, ta là anh em, và lẽ dĩ nhiên tôi sẽ không rời bỏ anh em của mình. Tôi sẽ không rời bỏ cậu. Thà rằng có cậu, nếu không, tôi sẽ chẳng đi đâu cả.










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip