Chương 16: Vẫn còn là nhóc con

Edit: Lam Hi, 12-06-24 - chưa Beta

Cố Cảnh Thần luôn bận rộn công việc, khó có được một giấc ngủ đến mặt trời lên cao. Sau khi rời giường liền thắp cho Thẩm Thanh Nhiễm một nén nhang, đẩy cửa phòng ra liền ngửi thấy mùi đồ ăn mê người bay vào mũi.

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm thật nhỏ từ trong phòng bếp truyền ra. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ tiến vào nhà, chiếu sáng căn nhà nhỏ với nội thất bình thường nhưng mang đầy hơi thở ấm áp.

Thần sắc Cố Cảnh Thần ôn hòa, đứng tại chỗ trong chốc lát, nhấc chân vào phòng bếp. Chưa đi được mấy bước, một bóng dáng thấp lè tè không biết từ chỗ nào đi ra, từ từ lướt qua trước mặt ông.

Thẩm Tầm ngậm một túi sữa bò, hai chân xếp bằng ngồi trên đầu người máy quét rác. Vừa trượt về phía trước, vừa điều chỉnh phương hướng khi nhìn thấy chướng ngại vật.

Thời điểm nhóc còn là chó con, đầu nhỏ mình nhẹ, người máy chở nhóc rất thành thạo, chạy loạn khắp nơi cũng có thể hút tro bụi lau nhà. Nhưng thân hình nhóc hiện giờ, dù nhẹ cũng có tới mấy chục cân, khiến cho người máy quét rác không được thiết kế để chở người có chút khó khăn. Hai con mắt điện tử bị ép tới lóe lên hồng quang, cơ hồ là cố gắng nâng đỡ cả thân hình gần như bị đè sát mặt đất, lếch về phía trước. Cái mâm tròn bởi vì không thể gánh vác nổi gánh nặng trên lưng, trên đường đi cà xuống mặt sàn vang lên tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng.

Cảnh tượng này đúng lúc dừng lại trong mắt Cố Cảnh Thần, một lời khó nói hết.

Thẩm Thập An bưng nồi nước lèo từ phòng bếp đi ra, thấy Thẩm Tầm liền giật giật mí mắt, xách cổ áo nhóc lên: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ngồi lên nó, ngồi hỏng rồi nhóc đi quét rác thay nó nhé?"

Lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thần: "Chào, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

"Chào An An." Cố Cảnh Thần trả lời, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Tầm tựa hồ muốn nói gì đó, dừng một chút vẫn không có mở miệng, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng, Cố tiên sinh phải rời đi. Thẩm Thẩm An cũng không cảm thấy kinh ngạc, chức vị càng cao công việc càng nhiều, lấy thân phận ông hiện tại, có thể sắp xếp thời gian ở lại đây một đêm đã là rất khó khăn.

Có điều trước khi người đi, Thẩm Thập An còn có chuyện muốn thương lượng với ông: "Tai nạn xe đã qua lâu như vậy, tôi bên này vẫn luôn bình an không có việc gì, có dù thực sự có người muốn làm cái gì tôi, nói không chừng cũng đã sớm từ bỏ kế hoạch, tôi cảm thấy không cần để vệ sĩ ở đây nữa, có thể cho họ về có được không?" Y rất cảm kích hai người này luôn tận chức tận trách, những lúc nào cũng bị người ta theo dõi, cũng không phải trải nghiệm sung sướng gì. Huống chi, y cũng không thể để người ta đi theo bảo vệ cả đời được.

"Bà ta hiện tại không động thủ với con, đó là bởi vì ốc còn không mang nổi mình ốc." Cố Cảnh Thần cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên mấy phần lạnh lẽo.

Trong lòng Thẩm Thập An khẽ động, nghe ra ý tứ trong lời nói của ông: "Cố phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Cảnh Thần đối với ba chữ "Cố phu nhân" này luôn bày ra biểu hiện chán ghét rất rõ ràng: "Năm trước không biết bị cái gì kích thích, cả ngày mơ màng hồ đồ bảo có ác quỷ muốn hại bà ta, hàng đêm kêu gào, khóc lóc thảm thiết. Quậy đến cả nhà không yên, đi bệnh viện khám lại không kiểm tra ra bệnh gì, mời hơn mười bác sĩ tâm lý cũng không giải quyết được. Sau đó lại nghe được tin, cảm thấy mình bị người ta hạ bùa ngải, hiện giờ đang trốn ở chùa miếu nào đó ở Đông Nam Á, thỉnh đại sư tiêu tai giải nạn cho." Hừ, làm nhiều chuyện xấu, không phải rất dễ gặp được quỷ sao.

Thẩm Thập An có chút kinh ngạc: Bị người khác hạ bùa ngải? Này là chuyện gì nữa đây.

Thẩm Tầm bên cạnh nhếch miệng một cái, uống hết túi sữa bò, nhân tiện ném vào thùng rác.

"Việc của vệ sĩ không nên vội kêu họ rời đi," Cố tiên sinh nói: "Chờ thêm mấy tháng nữa xem sao, tình hình ở thủ đô gần đây tương đối phức tạp, Tần gia có khả năng cao sẽ làm ra chút việc lớn gì đó. Con yên tâm, nhiều nhất là nửa năm, ba đảm bảo bà ta sẽ không dám có bất kỳ chủ ý nào với con cả." Ông vừa trở thành người cầm quyền Cố gia, lại nói rõ chỉ nhìn nhận mỗi Thẩm Thập An là con, cho nên phải đề phòng đối phương chó cùng rứt giậu.

Thẩm Thập An đồng ý, tiễn Cố tiên sinh ra cửa. Cố Cảnh Thần nhìn y lại nhìn nhóc con đứng sát bên cạnh, suy nghĩ một lát vẫn nói ra: "An An, nuôi nấng trẻ con cũng không phải là việc dễ dàng, ngoại trừ lo ăn, mặc, ở, đi lại, cái quan trọng nhất vẫn là giáo dục. Tuổi con còn nhỏ, bản thân lại vội vàng việc học, ba thấy đứa nhỏ này cũng gần tới tuổi phải đi nhà trẻ, đến lúc đó con làm sao có thể lo chu toàn được cho nhóc đây? Nếu con đồng ý, ba có thể dẫn nhóc về thủ đô trước, cung cấp cho nhóc tài nguyên giáo dục cùng điều kiện sinh hoạt tốt nhất, chờ đến khi con học xong, củng cố sự nghiệp, lại rước nhóc về."

Thẩm Tầm vừa muốn thử khoe khoang tài năng của mình, một bàn tay ấm áp tiền đặt lên đỉnh đầu nhóc. Thẩm Thập An lắc đầu: "Tôi xin nhận ý tốt của Cố tiên sinh, nhưng nhóc là con tôi, tôi có nghĩa vụ phải nuôi nấng nhóc lớn lên."

Chó con là do y nhặt về, lại bởi vì y mới biến thành người. Bất luận như thế nào, y cũng đều phải tự mình chăm lo cho nhóc con này, để nhóc có thể sinh hoạt bình thường trong xã hội này.

Cố tiên sinh tựa hồ hiểu lầm lời nói của Thẩm Thập An, cho rằng y ẩn dụ ông là một người cha không có trách nhiệm, đáy mắt liền lộ ra vài phần chua xót. Cố gắng cười cười: "Như vậy cùng tốt. Nếu có gì khó khăn, cứ việc nói với ba."

Thẩm Thập An gật gật đầu: "Vâng." Dừng một chút, y tiến lên một bước cho ông một cái ôm nhẹ: "Thuận buồm xuôi gió."

Cái ôm này làm tâm tình Cố Cảnh Thần tốt lên rất nhiều, cũng không cho Thẩm Thập An đưa xuống, tự mình vào thang máy xuống lầu. Trợ lý đã sớm dừng xe chờ ở dưới lầu, trước khi lên xe, Cố Cảnh Thần hỏi Vạn Phong cùng đi theo: "Nhóc con tên Thẩm Tầm, thật sự là con của An An à?"

Vạn Phong lắc đầu: "Tôi không xác định, nhưng hẳn là không phải. Ngày đó Thẩm tiên sinh một mình đến trung tâm thương mại, thời điểm trở về liền dắt theo một đứa trẻ, tựa hồ là bị người khác bỏ rơi nên được Thẩm tiên sinh dẫn về."

Chuyện này nói thêm thì so hắn cùng Phạm Quốc Bình thất trách: Thân là vệ sĩ bảo vệ người 24/24, thế nhưng ngày đó Thẩm Thập An ra cửa hai người bọn họ lại không biết. Vạn Phong luôn tin tưởng năng lực chính mình, đối với Phạm Quốc Bình cũng có tin tưởng. Có thể tránh hai người bọn họ đi xuống lầu một mình, việc như thế cơ hồ không có khả năng xảy ra, nhưng chuyện này chính xác đã xảy ra. Sơ hở như vậy, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, lúc này đứng ở trước mặt ông chủ lớn cảm thấy hổ thẹn khôn xiết.

Có điều Cố Cảnh Thần thật sự không để ý đến điểm này, ông ngồi vào trong xe âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Ông nói mà, lấy gien của Cố gia cùng Thẩm gia, đứa con được sinh ra không nên có bộ dáng não không phát triển được.

Thẩm Thập An cự tuyệt đề nghị để Cố tiên sinh nuôi nấng nhóc con, nhưng đối phương cũng đã nhắc nhở y một việc: Hiện tại Thẩm Tầm là người, muốn sống tốt trong xã hội này, cần phải tiếp thu giáo dục tương ứng.

Chỉ là nhóc con này sơ hở là muốn cắn người, Thẩm Thập An nào dám gửi nhóc đến nhà trẻ. Nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời chỉ có thể tự mình dạy.

Thời điểm Tết Âm Lịch, phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa không kinh doanh, thật vất vả mới tìm được cửa hàng trên mạng còn giao hàng như thường, cẩn thận tìm hiểu thông tin sản phẩm liền đặt mấy bộ sách dạy học cho trẻ nhỏ. Vấn đề lớn nhất trước mắt của Thẩm Tầm là việc đọc từng chữ không rõ, nói chuyện mơ hồ. Bởi vậy Thẩm Thập An quyết định dạy từ điều cơ bản nhất, trước hết dạy ghép vần cho giỏi trước đã.

Suy xét đến việc nhóc chỉ mới biến thành người không được bao lâu, phương pháp học tập khô khan phỏng chừng không thể tiếp thu, tốt nhất là nên tạo sự hứng thú khi học. Cho nên ngoại trừ sách giáo khoa, Thẩm Thập An còn mua vài bộ truyện tranh cùng truyện cổ tích, còn có vài bộ Lego đơn giản dễ ghép. Cuối cùng mua cho chính mình một bộ sách dịch và giải mã văn tự cổ xưa — thời gian kỳ nghỉ còn nhiều, y vẫn muốn tìm hiểu thử xem có thể đọc hiểu bộ công pháp đó không.

Tốc độ chuyển phát nhanh so với dự đoán của y nhanh hơn một chút. Thẩm Tầm dựa sát vào Thẩm Thập An, vừa mới mở hộp ra liền nhanh tay lẹ mắt lấy một cái hộp gỗ xếp hình bên trong ra, đưa đến miệng cắn, cảm thấy không có hương vị gì, liền mất hứng thú ném trở về.

Tài liệu dạy học đã có, bàn học cũng đã sớm chuẩn bị tốt, giấy bút tẩy theo thứ tự được bày ra ngay ngắn, Thẩm Thập An nhẹ giọng nói: "Lớp học hoa hướng dương nhỏ chính thức bắt đầu."

Tiến độ dạy học có thể xem là thuận lợi. Tuy rằng nhìn nhóc con có vẻ hơi ngáo, nhưng thật ra cực kỳ thông minh, tốc độ học tập vượt qua dự đoán của Thẩm Thập An, chỉ tốn không đến hai ngày đã học thuộc thanh mẫu và vận mẫu. Nếu không phải chính mắt chứng kiến, Thẩm Thập An chỉ sợ không tin sẽ có chuyện này, gần một tháng trước, nhóc vẫn còn là động vật nhỏ lông xù xù, hay làm nũng, khi tức giận liền cắn ống quần y.

Chỉ tiếc quá trình học tập đang thuận lợi liền gặp phải chướng ngại.

Thẩm Thập An hít sâu một hơi, lần thứ 23 thầm nhủ với chính mình rằng: Không nên gấp gáp, nhóc vẫn là trẻ con, trẻ con học cái gì vốn dĩ đều chậm chạp, cần phải nhẫn nại tiếp tục dạy cho tốt, nhất định có thể học xong. Sau đó chỉ vào sách giáo khoa dạy ghép vần nói: "Đọc lại từ này một lần nữa."

Nhóc con ngồi ngay ngắn, nhìn qua vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, mở miệng nói bằng giọng trẻ con: "m–i–lực, f–eng–hừ, lực hừ!"

Đọc một chữ lại kéo dài thiếu điều muốn kéo xa ngàn dặm.

"Sai! Cái gì mà lực hừ, lực hừ là cái gì? Cái chữ này đọc sai bao nhiêu lần rồi hả? Nhóc xem cái hình phía sau này, hai chỉ mật ong lớn như vậy mà cũng có thể đọc sai..." Sau khi Thẩm Thập An cắn chặt hàm răng, cố gắng làm nhẹ giọng lại: "Vừa mới dạy như thế nào, 'mi', đầu lưỡi hướng lên dùng môi phát âm, ong mật, có nhớ kỹ chưa?" Cố nén cảm xúc, chỉ xuống một từ ghép vần phía dưới: "Đọc từ này một lần nữa."

Nhóc con nhìn nhìn: "h–ua–phát, h–u–phúc, d–ie–điệp, mập ra điệp!" Này là từ đã ghép vần xong rồi à.

Mắt Thẩm Thập An trợn ngược, tay đặt trên đùi phải đang thả lỏng lại nắm chặt: Không nóng nảy, không nóng nảy, trẻ nhỏ, lại vừa mới học, phạm sai lầm là hết sức bình thường, không thể đánh chết.

Trước kia y không hề biết, dạy trẻ em học lại tra tấn người như vậy.

Nghiến răng gằn từng chữ một, cẩn thận sửa lại cho đúng, sau đó bằng tất cả nỗ lực tươi cười: "Cố lên, nhớ lại những gì trước kia anh(*) dạy, nhóc đọc theo nhất định có thể. Nào, chữ này đọc thế nào?"

(*) Ể mọi người ơi, An An muốn nhận Tầm Tầm làm con, mà Tầm Tâm không chịu gọi là ba cũng như không chịu mình nhỏ hơn nên chỉ gọi An An thôi. Nên tui để xưng hô hai đứa là Anh Em nha, hiu hiu.

"x–i–ao–tiểu, s–ong–hung, sh–u—hứa," Thẩm Tầm cào cào mặt: "Tiểu hung hứa!"

Thẩm Thập An nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nhịn, không nhịn, "rầm" một tiếng đứng lên, vọt vào phòng bếp cầm hai cây dao phat, tay năm tay mười băm nhân thịt nửa giờ.

Chờ đến khi thần kinh ổn định lại, nhìn thịt đã bị băm thành mảnh nhỏ, trong lòng bỗng nhảy lên ý kiến.

Bước trở lại bàn học, viết lên giấy hai từ, "Nào, thử lại lần nữa, đọc đúng thì buổi trưa chúng ta sẽ ăn món này."

Tầm mắt Thẩm Tầm nhìn lại, lúc này đọc rất nhanh: "h–ong–hồng, sh–ao–thiêu, r–ou–thịt, thịt kho tàu! k–ao–nướng, j–i–gà, t–ui–chân, chân gà nướng!!"

Thẩm Thập An nhẹ nhõm thở ra một hơi, khóe môi nhịn không được cong lên: Y biết mà.

Rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng cầm sách giáo khoa tiếp tục hỏi nhóc: "Từ này đọc như thế nào?"

Nhóc con đọc có vần có điệu, câu chữ rõ ràng: "d–a–đại, x–i–mấy, g–ua–tám, hơn tám!"

"......"

Thẩm Thập An xoa xoa thái dương, cảm thấy mình chính đã trở thanh người cha mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip