Chương 409: Sự Việc Khác Thường
Dừng một lát, Thương Quỳnh Anh lại cười đầy ẩn ý: "Đương nhiên, dù cô không đồng ý, tôi cũng có thể khiến Lê Tiếu ngồi tù, chẳng qua chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi."
"Bà..." Cô gái nổi đóa, nhưng vì ăn nói vụng về nên không nói ra được lời sắc bén.
Bà ta nhìn cô gái bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó phất tay với tên thân tín bên cạnh: "Đưa cô ta về, đừng để ai phát hiện."
"Vâng, thưa bà chủ."
...
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Quá trình của buổi đại hội giao lưu y học cũng đã đi được nửa chặng đường.
Trong ba ngày tới, các cuộc thảo luận học thuật và thành quả nghiên cứu khác nhau sẽ là ưu tiên hàng đầu của đại hội này.
Thành quả nghiên cứu của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa liên quan đến việc ức chế các bệnh di truyền của con người.
Sáng nay, Lê Tiếu và các đồng nghiệp của cô đã ăn sáng ở tầng dưới.
Lạc Vũ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt luôn nghiêm túc, nhưng Lê Tiếu vẫn nhận ra hình như cô ta đang mang tâm sự nặng nề.
Nếu không, một người luôn bình tĩnh và tự tin như Lạc Vũ sẽ không xem muối như đường mà bỏ vào ly trà sữa như thế.
Hơn nữa, trong quá trình ăn cơm, cô ta cũng liên tục nhìn điện thoại. Việc có thể làm cô ta ngẩn ngơ như thế, Lê Tiếu biết hơn phân nửa là có liên quan đến Thương Úc.
Cô nhíu mày hỏi một câu, nhưng Lạc Vũ chỉ lắc đầu nói là mình ngủ không ngon, lấy cớ rất qua loa, lại còn mất tập trung thấy rõ.
Nhóm Liên Trinh vẫn còn đang nhỏ giọng thảo luận về các vấn đề trao đổi hôm nay, Lê Tiếu ăn hai cái bánh bao nhỏ xong liền bỏ đũa xuống.
Cô chậm rãi đứng dậy nói: "Thưa thầy, con có tài liệu để quên trong phòng, mọi người cứ ăn trước, con đi lấy một chút."
Thấy vậy, Lạc Vũ cũng buông đũa định đứng dậy, nhưng bị Lê Tiếu ấn ngồi xuống: "Cô cứ từ từ mà ăn, tôi đi một lát sẽ quay lại."
Nói xong, cô liền bước ra cửa, thong thả dọc theo bậc thang lên tầng hai. Đến góc cầu thang nằm khuất nhà ăn, cô nheo mắt rồi bước lên tầng.
Trên sân thượng tầng bốn, khoảnh khắc đẩy cánh cửa sắt ra, một trận gió biển thổi vào, làm rối tung mớ tóc nơi thái dương cô.
Lê Tiếu đi tới gần lan can sân thượng, nhìn mặt biển xanh nhạt ở xa xa, lấy điện thoại ra gọi: "Gần đây Nam Dương có gì bất thường không?"
Ở đầu dây bên kia, giọng của A Xương rất bình tĩnh: "Cô Bảy muốn hỏi về chuyện gì?"
Dạo trước, vì xử lý chuyện của Diệp Uẩn, nhóm người mà cô đã cửa đến Nam Dương vẫn chưa về.
Mà, phản ứng vừa rồi của Lạc Vũ khiến cô phát giác hình như có chuyện gì đó không ổn.
Hội nghị Nam Dương sắp diễn ra, nhưng gần đây... cô lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì liên quan tới Nam Dương, kể cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu.
Cho dù thỉnh thoảng Thương Úc sẽ gửi tin nhắn WeChat, nhưng dẫu sao cũng đang xa nhau. Hơn nữa... phản ứng của Lạc Vũ khiến cô không khỏi nhớ đến lời nói của Thương Quỳnh Anh.
"Thương Thiếu Diễn." Lê Tiếu đọc tên của anh. A Xương im lặng mấy giây: "Cô Bảy, tất cả động tĩnh gần đây của Thương Thiếu Diễn ở Nam Dương đều đã bị chặn, không tra được. Trừ việc đó ra, mọi việc của nhà Lê đều bình thường."
Không tra được? Bị chặn?
Quả nhiên là có chuyện bất thường.
Lê Tiếu nhìn mặt biển bằng ánh mắt sâu lắng, ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô yên lặng một lát, rồi lại gọi cho Thẩm Thanh Dã.
Không ai bắt máy.
Nghe âm báo tự động ngắt máy trong điện thoại, vẻ mặt cô dần lạnh đi.
Cô biết là Thẩm Thanh Dã vẫn còn ở Nam Dương, không nghe điện thoại thì lạ quá rồi.
Nếu Thương Úc chặn toàn bộ tin tức, thật sự sẽ không có ai có thể do thám được.
Lê Tiếu nhớ lại, hầu như cô chưa từng gọi video với anh.
Lúc này, đột nhiên cô vô cùng muốn gặp anh.
Lạc Vũ từ trước đến giờ luôn bình tĩnh chững chạc, nếu không xảy ra chuyện, cô ta sẽ không có biểu hiện khác thường như vậy.
Lê Tiếu suy nghĩ mãi, sau đó mở WeChat gọi video cho Thương Úc.
Đại khái là cô phải nhìn thấy anh thì mới có thể loại bỏ nghi ngờ trong lòng.
Tuy nhiên, cuộc gọi video vừa vang lên vài giây đã bị cúp máy. Ngay sau đó, Thương Úc gửi tin nhắn tới: Anh đang họp, có việc gì hả?
Nhìn mấy chữ này, ánh mắt Lê Tiếu lập tức tối xuống.
Bây giờ còn chưa tới tám giờ sáng, theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của anh, vốn dĩ bây giờ còn chưa xuất phát để đến công ty. Chưa kể, về cơ bản anh sẽ không xử lý việc công ở nhà.
Cô nhếch môi, nhắn cho anh ba chữ: Em nhớ anh.
Tin nhắn gửi đi, hồi lâu sau mới thấy anh trả lời: Ngoan.
Trong câu chữ hoàn toàn không có ý muốn gọi video cho cô.
Mặt Lê Tiếu thấm lạnh, nếu tất cả con đường thu hoạch tin tức đều bị chặn, vậy...
Cô nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhớ tới một người có lẽ sẽ biết được một vài thông tin.
Cô mở email ra, tìm tài liệu cá nhân của người đó. Sau khi sao chép liền gọi đi.
Sau ba hồi chuông, giọng nói dịu dàng của Tông Duyệt vang lên: "Xin chào, ai đó?"
"Cô Tông, tôi là Lê Tiếu."
Dường như Tông Duyệt hơi ngạc nhiên, sau một loạt tiếng ồn, cô ấy nhẹ giọng chào hỏi: "Là em à, tìm chị có việc gì không?"
"Cô còn ở Nam Dương không?" Lê Tiếu hỏi thẳng vào vấn đề.
...
Mười phút sau, cô đi xuống tầng.
Viện sĩ Giang và những người khác đang nói chuyện phiếm ở sảnh lớn. Nhìn vẻ mặt lãnh đảm của cô, mọi người chẳng hiểu gì.
Trạng thái bình thường của Lê Tiếu phần lớn là thờ ơ và hờ hững, dù không có biểu cảm, nhưng chưa bao giờ cô giống như hôm nay, đôi mắt hơi đỏ và trong vẻ lãnh đạm lại ẩn chứa sự lạnh lùng sâu sắc.
Lạc Vũ phản ứng đầu tiên, nhíu mày, đi đến trước mặt cô, cúi đầu hỏi: "Cô Lê, cô không sao chứ?"
Lê Tiếu nhếch môi, ngước mắt nhìn cô ta, im lặng không nói.
Rõ ràng chỉ có mấy giây, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của cô, Lạc Vũ lại cảm thấy như cả thế kỷ.
Thậm chí, cô ta còn hoài nghi, không phải cô Lê phát hiện ra manh mối gì chứ?
Trong lúc Lạc Vũ hơi mất tập trung, Lê Tiếu đã dời mắt, lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."
Lạc Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, ngẫm nghĩ một hồi vẫn đuổi theo.
Nội dung của buổi đại hội giao lưu hôm nay là về các cuộc thảo luận học thuật trong phòng thí nghiệm.
Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu đều không có biểu hiện gì khác thường, nhưng các nhà nghiên cứu khác trong phòng thí nghiệm đều không dám đến gần nói chuyện với cô.
Vẻ mặt cô lạnh băng, như thể cảm xúc đã căng thẳng đến cực hạn, không biết lúc nào sẽ đột nhiên bộc phát.
Nhưng, chuyện mọi người lo lắng cả ngày đã không xảy ra.
Năm giờ rưỡi chiều, kết thúc một ngày nghiên cứu thảo luận, mọi người đều rất mệt mỏi.
Viện sĩ Giang tháo mắt kính ra, xoa mặt: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, tối về nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức nhé. Báo cáo ngày mai về kết quả nghiên cứu, chúng ta phải mạnh tay liều mọt phen."
Mọi người gật đầu đồng ý, nhưng sắc mặt cũng không được xem là tốt. Bởi họ đã chịu áp lực cả ngày vì cuộc thảo luận học thuật hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip