Chap 2


• 2 năm sau •

New nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khách sạn của mình, cầm điện thoại di động trong một tay và tay còn lại nắm thành nắm đấm.

"Tại sao con phải dời chuyến bay của mình vì một trong những nghệ sĩ khác đã hủy chuyến vào phút trước? Con dự định sẽ bay vào tuần tới mà!" cậu thốt lên khi cuối cùng vừa phải di chuyển để lấy vali và thẻ chìa khóa khách sạn, vừa thu dọn đồ đạc của mình trong vòng một giờ.

"Chỉ cần đi thôi!" Người quản lý lâu năm của cậu - P'Yui cảm thán. "Chuyến bay sẽ khởi hành sau một giờ nữa và mất 30 phút lái xe đến sân bay. Ta sẽ giải thích khi con hạ cánh."

Cậu thở dài. "Ít nhất thì Mae có thể nào cho con biết con phải xuất hiện trong sự kiện gì để con có thể chuẩn bị cho những gì con phải nói, cách con phải hành động, tất cả những thứ kiểu vậy đúng không ạ?"

P'Yui im lặng một cách lạ thường trong một khoảng thời gian rất lâu trước khi cuối cùng cũng trả lời cậu một cách mơ hồ "Đây chỉ là một sự kiện nhỏ để các nghệ sĩ cấp cao quảng bá cho việc khai trương một quán cà phê gần đó".

"Gì ạ? Quán cà phê-"

"Con trả phòng khách sạn chưa đó? Con đã lên taxi chưa? "

"Con.... chưa, con mới vừa rời khỏi phòng, con -"

"New!" P'Yui gắt lên. "Nếu con không quay lại Bangkok kịp cho sự kiện này thì con sẽ phải trả giá rất đắt đấy." Và sau đó bà cúp máy.

New cười nhạt trong khi cậu đặt lại điện thoại vào túi và đi ra khỏi phòng khách sạn bước về phía thang máy. Trong tất cả những năm làm việc với P'Yui, cậu biết rằng bà ấy có thể đôi lúc hơi khó tính, hơi hách dịch, đôi lúc quá ồn ào, nhưng ở đó luôn có sự quan tâm và tình cảm chân thành. Đó là thứ mà cậu đã thiếu thốn rất nhiều trong cuộc đời mình. Bây giờ ở tuổi 30, cậu đã biết đối mặt với thực tế đáng buồn này và đang học cách tìm kiếm sự quan tâm và tình cảm đó trong bản thân mình trước tiên.

Thật không may, trong quá khứ cậu đã tìm kiếm sự quan tâm và tình cảm từ những người khác. Bạn bè, đồng nghiệp, những cô gái, chàng trai.....

Cậu giật mình khi nghe thấy tiếng thang máy đột ngột dừng lại, nó đã tới sảnh và khiến cậu thoát ra khỏi những suy nghĩ bâng quơ. Khi bước ra ngoài đón taxi, cậu chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu trở lại Bangkok sau ba năm. Kể từ khi bộ phim cuối cùng của cậu kết thúc phát sóng và cậu cuối cùng cũng đã được giải phóng khỏi các cam kết hợp đồng trước đó, cậu quyết định theo đuổi công việc người mẫu dài hạn đưa cậu đi khắp thế giới. Khi cậu nhận được email từ P'Yui hai tháng trước yêu cầu cậu trở lại tham gia một sự kiện, lúc đó cậu đã ngày càng mệt mỏi vì phải di chuyển liên tục và sẵn sàng để trở về quê nhà của mình. Dù cậu muốn tin rằng sự đơn độc và độc lập là điều duy nhất cậu cần trong cuộc sống, thì mong muốn trở về nhà đã âm thầm lớn lên trong cậu suốt mấy năm qua. Và email của P'Yui chính là động lực mà cậu cần để đưa ra quyết định cuối cùng.

Cậu tựa đầu vào cửa sổ chiếc taxi khi nó phóng nhanh qua những con phố nhộn nhịp và quanh co ở Florence, Ý. Cậu đã tận hưởng hai tuần cuối cùng ở đây, khi đã hoàn thành buổi trình diễn cho một nhà thiết kế mới sắp ra mắt và chụp một vài bức ảnh cho một tạp chí địa phương. Cuối cùng đã đến lúc về nhà và quyết định xem mình phải làm gì tiếp theo trong đời. Ba năm qua đã dạy cậu rằng rốt cuộc có lẽ cô đơn và thời gian một mình không phải là điều mà cậu cần. Cậu vẫn cảm thấy một sự trống trải, một lỗ hổng mà vì một lý do nào đó không một ai cậu gặp có thể lấp đầy nó.

Chà, dù sao cậu cũng không gặp gỡ ai trong ba năm qua. Cậu đã hẹn hò với một người và chỉ duy nhất người đó, cách đây rất lâu, cảm giác như cách đây từ vạn năm trước, thực sự.

New thở dài. Đây không phải là điều mà cậu dự định sẽ vì nó mà ở lại. Tuy nhiên, khi làm thủ tục tại sân bay, cậu chợt nhận ra rằng cậu và người này sẽ lại ở cùng một thành phố sau ba năm dài.

Khóe miệng cậu bất giác giật giật khi bước lên máy bay và ngồi vào chỗ. New tự hào về khả năng phục hồi, sự bướng bỉnh và động lực không ngừng của mình để hoàn thành bất cứ điều gì và mọi thứ cậu muốn. Nhưng có một người đã luôn cố gắng bằng cách nào đó lay chuyển cậu đến tận cốt lõi của mình, phá vỡ quyết tâm của cậu và len lỏi vào trái tim cậu, bộ não của cậu, chính bản ngã của cậu. Điều này cuối cùng đã được chứng minh là quá sức đối với New, và trải qua nhiều thăng trầm khắc nghiệt, cậu đã đưa ra quyết định khó khăn nhưng kiên quyết chính là cắt đứt mọi liên lạc và không bao giờ nhìn lại. Sức mạnh tuyệt đối của mối quan hệ của họ, nói một cách đơn giản, đã rút kiệt sức lực của cậu. Những gì họ có là một trong những mối liên hệ mãnh liệt mà ít người trên thế giới này có được, và đối với một người như New, người thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu, cảm nhận nó hoặc cho nó, sự căng thẳng của việc duy trì một thứ gì đó quá mạnh mẽ cuối cùng đã gây ra hậu quả.

Cuối cùng thì cậu cũng vỡ lẽ.

Bây giờ khi cậu nghĩ về nó, nó đã rất đau, đến mức khiến cậu bận tâm để thừa nhận nó. Những tháng đầu tiên thật quá đỗi khó khăn. Nó giống như việc hàng ngày một thứ gì đó bị phá vỡ và được sửa chữa lại để rồi một mình bò trở lại giường, nhớ nhung cơ thể ấm áp từng nằm ngay bên cạnh mình. Sau đó, bạn thức dậy vào sáng hôm sau và lại phá vỡ nó một lần nữa. Nhưng bằng cách nào đó, vẫn như mọi khi, New như bị đẩy qua lại giữa sự tra tấn về tinh thần và tình cảm. Cậu vượt qua những cơn hoảng loạn, những cơn cô đơn, khao khát từng giờ để nhắn tin cho một người. Và bây giờ, hai năm sau, cậu có thể nói một cách chắc chắn rằng cậu không còn là con người đó nữa.

Cậu sẽ không thể, tuyệt đối không thể, lại đầu hàng lần nữa. Cậu là một người đàn ông đã thay đổi rồi. Không ai trên thế giới này có thể đủ mạnh để phá vỡ cậu lúc này nữa.

__________

Đã gần 4 giờ sáng ở Bangkok và Tay Tawan vẫn đang bận rộn lướt twitter của mình, những mảnh vỡ từ chiếc máy ảnh của anh văng ra khắp giường, một chiếc tuốc nơ vít vứt lung tung sang một bên và 15 mảnh băng nhỏ nằm rải rác trên sàn. Anh ngồi ở góc giường, bị phân tâm bởi hàng tá cuộc trò chuyện nhóm mà anh đang tham gia và các chuỗi Twitter mà anh đang trả lời. Anh đã cố gắng sửa chiếc máy ảnh mà mình không may làm rơi hai ngày trước khi trèo ra khỏi ghế sau của một chiếc ô tô, nhưng nó đang chứng tỏ nó khó hơn những gì ban đầu anh đã nghĩ.
Vậy nên, anh đã từ bỏ và lấy điện thoại của mình để tham gia vào các hoạt động mà anh thấy là thú vị hơn.

Đây là thói quen hàng ngày của anh rồi. Anh cố gắng đi ngủ lúc 11 giờ tối, chỉ thức dậy mỗi ngày vào lúc 3:30 sáng, vấn đề về giấc ngủ của anh ngày càng trầm trọng hơn trong ba năm qua.

Kể từ khi em ấy bỏ đi.

Tay lắc đầu và kiểm tra email. Anh đã nhìn thấy một bức ảnh từ P'Yui, người quản lý của anh, đã được gửi đến từ hôm qua. Lời nhắc nhở là hãy nhớ lấy quần áo của anh từ chỗ giặt khô trước khi đến sự kiện khai trương quán cà phê vào cuối ngày hôm nay. Anh thở dài và thêm một lời nhắc lịch nữa vào điện thoại, sau đó ném điện thoại qua giường và ngã ra sau, gối đầu mình lên gối.

Anh cảm thấy nhàm chán với cùng một thói quen cứ lặp đi lặp lại. Công việc, bạn bè, nghĩa vụ xã hội, thậm chí cả gia đình đều trở nên nhàm chán. Đột nhiên mọi thứ dường như thật buồn tẻ và thiếu sức sống. Không có gì kích thích anh. Không có gì khiến anh cảm thấy có sức sống lại. Không còn gì khiến anh cảm thấy hạnh phúc thực sự nữa.

Anh lăn lộn nằm nghiêng, cau mày. Anh biết điều này xảy ra từ khi nào. Anh biết tại sao điều này lại xảy ra. Anh biết đó là lỗi của ai. Dù cố gắng đến đâu, anh vẫn không thể, sau ba năm dài đau khổ, dù đã cố khiến bản thân căm ghét người đó hết mức có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip