Chương 19: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(10)
P/s: tui đang bị thiếu linh cảm trầm trọng nên chương này ngắn quá (╯ರ ~ ರ)╯︵ ┻━┻ help me please ಥ‿ಥ(;ŏ﹏ŏ)
P/s2: nói thật là tui đã mơ thấy ác mộng 3 đêm liên tiếp vì vụ viết mấy thứ kinh dị này nọ. Sợ hãi-ing( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
P/s3: 5838 yayyy
--------------------------------------------------
'Này thần chết.'
'Có chuyện gì vậy Cale?' Tên khốn nào đó có cái giọng háo hức thấy rõ khiến Cale chỉ muốn đánh vào sau gáy lão ta. Nghĩ vậy nhưng cậu cũng chỉ càu nhàu vài câu rồi hỏi thẳng luôn.
'Thử nói mấy món ăn Hàn Quốc xem nào? Tôi muốn thử.' Thần chết im lặng. Lão lại sụt sịt rồi lẩm bẩm gì đó mà Cale không biết. Sau một lúc cậu bắt đầu mất kiên nhẫn và cau mày nhiều hơn. Thần chết đột nhiên nhét cả cái danh sách món ăn vào đầu cậu rồi chuồn mất.
Cale nhếch mép, cậu không thèm quan tâm đến thái độ kỳ lạ của thần chết mà chỉ lo đọc tên món ăn trong đầu. Một vài giây mà trên bàn của cậu đã hiện ra cả đống thức ăn. Đám trẻ tò mò nhìn những thứ mà chúng còn chưa từng thấy trước đây.
Choi Han nuốt nước bọt, anh cũng vội vàng lấy vài món ăn Hàn Quốc rồi mời Rosalyn ăn thử, anh đã không nghĩ đến rằng còn có thể làm vậy. Anh gần như đã rơi nước mắt vì hạnh phúc khi anh mới chỉ nếm được miếng kim chi đầu tiên. Rosalyn vỗ vai anh để an ủi.
Trong khi đó Cale đã phân phát hết đống đồ ăn cho đám trẻ rồi giờ đến những con rồng và người lớn xung quanh. Cale cắn một miếng gà sốt cay rồi mở to mắt. Nó thực sự ngon! Ít nhất thì lần này thần chết còn có chút tác dụng.
"Nhân loại, cái thứ mỳ đen này ăn được lắm đấy." Raon khen ngợi trong khi cố nhét thêm miếng nữa vào miệng. Nhóc con dùng những cái móng vuốt nhỏ của minh để khều sợi mỳ trong bát vì không biết dùng đũa. Miệng thì lem một vòng sốt mỳ đen xì trông rất hài hước. Cale vội lau miệng cho đứa nhóc rồi đến Hong. Dẫu đã biến lại thành người nhưng chúng cũng không tài nào dùng được đôi đũa. Cuối cùng Cale đành lấy dao dĩa rồi dặn bọn chúng ăn thứ gì thì lấy dĩa mà xiên cho dễ ăn.
Basen và Lily thì đang ăn mỳ cay. Độ cay của món ăn có màu nước đỏ như ớt khiến miệng chúng bị sưng rồi trên trán thì mồ hôi túa ra. Nhưng hai đứa trẻ vẫn rất cố gắng để thưởng thức vì mỳ rất ngon. Violan mỉm cười vui vẻ với ba anh em họ trong khi ăn thử canh bò Seolleongtang. Hương vị đậm đà của nước cốt ninh xương bò và mì trắng rất vừa miệng.
Cái cảnh ăn uống rộn ràng nhốn nháo đó trông thật buồn cười trong mắt Choi Han. Nhưng anh phải cố nén nhịn lại không thì Cale sẽ lườm anh mất. Alberu cũng thử món cơm nắm xem mùi vị ra sao. Hạt cơm dẻo và rất vừa miệng hơn nữa cũng không cần dùng thứ mà Cale gọi là đũa kia mà có thể trực tiếp cầm trên tay mà ăn. Đối với truyền thống ăn uống bằng dao dĩa nghiêm ngặt của toàn bộ các vương quốc hay đế chế trên thế giới của họ thì hiếm khi nào có một món ăn được cầm bằng tay như thế này. Ngoại trừ vài món bánh quy hay đồ ăn nhẹ ra thì anh chưa thấy thứ gì thế này. Nó không những ngon mà còn thuận tiện và giúp no bụng. Đặc biệt là no bụng, đây là tác dụng cực kỳ quan trọng đối với những người dân khu ổ chuột. Chỉ cần có thứ này Alberu cảm thấy họ sẽ giảm bớt được số lượng dân nghèo sớm thôi.
Cage và Bud thì đang rủ nhau uống rượu Soju. Dẫu loại rượu này không nặng nhưng cũng không phải là nhẹ. Nhưng đối với hai kẻ thích uống rượu này thì không khó. Loại rượu được làm từ gạo và ngũ cốc lên men có hương thơm và mùi vị thuần nhất. Dáng vẻ say mê ấy của hai người cũng khiến những người khác muốn nếm thử.
Trong khi đó thì Cale đang thử ăn một loại bánh gọi là Songpyeon. Những chiếc bánh được nặn thành hình bí ngô trông lạ mắt và khá xinh xắn. Cale có thể ngửi được mùi lá thông thoang thoảng khi cậu cầm một chiếc từ trong đĩa sứ lên trước mặt mình. Cale cắn một miếng bánh. Lớp vỏ ngoài mềm và khá dẻo hoà lẫn với vị thơm nức từ nhân hạt mè xay khiến đôi mắt cậu lấp lánh. Lớp nhân giữa tan chảy ngay trên đầu lưỡi thật tuyệt vời. Cale nhấp một ngụm trà nhỏ rồi lại tiếp tục ăn. Cậu trông thật thanh lịch với mọi hành động mà cậu làm ra.
Cale quay lại ngó xem tên đầu bếp đang ở đâu rồi cậu chìa đĩa bánh ra trước mặt anh với hy vọng sẽ được ăn lần nữa trong tương lai. Baecrox trông bất ngờ và có gì đó xúc động khi anh khẽ gật đầu, hạnh phúc vì dongsaeng của anh ấy không còn giận nữa. Nhưng kể cả thế thì anh và cha anh cũng phải trả giá cho hành động của họ, đó là điều không thể tránh khỏi. Người đàn ông tóc nâu âm thầm tìm kiếm công thức của những món ăn đến từ Hàn Quốc này và được cho cả một danh sách dày cộp có thể dùng để làm vũ khí. Anh nở một nụ cười hài lòng. Ron cũng cười, một nụ cười thật lòng và cũng nhẹ nhõm phần nào.
"Nhân loại nhân loại! Là hạt dẻ!" Rồng đen kêu lên thích thú.
"Của em là đậu đen hehe!" Anh trai nhóc là Hong vừa nhai vừa khoe với Cale và cô nhóc On yên lặng nhét thêm một chiếc bánh nữa vào miệng cậu.
Cale đưa chỗ kimbap trên bàn cho Eruhaben và Fredo. Những con rồng khác khá thích ăn tokbokki. Món bánh gạo cay truyền thống bao phủ trong sốt đỏ trông rất hấp dẫn tầm mắt của người nhìn. Ở một bên khác, Harol và Toonka đã lấy cho mình một phần sườn nướng Galbi. Thịt sườn xém cạnh và có màu sẫm do được nướng kỹ đang toả ra mùi vị thơm phức khiến người phải chảy nước dãi.
Phải hết giờ nghỉ thì mọi người mới ngồi ngay ngắn hơn một chút.
[Chương 241: Tôi sẽ… cậu (6)]
[Ánh sáng chảy xuống những khúc xương đen và lan khắp cơ thể của con Wyvern.
Cùng lúc đó, những sợi tơ đen cũng bắt đầu giăng ra khắp cơ thể nó.
Phụt, phụt.
Đám tơ đen bầy nhầy phun ra với tốc độ chóng mặt.
“Cái quái gì thế?”
“Tại sao nó lại đột nhiên hóa đen vậy?!”]
"Đó là mana chết!" Litana lẩm bẩm. Trong căn phòng này không ai là không biết về thứ chất độc tai hại đó. Nhất là Mary, một thầy chiêu hồn duy nhất còn sót lại trên thế giới này. Cô gái nắm chặt tay mình như đại biểu cho sự quyết tâm rằng cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để chiến thắng kẻ thù.
"Làm tốt lắm Mary!" Tasha cổ vũ cháu gái mình. Cô thấy tự hào dù đó là thế nào, Mary vẫn luôn là đứa cháu gái yêu quý của cô.
[Lũ Gấu do dự trước sự thay đổi đột ngột của con Wyvern. Chợt, cơ thể của chúng cũng đổi hướng.
“… Hả?”
Con Gấu bị nghiêng sang một bên nhìn về phía đôi cánh của mình.
Một bên cánh của hắn đang khập khiễng.
Nó đã bị cào bởi móng vuốt của Wyvern. Những vết xước trên đó bắt đầu bị nhuộm đen.
Quản đốc Gấu trung cấp vô thức nhìn vào Choi Han khi điều đó xảy đến. Bậc thầy kiếm thuật đứng đó bình tĩnh mở miệng.
“Đừng lắp ghép một bộ xương đã chết trước mặt một chiêu hồn sư chứ.”]
"Haha đúng lắm! Ta đã bảo bọn chúng bị ngu ngay từ đầu rồi mà." Raon cười phá lên rồi chỉ thẳng mặt lũ gấu trong màn hình. Nhóc con vẫn ngồi trên cái đệm vàng mềm mại được làm ra từ tóc của Eruhaben. Con rồng vàng chỉ có thể thở dài than thở về cuộc sống tội nghiệp của ông. Nói vậy nhưng ai là người đã chạy đến cạnh cái máy thu hút rắc rối là Cale ngay khi họ bắt đầu cuộc chiến ở lãnh thổ Henituse kia chứ? Là Eruhaben chứ còn ai nữa? Bảo là muốn nhận nuôi người ta cơ mà?
Sheritt lại được phen thích thú ra mặt nhờ cậu con trai út của bà. Bà cũng thấy mừng vì thằng bé năng động thế này ngay cả sau khi đã trải qua quãng thời gian bốn năm đầu đời khó khăn. Chúa tể rồng lại nhìn Dalziel, dẫu có thấy cay đắng đi nữa thì rồng lai cũng đâu có lỗi? Bà nên may mắn vì có trở thành ảo ảnh đi nữa thì bà vẫn có những cậu con trai tuyệt vời cơ mà. Đâu phải buồn bã làm gì? Bà buồn vì quả trứng đỏ đã mất nhưng cũng biết ơn nữa. Bà sẽ bảo vệ ba đứa trẻ này, bà sẽ bảo vệ chúng dẫu có tan biến đi nữa. Giống như khi bà đã từ bỏ cái chết đẹp đẽ mà mỗi con rồng đều mong muốn chỉ để con cái mình không cô đơn.
Mọi người đều cười khúc khích với dáng vẻ đó của Raon. Cậu nhóc dễ thương quá.
[Rắc.
Khớp kim loại nối các xương của đôi cánh tan vỡ.
“Hở, hở?”
Lý do rất đơn giản.
Những khúc xương được nối với nhau bằng những sợi tơ đen bắt đầu tự mình chuyển động. Những chuyển động đột ngột đó làm cho các khớp nối làm bằng kim loại đứt rời.
Cuối cùng, xương không còn là một phần của đôi cánh nữa.
Kíttt, lạch cạch.
Những mảnh xương di chuyển theo sợi tơ đen và tụ lại với nhau.
Lịch kịch, lịch kịch.
Chúng kết nối với nhau như những bánh răng vừa khít trên con Wyvern. Kích thước của nó lớn dần.
“Kh, không!”
Khóe môi của Người Gấu run rẩy.
Nhưng hắn không thể tiếp tục đứng im như thế.
“C, cánh của ta!”
Đôi cánh bị trầy xước nhiều nhất của hắn đột nhiên mất khoảng 50% số xương. Cơ thể các cấp dưới của tên quản đốc bắt đầu nghiêng ngả.
Rơi.
Kẻ đã bị tước đi đôi cánh chỉ có thể rơi xuống.
Chúng sẽ rơi thẳng vào ngọn lửa màu xanh kia.
Tên quản đốc vội vã di chuyển. Hắn vươn tay ra. Hắn cố bắt lấy thuộc hạ của mình trước khi cậu ta bị ngã ngọn lửa xanh thẫm. Thế nhưng hắn không thể đến gần những người Gấu khác.
Xoẹtttttttt!
Luồng aura đen cắt ngang giữa hắn ta và thuộc hạ.
“Aaaaaa!”
Người Gấu nắm chặt lấy bàn tay đã bị aura cắt tới. Và khi quay đầu lại, lập tức hắn trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Choi Han đang nhìn mình. Lúc đó, tiếng hét của thuộc hạ lọt vào tai hắn.
“Aaaaaa!”
Là tiếng tên thuộc hạ ngã xuống.
Mặc dù trước đó chúng không thực sự chiến đấu được tí nào, nhưng tên thuộc hạ bị mất đôi cánh của mình đã lập tức ngã chết.
Con Gấu đó không phải kẻ duy nhất bị như thế.
Có nhiều người Gấu khác đã lao về phía Wyvern và cánh của bọn chúng đều bị cào nát. Tất cả cơ thể của chúng bắt đầu mất cân bằng.
Hàng chục người Gấu lao về phía Wyvern đều rơi vào ngọn lửa xanh ở dưới.
Lịch kịch, lịch kịch.
Những chiếc xương tiếp tục tập hợp lại với nhau, khiến cho kích thước của Wyvern trở nên khổng lồ.
Người đang đứng trên đỉnh đầu của con Wyvern.
Luồng aura hung bạo của người đó hướng vào tên người Gấu quản đốc.
Tên quản đốc chỉ có thể đứng đực ra đó và nhìn cấp dưới của mình ngã xuống. Những người Gấu mất đi đôi cánh trước những người Hổ cũng bị rơi.
Tiếng la hét và lửa.
Choi Han cử động khi nỗi sợ tràn ngập trong không khí.
Ánh mắt của cậu hướng về những người Gấu và Người lùn Lửa.
Khi cả Raon và Lock đều không thể hoàn thành nhiệm vụ, trách nhiệm của cậu là phải tiêu diệt kẻ thù.
Cậu thấy những người đang hoảng sợ.
Choi Han chỉ nhắm đến những kẻ đứng đầu trong số chúng. Tên quản đốc lui về phía sau.
Bùm, bùm!
Những người Gấu khác cố gắng ngăn cản cậu đuổi theo tên quản đốc, nhưng Choi Han và Wyvern phớt lờ chúng và chỉ tiến về phía trước. Trong lúc luồng aura đen dữ dội chém xuyên qua những đôi cánh, thì Wyvern mở miệng và cắn nát cánh của những người Gấu xung quanh. Con wyvern với bộ giáp trắng không lo sợ bất cứ điều gì.
Xoẹt-
Một đôi cánh khác lại bị xé toạc, và chủ nhân của nó đã rơi xuống cùng tiếng la hét lớn.
“Chết tiệt!”
Tên quản đốc không thể tin được sự thật rằng Choi Han và Wyvern đã giết được toàn bộ thuộc hạ dù đang trên đường đuổi theo hắn.]
"Được lắm đấy Choi Han, và cả cô Mary nữa. Hai người thật tuyệt vời!" Rosalyn khen ngợi. Hãy nhìn sự kết hợp này mà xem, đây mới chính là những người đã dành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên chứ?
"Sự kết hợp hoàn hảo đấy." Alberu cũng không khỏi nói. Anh phải công nhận là tên khốn này rất hữu dụng với họ bây giờ. Còn về Mary thì anh không cần phải nhiều lời nữa. Năng lực của một thầy chiêu hồn không phải là cái danh hão mà thôi. Bởi thế nên anh tin tưởng là cô gái sẽ làm được dẫu chỉ có một mình.
Kẻ địch đã không thể ngờ được rằng Cale có cả một chiêu hồn sư bên mình làm đồng minh, vậy nên họ có rất nhiều quân bài có thể sử dụng bây giờ.
Trong lúc ấy thì Cale cũng phải gật đầu đồng ý. Có không thích đi nữa thì vẫn phải chịu thôi. Có một tên Clopeh đã điên sẵn rồi thì Choi Han còn bình thường lắm. Dùng được thì phải dùng chứ? Sao lại bỏ sót một cái khiên chắc chắn thế kia được? Cale gật gù vì ý nghĩ đó của mình mà không chú ý rằng Eruhaben rồi Fredo và cả rồng nữa đang chú ý tới cậu. Họ đều nhướng mày, cảm thấy Cale đã quá mềm lòng với Choi Han. Họ âm thầm lườm tên kiếm sư còn đang cười như một con chó con vì biểu cảm của Cale kia rồi nghĩ họ nên để ý đến anh ta nhiều hơn. Không thể để Choi Han động đến con trai họ một lần nữa được.
[Hắn tiếp tục bay cho tới khi đến được nơi những Người lùn Lửa đang tụ tập. Những Người lùn Lửa đang cầm vũ khí trên tay vì kinh sợ.
Mặc dù bình thường hắn sẽ nguyền rủa những kẻ hèn nhát này, những kẻ thậm chí chẳng thể chạy trốn, nhưng bây giờ hắn không thể làm như vậy.
Shaaaaaa.
Aura đen lại lướt qua bên cạnh hắn.
Hắn có thể chết.
Tên người Gấu cảm thấy sợ hãi.
Không có chướng ngại vật nào trên không trung.
Vậy nên không có nơi nào để lẩn trốn khi bị ai đó rượt đuổi.
‘Mình có nên quay lại mặt đất không?’
Nhưng nhà vua đã ra lệnh.
Ông ta bảo chúng hãy chiến đấu. Bảo chúng hãy kiên trì.
‘Nhưng trong bao lâu?’
Lúc này tâm trí người Gấu đang rất hỗn loạn.
Các thành viên bộ tộc và thuộc hạ của hắn đã rơi vào bức tường lửa, vậy nhưng hắn không muốn bản thân mình rơi vào chỗ kia.
‘Chết tiệt, chết tiệt!’
Hắn ta liên tục chửi thề. Tại thời điểm đó.
– Anh ta đang tới.
Hắn nghe thấy lời nhắn của nhà vua.
Tên quản đốc ngừng di chuyển.]
"Oh! Không kịp rồi." Cale cau chặt mày lại, khuôn mặt cậu nhăn nhó vì lo lắng. Rõ ràng là họ đã không thể kết thúc trước khi rồng lai đến được trận chiến.
"Tsk. Phiền rồi đây." Vua lính đánh thuê nhận xét. Glenn mặc kệ anh ta.
Hoàng tử Valentino cũng có biểu cảm tương tự như Cale. Rồng lai. Không, giờ phải gọi là Dalziel đã từng xuất hiện trong trận chiến ở vương quốc Caro. Mặc dù họ đã thắng nhưng anh không biết liệu Caro đã tổn thất bao nhiêu vì cuộc chiến. Bởi sự thật là kẻ địch đã cử một con rồng lai đến để tấn công họ, rồi Cale đã nói rằng cậu đã bị thương nặng nữa. Mọi người đều lo lắng với sự xuất hiện của Dalziel trong khi người được nhắc đến là sẽ tham chiến đang nhận được rất nhiều cái lườm từ khắp mọi nơi.
[Choi Han, hiện đang theo sau người gấu, không hiểu tại sao hắn đột ngột dừng lại và cậu lập tức vung kiếm.
Nhưng một điều gì đó đã xảy đến trước khi luồng aura đen có thể đánh trúng người Gấu.
“Kahahaha! Cuối cùng thì ngài ấy cũng ở đây rồi!”
Tiếng cười bẩn thỉu của người Gấu rơi vào tai Choi Han.
Cậu chợt thấy ớn lạnh.
Có cảm giác nguy hiểm.
Nói cách khác, là bản năng của kẻ yếu khi gặp kẻ thù mang sức mạnh áp đảo.
Choi Han, người đã nhận ra nguồn gốc của cơn ớn lạnh này, ngay lập tức nắm lấy cổ con Wyvern và hét lên với nó.
“Quay lại! Chúng ta cần quay về!”
‘Hắn ta ở đây.’
Choi Han đã nghĩ ra kẻ được tên người Gấu đang nhắc đến một cách kính trọng như vậy là ai rồi.
Wyvern và Choi Han khẩn trương đổi hướng. Họ bay vút về một nơi.
Lock, Raon và Cale. Họ đang bay về vị trí của những thành viên yếu nhất trong nhóm họ.
Các giác quan của Choi Han bắt được một tiếng động nhẹ khi cậu chém qua cánh và lao xuống mặt đất.
Paaaat.
m thanh của một câu thần chú đang được thi triển.
Cậu cũng cảm nhận được một sự tồn tại khiến bản năng mình mách bảo rằng điều đó cực kỳ nguy hiểm.
Choi Han xuống giữa cột lửa và nhìn lên.
Bức tường lửa xanh thẫm.
Một người xuất hiện trên bức tường.
Tên Rồng lai.
Người đàn ông với mái tóc vàng kim và khuôn mặt nhợt nhạt nở một nụ cười khi xuất hiện trên chiến trường.
Cale nhăn mặt sau khi thấy tên Rồng lai xuất hiện.
“…Chết tiệt thật.”
Lý do mà cậu cần phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Lý do mà họ cần phải giết càng nhiều kẻ thù càng tốt.]
"Ừ, chết tiệt thật-Ops! Glenn!!" Bud lại bị đánh lần thứ n nhưng anh không thể làm được gì khi chứng kiến vẻ mặt dã man của hầu hết mọi người trong phòng. Cale chỉ thở dài, cậu day trán khó chịu nhưng lại vỗ vai Dalziel để an ủi khi cậu thấy vẻ mặt còn nhợt nhạt hơn trong màn hình của anh. Đâu thể làm gì được vì bên đó đã kết thúc mọi trận chiến rồi. Mà thế giới họ thì còn chưa bắt đầu chiến tranh. Bởi thế mà mọi chuyện vẫn có thể thay đổi, nhất là họ đã có Dalziel ở đây như một đồng minh ngay từ đầu.
Những đứa trẻ nhìn thấy cái cau mày của Cale đều thi nhau an ủi cậu và những con rồng rồi người lớn xung quanh thì vui vẻ nhìn cảnh đó. Có đám trẻ thì họ cũng không mấy lo lắng, vì có những lúc chúng có thể làm tốt hơn nhiều so với người lớn.
Pateson cầm lấy bàn tay của Cale rồi vỗ nhẹ lên để an ủi. Anh không thích nhìn thấy Cale phải khó chịu một chút nào. Dẫu biết đó là điều không tránh khỏi nhưng biết làm sao được, lo thì vẫn lo thôi.
[– Cale Henituse, có phải hắn không?
Giọng nói của thế tử Alberu phát ra từ thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.
“Vâng thưa ngài, tôi cúp máy đây.”
– Gì?]
"Cale!?" Alberu hoảng đến nỗi hét lên. Anh căng thẳng nhìn chằm chằm vào Cale trong màn hình rồi lại nhìn Cale bên ngoài. Tasha phải giữ lấy vai anh ngay nếu không Alberu đã đứng bật dậy rồi.
Cale nhăn nhó. Mặt cậu lại càng cau có hơn hồi nãy. Cale không trả lời Alberu vì cậu còn đang bận nghĩ gì đó. Vẫn may Dalziel giờ là bạn mà không phải kẻ thù nên họ có thể thay đổi tương lai. Nhưng dù là thế giới nào, Cale cũng là người luôn đổ máu để cứu những người khác. Cậu không thể ngồi yên dù biết mọi chuyện ở đó đã kết thúc.
Fredo, người biết rõ suy nghĩ của Cale đã vỗ đầu cậu. Ông thở dài, không biết đây rốt cuộc là điểm tốt hay xấu của Cale nữa. Tốt bụng là đức tính đẹp, thế nhưng hay hy sinh thì không tốt chút nào cả.
Mọi người đều giống Alberu, họ gần như nhảy khỏi chỗ ngồi của mình nếu không thấy ánh mắt cảnh cáo của những con rồng. Bởi thế mà họ cũng tỉnh táo lại rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.
[Cale kết thúc cuộc gọi. Sau đó cậu chuyển thiết bị liên lạc cho Rosalyn và đọc ra một tọa độ.
“Tiểu thư Rosalyn, hãy kết nối tới đó.”
“… Thiếu gia Cale, đó, người ấy-”
Vẻ mặt của Rosalyn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Là một pháp sư thiên tài, cô cảm nhận được sức mạnh của gã Rồng lai rõ hơn bất kỳ ai khác.
Nguyên do từ đâu chứ?
“Đã khá lâu rồi nhỉ.”
Bởi vì ngay lúc này, Rồng lai kia không còn che giấu sức mạnh của hắn nữa.
Rosalyn là một nhân loại đã quan sát Eruhaben dạy bảo Raon. Hào quang độc nhất của một con Rồng đang bộc lộ sự hiện diện của nó, và cô họ cảm giác được mana của hắn đang rung chuyển. Môi cô trở nên khô đi.]
Rosalyn thở nặng nề. Ngực cô phập phồng dữ dội và đầu thì đau. Họ sẽ đấu với một con rồng lai thế nào đây chứ? Raon đang trong giai đoạn trưởng thành đầu tiên của nhóc ấy, Lock thì không thể cuồng nộ được rồi rồng vàng cũng không ở đó. Trong khi Cale vẫn đang chảy máu vì sử dụng tấm khiên. Dẫu đã xử lý được lũ gấu và đám người lùn lửa nhưng giờ thì thế này đây. Không ai có thể chống lại một con rồng, dù chỉ là một con rồng lai có mặt ở đó lúc này. Dù là Mary, Choi Han, cô hay tộc hổ rồi tộc cá voi và cả Cale nữa. Họ không đủ sức để đấu với Dalziel dù có hợp lực.
Không khí căng thẳng tiếp tục leo thang trong căn phòng. Áp lực từ những con rồng chồng chéo lên nhau khi thấy con trai mình gặp nguy hiểm.
[Lúc ấy, cô nghe được giọng nói của Cale cất lên bên tai. Cực kỳ rõ ràng, như thể đang bảo cô phải mau mau kiểm soát những dòng cảm xúc tiêu cực.
“Tiểu thư Rosalyn, hãy nhanh lên. Nó là phao cứu sinh của chúng ta đấy.”
Phao cứu sinh.
Rosalyn biết chính xác người mà Cale đang cố gắng liên lạc. Cô cử động tay và bắt đầu kết nối cuộc gọi.
Trong lúc cô đang bận kết nối, Cale quan sát tên pháp sư Rồng lai đang bay lơ lửng trên không trung.
Trông hắn có vẻ vô cùng thích thú.
“Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ chuẩn bị một bức tường lửa như vậy đấy.”
Hắn cảm thấy sức mạnh của một sinh vật cấp cao hơn đến từ ngọn lửa xanh thẫm. Hắn liếm môi và nhìn xuống Cale.
Lúc đầu, hắn vốn định sẽ không đến đây.
Những Người lùn Lửa ngu xuẩn đó đã phát điên và lải nhải về việc chúng sẽ chăm sóc nó như thế nào.
Dù thế, hắn vẫn đến sau khi nhận được yêu cầu giúp đỡ khẩn cấp.
Và sau khi tới nơi, hắn đã rất hài lòng.
Bức tường lửa cùng một khuôn mặt mà hắn đã không gặp trong một khoảng thời gian.
Một người giống hắn.
Hắn nhìn xuống người giống với mình và sử dụng ma thuật khuếch đại để nói.
“Chà, ngươi cũng biết cách làm những thứ như thế này sao, anh bạn nhỏ?”
Anh bạn nhỏ.
Những từ đó khiến Cale cau mày.
‘Tên khốn kia, ta trở thành anh bạn nhỏ của ngươi từ lúc quái nào? Và sao ngươi cứ oang oang mấy lời đó thế?’]
Cale trừng mắt nhìn Dalziel, người đang vội vàng xin lỗi cậu mà không thèm để ý những tiếng cười xung quanh. Về cơ bản thì suy đoán của Cale đã đúng. Vì rồng lai rõ ràng đang coi cậu là đồng loại.
"Chà, thiếu gia Cale thật thông minh. Cậu lại đoán đúng nữa rồi." Witira vừa cười vừa nói. Vì một lý do nào đó mà Cale có thể thấy rằng cô đang rất tự hào và còn tự mãn nữa. Cậu chần chừ gật gật đầu với vẻ vô cảm như mọi khi.
[Tuy nhiên Cale không phản ứng lại với hắn trước khi cậu chậm rãi sải bước. Thiếu niên người Sói, Lock, bối rối vì cậu nhìn thấy Cale đang tiến về phía mình.
Đúng vào khoảnh khắc ấy.
“…Không.”
Tên Rồng lai khẽ lầm bầm. Những người khác không thể nghe được giọng nói trầm thấp của hắn nếu không có ma thuật khuếch đại. Vậy nhưng Lock lại thấy Rồng lai chỉ ngón tay vào cậu.
Hắn ta đang chỉ vào Lock.
Không, chính xác là hắn đang chỉ vào bọc chăn trên tay Lock.
Huuuuuu, huuuuu.
Rồng con vẫn thở nặng nề.
“Ngươi không phải là anh bạn nhỏ của ta. Ngươi chỉ là một con người tầm thường. Đó mới là Rồng.”]
"Tôi xin lỗi!" Dalziel xấu hổ đến nỗi anh cúi rạp đầu xuống mà xin lỗi Cale. Má anh nóng hổi còn tay thì đan vào nhau như đang cầu nguyện rằng vị thiếu gia sẽ tha thứ cho mình.
Cale nhìn vậy mà ngơ ngác. Chuyện cậu là con người tầm thường thì có gì sai đâu mà anh phải làm đến nỗi ấy? Trong lòng cậu thắc mắc nhưng lại không thể hiện ra mặt chút nào. Cale chỉ gật đầu coi như đáp ứng.
[Đôi mắt của tên Rồng lai sáng lấp lánh. Hắn nhận thấy được sức mạnh của bản chứa bên trong tấm chăn nhỏ. Những rung động mà hắn đang cảm nhận là những gì xảy ra khi một con Rồng đang ở trong quá trình tạo ra bản chứa của nó.
Mặc dù mới chỉ cảm nhận được một nửa, nhưng trước đây hắn cũng đã từng trải qua nó rồi. Rồng lai nhếch mép.
“…Kỳ trưởng thành đầu tiên hả?”
Hắn sử dụng ma thuật khuếch đại để hỏi điều đó, và giọng nói của hắn vang vọng khắp khu vực. Nhưng hắn ta chỉ đang nói với Cale.
“Đúng là một thời điểm hoàn hảo để giết nó, nhỉ?”]
"Này Dalziel?" Giọng Cale trầm xuống một quãng dài khiến rồng lai giật thót. Anh sợ hãi nhìn Cale rồi cả Sheritt nữa. Cuối cùng là con rồng đen Raon nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
"T-Tôi tôi sẽ không làm thế!" Dalziel sợ tới mức run lập cập. Bản thân khác của anh chắc chắn đang phát điên rồi. Nhưng anh cũng không có tư cách để nói gì cả. Vì chính anh cũng là kẻ điên loạn trước khi được dịch chuyển đến đây rồi gặp được Cale. Anh không muốn vì sai lầm của bản thân trong một chiều không gian khác mà mất đi mái nhà mà anh mới tìm được một lần nữa.
Mọi người nhìn vẻ lung lay như sắp ngã đến nơi của anh mà không khỏi thấy khó chịu. Vì họ biết đó không phải lỗi của Dalziel, đó là lỗi của tên củ cải chết tiệt đó.
[Nếu đó đúng là hàng thật, thì hắn thực sự muốn giết con Rồng kia.
Những kẻ lai tạp như hắn, với dòng máu vô dụng chảy bên trong cơ thể luôn luôn căm ghét những kẻ thuần chủng.
Khóe môi của tên Rồng lai cong lên cao hơn.
Lock vô thức ôm Raon thật chặt sau khi nhìn thấy điều đó. Nhưng Raon vẫn bất tỉnh và thở hồng hộc.
“Lock.”
Lock trông thấy bóng dáng người đứng chắn trước mặt mình.
Là Cale.
“Kể từ lúc này, cậu phải nhìn vào lưng của ta và chỉ có lưng của ta thôi, bất kể có chuyện gì xảy ra.”
Cale nhìn tên Rồng lai.
“Hehehe, thực sự vui quá.”
Hắn đang cười.
Cale quan sát xung quanh.
Lock, người đằng sau lưng cậu, không thể chiến đấu.
Còn Rosalyn thì lại lạm dụng sức mạnh đến nỗi chảy máu quá nhiều.
Mary và Choi Han vẫn ổn, nhưng họ không mạnh bằng gã Rồng lai.
Những người Hổ cũng bị thương và đang chật vật để đối phó với lũ người Gấu.
Điều đó có nghĩa là chỉ còn một sự lựa chọn. Cale trông thấy những người đang tiếp cận mình.
“…Thiếu gia Cale! Người đó là-”
Witira ngậm miệng lại sau khi Cale đặt tay lên vai cô.
“Witira, người Cá voi cần nước để cuồng nộ, phải không?”
“… Điều đó là không thể chỉ với một lượng nhỏ nước được tạo ra từ ma thuật.”
Cá voi là sinh vật của đại dương. Họ cần nước để tiến vào trạng thái cuồng nộ và lượng nước tinh khiết mà họ cần không thể lấp đầy bằng ma thuật.
Tất nhiên, họ có thể tạo ra một lượng nước đáng kể bằng ma thuật đấy, nhưng khi quan sát xung quanh, biểu hiện của Witira trông không được tốt.
“Cô Rosalyn hiện đang kiệt sức, còn các pháp sư của Vương quốc Breck có giới hạn về mặt sức mạnh.”
Rắc rắc, rắc rắc.
Cale nhìn những quả cầu ánh sáng được tạo ra xung quanh tên pháp sư Rồng lai và rơi vào suy ngẫm.
Cậu cần một người có thể chiến đấu với hắn.
Dù chỉ mang nửa dòng máu, sức mạnh của hắn vẫn đủ để sánh ngang với Rồng.
Cá voi là những cá thể duy nhất có thể chiến đấu với một sự tồn tại như vậy.
Nhưng với cá voi lai Paseton, điều đó sẽ rất khó khăn.]
Siết! Pateson siết lấy làn váy trên người. Anh không thể không cảm thấy thất vọng vì bản thân không đủ mạnh mẽ để giúp đỡ cho Cale trong tình trạng như vậy. Họ cần sức mạnh, một sức mạnh áp đảo hoàn toàn để chiến thắng rồng lai. Nhưng trong lúc như vậy anh lại trở thành tên vô dụng. Pateson đột nhiên thấy ai đó vỗ vai anh rồi anh nhìn sang. Cale mỉm cười với anh rồi Witira ngồi sau họ cũng động viên anh. Cha anh nhìn anh với ánh mắt cổ vũ và như đang nói rằng ông đã công nhận anh rồi. Vậy nên không cần tự ti.
Pateson thở ra, tay anh buông lỏng làn váy đã trở nên nhàu nhĩ.
[Witira và Archie.
Nữ hoàng Cá voi tương lai và hiện là chiến binh mạnh nhất của bộ tộc.
Cậu cần họ.
Nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ.
Ánh mắt cậu hướng về phía vách đá đã bị phá hủy và bức tường lửa bên dưới gã Rồng lai.
Một lượng nhỏ nước được tạo ra bởi ma thuật sẽ không tài nào đủ được.
Thế thì…
“Một trận sóng thần với chiều rộng của vách đá bị phá hủy đó, và chiều cao của bức tường lửa kia liệu có đủ không vậy? Cô có thể cuồng nộ dù chỉ một chút thôi không?”
‘… Một trận sóng thần cao bằng bức tường lửa đó à?’
Witira nghĩ đến bức tường lửa dài hàng trăm km. Nếu từng ấy đều là nước tinh khiết…
“… Rất đáng để thử.”
Cô thấy Cale mỉm cười khi nhìn vào bức tường lửa.
Người có thể chống lại Rồng lai.
Cậu cần một chiến trường để họ có thể tung hoành.
Cale từ từ nắm lấy sợi dây chuyền quanh cổ.
Cậu cần sử dụng những gì chứa bên trong viên đá này.
Nước Thống Trị.]
"Oh! Loại nước đó!? Thiếu gia kia có loại nước đó sao!? Tuyệt! Nó sẽ giúp ích rất nhiều đấy!" Witira phấn khích reo lên. Cô là một con cá voi lưng gù cực kỳ hiếu chiến và mạnh mẽ. Nếu có thể cuồng nộ thì còn gì bằng.
Eruhaben thì lại nheo mắt. Ông thấy bồn chồn và còn sợ hãi nữa. Trực giác mách bảo ông rằng có điều gì đó không đúng, điều gì đó sắp xảy ra. Và thông thường thì ông luôn đúng.
[Nó được làm bằng nước tinh khiết và là sự kết hợp hoàn hảo với Cá voi, những kẻ thống trị đại dương.
Đây là cách duy nhất.
Cậu nhìn về phía Witira và cất lời.
“Tôi sẽ tạo ra một trận sóng thần cho cô.”]
[Chương 241: Tôi sẽ…cậu(6)-END]
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip