Tây Cố Bà Sa - 2

Xe taxi đỗ lại ngoài cửa khoa cấp cứu, Diệp Tử Mộ vẫn ngồi ỳ ra. "Thật sự là tôi rất..."

Tô Tây Cố không thèm nghe cô lảm nhảm, bấu lấy cánh tay cô lôi ra ngoài như con ưng già bấu lấy đàn gà con, giọng lạnh te. "Trả tiền đi."

Cô rầu rĩ trả tiền taxi rồi vẫn cố giãy giụa giải thích lần cuối. "Thật đấy, bệnh viện không phải nơi tử tế..."

Còn chưa dứt lời, trong ánh thái dương rạng rỡ, từ trong bệnh viện lẫn mấy chỗ bóng râm xung quanh, vô vàn bóng xám ào ào lao tới, kín trời kín đất.

Đấy, chính vì thế nên cô mới ghét đi bệnh viện. Cái linh hồn mạnh mẽ hùng hậu nhưng vô dụng của cô không khác gì của ngon vật lạ khiến cho đám âm hồn quỷ mị thậm chí vượt qua cả nỗi sợ ánh mặt trời theo bản năng mà nhào lên muốn chia nhau hưởng dụng.

Tô Tây Cố híp mắt một cái, tay phải nhẹ nhàng vẫy vẫy...

Wow, Bạo vũ lê hoa châm phiên bản dùng yêu khí thay vì ám khí lâu lắm mới gặp giờ cũng xuất hiện!

Vô vàn tia yêu khí sắc nhọn như kim, nhỏ xíu như hạt sương mù, dày đặc như mưa phùn đồng loạt bắn ra, khiến đám âm hồn đang ào ào bay tới bị xé toang. Yêu khí quét ngang một vòng rồi gom quỷ khí quay về, khiến tay phải của Tô Tây Cố lập tức đen sì như mực. Gã im lặng cho tay phải vào túi quần, sắc mặt xám ngoét cực kỳ mệt mỏi, thậm chí còn giống bệnh nhân hơn cả Diệp Tử Mộ.

Quả là lợi hại. Diệp Tử Mộ thầm nghĩ. Thao thiết không hổ là thần thú từ thời thượng cổ, dũng mãnh vô cùng. Cho dù gã là một người phàm chỉ lây dính một mẩu bóng phản chiếu của thao thiết, vậy mà vẫn có thể phát huy ra yêu lực to lớn đến như thế.

(Thao thiết: thần thú trong truyền thuyết từ thời thượng cổ, một trong bốn hung thú lớn nhất, có sức mạnh to lớn, sức ăn cực kỳ khủng khiếp, cái gì cũng có thể ăn được, nên là biểu tượng cho thói tham lam)

Ban đầu lúc Tô Tây Cố trình bày "lý lịch xin việc", cô cũng đã biết năm đó Tô Tây Cố bị một "ma thần" mê hoặc bắt cóc, cơ mà mãi về sau cô mới biết con "ma thần" đó cũng có tên tuổi danh tiếng phi thường, là một con thao thiết bị thương nặng sắp chết.

Nó bị thương quá nặng, thậm chí không còn sức để ăn thịt người, nên chỉ có thể mê hoặc đám trẻ con loài người tới giúp nó săn giết yêu ma quỷ quái rồi thông qua vật dẫn là đám trẻ con đó mà từ từ bồi bổ. Tiếc là một con thao thiết bị thương nặng có giá trị vô cùng lớn, nên chưa kịp lành vết thương đã bị người khác làm thịt. Còn đám trẻ con bị nó mê hoặc tâm trí năm ấy, chỉ còn sống sót được vài đứa, mà Tô Tây Cố là một trong số ít đó.

Còn tình hình cụ thể ra sao, Tô Tây Cố sẽ không nói thêm, thậm chí chỉ nhắc tới đề tài hơi có liên quan thôi cũng khiến gã nổi khùng lên cáu kỉnh.

Nhưng nhìn sắc mặt gã xám ngoét như xác chết, Diệp Tử Mộ vẫn không nhịn được nhắc nhở. "... Với cơ thể con người, âm hồn quỷ mị không phải đồ dễ tiêu hóa."

Thế rồi cô thấy cánh tay mình bị tóm chặt lấy. Tô Tây Cố đen mặt cau có kéo tay cô lôi xềnh xệch tới chỗ xếp hàng đăng ký khám. Mãi một lúc sau mới phụng phịu. "Không tiêu hóa được cũng phải cố mà ăn chứ."

... Con thao thiết đó ngoài trò mê hoặc tâm trí trẻ con, không biết còn gây ra cái gì trên người gã nữa... Tiếc thay tuy cô mượn xác hoàn hồn nhiều lần nhưng vẫn không quá quen thuộc với giống loài đó nên không hiểu rõ thủ đoạn của chúng ra sao.

Tô Tây Cố mặt lạnh như đít bom, lần lượt "áp tải" cô xếp hàng đăng ký rồi vào khám. Y tá đo nhiệt độ cho cô hẳn ba lần, lại còn đổi các loại nhiệt kế khác nhau để khám. Rồi cô ta ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tử Mộ, giọng hoang mang. "... Hẳn bốn mươi mốt độ đấy."

"Chỉ cảm lạnh thôi mà." Diệp Tử Mộ bất đắc dĩ trả lời. Đúng là sốt có hơi cao một chút... nhưng biết thế nào được, cơ thể này rách nát tới cỡ đó. Quả thật chỉ là cảm lạnh, nhưng phản ứng của cơ thể có hơi mạnh hơn bình thương mà thôi. Chỉ cần làm vài bát trà gừng là được... Lần trước cô té xỉu cũng chỉ vì cảm lạnh thêm huyết áp thấp cùng một lúc.

"CHỈ cảm lạnh THÔI mà?" Tô Tây Cố cười lạnh lẽo. "Đầu cô ta nóng quá chập mạch rồi bác sĩ ạ."Y tá cuống cả lên. Bác sĩ cũng cuống cả lên. Cuối cùng cô bị bắt nằm xuống, đè tay ra lấy ven truyền nước muối. Tô Tây Cố thì hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn. "Sốt cao đến thế không lẽ cô không thấy khó chịu ư?"

Diệp Tử Mộ cố gắng nghiêm túc cảm thụ. "Trừ việc trong đầu như có ai đang đập búa, với cả người xương cốt rã rời, lúc nóng lúc lạnh ra, còn lại cũng vẫn ổn mà. Chỉ là cảm lạnh thôi..."

Tô Tây Cố cầm túi chườm đá lạnh mà y tá đưa cho mình, thô lỗ ấn lên trán Diệp Tử Mộ để hạ nhiệt, mặt lạnh te không thèm nói câu nào.

"Hộp cơm thì làm thế nào?" Diệp Tử Mộ rầu rĩ hỏi.

Tô Tây Cố bước tới ngồi xuống cái ghế cạnh giường, lôi ra hai hộp cơm một lớn một nhỏ rồi mở ra vùi đầu vào ăn. Ăn vào miệng vẫn còn âm ấm, chứng tỏ đồ ăn mới được làm từ sáng sớm, do ai đó dậy sớm nấu sẵn.

Mỗi lần Diệp Tử đưa hộp cơm cho gã đều đã hâm nóng lại trước nên gã vẫn cho rằng cô nấu sẵn từ đêm qua. Ngờ đâu không phải thế. Rốt cục cô phải dậy từ mấy giờ để nấu cơm chứ?

"Cô bị sốt đấy có biết không? Sao còn dậy sớm nấu cơm?" Gã nạt khẽ.

Diệp Tử chán không thèm tranh luận với cái kẻ vô lý không chịu nói chuyện tử tế kia, lặp đi lặp lại mãi cũng mệt. Cô dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ để trốn. Không ngờ hai mắt nhắm lại thì cơn buồn ngủ cũng đến, bèn mơ màng thiếp đi.

Trong cơn mơ mơ màng màng, cô thấp thoáng nghe tiếng kéo ghế sột soạt. Tây Cố có thói quen tốt là sau khi ăn lúc nào cũng rửa sạch hộp cơm mới trả lại cô. Con trai đúng là ăn khỏe thật... Ăn xong hai cái sandwich rồi vẫn còn ăn sạch bách hẳn hai hộp cơm. Chắc là ăn xong rồi nên đi rửa hộp cơm...

Vừa mới chập chờn ngủ, cô đã bị luồng khí giá lạnh xung quanh đánh thức. Đang cơn buồn ngủ, lại thêm cơn sốt hành hạ, cô chỉ đành bất đắc dĩ nhìn "cô gái" mặc áo bệnh nhân đang khóc lóc thảm thiết lặp đi lặp lại trước mặt mình. "Tôi không cam lòng... huhuhu... Tôi không cam lòng... Tôi không cam lòng..."

Thật đúng là biết lợi dụng sơ hở. Tây Cố mới ra ngoài có vài phút thôi làm ơn đi...

"Tôi khuyên cô nên nhờ cậy pháp luật thì hơn... đỡ cho bị hồn bay phách diệt..." Cô thở dài.

"Tôi không cam lòng không cam lòng không cam lòng!" Cô gái... à thì... nữ quỷ kia nhào tới. Diệp Tử chỉ đủ sức nghiêng đầu qua một bên để tránh việc bị bịt miệng bịt mũi gây khó chịu.

Đúng thế, linh hồn của cô có sức mạnh hồn hậu mạnh mẽ, mặc dù chả để làm gì (hay ít ra tạm thời vô dụng), nhưng trong mắt đám quỷ hồn kia quả thực không khác gì thập toàn đại bổ. Nếu có thể nuốt chửng được linh hồn cô mà tiêu hóa, bất kể loại âm hồn gì cũng đều có thể thăng cấp rất nhanh, có hình hài thực tế, pháp thuật cao cường, đủ sức đi báo thù rửa hận. Không khác gì nhân sâm linh chi dành cho âm hồn quỷ mị cả.

Nhưng mà đám âm hồn quỷ mị tầm thường quả thực quá là bé nhỏ.

Nói nhanh cho nó vuông, đám âm hồn quỷ mị tầm thường chỉ như mấy con rắn vườn nho nhỏ xinh xinh, mà hồn phách của Diệp Tử chẳng khác nào quả trứng đà điểu to bự chảng. Rắn vườn bé xíu phải ngoác miệng nuốt trứng gà trứng vịt đã là quá sức, muốn nuốt hẳn trứng đà điểu ấy à... miệng không đủ rộng nha.

Nếu không phải sợ bọn họ tức nước vỡ bờ không ăn được thì đạp vỡ quả trứng đà điểu là cô, cô đã không cần phải đi thuê bảo tiêu.

Bây giờ, không phải cô sợ nữ quỷ này nuốt linh hồn mình, mà là vì cô không chịu nổi mùi xác thối phát ra từ oán niệm của kẻ đó. Cái cơ thể của cô cũng quá là yếu đuối, nếu để quỷ khí làm ô nhiễm lâu dài, bệnh cảm lạnh này của cô sẽ càng nhiễm phong tà nặng thêm.

Dĩ nhiên, Tây y rất lợi hại, chỉ cần hai trăm năm là có thể chiết xuất toàn bộ tinh hoa từ các loại thuốc để khắc chế tiêu diệt các loại tà bệnh, cực kỳ mạnh mẽ. Thế nhưng lẽ đời, tất cả những gì tinh khiết nhất đều là kịch độc, Tây y không khác gì lấy độc trị độc, về lâu về dài sẽ khiến nguyên khí trở nên suy yếu... Bình thường cô đã mất bao nhiêu công điều dưỡng nguyên khí cho cơ thể này còn chưa xong, giờ sao chịu được thêm suy yếu.

Thế nên cô mới ghét đi bệnh viện. Ghét vô cùng.

"Tiểu thư..." Cô quả thực là bất lực. "Đừng cố quá làm gì, cô đâu có nuốt nổi đâu... Nếu chịu cảnh hồn bay phách diệt thì có phải là mất cả chì lẫn chài không..."

Nữ quỷ vẫn cứ hùng hục cọ lên người cô tìm chỗ sơ hở để gặm... Sau đó thì gào lên thảm thiết, suýt nữa thì khiến màng nhĩ cô thủng luôn.

Đương nhiên là bị Tây Cố "ăn sạch". Bị gã dùng tay không bóp nát, rồi nhanh chóng bẹp dí, nhỏ lại và tan biến, hồn phi phách tán.

"... Oán niệm trong cô ta quá sâu, vào bụng không dễ tiêu hóa, không tốt cho sức khỏe đâu." Diệp Tử thận trọng khuyên.

Tây Cố cau có xụ mặt, nhưng không nổi giận mà chỉ chép miệng một chút. "Đúng là mùi vị chả ra gì cả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip