13. Đoản (Nikolaus) (7)
× Khuyến khích các bác nghe bài "Hollow Purple" bản piano ở đoạn đầu và đoạn sau là Ao No Sumika lofi ở đoạn sau để có trải nghiệm tốt nhất khi đọc truyện.
-----------------------------------------------------------
× Klaus Jager dần dần tỉnh lại, tầm mắt mịt mùng rõ dần, cái trần nhà gỗ là thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt y. Dụi dụi vành mắt, y ngước ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài. Nắng vàng tươi đẹp phủ nhẹ lên thế gian, cùng cánh đồng xanh ngút ngàn trải rộng trước tầm mắt, bầu trời thẳm một màu thiên thanh nhẹ nhàng cùng mấy gợn mây cứ tụ tập thành đàn như chùm kẹo bông, trông thật bồng bềnh. Gió nhẹ đùa giỡn qua vùng không gian yên bình nơi đây, vờn bay tấm rèm cửa sổ, làm mái tóc lù xù của y bay nhẹ. Rồi y nhìn xuống dưới chân giường, chỉ để thấy bóng một chàng trai đang ngủ gục. Trông cậu ta như ngủ mê man không biết gì vì thiếu ngủ quá lâu, hơi thở cứ đều đều và lồng ngực phập phồng. Y sờ lên đầu mình, là băng gạc trắng và trên người y bây giờ là thường phục. Lạ lẫm thật, y tự hỏi, rốt cuộc bản thân y đã làm gì để nên nông nỗi này? Y là ai? Liệu cậu trai kia có phải là người đã cứu vớt y? Nếu vậy thì y biết ơn lắm.
× Thấy cậu trai nọ ngủ say sưa như vậy, y không nỡ nhìn người ta ngồi gục rồi đau mỏi cổ khi tỉnh dậy, vậy nên y đã xuống giường vác cậu ta lên rồi đặt ở đó. Bước chân y lững thững, chập choạng. Cũng phải thôi, có lẽ y vừa mới tỉnh dậy nên sức lực y yếu ớt. Có thể, y đã bị chấn thương gì đó? Càng nghĩ càng rối rắm. Chừng như việc động não bây giờ thôi cũng chẳng còn quan trọng với y nữa, bất chợt y chỉ muốn ra ngoài đón lấy cơn gió nhẹ này và thật yên bình mà ngồi ngắm cảnh. Thật sự đây là một khung cảnh hiếm hoi vì thứ đọng lại trong óc y, một chút kỷ niệm ít ỏi bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối, không gì khác. Y cảm thấy thật âm u. Và dù y không rõ bản thân đã từng trải qua những gì, nhưng lòng y giờ đây có cảm tưởng nhẹ bẫng như đã tháo được cái xiềng xích bên trong mình giam hãm lấy y. Từ bây giờ, y thật sự cảm thấy mình là một người tự do. Thôi thì, sống thế này cũng được.
-----------------------------------------------------------
- Cậu tên là gì, chàng trai trẻ?
- Vâng, tên tôi là Schaf. Xin anh đừng chê tên của tôi nhé, tại tôi khờ như con cừu nên mẹ tôi đặt như vậy đó, hân hạnh được làm quen nhé, anh Jager! Vậy là tôi có người sống chung rồi!
- Ồ, tên tôi là như vậy sao.....Mà, không quan trọng, dẫu sao cũng cảm ơn cậu nhiều nhé. Bao giờ đủ tôi sẽ báo đáp.
× Y vừa nói vừa rít điếu thuốc lá trên bàn mình vừa vớ được rồi châm lửa. Cậu trai trẻ tốt bụng nọ cuối cùng cũng đã tỉnh, cậu cười híp cả mắt nói chuyện với y một cách vui vẻ làm tâm tình y thả lỏng đi rất nhiều. Thật sự cậu ta mang lại một bầu không khí rất dễ chịu, mái tóc dài như của con gái được cột gọn lại, đôi mắt đen láy và bộ quần áo đơn giản, không cầu kỳ cùng cách đối đãi thân thiện, điều này làm y tin tưởng cậu ta. Tuy không quá nhiều. Nhưng chung quy lại, y cũng muốn biết tại sao mình lại dạt đến đây, rồi tỉnh dậy ở đây.
- À này, cậu thiếu niên, cậu cho tôi hỏi cáu này được không? Dù tôi biết là tôi hỏi ân nhân của mình cái này sẽ hơi kỳ cục.
- Anh cứ hỏi đi mà! - Cậu ta xua xua tay - Tôi không ngại trả lời đâu, vì anh thật sự nên được biết chuyện gì đã xảy ra mới phải. Là tôi chưa để ý và giải thích kịp cho anh, xin lỗi anh nhiều. Chuyện là thế này, hôm trước tôi đang đi làm về thì nhìn thấy anh trôi dạt theo hạ lưu bờ sông nên quyết định đưa anh lên để xem xét tình hình. Khi ấy anh trông....bết bát vô cùng! Máu me lắm ấy! Bộ đồ thì rách rồi, nhưng vì ở trển có phù hiệu ghi tên anh nên tôi biết anh là Jager. Và, trong túi anh vẫn còn một chiếc nhẫn đó. Có vẻ như nó là đồ quý giá của anh- Á, xin lỗi, tôi lại tọc mạch rồi! Nhưng tôi sẽ đi lấy nhẫn trả cho anh luôn nên anh đừng lo!
× Lật đật đi tìm cái nhẫn trên lầu trên, cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy và ngay lập tức, vật sở hữu được trả về với chủ của nó. Chiếc nhẫn tới tay y, y mò mò xem xét, nếu nó là của y thật thì y sẽ giữ. Và khi y thử xem phía mặt trong của nhẫn liệu có chữ hay ký hiệu gì không, thì đột ngột dòng chữ tiếng Nga "Nikolay Ivushkin" đập vào mắt y. Rốt cuộc, đây là tên của một người Nga.
× Thật sự, người này đáng để trân trọng đến mức tên được khắc trên nhẫn đến vậy sao?.....
× Y mân mê chiếc nhẫn trong vô thức, đột nhiên, y thấy một đôi mắt xanh thăm thẳm, một đôi mắt màu biển trời sâu hun hút tựa như hớp hồn hắn. Đôi mắt của một anh chàng lính trẻ, trông cương nghị mà cũng kiên định, mềm mại mà cũng cứng cáp.
× Đôi mắt màu biển trời có thể nhìn thấu linh hồn, nhìn thấu tâm can người ta.
-----------------------------------------------------------
× Cùng lúc đó, ở cánh rừng già dọc theo hạ lưu bờ sông nọ, có một chàng lính cứ ủ rũ từ bình minh nọ đến giờ. Vì một lý do nào đó mà mỗi khi anh em đồng chí nhắc lại chiến tích ở cầu hôm nọ là mặt anh lại buồn xo. Giờ nghỉ trưa hôm nay cũng vậy, anh chàng chỉ huy cũng chỉ ngồi vắt vẻo trên dòng sông, vẻ hoạt bát thường ngày và sự sôi nổi dưới đáy mắt anh biến mất hết thảy. Giờ chỉ còn một anh thật chán đời. Anh nghĩ bâng quơ, chân tay dựa vào gốc cây, Nikolay nghển cổ lên trời, anh bâng quơ hỏi 'cố vấn bất đắc dĩ' Anya Yasertva cũng đang nghỉ mệt một câu đầy ẩn ý.
- Anya này.....
- Cho xin đi, gì nữa đó hả anh lính xe tăng?
- Cho tôi hỏi cái này nhé?
- Ừ hỏi đi, tên chết tiệt nhà anh thật sự là phiền đấy. Dù ta là đồng chí, nhưng tôi thề tôi muốn đá anh ra khỏi đây lắm rồi nhé!
× Anh chầm chậm châm một điếu thuốc lá, có vẻ như không quan tâm lắm đến câu phàn nàn của cô. Đôi mắt màu xanh thẳm phản chiếu sắc trời như càng tô điểm thêm sắc xanh trong mắt, đang cúi đầu xuống, anh lại bất chợt nghển cổ lên trời một lần nữa, vẻ mặt lơ đãng. Tàn thuốc trên tay anh đang cháy dần, khói trắng lượn lờ xung quanh, như tạo một lớp sương bao bọc lấy người lính trẻ.
- Nếu lúc ấy, tôi không phải tự tay tiêu diệt người ấy, liệu.....Tôi có còn cơ hội để đến bên người ta hay không?.
× Bất chợt, khi hỏi ra, anh chỉ thầm thì như tự hỏi chính mình. Điều này làm Anya cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên, cô cũng kịp nghe được câu hỏi, và hiểu ra đại ý của anh. Cô tiếc cho anh, và cũng như tiếc cho bản thân mình, chiến tranh và những dấu chân đẫm máu mà họ để lại nơi miền đất mang tên "cuộc đời" đã khiến họ chẳng thể quay đầu. Cô chỉ có thể lắc đầu với anh.
- Đừng có mơ tưởng, tôi cũng không có cơ hội đâu. Vả lại, hai ta còn Tổ quốc, đâu có thể vì tình riêng mà làm như thế? Ông trời kêu ai người nấy dạ, nghịch thiên đổi mệnh là trái đạo. Quy luật tự nhiên có từ lâu, chớ ai dại mà phá bỏ. Mà này, nếu anh cứ ủ rũ mà làm ảnh hưởng đến anh em thì họ sẽ thế nào đây, tôi chỉ e rằng tinh thần chiến đấu của họ sẽ thụt lùi đi mất. Thôi, đừng buồn, nên nhớ là anh không cô đơn. À mà, còn thuốc lá chứ? Tôi xin một điếu.
× Anh cười hiền, bông đùa với cô đôi ba câu.
- Cô có muốn đẹp với người mình thương không mà sao muốn hút thuốc thế? Coi chừng hỏng phổi rồi chết đấy, giữ sức khỏe để lỡ may người ta còn sống, một ngày nào đó cô có cơ duyên hội ngộ thì người ta đỡ lo.
- Ừ nhỉ, thế thôi. Vậy, ta đi tiếp nhé?
- Oke, thế đi.
× Nước mắt Nikolay lặng lẽ rơi, và cũng chẳng ai hay rằng anh đã lau khô nó đi. Gió đã lau khô nó đi, anh đã gửi tâm sự mình vào cái làn gió heo may nọ trên cánh đồng xanh.
× Anh muốn chết để đi theo người, nhưng dường như có cái gì đó vẫn mách bảo, vẫn gào thét anh phải sống. Và anh vẫn tiếp tục đi, với một hy vọng nhỏ nhoi rằng anh vẫn sẽ gặp người ở đâu đó. Chỉ cần là người xa lạ vô tình lướt qua đời nhau cũng là đủ.
× A, anh lại nhớ đến chai vodka nọ ở cái nơi tù ngục và cái đêm mà anh đã lén lút ra ngồi uống rượu với y, cùng chiếc nhẫn hôm đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip