Phần 41

Nguyệt Quỳnh thực sự bội phục trí nhớ của mình, y thế nhưng không nhớ nhầm mà về tới khách điếm. Vừa vào phòng, y đã bị Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo vây quanh.

"Công tử (Nguyệt Quỳnh), ngươi đi đâu vậy?!"

Tay chân Nguyệt Quỳnh như nhũn ra, miệng khô lưỡi khô, cả người vô lực, y đẩy Hồng Hỉ cùng Hoa Chước ra, yếu ớt nói: 

"Để ta ngủ một lúc, ngủ dậy nói sau."

 Bước nhanh vào phòng ngủ, tay Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi áo choàng. Gương mặt trắng bệch hiện ra khiến bốn người sợ hãi.

"Nguyệt Quỳnh, ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái?"

 Hoa Chước sợ tới mức mặt cũng trắng bệch. Nguyệt Quỳnh ngồi trên giường cởi giày, Hồng Hỉ lập tức quỳ xuống cởi giày cho y.

Lên giường, Nguyệt Quỳnh run rẩy nói: "Hồng Thái, ngươi tìm cho ta một bộ nữ trang. Ngủ dậy ta phải mặc."

"Công tử..." Hồng Hỉ, Hồng Thái bị bộ dạng của công tử dọa phát khóc.

Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại:

 "Có khả năng đã xảy ra chuyện lớn, chờ ta ngủ dậy sẽ nói sau. Các ngươi chờ ta." 

Kéo chăn qua đỉnh đầu, đi ngủ trước. Có lẽ sau khi thức dậy, y sẽ phát hiện đây là một cơn ác mộng. Hồng Hỉ và Lê Hoa Chước canh giữ bên giường, Hồng Thái cùng An Bảo đi mua nữ trang.

Giấc ngủ này, Nguyệt Quỳnh ngủ không yên, luôn mơ thấy ác mộng. Trong mộng, y biến thành nữ tử, bụng thật là to, có hài tử ở trong bụng y gọi y là nương. Có người ghé bên tai gọi y, lau mồ hôi cho y, Nguyệt Quỳnh bị đánh thức.

(Nương: mẹ)

"Nguyệt Quỳnh, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ." Đôi mắt Lê Hoa Chước đỏ hồng, trong mắt có lệ.

Nguyệt Quỳnh nhìn hắn một hồi, ý thức chậm rãi tụ lại, đây không phải ác mộng. 

"Đã mua nữ trang về chưa?" Cổ họng rất khàn.

"Công tử, đã mua rồi." Hồng Thái cầm xiêm y lại đây, đôi mắt hắn cùng Hồng Hỉ đều sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc.

Nguyệt Quỳnh muốn bước tới lại phát hiện mình không có khí lực.

 "Hoa Chước, dìu ta đứng lên." 

Lê Hoa Chước nhanh chóng nâng y dậy, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Hoa Chước, đừng khóc, giúp ta thay nữ trang. Lát nữa ngươi cùng Hồng Hỉ theo ta tới một nơi. Hồng Thái cùng An Bảo đi tìm chỗ ở."

 Bốn người gật đầu. Dưới sự trợ giúp của Hoa Chước cùng Hồng Hỉ, Nguyệt Quỳnh thay nữ trang, bụng càng thêm rõ ràng.

"Áo choàng."

Hồng Thái lấy áo choàng khoác lên cho công tử, Nguyệt Quỳnh đội mũ lên.

"Hoa Chước, ra khỏi khách điếm, ngươi gọi ta là tỉ tỉ. Hồng Hỉ, ngươi gọi ta là tiểu thư."

Hai người gật đầu.

"Hồng Thái, tìm một chỗ ở bí mật, càng an tĩnh, càng ít người càng tốt."

Hồng Thái gật đầu.

Dặn dò xong, Nguyệt Quỳnh vuốt bụng, khẽ cắn môi: "Đi!"

Được Hồng Hỉ, Lê Hoa Chước dìu, Nguyệt Quỳnh tới lầu một khách điếm, tìm được lão bản của khách điếm. Dựa theo lời công tử dặn, Hồng Hỉ hỏi: 

"Lão bản, xin hỏi đại phu giỏi nhất nơi này ở đâu?"

"Đại phu giỏi nhất a," lão bản nghĩ nghĩ, nói: 

"Phùng đại phu của "Hắc Ngưu hạng", Vương đại phu ở "Lục Viên phố" là đại phu giỏi nhất trong thành. Tuy nhiên chúng ta đều thích tìm Phùng đại phu hơn, ông ấy rất tốt, thường không thu bạc của dân chúng. Vương đại phu không được lương thiện như ông ấy."

Lão bản khách điếm không biết những lời của mình khiến tâm trạng Nguyệt Quỳnh như rơi xuống đáy cốc. 

Phùng đại phu là đại phu giỏi nhất, chẳng lẽ... y thật sự có hỉ? Không thể nào! Y là nam tử!

"Tiểu thư, chúng ta tìm đại phu nào?"

Cắn răng, "Vương đại phu."

Hỏi xem Vương đại phu ở nơi nào, Hồng Hỉ thuê một cỗ kiệu, nâng "tiểu thư" không bước đi nổi tới tìm Vương đại phu. 

Ngồi bên trong kiệu, Nguyệt Quỳnh che miệng áp chế cảm giác buồn nôn dồn dập. Ai nói cho y biết, y bị làm sao vậy? Từ đại phu là đồ lang băm.

Tìm được y quán của Vương đại phu, Lê Hoa Chước vào tìm đại phu, Hồng Hỉ đỡ "tiểu thư" hạ kiệu. Chỉ chốc lát, Lê Hoa Chước đi ra: 

"Tỉ tỉ, Vương đại phu ở bên trong."

Nguyệt Quỳnh nhũn chân mà gật đầu.

Vào y quán, Nguyệt Quỳnh được dìu tới hậu viện, Vương đại phu ngồi bên cạnh bàn đá. Lê Hoa Chước đỡ Nguyệt Quỳnh ngồi xuống, nói:

 "Vương đại phu, tỉ tỉ nhà ta khó chịu trong người, ngài xem xem tỉ ấy xảy ra việc gì." 

Nói xong, hắn kéo tay trái Nguyệt Quỳnh đặt lên bàn. Ngón tay thon dài tựa ngọc, xinh đẹp tuyệt trần.

Vương đại phu đã hơn bốn mươi tuổi, hắn kiểm tra mạch trên cổ tay Nguyệt Quỳnh, chỉ chốc lát, hắn cười nói: 

"Tỉ tỉ nhà ngươi không có trở ngại gì, chỉ có thai thôi."

"A!"

Nguyệt Quỳnh nuốt tiếng kinh hô xuống. Hồng Hỉ cùng Lê Hoa Chước có vẻ trấn định hơn nhiều, Lê Hoa Chước hỏi: 

"Đại phu, ngài khẳng định chứ? Chúng ta mới đến, tỉ phu nhà ta lại không ở đây, nếu tỉ tỉ thực sự có thai, ta phải nhanh chóng viết thư cho tỉ phu."

Bị người khác hoài nghi y thuật của mình, Vương đại phu mất hứng nói:

 "Tuy mạch tượng tỉ tỉ nhà ngươi có chút quái, âm dương hỗn loạn, nhưng ta tuyệt đối không chẩn mạch sai. Hơn nữa, nhìn bụng nàng đã lớn, từ mạch tượng nhìn ra cũng đã được hơn bốn tháng. Quỳ thủy của ngươi hẳn là đã mấy tháng không tới đúng chưa."

(Quỳ thủy: kinh nguyệt)

Nguyệt Quỳnh ngây ngẩn, choáng váng, da đầu run lên. Quỳ thủy là cái gì vậy.

Sắc mặt Lê Hoa Chước đột biến, nói: "Hình như lâu rồi không có tới."

"Có thế chứ." Vương đại phu để tiểu đồng lấy giấy bút.

"Tâm trạng tỉ tỉ nhà ngươi gần đây không yên, nghỉ ngơi không tốt, khí sắc có chút không ổn, ta kê cho nàng đơn thuốc dưỡng khí dưỡng thai. Ba chén nước cô thành một chén, một thang thuốc sắc hai lần, một ngày uống hai bận. Sau khi ăn cơm nửa canh giờ hãy uống." 

Viết xong đơn thuốc, Vương đại phu giao cho Lê Hoa Chước. Hắn nhìn một cái, có nhân xâm, lộc nhung cùng rất nhiều dược liệu quý hiếm. Người bình thường làm sao có tiền dùng những thứ này.

"Vụt" một tiếng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài. Bức chân uy vũ sinh phong thoạt nhìn không giống nữ tử đang mang thai.

"Tỉ tỉ (tiểu thư)!"

 Lê Hoa Chước cùng Hồng Thái vội vàng đuổi theo. Thấy bọn họ không bốc thuốc đã đi, sắc mặt Vương đại phu rất khó nhìn.

Lên kiệu, Nguyệt Quỳnh hạ lệnh: 

"Trở về." 

Hồng Thái cùng Lê Hoa Chước không dám chậm trễ, vội vàng kêu kiệu phu khởi kiệu. Ngồi trong kiệu, sắc mặt Nguyệt Quỳnh vô cùng nghiêm túc, tay trái toàn tâm toàn ý vuốt qua vuốt lại trên bụng, đầu y không choáng váng, mắt không hoa, da đầu đã không còn tê dại nữa. 

Trở lại khách điếm, Nguyệt Quỳnh uy vũ sinh phong mà tiến lên phòng trên lầu, để Hồng Hỉ khóa cửa lại.

Ngồi trên giường, cởi áo choàng nhưng vẫn mặc nữ trang, Nguyệt Quỳnh vô cùng nghiêm túc nhìn bốn người trước mặt mình. Sắc mặt bốn người là lo lắng, là căng thẳng.

"Hồng Thái, tìm được nhà ở chưa?"

"Công tử, tìm được rồi. Vừa vặn có một hộ muốn đi nơi khác tìm nhi tử nên bán rẻ căn nhà cho chúng ta. Viện tử đó rất lớn, ta cùng An Bảo đã tới xem thử, bọn họ chỉ lấy của chúng ta hai trăm lượng bạc."

"Hai trăm lượng?" Nguyệt Quỳnh đau lòng. Bất quá, hiện tại y cũng không rảnh để ý.

Sờ lên bụng mình, Nguyệt Quỳnh nghiêm túc nói: 

"Hồng Hỉ cùng Hoa Chước đã biết. Bất quá, ta muốn chính thức nói chuyện này với các ngươi một tiếng."

"Nguyệt Quỳnh (công tử)."

"Các ngươi đều nên hiểu rõ, ta là nam tử, là một nam tử không hơn không kém."

Bốn người gật đầu.

"Nam tử sẽ có thai sao?"

Bốn người lắc đầu.

Nguyệt Quỳnh hít một hơi thật sâu. "Ta có hỉ, đại phu nói đã hơn bốn tháng."

Bốn người không lên tiếng.

Nguyệt Quỳnh lại hít một hơi thật sâu: 

"Ta là nam tử, không có khả năng có thai. Nhưng hiện tại, ta thực sự có thai. Nếu ta là quái thai thì nhiều năm trước đã sớm có thai, sẽ không kéo dài tới tận bây giờ."

"Nguyệt Quỳnh... Ngươi định... làm thế nào?" Ánh mắt Lê Hoa Chước phức tạp.

Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn bụng mình, y nên làm thế nào đây?

 Ai... "Cái tên tiểu yêu quái nhà ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Chạy chỗ nào không chạy, cố tình lại chạy vào trong bụng ta."

Hả?

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, trên mặt cư nhiên còn kèm theo nụ cười. Y vuốt bụng nói: 

"Ta không có khả năng mang thai, nhưng cuối cùng vẫn có. Ta chưa bao giờ nghe nói nam tử có thể sinh hài tử, nhưng hiện tại ta đã thấy rồi. Các ngươi nói xem, đây là chuyện gì xảy ra?"

Lắc đầu.

Nguyệt Quỳnh cười ôn nhu, nói: 

"Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng. Khả năng đó là trong bụng ta có một tên yêu quái ngốc nghếch. Hắn muốn đầu thai thành người, kết quả ngốc nghếch chui vào bụng ta, chờ đến khi hắn phát hiện ra cũng đã quá muộn."

"Khi còn nhỏ, nương của ta thương mang ta đi coi hí kịch, trong tuồng thường diễn như vậy. Những yêu quái lương thiện sau khi chết, trời cao thương xót bọn chúng nên cho phép chúng đầu thai thành người. 

Nhất định trong bụng ta chính là một tiểu yêu quái. Bất quá, hắn chỉ là một tiểu yêu quái hồ đồ, không nhìn rõ ra là nam hay nữ đã chui vào bụng ta."

Nói tới đây, Nguyệt Quỳnh cười nhẹ:

 "Tiểu yêu quái ngốc nghếch này tuy hồ đồ, song hắn vẫn biết cách bảo vệ mình. Vạn nhất lúc ta ở trong phủ bị chẩn đoán ra là có thai, tên yêu quái này tuyệt đối không thể giữ được. 

Khó trách Từ đại phu không chẩn đoán ra, hóa ra tên tiểu yêu quái này đã thi triển phép thuật. Bây giờ chúng ta xuất phủ, yêu lực của hắn suy yếu nên ta mới bị người ta chẩn ra bệnh gì."

Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo há hốc miệng.

Cho là bọn họ hoảng sợ, Nguyệt Quỳnh trấn an: 

"Đừng sợ, mặc dù là một tiểu yêu quái, nhưng đó là kiếp trước của hắn, kiếp này hắn sẽ biến thành người."

"Nguyệt Quỳnh..." Lê Hoa Chước ấp úng nói.

Nguyệt Quỳnh thở dài, tiếp theo lại động viên bản thân:

 "Nếu hắn chui vào bụng ta, ta phải sinh hắn ra, tiểu yêu quái chỉ có cơ hội chuyển sinh một lần, không sinh hắn ra, hắn sẽ rất đáng thương. Chỉ là..." 

Nguyệt Quỳnh tỏ ra khó xử.

"Ta làm thế nào mới sinh được hắn đây? Ta cũng chẳng biết nữ tử sinh hài tử thế nào. Nương ta kể, ta được sinh ra từ rốn của bà, chẳng lẽ tiểu yêu cũng được sinh ra từ rốn ta?"

"Nguyệt Quỳnh!"

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, thấy bồn người đều kích động, y hồ đồ.

"Người thật sự tính... sinh... hài tử này?"

Nguyệt Quỳnh nở nụ cười.

 "Đúng vậy, hắn đã lớn được bốn tháng rồi, hắn muốn sống sót, hắn muốn biến thành người."

"Nguyệt Quỳnh!" Lê Hoa Chước đột nhiên bổ nhào lên ôm lấy y, thanh âm nghẹn ngào: 

"Ta cho rằng... ngươi sẽ không... không muốn hài tử này."

"Công tử..." Hồng Hỉ cùng Hồng Thái kích động sắp khóc.

Tay trái Nguyệt Quỳnh vỗ vỗ Lê Hoa Chước:

"Sao ta lại không cần nó? Bình thường, ngay cả con giun ta cũng không dám giết, làm sao dám giết một hài tử, hơn nữa lại là hài tử ở trong bụng ta. Ta sẽ sinh nó ra, sẽ nuôi nó lớn lên. Ngươi, Hồng Hỉ, Hồng Thái cùng An Bảo sẽ giúp ta nuôi nó trưởng thành, đúng không?"

"Ừm! Ừm!" Lê Hoa Chước dùng sức gật đầu.

Hồng Hỉ, Hồng Thái tiến lên ôm lấy công tử, lệ nóng doanh tròng, "Công tử, đây là hài tử của ngài, là tiểu công tử của chúng ta."

Nguyệt Quỳnh cười thành tiếng: "Nó không phải tiểu công tử, nó là tiểu yêu quái."

"Công tử (Nguyệt Quỳnh)..."

Bốn người nín khóc mỉm cười, cả một tảng đá lớn, cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nguyệt Quỳnh một tay ôm ba người, thở dài, mỉm cười, kế hoạch của y phải chậm lại rồi. Chẳng lẽ là thiên ý?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip