a little taste of love

"Chúa ơi, anh ấy dễ thương quá." TK lẩm bẩm câu đó nhiều hơn với chính mình. Cậu dựa vào cửa sổ cửa hàng, nhìn qua bảng hiệu vinyl màu đen có dòng chữ "Bloom With a View" ở phía bên kia. Nancy không rời mắt khỏi những bông hoa cẩm chướng trước mặt khi cô nói, "TK, đừng có đáng sợ nữa và đến giúp tôi đặt hàng cho gia đình Parkers đi."

"Tôi đâu có ý đáng sợ đâu." TK nghiêng người khỏi cửa sổ, lau đi hơi nước đọng lại. "Tôi chỉ..." Cậu ngập ngừng khi nghĩ xem nên nói gì. "Tôi chỉ đang ngắm cảnh thôi." Cậu nhăn mặt với chính lời nói của mình. "Được rồi, cô đúng đấy."

"Như thường lệ." Nancy xen vào.

"Nhìn có vẻ đáng sợ thật." TK thở dài khi cậu đi cùng Nancy sau quầy. Cậu với lấy một chậu hoa và bắt đầu tìm kéo cắt một ít ruy băng đỏ. Nancy chỉnh lại bó hoa một lần nữa trước khi hỏi, "Sao cậu không đi nói chuyện với anh ta?"

TK ngước lên từ chỗ cậu đang khom người. "Vì Nancy..." Cậu mở ngăn kéo và lấy một chiếc kéo cắt ruy băng. Cậu đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo phông khỏi tình trạng nhăn nhúm. "Chuyện đó thật ngớ ngẩn. Với cô, tôi có trông ngớ ngẩn không?"

Nancy lùi lại một chút và nghiên cứu TK; mắt cô tập trung vào chiếc áo bóng chày màu đỏ và trắng của cậu, trên đó có dòng chữ "Flower? I Hardly Know Her!" bằng phông chữ màu đỏ. Mắt TK mở to khi cậu chờ Nancy nói điều gì đó, bất cứ điều gì.

"Nancy!" Cậu kêu lên, vung kéo trong không khí và Nancy giơ cả hai tay lên, giả vờ vô tội.

"Cái gì? Tôi đã nói gì đâu." Nancy quay lại nhặt một vài bông hồng; cô gật đầu về phía chiếc kéo trong tay TK. "Và cẩn thận với chúng, tôi không nghĩ chúng ta có vụ trả tiền bồi thường cho người lao động đâu." Câu đùa của Nancy không có thời gian để lắng xuống khi cô đột nhiên lẩm bẩm, "Chết tiệt!" và nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi những bông hồng. "Mấy cái gai chết tiệt."

TK với lấy một tờ khăn giấy và đưa cho cô. Nancy ấn tờ khăn giấy vào vùng da bị đâm, ngăn máu chảy. Nancy nhìn TK và thấy cậu đang cố gắng nhịn cười. Cô đảo mắt, nhưng không có chút nhiệt tình nào đằng sau hành động đó. "Đừng có nói gì hết."

TK giơ cả hai tay lên, giả vờ ngây thơ. "Tôi có nói gì đâu." Nancy không nhịn được cười khi TK bắt chước những lời trước đó của cô. TK nhìn vào vết gai đâm, nghĩ rằng nó chả có vấn đề gì, nhưng biết rằng Nancy sẽ nài nỉ. TK gật đầu về phía văn phòng phía sau. "Hộp sơ cứu ở trên kệ phía trên bàn làm việc của Tommy."

Nancy bước đi với lời cảm ơn không lời và TK bắt đầu làm bó hoa trước mặt cậu. Chiếc kéo cắt ruy băng của cậu vừa mới bắt đầu cắt vào ruy băng thì tiếng chuông trên cửa trước reo lên, báo hiệu có khách.

TK nhìn lên và thấy Grace và Judd đang đi về phía mình. Grace mỉm cười như thể cô vui khi ở đó và Judd mỉm cười vì Grace vui. TK mỉm cười đáp lại cả hai người, đặt kéo xuống mặt bàn.

"Chà, cặp đôi tôi thích nhất đây rồi. Việc chuẩn bị cho đám cưới thế nào rồi?"

Grace vô tình buông nụ cười, nhưng sự tươi tắn vẫn còn. "Thành thật mà nói, tôi căng thẳng như cả ngày dài vậy. Ai mà biết được rằng việc ăn mừng tình yêu lại tốn nhiều công sức đến vậy?"

"Ồ, tôi chắc là hai người đang xử lý nó với, chà, đặc ân." TK cảm thấy ngớ ngẩn khi cậu chơi chữ; nhưng khi nụ cười của Grace trở lại, cậu cảm thấy bớt ngớ ngẩn hơn. "Tommy đang đi ăn trưa lúc này, có điều gì tôi có thể giúp cô để mọi thứ dễ dàng hơn một chút không?" (từ gốc là grace, TK chơi chữ với tên của Grace)

"Thực ra là có." Grace với tay vào túi xách và rút điện thoại ra. "Chúng tôi đang cố gắng có được ý kiến ​​cuối cùng về màu hoa hồng mà chúng tôi nên dùng cho bó hoa của các phù dâu. Đây là bảng màu mà chúng tôi đang sử dụng." Grace cho TK xem một vài bức ảnh về mẫu hoa, phụ kiện và váy. "Tôi đang phân vân giữa màu cam nhạt, màu quýt hoặc có thể chỉ dùng màu trắng. Judd nói rằng anh ấy không thể chọn, vì vậy anh ấy không giúp được gì."

"Thực ra." Judd lần đầu tiên xen vào kể từ khi họ bước vào. "Anh nhớ mình đã nói là anh không có sở thích gì cả."

Grace thở dài, và cố gắng đảo mắt, nhưng Judd có thể đọc được cô như đọc báo buổi sáng. "Em yêu, anh có ý đó khi anh nói anh sẽ cưới em tại một địa điểm đắt tiền nhất trước mặt gia đình và bạn bè chúng ta, hoặc trong mưa mà không có một xu dính túi." Judd cúi xuống và hôn thái dương cô. "Tất cả những gì quan trọng là anh sẽ cưới em."

Grace cố gắng chống lại nụ cười mà cô không thể kìm nén. "Và em biết là anh cũng cảm thấy như vậy về em, anh yêu. Chỉ nói vậy thôi." Grace quay lại nhìn TK, ánh mắt tập trung. "Tôi đã khiến quá nhiều búp bê Barbie phải trải qua sự hỗn loạn bằng cách liên tục tổ chức đám cưới giả để tôi không thấy ngày này hoàn hảo nhất có thể. Vậy, cậu đang nghĩ gì, TK?"

TK nhìn xuống những bức ảnh trước khi gợi ý, "Thế còn màu đào thì sao? Nó không chỉ là màu sắc hoàn hảo của mùa xuân phù hợp với phần còn lại của bảng màu của cô; mà nó còn tượng trưng cho sự bất tử. Giống như cách riêng của cô để nói rằng tình yêu này sẽ không bao giờ chết."

"Ồ TK." Grace gọi tên cậu, dịu dàng và quý giá. "Thật hoàn hảo."

TK nhún vai, "Cô không phải là người duy nhất hình dung ra ngày hoàn hảo của họ." Cậu xác nhận số lượng hoa họ sẽ cần và cung cấp cho họ ước tính sơ bộ về giá cả. Judd vô tình bình luận về việc anh vui mừng như thế nào khi Tommy không ở đây vì cô sẽ mất quá nhiều thời gian để nói với họ rằng họ không cần phải trả tiền.

"Xong rồi." TK thông báo khi cậu đặt bút xuống sổ tay. "Hãy chuẩn bị để xem một số bó hoa đẹp nhất mà hai người từng thấy. Chúng tôi sẽ đảm bảo chúng ở trong tình trạng hoàn hảo vào ngày đặc biệt; ngay cả khi tôi phải tự mình bảo vệ chúng vào ngày đó."

"Cậu đùa tôi à? Cậu chắc chắn sẽ không làm việc trong suốt lễ cưới đâu. Cậu cũng tệ như Carlos vậy." Grace lắc đầu khi nghĩ đến việc bạn bè cô làm việc trong lễ cưới của cô. "Tất cả những gì cậu làm trong lễ cưới của chúng tôi là tận hưởng, Nancy cũng vậy." TK quay lại nhìn Nancy đang đứng ở cửa ra vào, tránh xa con đường chiến tranh của Grace.

"Tốt nhất là đừng cãi nhau với cô ấy." Judd nói thêm, nhưng anh nói những lời đó một cách trìu mến. "Hãy học từ người giỏi nhất." Grace nhẹ nhàng thúc anh nhưng vẫn mỉm cười. Judd nhìn đồng hồ trước khi nói, "Chúng ta có lẽ nên đi thôi nếu muốn hoàn thành mọi thứ trong lịch trình hôm nay."

"Tiếp theo hai người định đi đâu?" TK hỏi.

"Thực ra là bên kia đường." Grace gật đầu về phía cửa hàng bên kia đường và TK cũng nhìn theo. Cậu nhìn Carlos, và chỉ trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ Carlos cũng đang nhìn cậu.

"Đến Cake My Day. Con trai của chủ tiệm, Carlos, là bạn đại học cũ." Grace lắc đầu, "Đi đến bất kỳ tiệm bánh nào khác đều có cảm giác thiếu tôn trọng và thô lỗ. Họ là những người tuyệt vời, cậu đã từng đến chưa?"

TK do dự và Nancy che nụ cười của mình bằng bàn tay mới băng bó. "Tôi chưa từng gặp nhưng tôi đã thấy, ừm, Carlos ở đây. Có vẻ như là một anh chàng khá tốt bụng."

"Tuyệt." Grace đặt điện thoại lại vào túi xách. "Thật mừng là hai người dường như nghĩ như vậy vì tất cả các bạn đều ngồi cùng một bàn trong đám cưới. Tôi không biết nữa, tôi không muốn phải thấy sự ngượng ngùng."

Từ cửa ra vào, Nancy nói thêm, "Ồ, chúng ta ghét phải làm mọi thứ trở nên ngượng ngùng." Nancy liếc nhìn TK. "Tôi chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách để vui vẻ."

TK không đáp lại cái nhìn chằm chằm, biết rằng nếu cậu làm vậy, Grace và Judd sẽ có nhiều câu hỏi hơn những gì họ có thể có. "Được thôi." TK đồng ý, "Tôi chắc chắn đó sẽ là khoảng thời gian tuyệt vời."

Grace và Judd tạm biệt, tiếng chuông trên cửa trước lại reo lên một lần nữa. Khi TK chắc chắn rằng họ đã ra khỏi tầm mắt, cậu nhìn Nancy với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nancy nhếch miệng, "Có vẻ như cậu cần phải tìm chuyện gì đó để nói rồi."

"Chúa ơi, cậu ấy xinh quá." Carlos nói, đầu gục trên tay khi anh dựa vào bệ bếp. Anh nhanh chóng lùi lại khi nhận ra mình vừa phủ đầy bột lên tạp dề. Những chữ màu xanh có nội dung "Baker? I Hardly Know Her" hầu như không nhìn thấy được qua lớp bột mì bay lên.

"Carlos, đừng có đáng sợ nữa và đến giúp chị phủ kem cho mấy chiếc cupcake này cho gia đình Winslows đi." Luisa nói khi cô hoàn thành việc trang trí một bông hồng đỏ lên trên một chiếc cupcake dâu tây. "Tại sao họ lại cần 30 chiếc cupcake cho bữa tiệc sinh nhật của một chú chó, chị sẽ không bao giờ hiểu được." Luisa lẩm bẩm một mình khi Ana bắt đầu sắp xếp lại đồ trưng bày.

"Em có đáng sợ đâu." Carlos cãi lại khi anh mở ngăn kéo, tìm một túi bắt kem khác. Luisa nhìn anh với ánh mắt hiểu ý. Mắt Carlos hơi mở to, cảm thấy bị xúc phạm vì bị hỏi. "Em không đáng sợ!"

Luisa nhìn xuống Ana, "Ana?"

Ana không rời mắt khỏi màn hình, đặt một chiếc bánh cupcake sô cô la truffle khác lên khay. "Em đang trông rất đáng sợ, Carlos."

Luisa nghiêng đầu và cười khẩy với Carlos. "Hai ăn một, chị thắng." Carlos đảo mắt trước khi đổ đầy kem màu hồng vào túi bắt kem. "Sao em không nói chuyện với cậu ấy đi?"

"Và có nguy cơ làm mình xấu hổ?" Carlos hỏi khi anh bắt đầu bắt một bông hồng lên chiếc cupcake.

"Carlos, việc mời anh chàng đó đi chơi không làm em xấu hổ." Luisa đặt túi bắt kem xuống trước khi lẩm bẩm, "Cái tạp dề đó thì đúng."

"Em nghĩ tạp dề vẫn ổn, cảm ơn chị rất nhiều." Carlos nhìn Ana đang chỉnh sửa chiếc cupcake vani phủ kem bơ. "Ana?"

"Tạp dề dễ thương mà, Luisa." Cô lại trả lời mà không thèm ngước lên nhìn.

"Hai ăn một, em thắng." Anh bắt một bông hồng nữa, trong đầu tự cho mình một điểm cộng. Carlos 500, Luisa 0. "Tại sao chị lại muốn em rủ cậu ấy đi chơi đến thế?"

"Bởi vì, nếu em rủ cậu ấy đi chơi, bọn chị sẽ không phải nghe em nói về cậu ấy suốt ngày nữa." Luisa mở ngăn kéo, tìm dao cắt bơ. "Em nói về cậu ấy như thể đó là công việc của em vậy."

Carlos cầm túi kem màu xanh và bắt đầu thêm vài chiếc lá vào chiếc cupcake. "Em không nói về cậu ấy mọi lúc mà."

Luisa nhìn lại Ana, "Ana?"

"Đừng." Carlos xen vào, không cho cả hai người thỏa mãn. "Được rồi, được rồi, có lẽ em nói về cậu ấy hơi nhiều một chút." Luisa mỉm cười với chính mình trong khi tự thêm một dấu cộng nữa trong đầu. Luisa 500, Carlos 0.

"Em không biết, chúng ta đã thấy những chuyện này diễn ra như thế nào trước đây. Có lẽ chỉ là..." Carlos lẩm bẩm những lời tiếp theo của mình nhiều hơn là với chính mình. "Tốt hơn là chiêm ngưỡng từ xa."

"Carlos." Ana thở dài gọi tên anh, như thể cô sắp nói điều gì đó mà anh đã nghe nhiều lần trước đây. "Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không phải chàng trai nào em thích cũng sẽ giống Ryan. Em không được sợ phải thể hiện bản thân, sẽ có một chàng trai tốt ngoài kia coi mình là may mắn khi được gặp em."

"Ana nói đúng." Luisa đồng ý, hoàn thành một chiếc cupcake nữa. "Ngoài ra, rõ ràng là cậu ấy có mối quan hệ tốt với Judd và Grace." Luisa gật đầu về phía cửa hàng hoa ở phía bên kia đường. Carlos tình cờ liếc nhìn cùng lúc TK liếc nhìn anh và anh đột ngột quay đầu lại. "Cậu ấy không thể tệ đến thế được, Grace luôn có những người bạn tốt vây quanh mình."

"Vậy tại sao cô ấy lại chơi với chị?" Carlos trêu chọc, vừa né tránh chiếc khay đựng cupcake đựng đầy bột chưa chín hẳn.

"Được rồi, lần sau khi mày hỏi chị tại sao chị lại đối xử tệ với mày như vậy, hãy nhớ cuộc trò chuyện này đấy em."

"Như thể là chị cần một lý do vậy." Carlos đáp trả, cầm lấy một chiếc cupcake khác.

Trước khi Luisa kịp trả lời, cửa trước mở ra và tất cả quay lại nhìn Grace và Judd bước vào. Luisa tặng họ một nụ cười sánh ngang với Grace. "Cặp đôi yêu thích của tôi thế nào rồi?"

Ana có vẻ hơi khó chịu, "Luisa, chị kết hôn rồi này. Em đến dự đám cưới của chị mà." Carlos che tiếng cười khúc khích bằng một tiếng ho.

"Việc chuẩn bị cho đám cưới thế nào rồi? Đã tìm ra loại bánh hai người muốn chưa?" Carlos hỏi, háo hức muốn biết ý tưởng của họ.

Carlos nhớ lại khi Grace và Judd bước vào tiệm bánh và thông báo về lễ đính hôn của họ. Sau lễ ăn mừng, Luisa đảm bảo với cặp đôi rằng họ sẽ lo liệu mọi chi tiết về bánh. Grace từ chối một chiếc bánh cưới miễn phí, nhưng Carlos đã thuyết phục họ chấp nhận giảm giá khá nhiều.

"Chúng tôi đang nghĩ đến một chiếc bánh ba tầng với điểm nhấn là hoa hồng, nhưng chúng tôi không thể chọn được hương vị. Vani là ý tưởng tốt, nhưng có vẻ hơi đơn điệu. Tôi thích hương vị trái cây, như dâu tây hoặc mâm xôi và Judd chỉ thích hương vị đó vì tôi thích."

Judd giải thích thêm: "Thực ra anh đã nói là anh thích tất cả các loại bánh, vì đó là bánh mà."

"Mối quan tâm duy nhất của tôi là nếu đó là hương vị trái cây, nó có thể gây tranh cãi đôi chút. Không phải ai cũng thích trái cây với món tráng miệng của họ. Tôi không biết nữa, mọi người nghĩ sao?" Grace nhìn ba chị em nhà Reyes. Ana và Luisa đang chìm đắm trong suy nghĩ khi Carlos thản nhiên nói, "Còn đào thì sao?"

"Đây là một loại trái cây khá ngon miệng, có thể ngọt hoặc cay theo ý muốn của hai người; tùy thuộc vào có quế hay không. Đây cũng là hương vị mùa xuân tuyệt vời, hoàn hảo cho một đám cưới mùa xuân và vẫn phù hợp với bảng màu lễ cưới. Sẽ thế nào nếu chúng ta làm cho chính những bông hồng có hương vị đào để mọi người có thể ăn xung quanh nếu họ muốn mà không làm mất quá nhiều hương vị của chiếc bánh?"

Grace thở phào nhẹ nhõm, "Carlos, anh luôn có thể đưa ra quyết định. Nghe có vẻ hoàn hảo. Thật thú vị." Grace nhìn Judd. "TK, thợ cắm hoa bên kia đường, về cơ bản cũng nói như vậy. Tôi nghĩ anh và cậu ấy sẽ rất hợp nhau, thực sự."

"Tôi phải đồng ý." Judd tham gia. "Và tôi chỉ nói thế vì Grace cũng nói thế." Anh kiểm tra đồng hồ và nói rằng họ vẫn còn nhiều việc phải làm. Grace và Judd, một lần nữa, tạm biệt và nói rằng họ sẽ sớm gặp lại.

Khi chị em nhà Reyes lại ở một mình, Luisa và Ana nhìn nhau. Ana nói, "Chị đã nói với em rồi mà."

"Chị chẳng nói gì với em cả." Carlos đáp, cầm lấy một chiếc cupcake khác.

"Luisa?" Ana hỏi.

Luisa nhún vai, "Chị ấy đã nói với em rồi, Carlos."

Ana 1000, Carlos 0.

TK đang dùng tấm thiệp chương trình cưới để quạt mát thì Nancy thu hút sự chú ý của cậu.

"Này nhìn kìa." Nancy thì thầm với TK trước khi huých cậu. Nancy đang nhìn chằm chằm qua cậu và cậu quay lại để xem cô đang nhìn gì, hay đúng hơn là nhìn ai. Carlos đang đứng gần chiếc bánh cưới, trông giống anh đang canh giữ chiếc bánh như thể nó là khách mời danh dự. Ai mà biết được, với anh, có lẽ là vậy. TK sẽ nghĩ anh thật lố bịch nếu anh không trông đẹp trai đến thế. "Là bạn trai của cậu."

"Im đi, Nancy." TK thì thầm đáp lại, đầu cậu quay ngoắt về phía cô. "Có người có thể nghe thấy cô đấy."

Nancy nhìn quanh, nhận ra họ là một trong những người đầu tiên ngồi xuống. "Xin lỗi, không nghĩ đến việc con muỗi đó có thể nghe được bí mật sâu thẳm, đen tối nhất của cậu." Nancy lại huých cậu. "Nhưng nghiêm túc mà nói, cậu sẽ hành động hay sao?"

"Tôi thực sự đã suy nghĩ về chuyện này và tôi nghĩ mình đã có kế hoạch hoàn hảo."

Nancy nhìn cậu, lông mày nhíu lại. "Kế hoạch? Hay là chỉ cần mời anh chàng đó đi chơi và xem hai người có hợp nhau không? Nếu có duyên thì sẽ thấy tự nhiên thôi."

"Thôi nào Judy Greer, tôi không thể để mặc số phận quyết định. Việc này cần phải được lên kế hoạch, có phương pháp và tỉ mỉ." (Judy Greer: là một diễn viên, người mẫu và tác giả người Mỹ)

"Giống như tất cả những câu chuyện tình yêu tuyệt vời nhất vậy." Nancy mỉa mai nói thêm. "Được rồi, kế hoạch tuyệt vời này là gì vậy?"

"Tôi sẽ ăn một miếng bánh cưới." TK nhìn lên một vị khách khi họ nói "xin lỗi". Cậu và Nancy đều xoay xở để tránh khỏi lối đi của của họ.

"Kế hoạch của cậu để thu hút sự chú ý của một chàng trai là thực hiện hành vi rất bình thường trong đám cưới sao?"

"Không, ý định của tôi là dùng nó để mở đầu câu chuyện, vì đàn ông thích nhất điều gì?"

"Nghe chính họ nói chuyện à?" Nancy lẩm bẩm, đọc lại kế hoạch.

"Chính xác là lời khen." TK cởi một cúc áo vest, bắt đầu cảm nhận được sức nóng của Texas.

"TK." Nancy thở dài. "Cứ rủ anh chàng đó đi; điều tệ nhất anh ta có thể nói là không." Nancy hạ giọng khi nhiều người bắt đầu tràn vào ghế.

TK lè lưỡi. "Thực ra, điều tệ nhất mà anh ta có thể nói là anh ta đang yêu một huấn luyện viên SpinCycle tên là Mitchell."

"Được thôi, nhưng khả năng điều đó xảy ra lần nữa phải lên tới một tỷ trên một."

Khi Nancy thấy TK hành động theo cách của cậu, không có dấu hiệu nao núng; cô đành chấp nhận những gì phải xảy ra. "Được rồi, tôi sẽ nghe về chuyện này cả ngày thứ Hai bất kể thế nào, cũng có thể vui vẻ một chút khi xem mọi thứ sụp đổ."

"Cảm ơn vì đã tin tưởng, Nance."

"Đó chính là lý do tôi ở đây."

"Đó là một buổi lễ tuyệt đẹp, chị có nghĩ vậy không?" Carlos lấy cả hai ly đồ uống từ người pha chế trước khi đưa một ly cho Luisa.

"Thật tuyệt vời." Luisa đồng ý. Cô nhìn quanh trước khi hạ giọng. "Giữa chị và em, chị nghĩ đó là một đám cưới tuyệt hơn đám cưới của Ana và Jacob. Và một lần nữa, chị thực sự thích chú rể trong đám cưới này."

"Lu, em không nghĩ chỉ có mình chị và em thôi đâu."   Luisa nhún vai trước khi nhấp một ngụm cocktail. "Được rồi, chúng ta nên đến bàn của mình chứ? Ana vẫn đang ở bãi đậu xe nghe điện thoại, nên không cần phải đợi đâu."

Carlos đồng ý và họ bắt đầu tìm bàn của mình từ quầy bar. Cuối cùng họ cũng tìm thấy, và Carlos cảm thấy như vũ trụ đang chơi một trò đùa tàn nhẫn với anh. "Ôi trời." Carlos lẩm bẩm một mình. "Chúng ta sẽ ngồi với cậu ấy sao?" Luisa mạo hiểm nhìn và thấy TK. Nụ cười tiếp theo của cô tinh nghịch và vui vẻ.

"Ôi trời ơi, chúng ta đang ngồi với người đàn ông mà em đang tương tư điên cuồng." Carlos cố gắng bảo cô im lặng, nhưng điều đó không ngăn được tiếng cười của cô. "Đây là ngày tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay."

"Cố gắng đừng chìm đắm quá nhiều vào nỗi đau khổ của em, được chứ?" Carlos thì thầm khi có nhiều người hơn tham gia cùng họ tại quầy bar. "Và em không tương tư cậu ấy đến phát điên."

"Nói đủ rồi, chúng ta đi gặp chồng tương lai của em thôi." Luisa bỏ đi, không cho Carlos cơ hội phản bác.

"Luisa, em thề có Chúa." Carlos gọi với theo khi cô bắt đầu bước về phía bàn của họ.

"Xin chào." Luisa tự giới thiệu với TK và Nancy với nụ cười tươi rói khi cô và Carlos ngồi xuống. "Có vẻ như chúng ta đang ngồi cùng nhau. Tôi là Luisa, và đây..." Luisa ra hiệu cho Carlos để tự giới thiệu.

"Carlos." ​​Anh mỉm cười ấm áp với cả hai người và TK lo rằng ngụm nước tiếp theo có thể làm át đi cảm giác bồn chồn trong bụng cậu.

"Rất vui được gặp cả hai người, tôi là Nancy, còn đây là TK." TK vẫy tay chào cả hai khi vẫn tiếp tục nhấp một ngụm nước. Không thể nói điều gì ngu ngốc nếu cậu không nói gì cả, đúng không?

"Rất vui được hai người. Hai người làm việc tại Bloom with a View, đúng không? Đối diện Cake My Day? Luôn có những màn trình diễn đẹp nhất ở cửa sổ. Carlos và tôi liên tục nói về chúng."

"Phải, tôi đặc biệt thích bó hoa hai người làm vào mùa thu năm ngoái, với hoa hồng đỏ và hoa hướng dương? Tôi không nghĩ chúng hợp nhau nhưng chúng trông đẹp như một khối hoàn chỉnh vậy." Carlos nhún vai. "Tôi không biết, nó có lý theo cách riêng của nó."

"Đó là bó hoa của tôi." TK không định nói, nhưng có điều gì đó trong cậu thoáng qua ý tưởng đầu tiên, ý tưởng tốt nhất. "Tôi mừng là anh thích nó. Nancy nghĩ nó trông giống như tương cà và mù tạt vậy."

"Ồ, tôi nghĩ nó trông hoàn hảo mà." Carlos nói.

TK chưa bao giờ giỏi trong việc nhận lời khen, luôn cảm thấy như có một sự thật tiềm ẩn mà ai đó đang cố che giấu. Tuy nhiên, có điều gì đó về cách Carlos nói, mà TK không thể không tin anh.

Trước khi TK kịp trả lời hoặc cảm ơn anh; Ana đã đến, trông cô căng thẳng và gần như kiệt sức. Carlos đưa cho cô cốc nước của mình và cô uống một ngụm lớn.

"Ana, có chuyện gì thế?"

"Nhà Winslows vừa gọi điện và nói rằng họ cần bánh cupcake cho hôm nay, không phải ngày mai. Có gì đó về việc người nhân giống chó của họ cung cấp thông tin sai lệch, bất kể điều đó nghĩa là gì. Bình thường chị sẽ nói với họ rằng chúng ta đang bận nhưng chúng ta không thể chịu đựng được một thảm họa Yelp khác. Chị định ghé qua tiệm bánh và giao chúng cho họ, nhưng xe tải không nổ máy." (yelp: tiếng kêu ẳng ẳng của chóa)

"Nhà Winslows, tất nhiên rồi." Luisa lẩm bẩm. "Chị đã gọi đến Triple A chưa?"

"Ừ, họ nói là phải mất ít nhất ba tiếng, và đó là nếu tình hình giao thông không quá tệ."

"Sẽ tệ." Carlos nói thêm một cách bi quan.

"Tôi có thể xem thử." TK đề nghị, không hề bối rối trước vẻ mặt sửng sốt của mọi người. "Bố dượng tôi là thợ máy. Ông ấy đã dạy tôi một vài thứ và tôi nghĩ mình đã học đủ để xoay xở. Chị có phiền không?

"Ồ, TK, cậu không cần phải làm thế đâu." Carlos phản đối, nhưng TK đã đứng dậy rồi.

"Tôi biết, nhưng tôi muốn."

Sau khi dành vài giờ để sửa máy phát điện hỏng và chúc Ana may mắn với gia đình Winslow, TK quay trở lại một đám cưới đã biến thành phòng khiêu vũ. Ánh sáng mờ dần thay thế ánh sáng mặt trời tự nhiên và Nancy là người đầu tiên chào đón cậu khi cậu trở về.

"Tin xấu đây, cục cưng." Nancy bắt đầu câu nói của mình bằng giọng buồn bã; mặc dù TK nghĩ rằng cô không thực sự buồn bã mà chỉ đang uống ly cocktail thứ ba. "Không còn bánh nữa."

Bây giờ thì đến lượt TK bất ngờ. Khi cậu ngồi xuống, cậu hỏi "Cái gì, ý cô là không còn bánh nữa sao? Đây là đám cưới mà."

Nancy nhún vai, "Tôi đoán mọi người đều muốn tìm một cái cớ để nói chuyện với ai đó. Tôi vẫn còn một chút kem trên đĩa của mình nếu cậu muốn."

"Tôi ổn." TK giơ một tay lên. Cậu thở dài, chấp nhận số phận như nó có thể đến. "Chà, như cô đã nói, nếu nó được định sẵn, nó sẽ xảy ra. Không có ích gì khi chìm đắm trong đau khổ bây giờ." Cậu vừa mới nhận ra rằng mọi người khác ở bàn đã đi mất. Có lẽ đã lạc vào một biển người đang nhảy múa. "Khoan đã, cô đang đợi tôi à?"

"Không muốn cậu phải một mình đối mặt với việc không có bánh." Nancy mỉm cười và nó cũng sủi bọt như đồ uống trong ly của cô ấy. "Cậu là một người bắt mắt TK, không có lượng món tráng miệng nào có thể khiến Carlos nghĩ khác về điều đó, được chứ?"

TK đặt tay lên tay Nancy. "Cảm ơn vì luôn biết phải nói gì, Nance."

"Đó là lý do tôi ở đây." Nancy đứng dậy, "Bây giờ, nếu cậu không phiền, có một sàn nhảy đang gọi tên tôi."

TK nhìn Nancy cùng Luisa nhảy trên sàn, cả hai cùng chuyển động theo một bài nhạc pop ngọt ngào như lớp kem trên đĩa của Nancy. Cậu nhìn qua biển khuôn mặt, hy vọng nhìn thấy một người cụ thể. "Này." TK nhìn lên và Carlos đang đứng cạnh cậu, có một miếng bánh trên một chiếc đĩa nhựa.

"Tôi, ừm, tôi đã giữ lại cho cậu một miếng." Carlos nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa trước mặt TK; lớp kem phủ đã bắt đầu tan chảy dần vì cái nóng ở miền Nam, nhưng TK nghĩ nó vẫn trông ngon lành. TK nhìn Carlos, vừa thấy vui vừa thấy bối rối.

Carlos ngồi xuống, bắt đầu giải thích. "Lúc nãy, tôi thấy cậu nhìn nó, và nghĩ rằng cậu đang mong chờ được ăn một ít." Carlos hắng giọng, hy vọng những từ ngữ đúng đắn chỉ đang cố gắng tuôn ra. "Chỉ là, muốn chắc chắn rằng vẫn còn một miếng cho cậu thôi."

"Ồ, cảm ơn." TK cảm thấy, ừm, cậu cảm thấy được quan tâm. Rằng cậu không chỉ là một ý nghĩ chợt đến. Có lẽ chính cảm giác phấn khích khi được nghĩ đến đã thúc đẩy cậu nói ra điều tiếp theo. "Nhưng đó không phải là chiếc bánh mà tôi đang nhìn."

"Ồ." Carlos cảm thấy chán nản cho đến khi anh xử lý được ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của TK. Anh nhìn lại TK, mắt mở to một chút. "Ồ." Carlos mỉm cười với TK, hy vọng má mình không quá ửng hồng. Carlos nhìn về sàn nhảy, ngắm Luisa và Nancy nhảy suốt đêm.

Anh nhìn lại TK, kìm nén mọi thứ trong anh đang nói với anh rằng đó là một ý tưởng tồi. "Cậu có muốn nhảy không?"

TK mỉm cười với Carlos và Carlos nghĩ đó là nụ cười mà anh không bao giờ muốn quên. "Chắc chắn rồi."

"Anh yêu, lại đây." TK gọi từ văn phòng tại nhà. Carlos hạ nhiệt độ của bếp lò trước khi vào phòng cùng TK. TK đang ngồi trên sàn, lục tung một hòm đồ. "Xem em vừa tìm thấy gì này." TK đưa cho Carlos một bức ảnh polaroid, cẩn thận để ý ngón tay và tránh làm bẩn.

Trong ảnh là bức ảnh chụp TK và Carlos tại đám cưới của Grace và Judd, vào lúc nửa đêm. Cả hai đều ngồi ở bàn, giữa họ là một miếng bánh ăn dở và một bông hồng đào mà TK đã lấy từ một trong những bó hoa để tặng Carlos. Carlos mỉm cười khi nhớ lại. "Ai mà ngờ được, rằng đây chính là đêm sẽ bắt đầu phần đời còn lại của chúng ta nhỉ?"

"Nancy và Luisa, có lẽ vậy." TK gợi ý và Carlos không thể phản bác. Anh đưa lại bức ảnh cho TK và TK nhìn lại nó thêm một lần nữa. Cậu tập trung vào thứ vô tình đưa họ lại với nhau. "Đó là một chiếc bánh thực sự ngon."

Cậu chờ Carlos đồng ý, nhưng lời nhận xét của cậu được theo sau bởi một sự im lặng kéo dài. TK nhìn Carlos. Cậu có thể biết Carlos muốn nói điều gì đó nhưng đang kìm mình lại. "Sao vậy anh?"

"Được rồi, giờ chúng ta đã kết hôn, anh đoán cuối cùng anh cũng có thể nói với em rồi." Carlos tự cười. "Trời ạ, thật là xấu hổ."

"Anh yêu." TK nắm lấy tay anh. "Gì vậy?"

"Nhớ cách anh giữ lại cho em một miếng bánh không? À, anh làm thế vì anh muốn có lý do để cuối cùng có thể nói chuyện với em." Carlos đảo mắt, nghĩ đến bản thân mình hồi trẻ hơn một chút. "Điều đó có ngớ ngẩn không?"

TK không cười lớn, nhưng mỉm cười theo cách mà Carlos không bao giờ muốn quên. "Hả?" Carlos hỏi.

TK nhẹ nhàng kéo tay Carlos, bảo Carlos cúi xuống. TK trao cho anh một nụ hôn có vị đào, quế và tình yêu. "Không có gì, chỉ là, em thích khi anh nhắc em rằng chúng ta hợp nhau, theo mọi cách quan trọng."

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip