Chương 59: Miếu Văn Khúc Tinh
Editor: khongnghiratenTT
Đối với Xương Long Đế mà nói, ông cũng không để ý phó thống lĩnh là ai, nhưng ông cũng hiểu Hoa Ứng Đình là có ý tốt.
Để Khang Vương làm phó thống lĩnh là Hoa Ứng Đình đang biểu đạt lòng trung thành với ông, ông cũng muốn để Hoa Ứng Đình yên tâm, sau khi cân nhắc hồi lâu thì đồng ý kiến nghị của Hoa Ứng Đình.
Còn vì sao ông phải cân nhắc hồi lâu, không phải bởi vì ông có ý kiến gì với Hoa Ứng Đình, mà là Khang Vương người này, là..... loại người tìm không thấy khuyết điểm, nhưng cũng tìm không ra ưu điểm gì.
Lúc tiên đế còn sống, con nối dõi cũng không nhiều, sau khi tiên đến trầm mê yêu phi, đối con cái càng thêm không để bụng. Khang Vương là tiểu đáng thương cha không đau, mẹ chết sớm, nếu không phải Thái Hậu thiện tâm, thường xuyên chiếu cố ông ấy, nói không chừng Khang Vương đã sớm chết ở trong cung.
Cuộc sống không hạnh phúc khi còn nhỏ ở cung đình đã hình thành nên tính cách nhẫn nhục chịu đựng của Khang Vương, mấy năm nay đều an an phận phận ngồi xổm ở kinh thành, cực kỳ sợ phiền phức. Hai năm thật vất vả mới học người khác làm một chút chuyện, lại gặp phải Thái Tử đúng lúc đang thu thập tham quan, ông ấy liền sợ tới mức vội vàng gom đồ lại, suốt đêm chạy đến trước mặt để thỉnh tội.
Điều khiến cho Xương Long Đế đau đầu chính là, Khang Vương tính cách mềm yếu, Vương phi ông ấy cưới cũng là loại tính tình sợ phiền phức, sinh ra một đôi trai gái cũng quá mức thành thật hàm hậu, người một nhà bọn họ ở kinh thành không hề có cảm giác tồn tại gì.
Một nhà tính tình giống như nhà Khang Vương vậy, chỉ cần gặp phải một hoàng đế tính tình kém nhẫn nại chút thôi thì cuộc sống ở kinh thành sẽ không dễ chịu chút nào.
Cùng ngày, Xương Long Đế liền tự mình ký phát điều lệnh đưa đến Khang Vương phủ, toàn bộ Khang Vương phủ đều luống cuống.
"Hoàng huynh sao lại để làm ta đi làm phó thống lĩnh?" Khang Vương cầm điều lệnh, mặt sợ tới mức trắng bệch, "Ta không được, ta không được."
Ông đời này chưa từng làm được chuyện gì, cái gì mà nổi danh, cái gì mà phong cảnh vô hạn, ông đều không nghĩ đến, chỉ muốn ngồi trong phủ thật tốt, chuyện gì cũng không làm, người khác cũng đừng tới tìm ông.
"Phụ vương, đây là điều lệnh bệ hạ tự mình ký phát a." Gương mặt tròn của An Ninh quận chúa thò lại gần nhìn nhìn điều lệnh, "Nếu người không đi, liệu có khiến bệ hạ không vui hay không?"
Khang Vương thế tử gật đầu theo: "Muội muội nói có lý, phụ vương, bệ hạ muốn người làm việc, người nếu không làm, kết cục sẽ là gì?"
"Ta không biết bài binh bố trận, cũng không hiểu điều binh khiển tướng, đến cung tiễn cũng không kéo nổi, ta có thể làm phó thống lĩnh gì chứ?" Khang Vương thống khổ ôm đầu, chỉ cần nghĩ đến say khi mình nhậm chức có thể làm ra chuyện gây cười, ông đã cảm giác mình sắp hít thở không thông, "Thống lĩnh là ai?"
"Hoa Ứng Đình Đại tướng quân."
Khang Vương càng thêm tuyệt vọng, phế vật trăm người không bằng một người như ông đây, có mặt mũi nào mà đi làm phó thống lĩnh cho Đại tướng quân, quả thực là không còn thể diện gì nữa.
"Nữ nhi của Hoa tướng quân ta từng gặp qua, dưng mạo đặc biệt đẹp." An Ninh sớm đã quen tính cách chuyện gì cũng không muốn làm của phụ vương, nàng hứng thú bừng bừng nói, "Ngày tế thiên hôm đó, Phúc Thọ quận chúa đứng ở bên cạnh ta. Lúc ấy nàng ấy thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, nữ nhi liền đỡ nàng một phen."
"Đáng tiếc quan hệ giữa Gia Mẫn quận chúa và nàng ấy hình như không lắm, nữ nhi không dám chọc cho Gia Mẫn quận chúa không vui, liền không nói thêm câu nào với Phúc Thọ quận chúa nữa." An Ninh quận chúa có chút hối hận, "Sớm biết rằng phụ vương người sẽ làm việc dưới trướng của Hoa tướng quân, ta nên lấy hết can đảm làm quen với nàng ấy."
"A......" Khang Vương có chút tiếc nuối nhìn nữ nhi một cái, quay đầu thương lượng với Vương phi, nên đưa lễ vật gì cho Hoa gia mới thích hợp.
Ông cái gì cũng không biết, nhưng đưa lễ vật cho quan trên tuyệt đối không sai.
Thân là tộc nhân của hoàng thất, bọn họ không hề cảm thấy, đi lấy lòng một ngoại thần có chỗ nào không đúng.
Hoa gia nhận được lễ vật phủ Khang Vương đưa tới thì càng thêm dở khóc dở cười. Lại nhìn những hạ nhân biểu tình khẩn trương kia của phủ Khang Vương, dường như đang muốn nói nếu bọn họ không nhận những lễ vật này, những hạ nhân đó sẽ té xỉu ngay tại chỗ cho xem.
"Đa tạ ý tốt của Vương gia, ta ở biên quan có được một ít rượu ngon ngoại vực, thỉnh các ngươi thay ta mang cho Vương gia." Hoa Ứng Đình không dự đoán được lá gan của Khang Vương lại nhỏ như vậy, ông chuẩn bị một phần đáp lễ, để hạ nhân Hoa phủ cùng hạ nhân Khang vương phủ cùng đi đến phủ Khang Vương.
Nào biết việc ông đáp lễ lại khiến Khang Vương sầu đến một đêm không ngủ.
Hoa tướng quân nhận lễ của ông, lại đưa trả lại lễ cho ông, đây là cao hứng hay là không cao hứng?
Lúc này Khang Vương đang ưu sầu đến khó có thể đi vào giấc ngủ, muội muội cùng cha khác mẹ của ông Thuận An lại hưng phấn đến khó có thể đi vào giấc ngủ.
Không thể trách bà tính cách nóng nảy, thật sự là bà cùng Nhạc Dương giao phong nhiều năm như vậy, gần như mỗi lần đều là bà ăn thiệt. Khó có được lần này bà chiếm thượng phong, bà hận không thể lôi kéo Diêu phò mã nói xuyên suốt ba ngày ba đêm.
Diêu phò mã bị Thuận An lăn qua lộn lại làm cho ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy bất đắc dĩ nói: "Công chúa, nàng đã cao hứng hai ngày rồi."
"Đừng nói hai ngày, ta có thể cao hứng hai tháng." Thuận An công chúa ôm chăn ngồi dậy, "Chàng không nhìn thấy Nhạc Dương sắc mặt khó coi đến thế nào đâu, còn giả bộ nói là phải đi, tưởng rằng Thái Tử muốn giữ nàng lại, kết quả còn không phải tự làm mình mất mặt."
"Nàng trước kia không phải chán ghét Thái Tử lắm sao?" Diêu phò mã đứng dậy rót một ly nước ấm cho bà, "Bây giờ lại có thể khen hắn rồi à?"
"Chỉ cần là người có thể khiến Nhạc Dương mất mặt, ta đều sẽ khen." Thuận An công chúa húp một ngụm từ ly nước trong tay Diêu phò mã, "Chàng nói có kỳ quái không, Nhạc Dương như vậy rõ ràng là muốn mượn sức Thái Tử, Thái Tử lại càng ngày càng xa cách nàng, đây là đạo lý gì?"
"Còn có thể có đạo lý gì, là Thái Tử không muốn cưới nữ nhi nàng ta." Diêu phò mã đặt ly lại lên bàn, "Nàng cũng đừng nghĩ đến mấy việc này nữa, mau đi ngủ sớm một chút đi."
Dù sao lấy đầu óc của nàng, cũng không nghĩ ra được gì.
"Sao có thể đơn giản như vậy, hẳn còn có nguyên nhân khác." Thuận An ngáp, "Cẩn thận nghĩ lại, Thái Tử mấy năm nay vẫn luôn không nóng không lạnh với Nhạc Dương, nhưng Nhạc Dương lại liên tiếp hướng mặt đến trước Thái Tử."
"Nàng nếu sớm nhìn rõ điểm này, cũng không cần nháo với Thái Tử đến thành như vậy." Diêu phò mã thấy bà không chịu ngủ, cầm áo choàng khoác lên người bà, "Chuyện này bệ hạ khẳng định sẽ biết, nếu bệ hạ cùng Thái Hậu hỏi tới, nàng làm sao bây giờ?"
"Phía trước nói thế nào trước mặt Thái Tử, hoàng huynh nơi đó ta vẫn sẽ nói như vậy." Thuận An nói, "Bệ hạ thiên sủng Thái Tử, nói không chừng Thái Tử đã sớm nói chuyện này với hoàng huynh, nếu lý do thoái thác bất đồng, ngược lại sẽ phiền toái."
"Nàng a, lần sau nếu muốn đánh người, cũng nên gọi ta theo, nhỡ chịu thiệt thì làm sao bây giờ." Diêu phò mã nói, "May mắn lần này có Phúc Thọ quận chúa ở đó, bằng không tiện nhân Nhạc Dương lại muốn tính kế nàng."
Bí quyết để giữ gìn cảm tình phu thê đó chính là mắng người bạn lữ của mình ghét nhất, Diêu phò mã rất am hiểu việc này.
"Ta biết ngay Phúc Thọ quận chúa không giống mẫu thân nàng ấy mà, Gia Mẫn có thể có người bạn như vậy, ta cũng yên tâm nhiều." Thuận An nhìn nhìn ngoài phòng, nhỏ giọng nói, "Theo ta thấy, cảm tình Thái Tử dành cho Phúc Thọ quận chúa không giống bình thường đâu."
Diêu phò mã có chút kinh ngạc, nhanh chóng nói: "Việc này không thể nói ở bên ngoài."
Mặc kệ Thái Tử có ý với Phúc Thọ quận chúa hay không, lấy thân phận địa vị cua thai người bọn họ, chỉ sợ bệ hạ sẽ không nguyện ý để bọn họ ở bên nhau.
Thái Tử nếu cưới Phúc Thọ quận chúa, tương đương có một nhạc phụ chưởng quản ba vạn cấm vệ quân, đến lúc đó Thái Tử nếu có ý định làm phản, cướp đi bảo tọa đế vương chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bệ hạ là đế vương thông minh, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Buổi sáng ngày hôm sau, phu thẻ hai người đều dậy muộn, Thuận An công chúa mới vừa trang điểm xong, Diêu phò mã liền vội vàng đi vào phòng: "Công chúa, Lễ Bộ quan viên tới tuyên chỉ."
"Bệ hạ thế mà hạ thánh chỉ cho ta?" Thuận An trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, chẳng lẽ là sau khi hoàng huynh biết bà tranh chấp với cùng Nhạc Dương, lại không muốn trách phạt Nhạc Dương, liền tùy tiện thưởng thứ gì đó để bịt miệng bà?
Không trách Thuận An sẽ nghĩ như vậy, thật sự là quan hệ của bà với Thái Tử quá kém, kém đến bệ hạ cũng không nhìn nổi.
Xốc lại tinh thần, Thuận An công chúa miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười đi tiếp chỉ, sau khi quan viên Lễ Bộ đọc xong thánh chỉ nội dung, bà hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề.
Diêu phò mã lặng lẽ đẩy bà một chút: "Mau chóng tạ ơn."
Thuận An công chúa mơ mơ hồ hồ tiếp nhận thánh chỉ, mờ mịt nhìn Diêu phò mã cãi cọ ồn ào tiễn quan viên Lễ Bộ về, đi đến ghế ngồi xuống.
Chẳng lẽ là đêm qua bà không ngủ ngon, nên bây giờ sinh ra ảo giác sao?
Hoàng huynh lại phong bà làm trưởng công chúa?
Lần trước suýt được phong làm trưởng công chúa lại không thành, từ lần đó trở đi Thuận An liền biết, đời này của mình gần như không còn khả năng được phong làm trưởng công chúa nữa.
Không nghĩ tới gần đây bà không làm gì cả, chỉ tát Nhạc Dương một cái, đã được tấn phong rồi?!
"Chúc mừng công chúa, được như ước nguyện." Diêu phò mã cười tiến lên hành lễ với bà.
Thuận An cầm lấy tay Diêu phò mã, hít sâu một hơi: "Lập tức chuẩn bị hậu lễ, đưa đến Hoa phủ."
Bà dù có ngốc cũng biết, bà có thể trở thành trưởng công chúa chắc chắn có liên quan đến Hoa Lưu Li và Thái Tử, Thái Tử bị bà mắng nhiều lần như vậy, bà thật sự quá ngại ngùng đến cảm tạ Thái Tử.
Dù sao Thái Tử cũng có ý với Hoa Lưu Li, phần bà chuẩn bị cho Thái Tử chuyển cho Hoa Lưu Li là được.
Gia Mẫn nghe nói mẫu thân được phong làm trưởng công chúa, kích động chạy đến chính viện, một câu "chúc mừng mẫu thân" còn chưa kịp nói, đã thấy mẫu thân mắt ngập nước nhìn nàng: "Gia Mẫn, con trưởng thành rồi."
"Dạ?" Gia Mẫn mờ mịt nhìn mẫu thân, cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.
"Lớn rồi, hiểu chuyện, biết thay mẫu thân phân ưu." Thuận An trưởng công chúa móc ra một chồng ngân phiếu thật dày từ trong lòng ra, "Về sau lui tới với Phúc Thọ quận chúa nhiều hơn, ăn cái gì tiêu cái gì ta nơi này đều có, không thể ủy khuất Phúc Thọ quận chúa. Ngày thường con cũng cần tính tình một chút, không thể bởi vì Phúc Thọ quận chúa tính cách ôn nhu, đối tốt với con, con liền phát giận với nàng, có biết hay không?"
"Dạ??" Gia Mẫn đầu đầy mờ mịt.
"Cầm." Thuận An công chúa nhét ngân phiếu vào tay Gia Mẫn, "Ngày thường nhớ chiếu cố chiếu cố Phúc Thọ quận chúa nhiều một chút, rõ chưa?"
"Mẫu thân, con với Hoa Lưu Li rốt cuộc ai mới là khuê nữ ruột của người?" Gia Mẫn nhìn ngân phiếu trong tay, cảm giác toàn bộ thế giới đều trúng độc của Hoa Lưu Li.
"Đứa nhỏ ngốc, con không cần nghĩ nhiều, nếu Hoa Lưu Li là khuê nữ ruột của ta, ta đã sớm mang nàng về nhà rồi."
Gia Mẫn: "......"
Nhân sinh chính là như vậy, bất đắc dĩ bất đắc dĩ, cũng quen rồi.
"Thái Tử thế nhưng để hoàng huynh sắc lập An Thuận làm trưởng công chúa!" Nhạc Dương trưởng công chúa cười lạnh, "Quả là một vị Thái Tử tốt, bổn cung mấy năm nay đối tốt với hắn, chính là đang nuôi bạch nhãn lang."
Biết rõ bà với Thuận An không hợp nhau, hắn lại cố tình để Thuận An làm trưởng công chúa, rõ ràng chính là cố ý khiến Thuận An cạnh tranh với bà.
"Mẫu thân, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?" Tạ Dao hỏi.
"Làm gì bây giờ?" Nhạc Dương trưởng công chúa chậm rãi áp xuống tức giận dưới đáy lòng, "Chẳng lẽ trong kinh thành này chỉ có một mình hắn là hoàng tử sao?"
Tạ Dao sắc mặt trắng nhợt: "Nhưng mẫu thân, ta chỉ thích Thái Tử biểu ca."
"Thích?" Nhạc Dương trưởng công chúa dường như đang nghe thấy chuyện gì chê cười, "Loại cảm xúc không có tác dụng gì này, con hẳn nên nhanh chóng vứt bỏ nó đi. Sứ mệnh của con là làm Hoàng Hậu, người ngồi ở ngôi vị hoàng đế là, không quan trọng."
"Nhưng......"
"Không có nhưng." Nhạc Dương trưởng công chúa nhíu mắt lại, "Con đã quên kỳ vọng của phụ thân đối với con rồi sao?"
Tạ Dao lã chã chực khóc: "Nữ nhi không quên."
"Không quên thì tốt." Nhạc Dương trưởng công chúa vừa lòng gật đầu, "Con trở về phòng nghĩ cho kỹ lại, nhanh chóng nghĩ thông suốt, đừng khiến ta thất vọng, biết không?"
Tạ Dao trầm mặc lui ra, nàng đứng ở trong viện, ngơ ngác mà nhìn cây hoa trong viện đang nở rộ, trong mắt dần dần hiện lên hận ý.
Nếu không phải tại Hoa Lưu Li, tất cả đều sẽ không biến thành như vậy.
Thái Tử sẽ không vô tình với nàng như vậy, nàng cũng sẽ có cơ hội gả cho Thái Tử biểu ca.
Nàng ta trở về từ biên quan làm gì, không phải nói nàng ta thân thể không tốt sao, vì sao lại không chết bệnh ở biên quan đi?
"Ta cảm thấy miếu Văn Khúc Tinh rất linh." Hoa Lưu Li nói với Thái Tử ở bên cạnh, "Rất nhiều thí sinh đều đã rời kinh thành, hôm nay hẳn sẽ không cần xếp hàng nữa."
Thi đình lại sắp tới, Hoa Lưu Li chuẩn bị đi Văn Khúc Tinh miếu cầu phúc cho Hoa Trường Không, không nghĩ tới nửa đường gặp phải Thái Tử, hai người liền cùng nhau đến miếu Văn Khúc Tinh.
"Điện hạ vì sao lại đi miếu Văn Khúc Tinh?"
"Khẩn cầu Văn Khúc Tinh phù hộ, để Đại Tấn chúng ta có thêm nhiều người tài." Thái Tử nghiêm trang nói, "Chúng ta hai người cùng đi cầu phúc, càng dễ khiến Văn Khúc Tinh nghe thấy hơn, nguyện vọng cũng càng dễ thực hiện hơn."
"Có đạo lý." Hoa Lưu Li gật đầu, "Bệ hạ là thiên tử, vậy người chính là thiên tôn. Văn Khúc Tinh xem mặt mũi của người, cũng sẽ phù hộ cho ca ca ta."
Hai người đi đến cửa miếu Văn Khúc Tinh, Hoa Lưu Li lôi kéo Thái Tử: "Điện hạ, người xem người ở phía trước, hình như là tiểu thư Lâm gia đúng không?"
Nàng nhớ tiểu thư Lâm gia dường như từng nói không tin mấy thứ này, không nghĩ tới lại lén lút tới nơi này.
Thái Tử liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Cô không nhớ rõ."
"Điện hạ không phải từng gặp nàng ấy rồi sao?"
"Đối với cô, hầu hết người trên thế gian này đều là mây khói." Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li, "Không quan trọng, nên có nhớ hay không cũng không sao cả."
Hoa Lưu Li tò mò thuận miệng hỏi: "Vậy ai là người quan trọng đối với điện hạ?"
"Người nhà, bạn bè, còn có...... tri kỷ đặc biệt nhất, là ngươi."
Hoa Lưu Li ngơ ngẩn nhìn Thái Tử, nàng cảm thấy ánh mắt Thái Tử giống như một ngọn lửa vậy, ấm áp nhiệt liệt, khiến nàng có chút không dám nhìn thẳng.
Nàng không tự nhiên dời mắt đi, vừa định mở miệng nói sang chuyện khác, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện ríu rít.
"Ca, muội nói cho huynh biết, miếu Văn Khúc Tinh này khẳng định rất linh, lần trước Hoa Lưu Li chính là ở chỗ này......" Thanh âm của Diêu Văn Nhân đột nhiên im bặt, nàng nhìn Hoa Lưu Li đang đứng cách đó không xa, biểu tình vạn phần xấu hổ.
Sớm biết rằng sẽ bị vả mặt liên tục, nàng lúc trước không nên nói như vậy trước cửa Văn Khúc Tinh.
Có lúc tình cờ gặp gỡ rất tốt đẹp, nhưng loại tình cờ gặp giống như hôm nay thì thật sự không cần thiết.
Nàng chọc không nổi người này.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Ta tuy rằng luôn rất bận, nhưng vì Lưu Li, ta có thể!
Xương Long Đế: A.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip