Chương 4

Tay hiện đang nằm mơ. Trong mơ, anh bị một ngọn núi to ơi là to đè lên. Mà cái loại cảm giác này lại cực kỳ chân thực, chân thực đến nỗi anh còn nhận thấy được hô hấp của mình đang càng lúc càng khó khăn.

Một trận vật lộn qua đi, Tay tỉnh lại. Chậm rãi mở to đôi mắt, đập vào thị giác anh đầu tiên chính là gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn của con nít.

Hóa ra, bé con sau khi thức dậy thì liền giãy ra khỏi cánh tay Tay, ở trên tấm nệm mềm mại của anh thích thú bò qua bò lại. Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên nhóc được ngủ trên một chiếc giường êm ái dễ chịu như vậy.

Bò bò... bò bò... rốt cuộc lại bò tới lên người Tay. Nhìn khuôn mặt ngủ say của người nọ, nhóc nhịn không được ngồi trên ngực anh, hết quan sát anh rồi lại ngây ngốc ra cười.

"New, mau đi xuống, chú thở không được." Tay từ trong lớp chăn cố bắt lấy cánh tay của nhóc rồi rút ra, đem New ôm sang một bên, sau đó ngồi dậy điên cuồng hớp không khí.

"Chú, chào buổi sáng." Bé con nhào qua ôm Tay, ở trước ngực anh cọ cọ vô cùng thân mật. Bị mái tóc tơ mềm đã rối bù của New cọ vào cằm, Tay không tránh khỏi có chút ngứa ngáy.

"Chào buổi sáng, đói bụng chưa hả? Chú mang con đi đánh răng rửa mặt rồi bưng bữa sáng vào cho con ăn nhé?" Lấy tay bẹo bẹo chóp mũi xinh xắn của bé con, Tay dường như rất cao hứng, khanh khách cười không ngừng.

New nhu thuận gật gật đầu. Anh cầm lấy áo khoác của bé con, giúp nhóc mặc vào, tiếp theo cũng tự mình thay quần áo. Nhà tắm nằm ngay cạnh phòng ngủ, vừa mở cửa ra, mùi bánh mì nướng thơm ngào ngạt lập tức bay tới. Tay lén lút đi tới nhà bếp xem thử, ông Viho đang ngồi đọc báo trước bàn ăn, nhưng mà rất chuyên chú, không hề để ý thấy động tĩnh bên này của bọn họ.

"Xuỵt —– chúng ta làm thật khẽ nha." Tay ôm lấy bé con, nhanh chân đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.

Bởi vì không có bàn chãi nhỏ nào thích hợp với New, anh chỉ có thể chấp nhận dùng bàn chãi mình để đánh răng cho nhóc. Hai người thật vất vả mới chải đầu rửa mặt xong, thời điểm chuẩn bị bước ra ngoài, giọng của Jan đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Tuy rằng tối qua anh đã nghĩ đến việc thử thuyết phục gia đình chăm sóc New, nhưng mà tình huống xảy ra bất thình lình như vậy khiến cho Tay luống cuống tay chân cả lên. Bé con đứng kế bên chỉ biết nghệch ra nhìn anh, nhóc cũng không biết tại sao chú lại đột nhiên kích động như vậy, chẳng lẽ cửa mở không được?

"Anh hai, nhanh lên đi!" Jan mất kiên nhẫn, không ngừng đập đập cửa.

Nhìn bé con hướng đến anh ngơ ngác, lại nhìn cánh cửa đang bị gõ bình bịch, Tay khẽ cắn môi, nhắm chặt mắt mở cửa ra.

...

"A! Anh hai! Đây là..." Jan trông thấy New thì hơi kinh ngạc một chút, bất quá hai mắt rất nhanh trở nên sáng rực, chạy tới ngồi xổm trước mặt bé con, một phen ôm lấy nhóc.

"Anh hai, nhóc con này đáng yêu quá, nó là ai vậy?"

"Ách... Này... Em đừng có ôm thằng bé chặt đến thế, nó sẽ bị chết ngạt đó." Tay chột dạ quan sát hành lang, may mà bố mẹ anh không phát hiện ra cái gì khác thường. Cẩn trọng đóng cửa lại, anh vội vàng cứu bé con đang sợ hãi thoát khỏi nanh vuốt của Jan, ôm nhóc vào ngực nhẹ giọng vỗ về.

"Thấy cưng thật đó, anh hai, nhóc con này ở đâu ra vậy? Sao có thể dễ thương đến thế." Cô khẽ véo véo gương mặt đỏ bừng của New.

"Ách, nó... Jan, anh muốn bàn bạc với em một chuyện, em phải giúp anh." Tay đột nhiên nghiêm mặt nói, "Về thân phận của đứa nhỏ này anh sẽ nói cho em nghe sau, quan trọng là anh mong em sẽ đứng cùng một chiến tuyến với anh."

"Là chuyện gì vậy?" Jan hỏi lại anh cho có lệ, cô thực chất chỉ lo tập trung cưng nựng bé con mà thôi.

"Trong nhà thằng bé xảy ra rất nhiều việc, người thân duy nhất của nó là bà nội hôm qua đã nhập viện, anh nghĩ... anh sẽ chăm nuôi đứa nhỏ này."

"Cái gì?! Anh hai, anh điên rồi sao? Anh muốn nuôi nó?" Jan thu hồi bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên mặt New, biểu hiện không thể tin được nhìn anh trai cô. Anh... anh... anh nói đùa cô chắc.

"Anh không điên, anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Jan, em chịu giúp anh chứ?"

"Chuyện này... nhưng mà anh hai à, anh sẽ nuôi nó như thế nào đây, anh còn phải đi học, lại không có công việc, hơn nữa ba mẹ..."

"Anh tính cả rồi, học kỳ sau anh với đứa bạn sẽ đi ra ngoài làm thêm, tiền lì xì để dành nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng hữu dụng. Nói chung, anh cảm thấy không thành vấn đề gì."

"Anh hai... xem ra anh rất quyết tâm. Nếu thế, đứa em này chỉ có thể hai tay hai chân ủng hộ anh thôi. Đúng rồi, nhóc con này tên gì vậy?"

"New, New Thitipoom." Tay tạm thời thở nhẹ ra hơi, trước tiên đã lôi kéo được em gái làm đồng minh, còn bố mẹ ở bên kia, cứ từ từ rồi thuyết phục vậy.

"Chú, chú, đói bụng." New bỉu môi sờ sờ cái bụng nhỏ, chẳng phải nói đánh răng xong sẽ được ăn sao, vì cái gì bây giờ còn chưa cho nhóc ăn, bụng nhóc đói đến xẹp lép cả rồi đây.

"Rồi rồi, New ngoan, lập tức có đồ ăn sáng ha." Tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé con, nhờ Jan đi lấy bữa sáng đem đến phòng anh giùm.

Điểm tâm của gia đình anh luôn luôn rất phong phú, bởi vì bà Viho chú trọng nhất là bữa sáng dinh dưỡng. Nào là bánh mì nướng thơm phức, nào là lạp xưởng chiên béo ngậy, nào là trứng ốp la vàng ươm, còn có tách sữa nóng thật là ấm họng. Jan bỏ ngoài tai mấy lời lải nhải của ông bà Viho, cầm lấy hai phần điểm tâm sáng rồi chạy xộc vào phòng Tay .

Ba người cùng nhau chia sẻ đồ ăn. Đối với bé con mà nói, bữa sáng như thế này đã là quá mức thịnh soạn, hàng năm chỉ có thời điểm ăn Tết, bà nội mới có thể mua một ít bánh mì cho nhóc, nhưng cái đó vĩnh viễn cũng không sánh bằng mỹ vị hiện tại.

Sợ New không thích sữa đạm, Jan đặc biệt lấy thêm hủ đường, khuấy cho nhóc một ly sữa ngọt dễ uống.

Nhìn dáng vẻ lúc uống sữa của New, Tay chợt nhớ tới lần đầu gặp bé con, trong tay nhóc cầm một bình sữa nhỏ. Mà bình sữa kia hiện đang nằm trong túi hành lý của mình, anh những lúc đến trường đều mang nó theo, mỗi khi nhớ tới bé con sẽ lấy ra ngắm một cái.

Bất quá bây giờ, New dường như đã không cần bình sữa, có thể cầm ly uống sữa một cách thành thục.

"Khụ khụ khụ..." Uống quá nhanh, bé con không cẩn thận bị sặc.

"Uống từ từ thôi, không cần gấp." Tay thấy thế lập tức cướp lấy ly sữa, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhóc: "Ăn sáng xong rồi, chúng ta đến bệnh viện thăm bà nội nhé?"

"Dạ, New muốn gặp bà nội." Bé con nặng nề gật đầu.

Jan ngồi một bên chăm chú dán mắt vào anh trai mình, trong lòng không khỏi hô hào cảm thán. Cô chưa từng nhìn thấy mặt này của anh hai bao giờ nha, xem ra lần này anh thật sự rất nghiêm túc.

Thừa dịp ông bà Viho sau khi ăn xong điểm tâm đã đi làm, Tay một tay dắt bé con, một tay xách theo bịch nước hoa quả rời khỏi nhà.

Bệnh viện cách khu nhà của bọn họ không xa, đi bộ khoảng vài phút đồng hồ là đã đến nơi. New bất an buông tay anh ra, chạy đến bên người bà nội, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch trên tay bà.

Được một lúc, Tay lại gần bé con mang nhóc đến chỗ ghế dựa, ôm New ngồi xuống, lặng lẽ chờ bà nội tỉnh lại. Thời gian tích tắc trôi qua, nhóc mệt mỏi nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, ý thức từng chút từng chút một mơ hồ.

New tuy rằng ban đầu còn rất cố gắng duy trì vẻ thanh tỉnh, nhưng mà qua nhiều giờ sau, nhóc rốt cuộc nhịn không được. Loay hoay cử động một chút, tìm được tư thế thoải mái nhất rồi, hai mắt nặng trĩu nhắm tịt xuống, dần dà chìm vào giấc ngủ.

...

Đột nhiên, người trên giường có động tĩnh, mặc dù là một động tác rất nhỏ nhưng cũng không qua khỏi ánh mắt nhạy bén của Tay. Anh thật cẩn thận ôm New đến đặt trên chiếc ghế sô pha bên cạnh.

"Đây là đâu vậy? Khụ khụ...." Bà nội mở hờ đôi mắt, suy yếu hỏi.

"Nơi này là bệnh viện thưa bác, đêm hôm trước New gọi nói với cháu tình hình sức khỏe của bác không được tốt, cho nên cháu kêu xe cứu thương đến chở bác." Tay tiến đến mép giường, dùng tăm bông có tẩm nước quệt nhẹ lên đôi môi hơi khô khốc của bà nội.

"Bệnh viện....quả nhiên, tôi đã lường trước được mà....khụ khụ...." Bà nội nhắm mắt lại, chua xót cười nhạt, "Khụ... Cậu trai trẻ, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút được không?"

"Vâng ạ."

"Bệnh trạng của tôi, cậu không cần phải giấu....khụ khụ khụ.....tôi đều đã biết cả rồi, bác sĩ nói, còn có thể sống được bao lâu? Khụ khụ khụ... Quên đi....khụ khụ....không cần nói cho tôi biết, cậu trai trẻ, tuy rằng tôi biết....khụ...sẽ gây phiền phức cho cậu, nhưng mà nếu có thể....khụ khụ khụ.....hãy giúp New nhà chúng tôi tìm mẹ của nó, nếu mẹ thằng bé vẫn không cần nó, vậy nhờ cậu đem nó đến....khụ khụ..."

"Không được ạ! Bác, cháu cũng muốn thương lượng chuyện này với bác, xin hãy giao New cho cháu để cháu chăm sóc thằng bé được không ạ?" Không đợi bà nội nói xong, Tay lập tức mở miệng đánh gãy lời nói của bà.

"Cậu....khụ khụ....cậu không phải vẫn chỉ là học sinh thôi à? Người nhà cậu sẽ đồng ý sao?" Nếu không phải vì chuyện này, bà cũng sẽ không đắn đo nhiều như vậy.

"Về việc gia đình, cháu sẽ ráng hết sức thuyết phục ba mẹ. Tuy rằng cháu vẫn còn là sinh viên, nhưng mà cháu sẽ cố nuôi New khỏe mạnh lớn lên, cháu biết con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng cho dù là cháu phải chịu đói, cháu cũng sẽ để New no, cho nhóc đến trường đi học." Tay đem hết thẩy những suy nghĩ từ đáy lòng mình nói ra, anh đã hạ quyết tâm rồi, không thể giao bé con cho người mẹ vô trách nhiệm kia, càng không thể đưa New vào viện phúc lợi.

"Cậu nói thật chứ....khụ khụ....Thật tốt quá....tôi có thể yên tâm nhắm mắt rồi...." Bà nội vui mừng nở nụ cười, đúng là bà không nhìn lầm Tay, có lẽ, anh thật sự là vị cứu tinh mà ông trời phái tới cho New.

"Bác đừng vội bi quan như vậy, có lẽ vẫn còn hy vọng mà." Tay quay đầu nhìn thoáng qua New, may mà nhóc vẫn còn ngủ say, không nghe thấy lời vừa rồi.

"Đúng rồi, ở dưới giường của tôi....khụ khụ....có một cái hộp, bên trong đựng giấy tờ....khụ khụ khụ...chứng minh bất động sản...Khụ....cậu bán căn nhà đó đi, ít ra vẫn còn chút giá trị, cậu nhận đi....khụ khụ..."

"Điều này sao có thể ạ." Tay liên tục lắc đầu.

"Cậu trai trẻ, nghe theo lời tôi nói đi....khụ khụ....khụ khụ khụ.....khụ khụ..." Bà nội một trận kịch liệt ho khan, máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra. Tay vội vàng ấn nút gọi trên đầu giường, bác sĩ cùng y tá lập tức chạy đến.

Tiếng động quá lớn khiến cho New đang say ngủ cũng phải bừng tỉnh. Nhóc dụi mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn một đống cô chú đang vây quanh bà nội. Tay đứng bên cạnh, dáng vẻ thoạt nhìn rất sốt ruột. Xảy ra chuyện gì rồi...

"Chú..." Bé con tiến tới bên người Tay, lo sợ kéo kéo góc áo anh.

"New... về sau sống chung với chú có được không?" Đầu mũi thoáng ê ẩm, Tay ôm lấy bé con, nhẹ nhàng nói.

"Bà nội đâu rồi? Tại sao mấy người đó lại vây quanh bà nội? Bà nội như thế nào vẫn còn đang ngủ? Mau gọi bà nội tỉnh dậy đi chú." New miệng vừa khóc nức nở vừa không ngừng hỏi Tay, tay cũng không an phận dùng sức đập người anh.

Bác sĩ trưởng khoa đi đến gần Tay, chậm rãi lắc đầu, tay đặt lên vai anh vỗ vỗ. Mà y tá sau khi ghi chép xong, nói vài câu với Tay rồi cũng đi ra ngoài.

Bà nội lại lâm vào hôn mê...

"Chú, bà nội như thế nào vẫn còn ngủ?" Bé con ghé vào tai anh nói nhỏ, đánh thức bà nội sẽ không tốt lắm.

"New ngoan, bà nội mệt quá rồi, để cho bà nội ngủ đi." Tay bất đắc dĩ xoa đầu nhóc. Đứa nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, anh biết phải nói sao với nhóc đây, có lẽ bà nội sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa rồi.

"Dạ, New sẽ ngoan ngoãn." Bé con nói xong lập tức nín thinh, ngồi trên đùi Tay, im lặng nhìn ống truyền dịch.

Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm trưa. Rõ ràng là đã nghe được tiếng bao tử phát ra từ bụng tiểu gia hỏa kia, nhưng nhóc cỡ nào cũng không chịu đi, một mực muốn ở cạnh bà nội. Tay khuyên can mãi, mới thuyết phục được nhóc đi đến quán ăn nằm kế bệnh viện ăn trưa.

...

Bầu trời tối đen, trước khi bảo vệ tìm tới đây, anh quyết định đưa New về nhà. Từ hồi giữa trưa là anh đã chuẩn bị tốt toàn bộ tâm lí.

Gọi điện hỏi Jan, ông bà Viho đều đang ở nhà.

Đã đến lúc nên bàn bạc với ba mẹ rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #taynew