26
ẻ nhá :yaho: :yaho:
Chương 26
Ta cho tới bây giờ đều cảm thấy Hạ Triệu Bách là một kẻ xấu vừa hung dữ vừa
độc ác, là tên hỗn đản tội ác ngập trời. Mặc dù trong lòng, bản thân hiểu rằng
năm đó do tài không bằng người nên thua thực thảm, nhưng đối với hắn, ta vẫn
mãi nguyện ý tin tưởng là ….Hạ Triệu Bách … hết thảy mọi thứ đều do ngươi
khởi xướng… chính ngươi là tên đầu sỏ hại ta táng gia bại sản.
Năm ấy, hắn cùng với Lâm Tuấn Thanh nội ứng ngoại hợp, cấu kết với nhau làm
bao nhiêu việc xấu. Hạ Triệu Bách không chỉ có hủy đi Lâm thị tám mươi năm cơ
nghiệp mà còn đoạt đi người yêu mà ta vẫn chờ đợi.
Cho nên ta hận hắn nhưng cũng sợ hắn.
Tuy thế, vào ngày hôm nay, nam nhân này lại gầm nhẹ nói cho ta biết, nguyên
lai một loạt sự tình diễn ra sau lưng khiến ta không thể chịu nổi kia lại có một
cách giải thích khác, ta nghĩ đến cái kẻ đáng bị mình hận kia, hóa ra đã có khả
năng trên lưng không cần phải đeo cái danh giả vờ vô tội đó. Trong lòng ta chợt
cảm thấy khiếp sợ vạn phần, vào khoảnh khắc lúc ấy, bản thân cảm thấy hình
như rất nhiều nhận định trước đây đều bị đảo điên hoàn toàn, rất nhiều chân
tướng mà ta luôn tin tưởng trong nháy mắt có nguy cơ sụp đổ. Ta mở to hai
mắt nhìn Hạ Triệu Bách, bản thân trừ bỏ trống rỗng cũng chỉ còn một mảng mờ
mịt vô thố.
Ta nghĩ bản thân không nên tin vào những lời phiến diện này, ta bảo chính mình
cần đề phòng kẻ này quỷ kế đa đoan, nam nhân ấy đã nói dối hết lần này đến lần
khác vì vậy nên đừng tin đôi câu vài lời này. Nhưng… Nhìn người nam nhân này
che mặt đầy bi thương, thân hình cao lớn ấy chợt trở nên cô đơn đến vô
cùng…. Nhìn đến nam nhân cường thế uy nghiêm này, ngữ điệu thân hình đều
lộ ra nỗi đau thương sâu nặng, bất lực thống hận như thế, ta lại rơi vào một
mảng mờ mịt, đáy lòng dường như cảm nhận thấy một tia chua xót.
Cái loại cảm giác chua xót này có lẽ phải gọi là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
(ta cũng hổng rõ lắm trg qt nó ghi thía T T)
Dứt bỏ những oán hận không muốn đề cập đến, ta vào khoảnh khắc đó giống như
nhìn thấy một cái Lâm Thế Đông khác, cũng từng trốn ở trong xe hơi, thân thể
cô độc lui vào trong một góc và cũng không tiếng động khóc rống lên như thế.
Rốt cuộc đã gặp phải cái dạng chuyện gì mà có thể khiến một người nam nhân
quyền cao chức trọng biểu lộ một cảm xúc chân thành như thế? Ngày đó, ta là
bởi vì không cách nào cứu vãn được nên đành trơ mắt nhìn tâm huyết của gia
tộc bị hủy hoại trong chốc lát. Hôm nay, Hạ Triệu bách là bởi vì nhớ lại một
người nam nhân đã chết. Ta vốn nghĩ rằng cái người nam nhân đó dù có sống
được thì cũng uất ức đến chết vì bản thân chẳng có chút giá trị nào, thật
không ngờ rằng khi hắn đi rồi không chỉ có thân nhân nhớ thương hắn mà còn có
cả địch nhân cũng nhớ thương hắn.
Bỗng ngay lúc ấy, Hạ Triệu Bách ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đã không còn
vương nước mắt chỉ còn thấy hốc mắt đỏ bừng, bộ dáng này tuy trông có hơi
đáng sợ nhưng nhiều hơn trong ấy là sự ảm đạm cùng đau đớn. Ta thở dài một
tiếng, rốt cuộc vẫn quay mặt đi chỗ khác, thật là không biết nên làm gì bây
giờ? Chẳng lẽ quay sang thể hiện sự thích thú ra mặt rồi bắt đầu phỉ nhổ đáng
kiếp nhà hắn? Hay là mắng hắn ti bỉ, ích kỷ xứng đáng nhận loại trừng phạt này?
Không, ta nói không ra được, trong giây phút này, ta có thể xác định được bản
thân đối với Hạ Triệu Bách không oán vô hận, chính mình cũng chẳng phải đang
giữ khổ đại cừu thâm gì, những việc kia ta làm không được, ở trên lưng vốn đã
đeo biết bao thống khổ giờ mà lại thêm cái kiểu trọng tài đạo đức vô dụng này
nữa thật kham không nổi.
Ta cũng chẳng kịp nghĩ nhiều gì thêm, đột nhiên cả người đã bị hắn mạnh mẽ ôm
vào trong lòng, hắn ôm giống như cảm thấy trong khoảnh khắc ấy ta sẽ biến
mất không còn một bóng dáng. Ta nghĩ muốn giãy ra lại nghe hắn thấp giọng
nói: “Để cho ta ôm một lúc, tiểu Dật, chỉ một lúc thôi”.
Ta chưa kịp có cái hành động gì để đáp lại, thì Hạ Triệu Bách đã dồn hết mọi khí
lực ôm trọn lấy ta, bao trùm ta, điều này làm ta không khỏi choáng váng hoa
mắt. Nằm trọn vẹn trong vòng tay hắn, dựa sát vào khuôn ngực hắn, lúc này
đây ta ngay cả một cử động nhỏ e rằng cũng khó có thể thực hiện nổi, bản thân
đành mặc hắn vuốt nhẹ lưng mình, hơi thở cực nóng kia từng ngụm từng ngụm
phả nhẹ vào phía sau tai ta. Bản thân đang có chút như nhũn ra, bỗng nhiên hắn
lại nâng hai má ta lên rồi ngay sau đó, bờ môi của hắn cứ thế áp chế lên ta,
mang theo chờ mong cùng điều tra, mang theo cơn khát cùng khó nhịn, giống
như đang tìm kiếm một nguồn nước để cứu sống mình, trằn trọc cùng triền
miên không ngừng. Hắn hôn quá nóng bỏng, quá cuồng bạo, làm cho ta căn bản
cũng chẳng thể làm ra nổi cái loại phản ứng gì với hắn được, bản thân đành bị
động mặc cho hắn dây dưa đoạt lấy đôi môi của mình. Một cỗ tê dại dâng lên dọc
lưng, ta cơ hồ ngồi cũng không nổi, nhuyễn ra trong vòng tay hắn, đầu óc
thiếu dưỡng khí, ý thức mơ hồ, chậm rãi, dưới chân mềm nhũn cả ra. Thật
không ngờ lúc này hắn lại ôm ta, để ta nằm lên trên ghế. Ta cả kinh, hơi hơi
giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng: “ô ô”, hắn lại hờ hững, lấy một cái tư thế
khác thuận tiện hơn, từ phía trên xuống một lần nữa bao trùm lấy môi ta,
trong nụ hôn của hắn ta dường như cảm nhận được sự ẩn nhẫn, áp lực, thống
khổ cùng một loại dục vọng nói không nên lời.
Ngay vào cái lúc ta cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi nữa, Hạ Triệu bách
rốt cuộc cũng buông ta ra. Ta há mồm thật to thở phì phò vài ngụm, lăng lăng
nhìn hắn. Ta đây vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần từ màn hôn như đòi mạng kia.
Hắn mỉm cười, ghé nửa người vào sát cạnh ta, nhìn ta ôn nhu như nước, bàn
tay tinh tế thay ta chỉnh lại mấy sợi tóc bay rối trước trán, sau đó cúi đầu, lại
lập tức hôn sâu thêm một cái.
Lần này, hắn ôn nhu hơn rất nhiều. Giống như đang tinh tế nhấm nháp một món
ngon, cẩn thận sục sạo nhẹ trong miệng ta, đầu lưỡi của hắn linh hoạt xâm nhập
ở trong đó, đem đầu lưỡi của ta quyến rũ đứng lên, nụ hôn ấy như mang theo
hương vị của gió khiến ta chỉ có thể vô lực mà thừa nhận. Quả thật kiếp trước
kiếp này ta chưa bao giờ thử cùng ai hôn môi như thế. Hắn hôn như không chỉ để
hôn mà nó còn như bao gồm cả biểu đạt, bao gồm cả không mong cự tuyệt, nó
như một lời cầu xin. Những mâu thuẫn trong lòng, kỳ quái là lại tổng hợp lại
trong một nụ hôn, càng kỳ quái hơn là nó làm cho nội tâm ta từng đợt run rẩy
bất an.
Ta chợt tỉnh táo lại, dùng hết khí lực đẩy hắn ra, theo sát đó là không chút suy
nghĩ mà tát một cái vào mặt hắn.
Trong xe vang lên một tiếng “chát”, ta khí lực không đủ chỉ làm cho mặt Hạ
Triệu Bách hơi bị nghiêng đi. Ngay lập tức hắn quay đầu lại vẻ mặt kinh ngạc
nhìn ta, rồi nhanh chóng trong đôi mắt kia lộ ra một tia ảm đạm. Ta thở hồng
hộc trừng mắt nhìn hắn. Hạ Triệu Bách cười khổ một chút, giơ lên hai tay rồi lui
về phía sau một tẹo, nói: “Đừng sợ, tiểu Dật, ta sẽ không hôn cậu nữa, ta cam
đoan”.
“Cam đoan của ngươi giống như chi phiếu quá hạn vậy, còn hữu dụng sao?
Hử?” ,ta nổi giận nói, lúc nãy bản thân còn có chút mềm lòng, nay nhìn lại
người này quả là bản tính sài lang. Ta liếm liếm đôi môi vừa bị hắn hôn đến nóng
bỏng, chắc chắn giờ phút này nó đã sưng đỏ lên rồi. Lòng ta không khỏi xấu hổ,
nan kham, thương như thế này thì đi ra ngoài biết giải thích kiểu gì đây? Ta
quát: “Vương bát đản, ngươi đem ta ra làm cái gì thế hả? Chi ít tiền ra là ngươi
nghĩ muốn làm gì thì làm hả? Hạ Triệu Bách, ngươi là đồ khốn, ta cũng chưa tới
mức rớt giá đến hạng đó đâu”.
Hạ Triệu Bách lắc đầu mỉm cười đáp: “Tin ta đi, ta không có ý định đem cậu ra
làm thành cái gì. Ta là thiệt tình muốn giúp cậu thôi”.
“Ngươi tưởng ngươi giúp thì ta sẽ nhận sao?” ,ta mắng “Hiện tại là có người
ép ngươi hay cầu ngươi làm việc này hả? Ngươi chẳng lẽ nhất sương tình
nguyện làm cái kẻ giả nhân giả nghĩa này sao? Nói cho ngươi biết một điều là
đừng có trông cậy vào việc ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt vì một điểm tiểu
ân huệ này. Dừng xe!” ta quát lớn: “Dừng xe”.
“Tiểu Dật, đừng nóng giận” Hạ Triệu Bách nhẫn nại nói: “Ta làm vậy với cậu chỉ
vì ta thích cậu mà thôi. Đừng náo loạn mà, cho ta đưa cậu về nhà đi, được
không?”.
“Thích?” ,ta cười lạnh, nói: “Hạ tiên sinh, ngươi thích ai cùng ta có quan hệ gì
cơ chứ? Ngươi bất quá cũng chỉ là một phàm nhân, cho dù trên người ngươi có
lắm chi phiếu hơn kẻ khác thì cái thích của ngươi cũng chẳng quí giá hơn so với
người khác đâu! Dừng xe!”.
Hạ Triệu Bách thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tốt thôi, tiểu Dật, điều cậu muốn
nói cũng đã nói ra rồi. Để cho ta đưa cậu về đi, được không?”.
Ta không hề để ý đến hắn. Hắn nhìn ta nở một nụ cười ôn nhu đầy thê lương:
“Tiểu Dật, chẳng lẽ cậu ghét ta đụng vào cậu đến thế sao?’.
“Hạ tiên sinh” ta ngồi thẳng lại : “Không ai sẽ thích người khác đối đãi với mình
như thế đâu”.
“Ta rốt cuộc vẫn là nóng vội” hắn nở nụ cười, nhìn ta thật sâu, nói: “Đêm nay,
cứ đem những điều muốn nói mà nói ra hết đi, ta thực thích cậu, tiểu Dật”.
Ta trong ngực phập phồng, tức giận không rõ: “Có ý gì hả?”.
“Không có ý gì nhiều” hắn tươi cười càng đậm, dần hồi phục lại bộ dạng gian
thương: “Chỉ là muốn cậu từ nay về sau thành thói quen với sự xuất hiện của ta
thôi. Yên tâm ta hiện giờ đã học xong cách tôn trọng” hắn hít một hơi thật sâu
rồi nói tiếp: “Cho nên, ta sẽ không bức cậu, cũng sẽ không lấy việc gì ra để ép
cậu. Mọi việc chỉ là để tốt cho cậu, quả thật chỉ là để tốt cho cậu thôi”.
“Để tốt cho ta? Tốt cho ta để đi đâu cũng phải báo cho ngươi, tốt cho ta để một
chút tự do thân thể cũng đều không có sao?” ta cười lạnh.
“Cậu muốn cái gì cũng được, chỉ riêng có việc ấy là ta không thể đồng ý” hắn
kiên quyết nói “Ta không thể liều lĩnh đến mức phiêu lưu như vậy”.
“Đừng trách ta không nhắc nhở tiên sinh” ta cả giận nói: “Ngài giống như chưa
bao giờ và cũng không bao giờ có đủ tư cách để quản lý ta như thế”.
“Ta đã mất đi thứ tối trân quý với mình” hắn nhìn ta gằn từng tiếng nói:
“Nhưng ta hiện tại đã lại một lần nữa tìm về được”.
Lòng ta chấn động, vội thay đổi tầm mắt, chuyển hướng đề tài: “Tóm lại ta
không thể đồng ý với việc ngươi cứ tự mình quyết định như thế”, ta nhìn thấy
xe đã muốn đến cạnh nhà ta, định mở cửa xe, lại phát hiện ra chốt xe vẫn chưa
bật, căn bản mở không có ra. Ta quay đầu trách mắng: “Mở cửa, Hạ Triệu Bách.
Như thế này thật buồn cười đấy”.
“Ta chỉ muốn nói thêm với cậu một hai lời thôi” Hạ Triệu Bách nhìn ta, hơi hơi
chớp mắt, nói: “Giản Dật, ta có thể chờ cậu, có thể đối với cậu tốt, có thể tôn
trọng cậu, giúp cậu cải thiện cuộc sống, ta có thể đáp ứng sẽ không sử dụng
sức mạnh với cậu, sẽ không hiếp bức, sẽ không lợi dụng, cưỡng bức, nhưng hết
thảy phải đổi lại bằng một điều kiện tiên quyết”.
Hắn cực uy nghiêm nói: “Điều kiện tiên quyết này chính là cậu cũng phải giống
như thế tôn trọng ta, cuối cùng, cậu có thể lựa chọn xem có theo ta cùng một
chỗ hay không. Điều kiện tiên quyết đó có thành lập thì ta mới làm theo những
điều mình đã nói. Cậu hiểu chứ?”.
Ta thẳng lưng, lạnh lùng nhìn lại hắn, nói: “Đây là cái mà ngươi gọi là tôn trọng
sao?”.
“Nếu cậu cho ta cơ hội, cậu sẽ phát hiện ra rằng nội hàm trong nó phong phú
rất là nhiều thứ đấy” Hạ Triệu Bách mỉm cười, lại giữ chặt lấy tay ta, không để
ý đến sự phản kháng của ta, trịnh trọng gữ chặt nó trong hai bàn tay của
mình.
Ta giận dữ cười lại, hỏi: “Ngươi có biết nếu Lâm Thế Đông không chết thì sẽ làm
việc gì không?”.
Nụ cười của Hạ Triệu Bách trở nên cứng đờ, nhưng ngay sau đó hắn nhanh
chóng khôi phục, cười càng sâu đáp: “Ta cũng chẳng muốn lãng phí thời gian,
mấy cái việc này không có khả năng phỏng đoán. Nếu cậu nguyện ý nói ta cũng
đành lắng nghe vậy”.
“Chẳng sợ ngươi có thật sự như lời mình nói, vì Lâm thị mà lưu lại đường lui,
làm cho Lâm Thế Đông kéo dài hơi tàn hay không. Hắn vẫn là sẽ hận ngươi. Bởi
những thứ ngươi đưa cho hắn, hắn căn bản là khinh thường. Trong lòng hắn vẫn
là xem thường ngươi” ta hung hăng nói, cả đời mình dường như đây là câu ác
độc nhất mà bản thân từng nói ra.
Hạ Triệu Bách ha ha cười nhẹ, nhưng trong mắt hắn lại hoàn toàn không chút ý
cười: “Đúng, cho nên ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Những chuyện ấy
làm một lần là đủ rồi, Hạ Triệu Bách ta việc gì phải tiến hành một cuộc làm ăn lỗ
vốn” hắn nhìn chằm chằm ta nhẹ giọng nói: “Yên tâm đối với cậu ta sẽ làm thực
gọn gàng dứt khoát”. (hé hé anh định làm dứt khoát thế nào đây????)
Ta giận dữ, cố sức giằng tay của hắn ra. Bỗng phát hiện ra trong lòng bàn tay
ấy từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc chìa khóa màu vàng tinh xảo.
Hạ Triệu Bách mỉm cười nói: “Đây là lễ vật dành cho cậu. Mấy ngày nữa ta sẽ
dẫn cậu đi mở cánh cửa này”.
“Thật có lỗi, trừ cửa lớn nhà ta ra , ta nghĩ bản thân mình không muốn cùng bất
cứ cái cửa nào khác có quan hệ” ta lạnh lùng buông xuống câu nói này, định ném
cái chìa khóa đi nhưng thật không ngờ, hắn, Hạ Triệu Bách lại cười lạnh lùng
thản nhiên nói: “Nếu cậu muốn ném nó đi thì ta sẽ không mở cái cửa xe này
đâu”.
Ta thu hồi lại bàn tay đang cầm chiếc chìa khóa, rốt cuộc nói: “Mở cửa”.
“Tiểu Dật”,Hạ Triệu Bách tiếc nuối nhìn ta “Vì cái gì mà chúng ta cứ nhất thiết
phải biến thành như vậy? Ta nguyên bản chỉ muốn cùng cậu vui vẻ, nhẹ nhàng
nói chuyện mà thôi”.
“Đó là bởi vì chúng ta căn bản ngay từ đầu chẳng có điểm chung nào để mà nói
chuyện” ta nghe thấy cửa xe cạch lên một tiếng, khóa đã mở, bản thân liền lập
tức mở cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Dật…” Hạ Triệu Bách tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ta cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi. Người nam nhân ở đằng sau kia
khiến tâm ta phiền loạn, dường như mỗi lần gặp hắn, ta không thề nào giữ nổi
bình tĩnh để nói chuyện tới phút cuối cùng. Bản thân lặng lẽ quay đầu, vẫn thấy
xe của hắn lẳng lặng đỗ ở đó. Qua lớp cửa kia, ta dường như vẫn có thể cảm giác
được Hạ Triệu Bách đang chằm chằm nhìn mình. Lòng ta không khỏi rùng mình,
cước bộ trở nên vội vã hơn, một lúc sau, rốt cuộc cũng đem hình ảnh chiếc xe
ấy đặt sang một bên. Đi tới dưới lầu nhà mình, ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm,
đang muốn tiến tới mở cửa thì lại nghe đằng sau vang lên tiếng một người gọi
mình: “Giản Dật”.
Ta ngẩng đầu lên đã thấy dưới ánh đèn là một người nam nhân cao lớn anh tuấn,
mặc trên người một bộ quần áo thường phục, bên tay xách một chiếc túi
plastic, đây dĩ nhiên là người mà ta mấy ngày không thấy, Trần Thành
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip