Tôi với nó là bạn thân
-Ê, dậy đi,đầu mày nặng quá đấy!
-Cho tao dựa một lúc nữa thôi!- Nó cựa nhẹ.
-Mày cút ngay cho tao!
Tôi đứng bật dậy, để cho nó ngã sang một bên.
- Mày làm gì vậy, ít nhất cũng đứng dậy nhẹ nhàng thôi chứ
-Mày là con trai mà giở cái mặt đấy ra à, muốn ăn thêm cái tát nữa không? Tao đã nhịn mày cả nửa tiếng rồi đấy
- Tao xin lỗi!
Cái... Thật tình, không thể hiểu nó nghĩ gì nữa.
À đúng rồi-Ê Lâm, mày chuẩn bị thi bóng đá thành phố đúng không?
-...Ờ
Trả lời xong nó im lặng, tôi cũng không có gì để nói. Hai đưa ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào tường. Phòng tôi cũng không lớn lắm, chỉ có một cái giường, bàn học, tủ quần áo và tủ sách cùng bốn bức tường như bao căn phòng khác. Ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ mở tung, không gay gắt mà nhẹ nhàng, nhẹ đến mức cảm tưởng mọi thứ chìm trong thứ ánh sáng ấy đều đang lơ lửng. Tôi chẳng bao giờ bật đèn vào buổi sáng cả, tôi yêu ánh nắng mùa thu như thế này, thích hợp để ngồi cùng thằng bạn thân và để ngày trôi qua.
-Mày à!- Nó bỗng lên tiếng- Tao không biết phải nói thế nào nữa.
-Mày nói cái gì vậy?
Nó thở dài rồi nhìn lên trần nhà
- Cái tương lai của tao, tao cũng không biết nữa, ước mơ ấy. Cho đến tiểu học, những gì tao biết và nghĩ đến là bóng đá, kiểu nhìn đi đâu cũng thấy bóng đá.- Nó bất giác mỉm cười.- nhưng đến khi tao thi đỗ vào ngôi trường ấy, thì tao và bố mẹ tao có cái nhìn khác, về bóng đá cũng như việc học của tao. Lúc ấy tao sướng phát điên , từ đó tao học hành cẩn thận, đừng bảo tao kiêu nhưng thật sự là xuất sắc.
Nhưng tao yêu bóng đá mày ạ, dù có học bù đầu nhưng tao vẫn phải chơi bóng. Cứ thế, học hành, bóng đá, tao vào được trường này, cùng với mày.
Lại một khoảng im lặng, tôi biết nó đang nói gì, nhưng lắng nghe là những gì tôi có thể làm, mỗi lần nó nói với tôi thì vấn đề này cảm tưởng như càng đè nặng nó, từng lời nó nói dài hơn và in đậm hơn.Tất cả cũng chỉ là theo thời gian thôi, cũng như chúng tôi, năm nay là cuối cấp rồi. Ở bên nhau mười hai năm, hai con người này thật sự không biết nên làm gì. Tao với mày cũng bế tắc như nhau thôi.
Tao yêu bóng đá nhưng việc học hành cũng quan trọng với tao, chẳng nhẽ tao lại bỏ phí tám năm học để đi theo cái nghiệp mà không biết mai sau sẽ như thế nào.
Tôi nghe rõ từng lời nó nói, tôi hiểu nó muốn nói về cái gì, tôi hiểu nó muốn tôi hiểu, nhưng liệu tôi có thật sự hiểu được điều mà nó đang đối mặt không, thật sự thì mười hai năm chắc chắn không thể cho tôi cái đó. Tôi chỉ mong nó đừng hỏi tôi câu mà tôi không muốn, hay nói đúng hơn là không biết trả lời.
-Tao phải làm gì bây giờ?
-...
Tao đã nói lầ đừng hỏi tao câu đấy mà, tao không biết nói gì đâu, mày định chờ tao cả ngày à, đến lúc ấy cũng không có câu trả lời đâu.
- Thật sự thì tao không biết. Tao nghĩ hướng đi đúng nhất là do mày chọn chứ không phải tao hay bố mẹ mày nên mày nên hỏi câu đấy với chính mày ấy.
Nó nhìn tôi một hồi, mái tóc dài hơi đung đưa do quạt, để lộ khôn mặt đẹp đẽ cùng đôi mắt ngạc nhiên có phần thán phục. Cái gì đây??
- Mày trích ở trong phim à?
-...
Cái... Tôi ấn đầu nó xuống.
- Thằng chó, mày dám nói thế, tao đã thật lòng với mày mà mày dám coi thường. Mày xem lại mày đi, nói một tràng chẳng ra đâu vào đâu rồi bắt người khác nghe như thằng say ấy.
Nó vừa cười vừa xin lỗi tôi. Thật tình.
Tôi với nó làm bạn từ hồi tiểu học, chứ thật ra đã quen nhau từ hồi mẫu giáo. Nhà hai đứa ngay gần nhau, chính xác hơn là năm mươi bước chân( tôi và nó đã đếm). Ký ức thì cũng không nhiều nhưng có lẽ đó là kết quả của việc chúng tôi ở bên nhau quá lâu, đến mức không thể nhớ hết. Thậm chí chúng tôi đã đi bên nhau như thế nào cũng không nhớ nữa, chắc cũng chỉ như thế này thôi, ngồi cạnh nhau để ngày trôi đi.
- Con thưa cô, cho con vào lớp.
-A, con là Lâm phải không? Vào lớp đi, vậy là lớp 1P hôm nay đông đủ cả rồi. con ngồi cạnh bạn kia nhé, con tên gì ấy nhỉ?
- Con tên Vũ ạ.
-Ừ, đúng rồi, Lâm ngồi cạnh Vũ nhé.
Nó ngồi vào vị trí bên cạnh tôi, chúng tôi không chào hỏi, thậm chí không nhìn vào mắt nhau, buổi học đầu tiên trôi qua như vậy.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về nó là có một mái tóc đẹp, ngồi ngay cạnh nó không để ý mới gọi là lạ.
Tóc nó mềm và mượt dù tôi chưa chạm vào bao giờ.
Giờ thể dục đầu tiên, những gì chúng tôi làm là đứng trong hàng, khởi động theo thầy giáo và chơi tự do. Nói là chơi tự do nhưng chúng tôi chỉ có mấy quả bóng đá, và ngay lúc đó tôi nhìn thấy một con người đẹp vô cùng, như một thiên thần trong tâm trí của một đứa trẻ 6 tuổi. Lâm chơi đá bóng một mình ở góc sân, và tôi cũng là cái đứa ngồi một góc chả làm gì, tôi ngắm nó chơi. Tôi nghĩ mãi, làm sao một đứa trẻ có thân hình nhỏ con mà có thể chơi cùng bóng như vậy, từng cử động của nó nhẹ nhàng và uyển chuyển như một hiện tượng tự nhiên. Không thể nói được tôi nhìn nó với ánh mắt ra sao nhưng tôi chỉ nhớ lúc đó tôi hâm mộ nó vô cùng cộng thêm một chút khó tin, tôi nghĩ mặt tôi lúc đó rất khó coi. Thế rồi nó ngừng lại, và tôi cũng thôi không nhìn vào quả bóng cũng như chân nó nữa, chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Mái tóc nó đung đưa nhẹ trong ánh nắng dịu nhẹ của đầu thu, mang lại cho tôi cảm giác nhẹ bẫng, tôi vội cúi mặt xuống đất, định chạy về lớp nhưng thấy nó đi đến, tôi chỉ trôn chân tại chỗ.
- Cậu nhìn gì vậy?
Bị hỏi bất ngờ quá, tôi không biết phải trả lời thế nào- Ờ... tớ chỉ...ờm...cậu chơi đá bóng rất giỏi nên tớ chỉ muốn nhìn...ờ...
- Bọn mình làm bạn đi! Tên cậu là gì?
Hả! nó muốn mình làm bạn? Mà từ từ đã, nó không biết tên mình?
-Tớ ngồi ngay cạnh cậu mà, sao cậu lại không nhớ tên tớ, tớ nhớ tên cậu là Lâm.
-Xin lỗi!
- Hầy, tên tớ là Vũ, nhớ chưa?
-Ừm, Vũ..
-Ê, Vũ, chờ tao với!
Nó chạy đến chỗ tôi, thở không ra hơi.
-Sao đi nhanh vậy, tao đã gọi mày rồi cơ mà.
- Thế à, tao xin lỗi, tao đang nghĩ một tẹo
- Gì vậy? Có phải mai kiểm tra không, đừng lo, tao sẽ giúp mày.
-Mày rảnh à? Tao chả quan tâm.
Nó cười, giữa chúng tôi giờ là bình yên khó tả khác hẳn với ngày hôm trước. Tôi lặng lẽ bước đi, nó cũng đi bên cạnh. Quả thật mùa thu là mùa yêu thích của tôi, cứ nói tôi mang tâm hồn mơ mộng đi, đây không quan tâm. Chỉ là nó mang lại cho con người ta cảm giác lâng lâng khó tả, trọng lượng trở nên khiêm nhường hơn, khiến cho ta khó mà suy nghĩ được sâu sa. Mà những lúc đi bộ thế này thì đầu óc tôi chả thiết nghĩ gì nữa, trôi thì cứ trôi đi, trôi đi đâu cũng được.
-Vũ này, mày có thấy thế này hơi bình yên quá không, tao không hiểu nổi tại sao tao lại có cảm giác này nữa, lạ thật đấy.
- Mày muốn nói gì thì nói, tao chỉ muốn thế này thôi.
-Mày lạ thật đấy.
- Mày nghĩ mày có tư cách gì mà nói tao thế. Nhìn lại mình đ... bỏ tao ra, thằng chó
- Trời ơi không ngờ Vũ nhà ta lại đáng yêu như thế.
- Mày bỏ tao ra ngay. Tao sẽ giết mày.
Tôi còn đang vùng vẫy trong vô vọng, chống lại một đứa chơi bóng đá có thể lực đáng khâm phục thì nó đột nhiên hôn lên đỉnh đầu tôi- Tao yêu mày.
Nghe như lời tỏ tình vậy, nhưng tất cả những gì tôi nghe được là tiếng tim mình đập, mình tức giận đến mức này ư? Tôi vùng ra, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
-Mày điên rồi Lâm ạ, tao sẽ không bao giờ yêu một thằng như mày đâu, mày nghe rõ chưa?
Nó mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười hiền, còn ánh mắt thì khó tả, trong đó như hỗn loạn, tôi cũng không hiểu tại sao mình có thể nhìn ra như vậy, có lẽ là cảm giác.
-Tao biết rồi.
Phải rồi, nó sẽ trả lời như vậy, đó là những gì tôi muốn nghe, nhưng trong tôi lại là một sự trĩu nặng, đè lên ruột gan và cái đầu đang nguội dần. Nó như một cơn chóng mặt kinh khủng xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi.
-À, về nhà tao đi, tao mới mua một trò điển tử mới.
-À ừ, cũng được, đằng nào tao cũng rảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip