31

ương 31 – phần 1:

Ta chui vào giữa đống chăn đệm ấm áp. Nhanh chóng ngủ mơ mơ màng màng, ta

cảm thấy bản thân giống như đang nằm ở trên những đám mây xốp mềm mại, cả

người giống như đang trôi lơ lửng trong không gian vô trọng lượng. Suốt cả

đêm, ta mơ những giấc mơ đứt đoạn như những mảnh ghép rời rạc không cụ

thể. Bản thân mỗi khi ngủ thường có thói quen để tay lên đầu.

Đêm nay không hiểu sao ta lại mơ thấy có một bàn tay xuyên qua tường, cầm

lấy tay ta, bàn tay này nhày nhày dính dính giống như bùn đất, tựa hồ như có cái

gì đó xuyên qua những năm tháng dài dằng dặc kia, đem ta của hiện tại kéo về

với quá khứ. Ta đau khổ giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được. Chính giữa

cái lúc tuyệt vọng ấy thì dường như ở hiện thực có người đưa tay tới, nhẹ

nhàng nắm lấy bàn tay ta, chỉnh lại chiếc chăn, đưa ta về lại với sự chở che của

ấm áp . Bàn tay này không chỉ mang theo hơi ấm mà còn trong phút chốc phá tan

nỗi sợ hãi vừa nãy bao trùm lấy ta.Như bắt được chí bảo, ta không chịu buông

tha, nắm chặt lấy bàn tay kia. Trong lòng, ta sợ hãi, bản thân bằng mọi cách cố

bám víu lấy hơi ấm đó… nếu bàn tay ấy rời xa, sự lãnh lẽo bức người kia sẽ quay

trở lại, những ác mộng khiến ta chán ghét kia sẽ lại lần nữa tấn công.

Bởi vì trước đó ngủ không yên giấc, nên đến sau nửa đêm, ta mới thực sự đi vào

giấc ngủ. Đến lúc tỉnh lại, bản thân mơ hồ không rõ giờ đã là mấy giờ. Ta nhẹ

nhàng xoay người, đột nhiên phát hiện ra tay mình đang nắm chặt thứ gì đó. Ta

mắt nhắm mắt mở sờ sờ, ừm … ấm áp rắn chắc, hình như có một người khá to

cao đang nằm cạnh mình… mà cái thứ bản thân ta nắm chặt chính là bàn tay của

người đó

Ừm…

Ừ…

A…

Ta hoảng sợ, lập tức buông bàn tay kia ra đồng thời mở mắt, ngồi dậy. Định

hình lại, ta thấy một người đang nằm bên cạnh mình, thân hình cường tráng,

khuôn mặt kiên nghị, mái tóc muối tiêu , hai mắt sáng ngời nhìn ta (Sao lại

sáng nhể).

(Khổ anh – nếu ai thắc mắc tại sao lại tóc muối tiêu thì đọc lại phiên ngoại nha)

Dĩ nhiên đấy là Hạ Triệu Bách.

Vừa mới sáng ra đã nhìn thấy người nọ, thật sự là khiến bản thân không thể có

tâm tình tốt được. Ta hơi sững sờ, lập tức tức giận, cố nén cảm xúc, cắn răng

hỏi: “ Hạ tiên sinh, mới sáng sớm đã xuất hiện. Chẳng lẽ đây là cách tiếp khách

của ngươi?”.

Hạ Triệu Bách lơ đễnh, ngồi dậy, thư thái nói: “ Cuối cùng cậu cũng tỉnh a. Tiểu

Dật à, thì ra để giữ được cái tư thế như thế này mà ngủ thật sự rất khó đó.”

Ta gằn từng tiếng hỏi: “ Ngươi đừng nói với ta rằng suốt đêm qua ngươi đều

ngủ ở đây.”

“ Tất cả chỗ này đều là của tôi, tôi sao lại không thể ngủ tại đây?” hắn duỗi

người, chuyển động cánh tay, mỉm cười nói.

Ta lạnh mặt, định xốc chăn lên xuống giường, nhưng ngay lập tức đã bị hắn giữ

chặt.

“ Hạ tiên sinh,” ta ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “ Thật ngại, ta không

quen nói chuyện cùng người khác trước khi rửa mặt, xin buông tay.”

Hạ Triệu Bách mỉm cười nói: “ Tôi chỉ muốn nói câu ‘ buổi sáng tốt lành’ thôi.”

Câu nói quan tâm bình thường này nói ra từ miệng Hạ Triệu Bách, tựa hồ mang

theo cả ý gì đó bất bình thường. Ta liếc mắt nhìn, khuôn mặt luôn luôn ngang

ngược uy nghiêm của hắn dường như mang theo một tia gì đó – một cảm xúc mà

ta không thể hiểu nổi, ta quay đầu nhìn kỹ, nhưng một người như mình liệu có

thể đọc được điều gì trên khuôn mặt ấy sao? Hạ Triệu Bách thấy ta nhìn, khóe

miệng khẽ nhếch lên, hỏi: “ Sao vậy? Cậu không phải cũng nên ân cần đáp lại lời

chào thân thiện kia sao?”

“ Ta không muốn nói chuyện với một người đột nhiên kì quái xuất hiện trên

giường ta” ta liếc nhìn hắn một cái, xốc chăn xuống giường. Vừa đi được một

bước bản thân đã chợt cảm thấy hoa mắt, đây là bệnh trạng phổ biến vào các

buổi sáng của cái thân thể này. Ta khép hờ mắt, lẳng lặng chờ cơn choáng đi

qua. Chợt cảm thấy trên người ấm áp, mở mắt ra thì thấy một chiếc áo đã được

khoác lên trên người mình. Hạ Triệu Bách cúi đầu, giúp ta mặc áo, ôn tồn nói: “

Sáng sớm lạnh. Ai, đừng đi chân không.” Hắn ngồi xổm xuống, không do dự nhấc

chân của ta lên, giúp ta đi dép, rồi ngẩng đầu cười hỏi: “ Bữa sáng cậu thường

thích ăn cái gì? Kiểu Tây hay Trung Quốc? A tôi đã quên, cậu hiện tại khẳng

định là chỉ ăn đồ Trung đi.”

Lần đầu tiên ta quan sát người đàn ông này từ phía trên, mặt mày tuấn tú,

thân thể cường tráng, thái độ ôn hoà, hơn nữa lại cố ăn nói khép nép. Bỗng

nhiên trong lúc đó, lòng ta lại xuất hiện một ý niệm kì quái, hắn rất cẩn thận.

Vấn đề là hắn cẩn thận cái gì? Lấy thân phận địa vị hiện tại của Hạ Triệu Bách

mà nói, hắn không cần phải cẩn thận như thế.

Trong thời gian qua, ta đối với Hạ Triệu Bách thường có chút không khống chế

được mình, bản thân luôn cho rằng phương diện này có thể do hậu quả khi trước

để lại. Nhưng nhiều lúc ta cảm thấy mình hiểu được mà đồng thời cũng không

hiểu được nguyên nhân của hành động đó.

Bất quá, hiện giờ ta rốt cuộc đã hiểu, ta vì cảm xúc không ổn định của mình mà

đã quên tự hỏi một vấn đề rất rõ rằng: thái độ Hạ Triệu Bách đối với ta rất kì

lạ. Thái độ như vậy thật khiến người ta không thể giải thích được tại sao một

doanh nhân giàu có như hắn lại thích một thiếu niên như mình. Ta hiểu loại

người như hắn. Những người đàn ông như này thường tiếp cận con mồi của

mình bằng những lời dụ dỗ bằng tiền tài địa vị, đôi khi có thể hạ mình bố thí vài

cử chỉ ôn nhu dịu dàng, đấy là tất cả các hành động mà kiểu người ấy thường

làm. Nhưng hiện tại, thái độ hắn đối với ta, cũng rất rõ ràng, không phải chỉ có

lấy lòng cùng sủng ái mà còn có cả sự cẩn thận chu đáo – điều vô luận thế nào

hắn cũng không thể che giấu nổi.

Ta liệu có thể đem những điều đó cẩn thận quy kết rằng hắn là đang sợ hãi

chăng?

Ta cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn lóe lên một tia khác thường, hiện rõ bên

trong đó có sự đau khổ, đè nén dục vọng cùng bi thương. Ngón cái của hắn dừng

lại ở chỗ mắt cá chân của ta, khẽ tinh tế vuốt ve, nhưng chỉ ở đó cũng không có

ý di chuyển. Ta hơi hơi chuyển động, hắn lập tức rút tay về, sợ dọa đến ta nên

đứng dậy tận lực ôn hòa hỏi: “ Đi rửa mặt, chuẩn bị cho tốt rồi hẵng xuống, cậu

hôm nay mặc đồ tôi chuẩn bị là được, tôi để ở kia.” Hắn bổ sung thêm một nụ

cười vào đấy: “ Tôi biết cậu không thích mặc luộm thuộm khi dùng cơm. Tôi

xuống chờ cậu, lát gặp lại.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại gần, nhanh chóng hôn một chút lên mặt ta, cọ cọ

vành tai ta, cười nói: “ Tôi biết rất nhiều chuyện của cậu, không cần thấy lạ.

Nhanh lên, xuống nhà.”

Sau đó hắn xoa xoa tóc, xoay người bước ra khỏi phòng.

Ta bình tĩnh nhìn theo hắn đi ra ngoài, quan sát bóng dáng hắn, chợt lúc ấy,

rất nhiều sự tình như một tia chớp chói lóa xé rách bầu trời soi rọi vạn vật, xâu

chuỗi lại tất cả, hết thảy dường như đều không tầm thường. Hạ Triệu Bách đối

với Giản Dật, từ ngày gặp mặt đến nay, tuy nói là có cưỡng ép, nhưng hắn chưa

bao giờ thực sự gây tổn thương nào đối với ta. Ngay từ đầu, những câu đe dọa

như sẽ vu cho ta tội ăn cắp, hay sẽ lấy công việc của mẹ ta đến uy hiếp, tất cả

chỉ dừng lại ở lời nói. Trừ bỏ hai lần cưỡng hôn ta, Hạ Triệu Bách, thậm chí còn

không có khẩn trương muốn lên giường hưởng thụ chiến lợi phẩm của hắn. Đêm

qua, hắn cũng chỉ nằm bên ta ngủ một đêm, không hề có biểu hiện háo sắc. Theo

những biểu hiện vừa rồi của hắn, có thể thấy hắn không phải là không có dục

vọng đối với ta … như vậy rốt cuộc cái gì đã ngăn hắn tiến thêm một bước để

hành động?

Bỏ qua cái thói quen dùng mệnh lệnh y hệt mấy tên anh chị, những gì Hạ Triệu

Bách làm cho ta đến giờ, có thể dùng từ ôn nhu để hình dung. Vấn đề ở chỗ, với

phong cách của Hạ Triệu Bách, từ bao giờ hắn lại trở nên nhẫn nại như vậy? Hắn

rốt cuộc có mục đích gì mà đối với ta khách khí như thế? Cẩn thận giống như

đang nâng niu một chiếc bình thủy tinh?

Vào giây phút ấy, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác rất vớ vẩn, cảm giác rằng

hình như Hạ Triệu Bách rất rõ điểm mấu chốt của ta nằm ở đâu, hắn biết ta yếu

đuối, không quả quyết, nhưng cũng biết ta cố chấp kiên trì, hắn biết khi nào có

thể chạm, khi nào không thể chạm vào ta, vì thế hắn cẩn thận né tránh, duy trì

bầu không khí hòa bình kia với ta đến tận giờ.

—————

#56

Tham gia ngày:

Bài gửi:

Thanks:

Thanked 85 Times in 56 Posts

Nov 20

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: