Tao ghét mày, thằng chó bạn thân
Đã một tuần kể từ ngày hôm đó, và đúng như nó nói, nó không nói chuyện hay gặp tôi, nếu nhìn thấy tôi thì nó cũng lảng đi chỗ khác để tránh mặt tôi, còn tôi, vì một lý do nào đó mà coi chuyện đó là bình thường, và cũng làm y hệt vậy. Chúng tôi từng là bạn thân của nhau vậy mà giờ như người xa lạ, có thể nói là hai người biết nhau nhưng không muốn lại gần nhau. Vì nó tỏ tình với tôi ư? Có lẽ vậy.
Kể từ hôm nó nói nó yêu tôi, tôi không biết quãng thời gian tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng không lúc nào tôi không nghĩ về chuyện đấy, trong thâm tâm tôi không thể dứt được, phải chăng bởi vì tôi và nó đã từng thân thiết vô cùng. Tại sao lại là tôi, không ít lần tôi đã tự hỏi, và tôi muốn hỏi nó, tôi muốn hỏi cho ra nhẽ để chấm dứt cái sự ám ảnh này, nó thật sự không để tôi yên, càng khó chịu hơn khi tôi ở ngay gần nó, có đầy cơ hội để bắt nó trả lời.Tôi không muốn hành sự như thế này nữa. Nhưng phải làm thế nào đây? Tôi không biết hỏi ai, khó để có thể tìm được một người để chia sẻ những vần đề này, với một đứa bình thường như tôi về một vấn đề không hề bình thường.
Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm bởi kì thi đại học đã đến gần, tôi bắt buộc phải xếp chuyện này sang một bên để có thể ôn thi. Tôi đi học bù đầu, đi ôn luyện khắp nơi, từ sáng cho đến tối muộn, không còn thời gian cho bất cứ thứ gì khác. Và tôi cá nó cũng như tôi, tôi cũng thỉnh thoảng gặp nó ở chỗ học thêm nhưng cũng không khác gì lúc trước cả, mỗi đứa có một mốt bận tâm riêng, không ngừng lại để để lại cho nhau bất cứ cái gì, nhưng ngay lúc này đây, chúng tôi đang nghĩ về nhau.
Lúc thi xong cũng là lúc tôi bị một trận ốm, chắc chắn là do quãng thời gian cày như trâu bò đã qua cũng như bao thứ khác tôi phải gánh chịu. Tôi có phải con người phi thường gì đâu mà lại phải trải qua những thứ này chứ. Nhưng thôi, đằng nào cũng đã thi xong kì thi có thể nói là quan trọng nhất rồi, bây giờ những gì tôi phải làm là nằm đây suy nghĩ và mau khỏi bệnh, tôi không muốn nằm trên giường lâu hơn nữa. Vậy nghĩ gì bây giờ, phải rồi, tôi lại nghĩ về nó, chắc giờ này nó cũng mệt bã người như tôi, nhưng tôi biết chắc kết quả của nó sẽ tốt thôi, tôi chỉ biết như vậy, có một niềm tin vào nó thật sự lúc nào cũng hiện hữu như vậy trong tôi. Giờ tôi mới thấy lạ.
- Vũ, mẹ vào nhé?
-Vâng ạ!
-Thế nào rồi, đỡ hơn chưa?
- Con nghĩ là rồi ạ.
- Vất vả ghê, nhưng mà xong xuôi hết rồi nên con cứ việc nằm nghỉ đi.
-Vâng.
Mẹ tôi nhìn ra ngoài cửa, tôi cũng nhìn theo, để cho cái im lăng bao trùm, và tiếp theo đây tôi có cảm giác mẹ muốn nói gì đó, và mẹ biết cách tốt nhất là để sự im lặng dẫn dắt. Nhưng có cái gì đấy thôi thúc tôi lên tiếng trước.
-Mẹ ơi, con cần lời khuyên.
-Gì vậy?
-Con không biết nữa, vấn đề này hơi khó nói...
-Con thích ai à?
Sao... Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên, phải rồi, tôi đang bị sốt. Nhưng sao mẹ biết? Từ từ, biết cái gì? Tôi mới lờ mờ theo ý của mẹ, bỗng trong đấu tôi hiện lên hình ảnh nó. Vậy là sao chứ, tôi đang nghĩ về nó mà. Chỉ một lời của mẹ mà đầu óc tôi quay cuồng lên, cứ nghĩ lung tung.
-Không ngờ đã đến ngày này, đáng lẽ mẹ phải để hai bố con nói chuyện với nhau nhưng mẹ chỉ muốn nói với con, vài thứ thôi, không sâu xa lắm đâu, con cũng không cần phải nói gì đâu.
-...
-Mẹ cũng không biết phải nói thế nào cho con hiểu, có thể con yêu bạn gái ấy không hề có ý quá nghiêm túc nhưng con cần biết liệu con có thực sự thích bạn ấy không.
-...
-Mẹ sẽ không kể chuyện của bố và mẹ ra đâu, bởi vì nó cũng không có gì để nói cả, không thể lãng mạn như bây giờ được, mẹ chỉ có thể nói cho con cảm xúc của mẹ thôi.
-...
- Mẹ không thể tả rõ cái cảm xúc khi ở bên cạnh người mình yêu, chỉ là rất yên bình, cái cảm giác ấy rất khó tả, như thể ta có lại một cảm xúc ta đã không cảm nhận được từ lâu, từ rất lâu rồi. Mẹ không thể nói những thứ kiểu lúc nào con cũng nghĩ về người ấy hay trong mắt con, mọi thứ dường như biến mất và chỉ có người ấy đang tỏa ra ánh sáng, đại loại vậy.
-...
-Mẹ yêu bố con và mẹ muốn ở bên bố, mẹ muốn cùng bố lập gia đình và luôn ở bên nhau, có con và cùng yêu thương con. Đó có thể nói là tình yêu hiện hữu đối với bố mẹ.
-...
-Mẹ nghĩ là mẹ lại nói hơi quá mất rồi, thôi mẹ xuống nhà chuẩn bị nấu cơm đây, lát mẹ sẽ mang lên cho con cháo nhé!
-Dạ vâng ạ.
Tôi khẽ chùm chăn lên kín mặt, tôi không muốn mẹ nhìn thấy mặt mình, rằng nó đang đỏ lựng lên, và dường như càng ngày càng đỏ. Khi mẹ ra khỏi phòng rồi tôi mới giở chăn ra, tôi nhìn lên trần nhà và rồi lại hòa mình vào dòng suy nghĩ mới, sâu thẳm trong tâm hồn tôi.
Cảm ơn mẹ, con biết phải làm gì rồi.
Trận cảm đấy đúng là khổ cực, phải đến một tuần sau tôi mới khỏi, nhưng lúc đó tôi không màng gì đến thi cử nữa, tôi có việc phải làm. Sáng hôm đó, tôi dậy khoảng sáu giờ, đi đi lại lại, nghĩ lung tung rồi lại nằm lên giường không nghĩ gì nữa. Ăn sáng xong xuôi, tôi lại ngồi chờ đến tám giờ, đây là lúc Lâm đi mua đồ giúp mẹ ( tôi đã nhờ mẹ Lâm để coi như giúp chúng tôi làm lành ) Chỉ chờ đến lúc đó thôi, tôi chạy như bay xuống, đuổi theo nó.
Cái hình bóng ấy gần gũi, thân thương mà xa đến vậy, sao tôi chạy theo mà chân đã bắt đầu nặng trĩu.
-Ê, Lâm.
Nó bất giác đứng lại, tôi cũng đứng lại theo, giữa chúng tôi là một mét tôi chưa dám vượt qua. Trong đầu tôi trống rỗng khi lại nhìn vào mặt nó, tóc mái của nó có vẻ chưa chịu cắt, đến nước phải buộc ra đằng sau mất. Trời, tôi nghĩ gì thế này? Mồm tôi ấp úng nhưng có lẽ nó còn không cử động nữa. Nó nhìn tôi khó hiểu rồi vội quay đi.
-Chờ đã - Tôi kéo nó lại.
-Tao cần nói với mày cái này.
Đây rồi, cái phần mà mọi câu truyện phải đi đến, một hành động để tôi chấm dứt chuyện này.
-Tao... thật sự thì... - Tôi hít một hơi thật sâu, cũng chả biết để làm gì.
-Từ hôm đấy, tao luôn nghĩ về nó, tao tự hỏi tại sao tại là tao, trong khi có nhiều những đứa con gái khác thích mày, và chắc chắn sẽ không từ chối mày. Tao đã nghĩ như vậy nhưng rồi tao lại không nghĩ nữa, tao không biết phải nghĩ gì.
-...
-Nhưng trong đầu tao lúc nào cũng nghĩ về mày, nghĩ về việc thi cử của mày, mày có biết mày đã là một phần trong cuộc đời tao rồi không. Nhưng như thế thì sao chứ, sao tao cứ phải dày vò mãi?
-...
-Cho đến khi hôm qua nói chuyện với mẹ tao, mày không hiểu tao nói về cái gì đâu, nhưng từng lời mẹ tao nói, tao nghe và rồi lại nghĩ đến mày, từng câu chữ. Nếu mày nghe được mẹ tao nói gì thì mày sẽ hiểu lời tao nói, nhưng vì mày không biết nên tao đành phải nói ra.
-...
-Tao nghĩ là tao thích mày rồi, à đâu, chắc chắn là tao thích mày rồi, có thể cái "thích" của từng người khác nhau nhưng đồi với tao thì mày là người quan trọng nhất rồi. Tao muốn chơi đá bóng với mày, tao muốn đi học cùng mày, may mắn hơn có lẽ là ngồi cùng với mày. Tao sẽ chơi bóng với mày, bất cứ khi nào mày muốn, tao chỉ cần như thế thôi, tao sẽ ở bên tát mày những lúc mày cần, tao nghĩ mày cũng chỉ cần như thế thôi.
-...
- Mày có nghe thấy tao nói gì không đấy?
Đương nhiên là nó nghe thấy rồi, bởi mặt nó đang như thế kia mà. Nó kinh ngạc đến độ tôi cũng phải kinh ngạc theo, ánh mát nó nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn hỏi điều gì đó.
-Tao nói thật đấy. - Tôi đang trả lời một câu hỏi tưởng tượng.
Nó vẫn chỉ nhìn tôi như vậy. Và rồi mặt nó như thể sắp khóc đến nơi. Tôi phải làm gì bây giờ.
-Vậy mày tự nhận mày là gay đúng không?
Cái... Nó hỏi cái gì vậy, nó đâu phải điều nên nói trong lúc này, đáng nhẽ ra nó phải nói thứ gì cảm động để đáp lại chứ. Cái thằng chết tiệt!
-Mày muốn tao trả lời đúng không, gì cũng được, tao nói cho mày biết, tao không gay, không gay một chút nào, tao là đàn ông thực sự. Nhưng tao yêu mày, được chưa, tao yêu mày.
Mình nói mất rồi. Cứ nghĩ nói xong là mặt đỏ tía tai, chỉ muốn tìm chỗ trốn. Nhưng điều đáng nói ở đây là tôi đã không đâm đầu vào tường, tôi nhìn thẳng vào mắt nó với một sự quả quyết không có gì phải bàn cãi.
Nó nghe xong thì bật cười, còn cười lớn nữa. Thật sự thì sao tôi có thể tỏ tình với con người này cơ chứ, không chừa cho người ta một con đường sống. Bỗng nó lao đến chỗ tôi ôm chầm lấy cổ tôi, bị bất ngờ, tôi lùi vài bước về phía sau. Gì thế này, sao tự dưng lại đỏ mặt cơ chứ.
- Cảm ơn mày
Mày nói cái gì vậy, tim tao sắp rụng rồi đây này, đừng nói mấy thứ kiểu như vậy nữa.
-Cảm ơn cái gì chứ? Là tao cảm ơn mày mới đúng. Không ngờ là có lúc tao muốn yêu ai đó đến mức này. Nói thật là tao khá hạnh phúc.
-Ừ, tao cũng thế.
Tôi ôm nó vào lòng, với tư cách là một người bạn thân đã quá yêu nó. Tôi yêu nó, mười hai năm qua có lẽ tôi cũng đã luôn yêu nó, chỉ tiếc không nhận ra sớm hơn. Nhưng biết sao được, hai đứa chậm hiểu yêu nhau thì mười hai năm vẫn là sớm chán, vả lại, tình cảm đối với một ai đó thật quá khó nhận ra, đối với tất cả mọi người.
Những gì tôi đang làm là học hết mình , chơi hết mình, và yêu hết mình, nhìn tôi là biết, tôi yêu thằng bạn thân của tôi, còn gì đáng nói nữa. Người khác có nhiều con đường để đi, đôi khi cách nơi họ đứng cả một quãng dài nhưng họ luôn cố gắng. Nhưng đối với một đứa suy nghĩ nông cạn như tôi thì tôi chọn con đường ngay bên cạnh thôi, nhưng muốn vậy cũng quả tốn nhiều công sức. Tôi không khuyết khích mọi người yêu đứa bạn thân của mình nhưng đôi khi mọi người đã bỏ qua những gì ta đi qua, chính là nơi dẫn ta đến con đường ngay bên cạnh. Nhưng muốn biết liệu mình có thuộc về con đương ấy hay không thì những người từng trải như tôi cũng không thể nói được, có lẽ mọi người nên đến gặp mẹ tôi.
Ừm, đây là lần đầu tiên mình viết truyện như thế này, cảm thấy hơi hồi hộp, mọi người đọc thì góp ý giúp mình nhé! Mình cảm ơn nhiều, mong mọi người giúp đỡ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip