tartaglia is angwi
"..."
Hiện tại, có nói rằng Tartaglia đang hoảng loạn vẫn còn là đang nói giảm nói tránh
Từ trước đến này, hắn vẫn là một thiếu niên ngoan cường, dũng mãnh, chẳng biết e sợ bất kỳ một ai
Hắn, chẳng qua chỉ là,...hắn...
Khó khăn nuốt trôi một ngụm không khí xuống cần cổ, Tartaglia siết chặt tay mình trong hoảng sợ
Hắn...
"Tartaglia không ngủ sao"
Từ giữa lòng nệm êm ái, Chung Ly nhấc mắt, trông đến cậu trai người Snezhnaya đang đứng bất động. Anh vốn cho rằng thiếu niên sẽ chịu lạnh giỏi hơn mình, vì dẫu sao quê nhà hắn cũng là vùng đất trời sớm hôm đều là băng tuyết, nhưng Tartaglia lại đang run rẩy, đôi cánh môi mím chặt, đứng bên cạnh nệm
"Em..."
Nghĩ rằng Tartaglia mãi chưa chịu nằm xuống, cũng là vì phần nệm anh chừa ra còn quá nhỏ. Chung Ly chủ động lùi về sau hơn nữa, một tay nhấc chăn, để lộ ra lòng nệm trắng tinh vừa nhìn là đã biết vô cùng ấm
"Nằm xuống đi, em không lạnh à" vị tiên sinh trong lớp áo ngủ được may theo phong cách trung niên thúc giục, ngước màu mắt hổ phách rực vàng lên nhìn hắn
"C-chúng ta chỉ có một cái nệm này thôi à" lo sợ rằng mình sẽ không chống lại được cám dỗ của lòng nệm đã được ủ ấm sẵn, Tartaglia lùi lại một bước, bấu tay vào cạnh bàn gỗ sau lưng mình
"Hửm..." bất ngờ vì câu hỏi, Chung Ly sững lại "chúng ta đến trễ hơn các đoàn nghiên cứu khác, nên túi ngủ cá nhân đều đã được phát đi hết rồi, chỉ còn nệm hơi mà thôi"
"À..." nuốt khan thêm một ngụm, Tartaglia đáp, hắn cũng không biết hắn đang sợ điều gì nữa
"Tartaglia đang xấu hổ sao" cuối cùng cũng nhận ra vì sao Tartaglia lại do dự, Chung Ly bật một âm cười khẽ
"K-không, không, làm gì có chứ" bị đoán trúng, vịt cam bối rối, lập tức lùi về sau nhanh hơn nữa, chỉ vài giây đã va hông mình vào góc bàn cứng rắn, không có được đệm thịt mềm mại như vị tiên sinh, Tartaglia bị đập một cú đau điếng, không nhịn được mà kêu lên
Mất một lúc Tartaglia mới đứng thẳng lại, nét vui thích sáng bừng đang nô đùa trên màu mắt của vị tiên sinh phản chiếu lại gương mặt đỏ bừng của hắn. Tartaglia ngượng ngùng, không đợi anh mời lần nữa, lao cả người vào trong lòng nệm
"Được rồi, không xấu hổ thì không xấu hổ" âm cười dịu khẽ tan trong lời nói của Chung Ly
Tartaglia không dám lấn sâu vào trong chăn, chỉ nắm khẽ một góc vải bông mềm nhẹ phủ qua vai mình. Thân thể thiếu niên to lớn rúc lại thành một khối tròn khiêm tốn ở sát mép giường, không dám động đậy
Ngả lưng vào vách lều, Chung Ly không kiềm được ý cười tỏa rạng trên đầu môi khi trông đến vành tai đỏ ửng của Tartaglia, trêu chọc người khác là không tốt, nhưng anh không nhịn được, ban nãy còn là hắn trêu anh trước
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Chung Ly đặt trên người mình, Tartaglia thở hắt một tiếng, nhấc một tay che vành tai đang lộ ra, nhắm chặt mắt vờ rằng đang ngủ
"Em nằm như thế, đêm sẽ ngã xuống đấy" anh khẽ giọng
"K-không sao, mẹ em nói em ngủ rất ngoan, không hề lăn tới lăn lui, tiên sinh ngủ đi"
"Vậy được"
Sau lời này của anh, Tartaglia cảm nhận được nguồn nhiệt mỗi lúc một sát sống lưng cùng gáy tóc của mình, là anh đang tiến gần đến. Tartaglia hít thở không thông, chỉ có thể nhịn lại, giữ vững tư thế ôm lấy tai mình. Đến khi lớp vải lụa mát lành cùng đuôi tóc của anh lướt trên sườn mặt của hắn, thì hắn không thể im lặng tiếp nổi
"Tiên sinh đang làm gì vậy"
Tartaglia mở mắt, chỉ thấy xung quang thoáng chốc đã tối om, ánh đèn trên tủ thấp bên cạnh hắn cũng đã bị tắt đi
Anh... vừa rồi, anh tắt đèn hả...
Sao lại chỉ tắt đèn thôi vậy!!
"Tôi tắt đèn đó" anh đáp lời hắn
"Dạ" ánh sáng trong gian lều không còn quá nhiều, anh cũng không thấy được gương mặt hắn, may mắn là cũng vì thế mà anh không thấy được hắn đang ngượng đến mức nào
"Tiên sinh ngủ ngon"
"Tartaglia ngủ ngon"
Cả ngày đi lại đã rất mệt mỏi, Tartaglia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mặc rằng gian lều này là lần đầu tiên hắn ngủ lại. Mơ hồ trong giấc say mềm mại, khí lạnh của vực đá dần bị xua đi, choàng khắp cả người hắn là lớp chăn ấm đượm được ai đó khoác lên cẩn thận. Có lẽ là hắn đã trở mình một chút, nhưng cũng không thức dậy trong ê ẩm, bàn tay người kia thật dịu khẽ, chỉnh lại tư thế của hắn, còn xoa trên đỉnh đầu hắn thật êm
___
Tartaglia tỉnh dậy khi nhận ra mình đang lấn hết một nửa lòng nệm, cả người rúc sát về phía vách lều, cuộn lớp chăn thành một khối không rõ hình thù
Quan trọng là, Chung Ly đi đâu rồi...
Vịt cam xoa đầu, chậm rãi ngồi dậy, có chút ấm ức
Hắn sụt sịt mũi rồi nhìn quanh lều một lượt, không hề trông thấy bóng dáng vị tiên sinh, cả áo ngủ cũng đã được treo lên. Tartaglia tự thấy bản thân cũng chẳng phải là kẻ ham ngủ, thường thức dậy từ rất sớm, mà anh còn thức dậy trước cả hắn
Chẳng lẽ sớm như vậy, còn chưa ăn uống, anh đã bắt tay vào việc rồi
Anh để hắn một mình ở đây sao, Tartaglia bĩu môi
"Tartaglia dậy rồi sao" còn chưa để Tartaglia chau mày quá lâu, Chung Ly đã nhấc vải lều, bước vào bên trong
"Vâng ạ"
"Trông sắc mặt em không tốt lắm, thấy ác mộng sao" tươi tắn, anh lại gần chỗ hắn, đưa cho hắn xem gói vải mà anh ôm trong tay
"Đây là gì ạ"
"Là chăn đó, ban nãy tôi đã đi gặp bên quản lý Vực Đá sâu. Tôi đã hỏi họ về nệm dư cùng với chăn, nhưng không còn nệm, chỉ còn cái này thôi"
"Nệm dư? Tiên sinh không muốn nằm cùng em ạ..." đầu mày Tartaglia chau lại càng sâu, hắn không vui vẻ
"Không phải người không thoải mái là Tartaglia sao" Chung Ly nhắc lại sự việc đêm qua
"Em-" cậu thiếu niên phồng má "em có nói như vậy đâu"
Nhận ra nhóc con này đã giận rồi, lọn tóc màu cam bướng bỉnh trên đỉnh đầu hắn dựng đứng lên, Chung Ly không rõ mình không phải ở đâu, bất lực mà bật cười
"Tiên sinh còn cười sao"
"Được rồi, là tôi đã không hiểu đúng ý của Tartaglia, nhưng không có đệm mới, xem chừng là tôi đã may mắn rồi nhỉ" đối với trẻ nhỏ thì vẫn nên chiều chuộng, Chung Ly xoa đầu hắn rồi mới đứng dậy
"..."
"Sao vậy" không nghe thấy lời đáp, Chung Ly hỏi
"Dạ không, em không giận đâu" tên nhóc lúc này mới hoàn hồn, lập tức trả lời anh
Hắn sẽ không nói với anh rằng hắn sẽ đem giấu tấm chăn mà anh vừa mang về đâu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip