Chương 24: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(15)

P/s: 5414 uhu~ xin follow nha everyone~

P/s2: thương rồng lai quá ạಥ⁠‿⁠ಥ

P/s3: nóng quá k có động lực để viết lun sorry.

--------------------------------------------------

"Cá voi nhỏ không sao chứ?" Cale chần chừ hỏi. Cậu nhìn Pateson đang ngất xỉu và Witira, nữ hoàng cá voi tương lai vẫn đang cười khúc khích mà không khỏi nghi ngờ. Tất nhiên là có sao rồi. Làm gì có chuyện một con cá voi khoẻ mạnh lại ngất xỉu tận hai lần trong thời gian ngắn như vậy được chứ!? Tâm trí Cale đang đặt ra hàng đống dấu chấm hỏi vì thắc mắc. Nhưng cậu vẫn quyết định bỏ điều đó sang một bên vì có vẻ Pateson vẫn ổn. Có lẽ?

Rồng vàng lắc đầu, ông có vẻ đã quen với tính cách này của Cale rồi. Cậu cực kỳ chậm hiểu trong vấn đề về tình cảm. Nhớ đến đây, ông lại thấy buồn vì tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ lý do đằng sau tính cách ấy là gì. Cậu nhóc đã phải chịu đựng khoảng thời gian không được ai yêu thương và chăm sóc quá lâu rồi. Bởi vậy mà Cale mới cảm thấy lạ lẫm với tình yêu mà họ đang thể hiện. Trong lòng cậu luôn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp, không xứng đáng với những người khác. Cale đã tự mình rũ bỏ hình bóng người cha ruột, tự mình quyết định dành cuộc đời của mình cho người khác.

Ông không thể ép cậu bé phải hiểu điều ấy ngay lập tức. Eruhaben mong Cale sẽ tự cho mình một cơ hội để trái tim cậu cảm nhận một tương lai mới, lấp đầy bởi hạnh phúc và sự bảo vệ mà cậu đã không nhận được trong suốt những năm qua. Có lẽ Cale sẽ học cách đón nhận tình cảm của những người xung quanh cậu, hoặc có lẽ Cale sẽ có một gia đình mới, có người mà cậu thích, có một gia đình để che chở và bảo bọc.

Eruhaben không biết với những điều khác thì thế nào, nhưng chỉ cần nhìn tình trạng của những anh chàng trong căn phòng này cũng đủ để ông biết rằng Cale sẽ không thiếu những người sẵn sàng để nắm tay cậu đến khi cuộc đời cậu kết thúc. Mặc dù có vài người trong số họ không đủ tiêu chuẩn trong mắt ông. Ví dụ như Choi Han, rồng vàng liếc xéo người đàn ông. Hay là Clopeh Sekka. Eruhaben vội vàng lắc đầu, sống cùng với một tên điên thiếu rắc cắm như anh ta sẽ khiến Cale mệt mỏi. Chưa kể là có một quân đoàn đã sẵn sàng thủ tiêu anh chàng hiệp sĩ hộ mệnh ngay sau khi anh ta hết giá trị.

Rồng cổ đại lắc đầu, trùng hợp nhìn thấy Pendrick đang lúng túng nhìn đi chỗ khác với đôi má đỏ ửng. Đôi mắt ông nheo lại khi ông lướt qua toàn bộ căn phòng. Người thì sặc rượu, người thì chảy máu mũi, người thì ngất xỉu, người thì chắp tay cầu nguyện rồi người thì sắp thành con cún thật sự. Cá biệt còn có người giơ con dao bếp như sắp chém ai đó. Eruhaben thở dài mệt mỏi, cùng lúc ông còn nghe thấy tiếng một đứa trẻ con cũng thở dài với cái điệu y hệt ông.

Con rồng nhìn vào vai Cale, một con mèo lông xám đang nằm trên vai cậu với vẻ mặt ngán ngẩm. Ông không khỏi bật cười. Đột nhiên, đôi mắt ông bắt được thứ gì đó. Eruhaben khịt mũi khi ông thấy Rasheel đang nói gì đó vào tai của rồng lai, ông thấy rõ là đôi tai của Dalziel đang đỏ lên. Hai con rồng rõ ràng đã rơi vào lưới tình nhưng không nhận ra. Có lẽ rồng lai đã nhận ra, nhưng với tính cách có phần rụt rè của anh chàng thì còn lâu mới đến ngày họ được ăn uống miễn phí. Nếu Rasheel không nhận ra trước thì hai người họ cũng không còn nhiều thời gian nữa. Hai người họ đều đã sống rất lâu và đều gần đến tuổi thọ rồi.

Bên cạnh ông, những con rồng khác cũng chẳng kém cạnh mà nhận ra ngay. Chỉ có hai người trong cuộc và Cale là không biết chuyện gì đang xảy ra.

[Chương 246: Chặn nó (2)]
[Hàng trăm mũi thương đá xuất hiện từ mặt đất và phóng thẳng lên bầu trời.
Thuận theo mong muốn của Cale, cũng như mong muốn của cựu chủ nhân mà chúng lao thẳng về phía những tia sáng.

“Đống đá này từ đâu mà…?!”

Tộc Gấu không thể giấu nổi sự bàng hoàng khi trông thấy những ngọn giáo đá đang phóng thẳng lên bầu trời. Từ những tảng đá lớn nơi Hẻm núi Chết, các mảnh đá vụn vỡ, và đến cả những hòn đá đã bị nghiền nhỏ kia.
Tất cả chúng đều tập hợp lại để tạo thành những mũi giáo đó.

Trở thành thứ vũ khí sắc nhọn nhất, cứng rắn nhất nhắm thẳng vào cổ kẻ thù và kết liễu chúng.

Tên Rồng lai bật cười khi quan sát hàng trăm mũi giáo nhọn hoắt đang chĩa về mình.

“Phải, phải rồi! Cuộc đời ta lúc nào cũng đầy chông gai như này mà! Ka ha ha ha ha!”

Trong mắt hắn chỉ có sự hỗn loạn, dẫu vậy, hắn ta vẫn có thể cảm nhận được những mũi giáo đá sắc bén đang nhắm vào mình, cũng như thanh niên tóc đỏ và con rồng trong tay cậu.

Rồng lai cũng cảm nhận được thứ sức mạnh ánh sáng chết tiệt mà hắn đã nhận được từ cha hắn.

Mặt hắn hiện lên một nụ cười méo mó. Khóe môi cùng những đường gân nổi cộm trên khuôn mặt gã phủ kín vẻ đố kị và phẫn nộ đầy xấu xí.

‘Ta!’

Ta đã không thể lớn lên như thế.
Gã khốn được gọi là cha của hắn đã nuôi lớn hắn trong một hang động không có lấy một tia sáng. Gã bảo rằng đây là cách duy nhất để phát triển sự khao khát ánh sáng của hắn, giúp hắn có thể nhận được thứ sức mạnh ánh sáng hủy diệt.

Hắn sẽ không bao giờ quên cơn ớn lạnh đến tận xương tủy khi phải bò lê trên nền đất nơi hang động buốt giá. Chỉ đến khi hắn vượt qua kì trưởng thành đầu tiên, hắn mới có thể thấy được thế giới bên ngoài.]

!!!

Dalziel mở to mắt, cơ thể anh vẫn còn ghi nhớ những kí ức ấy đến tận xương tủy. Mọi cơ bắp, mọi giác quan, mọi thứ. Anh nhắm chặt mắt, trái tim anh đau đớn khi những điều ấy lại hiện ra rõ ràng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Trong bóng tối, có ai đó dang rộng vòng tay của mình, ôm lấy anh, trao cho anh thứ cảm xúc ấm nóng mà anh chỉ cảm nhận được khi còn rất nhỏ, khi vẫn còn là một đứa trẻ bình thường có gia đình che chở. Và khi bước vào căn phòng này, gặp Cale, gặp Rasheel và những người khác. Dalziel đã phải thừa nhận rằng anh đang yếu đuối, yếu đuối hơn cả khi có ý định phản kháng lại tên khốn đó. Khi mà những gì là bí mật bị vạch trần, bị phơi bày trước mặt những người khác, nỗi đau ấy như nhân lên cả chục, cả trăm lần, ngàn lần.

Dalziel lấy hết dũng khí của mình để mở mắt, khuôn mặt lo lắng của những người mà vài ngày trước còn xa lạ hiện lên trong đôi mắt của anh. Rồng lai cố gắng nở nụ cười với con rồng xám đang ôm mình. Anh nắm lấy tay người của Rasheel, nhẹ nhàng trao một nụ hôn nhẹ lên trán anh chàng. Má anh ửng đỏ khi anh làm điều ấy.

Cả căn phòng đều ồ lên trong khi Rasheel vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ sau một lát, cả người anh ta mới bắt đầu bốc khói. Anh chưa từng trải qua điều gì như vậy trước đây. Anh ôm chặt người đàn ông tóc vàng cũng đang đỏ y hệt, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn một cách lạ lùng. Rồng xám cười toe toét, để trả lời, anh hôn lên trán Dalziel, khúc khích cười với niềm hạnh phúc chợt bùng nổ trong tim mình. Anh càng cười nhiều hơn sau khi chứng kiến Dalziel hạnh phúc rúc vào vòng tay của anh ấy.

[Sau khi trải qua những chuyện đó, hắn trở nên căm ghét toàn bộ loài Rồng, kể cả con rồng đang ở trong tay Cale, ghét đến mức muốn phát điên lên được.

Mắt hắn ta trợn ngược lên.
Tên Rồng lai mặc kệ phần lý trí sôi sục trong dòng máu của Rồng và để làn sóng mang tên cảm xúc bao bọc lấy thân thể hắn. Ruột gan hắn gào thét như đang bị sóng thần cuốn xiết.

“Hự. Hi hi, khục.”

Bóng tối mà tên khốn đó để lại vẫn đang ăn mòn cơ thể hắn.
Hắn phải giải phóng bản thân khỏi sự tức giận và cảm giác bất công này.

“Lên đi! Thương hay kiếm gì đấy, ta mặc kệ, ta sẽ phá hủy hết chúng!”

Lách tách. Lách tách. Lách tách.
Vô số tia sáng lóe lên trước khi từ từ lao về phía mặt đất.
Những tia sáng ấy đối đầu với dàn thương đá ngay giữa không trung.

Ngay giây phút ánh sáng chói lọi và dàn thương đá vững chắc chuẩn bị va chạm.
Cale mở miệng.

“Chuẩn bị tấn công!”

Giọng của cậu vang vọng khắp hẻm núi.
Giọng nói thật đanh thép và tự tin, khiến đám người đang tháo chạy cũng phải dừng lại.

“Lữ đoàn Pháp sư, kích hoạt lá chắn! Binh lính và hiệp sĩ, mở khiên ra và tạo thành một vòng tròn, hãy cố giảm thiểu dư chấn của vụ nổ càng nhiều càng tốt!”

Rồi Cale hướng mắt về một nơi khác.
Vị trí mà nhóm của cậu đang đứng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên các chiến binh.
Tộc Cá voi, tộc Hổ, Rosalyn, Lock và Choi Han.

“Một kẻ rơi vào trạng thái cuồng nộ như thế kia cuối cùng sẽ không kiểm soát được sức mạnh của hắn mà lìa đời thôi.”

Thể loại ‘trạng thái cuồng nộ’ này chính là thứ dùng cả cuộc sống để đổi lấy thứ sức mạnh vượt quá giới hạn bản thân.
Và điều duy nhất còn sót lại sẽ là thời gian để Rồng Lai thưởng thức cái chết của hắn.]

Rasheel trợn mắt với bạn trai nhà mình, ý cảnh cáo trong mắt anh cứ chòng chọc vào mặt rồng lai, Dalziel không thể kìm được mà muốn cười. Sự thật là anh đã bật cười lúc anh thấy anh chàng này trợn ngược mắt lên. Cảm giác được yêu thương và chăm sóc thật sự rất tuyệt vời. Bất kể là Cale hay Rasheel đều khiến anh nghiện thứ tình cảm đáng quý đó.

"Này, đừng cười! Đừng có bắt chước nghe chưa?" Con rồng xám cau có dặn dò. Nhưng Dalziel không trả lời anh mà chỉ hỏi lại.

"Anh không thấy tôi trông thật xấu xí à?" Bộ dạng điên cuồng đó và những sợi gân, mạch máu đang nổi lên đó đều cho thấy rằng anh đã sắp đến cực hạn rồi.

Anh thấy bạn trai mình lắc đầu, dịu dàng ôm lấy anh lần nữa, vỗ lưng để an ủi anh. Dalziel há miệng nhưng không có lời nào thoát ra, anh giật nhẹ khóe môi, cũng ôm lại. Eruhaben gật đầu mỉm cười với anh và chúa tể rồng đã khóc vì xúc động. Bà vẫy tay với Dalziel, vui mừng vì con trai có người để nương tựa. Rồng lai nở một nụ cười thật tươi với bà và những con rồng khác. Trong khi đó Cale đã nghĩ đến cậu nên nhét bao nhiêu cho quà mừng tân hôn rồi. Những anh chàng khác nhìn Dalziel với vẻ khâm phục, họ nên học tập con rồng, sớm ngày theo đuổi Cale thành công.

[Thế nên ban đầu họ mới lựa chọn bỏ chạy và cố gắng kéo dài thời gian thật lâu. Dù cho Hẻm núi Chết sẽ bị phá hủy, những người chạy không kịp sẽ chết, họ vẫn không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng Cale đang nói như thể họ sẽ chặn nó lại vậy. Ánh mắt của mọi người tập trung vào Cale đến nỗi họ không để ý thiết bị liên lạc hình ảnh đang ở trong tay cậu.

Bíppppp- Bípppp-

Âm hiệu của cuộc gọi khẩn vang khắp cả khu vực.
Vào thời khắc thế này, chỉ có một người sẽ gọi cho Cale qua thiết bị liên lạc hình ảnh.
Alberu Crossman.
Vị thế tử đã hoàn tất khâu chuẩn bị.

Thời gian quá suýt soát.
Nhưng may thay, rất đúng lúc.

Cale ném thiết bị liên lạc cho Rosalyn. Cô bối rối bắt lấy nó và nhanh chóng kết nối cuộc gọi.
Ngay lúc cô làm vậy, Cale cất tiếng.

“Tôi sẽ chặn mấy tia sáng kia.”

Chặn.
Từ đó khiến Choi Han cắn môi và siết chặt nắm đấm.

‘Cuối cùng lại thành thế này sao?’
Họ chỉ có thể đứng im đợi con Rồng lai chết trong khi Cale cầm cự thôi ư?

Nhưng Choi Han đã ngừng cắn môi sau khi nghe thấy tiếng Alberu.

– Đã sẵn sàng rồi.

Cale lập tức ra lệnh đúng vào khoảnh khắc cậu nghe thấy giọng nói của Alberu Crossman.
Đó là nhiệm vụ của họ khi cậu ngăn cản những tia ánh sáng.

“Đưa hắn xuống đi.”

Rồi cậu nhìn vào thiết bị liên lạc hình ảnh và nói tiếp.

“Điện hạ, vậy ta bắt đầu thôi.”

Đội hình đối phương đột nhiên có phản ứng vào thời điểm Cale nói xong lời đó.

“Aaaaaa!”
“Các ngươi làm cái quái gì thế?”
“Ặc! Sao lại tấn công bọn ta?!”

Những tiếng la hét phát ra từ phía bên kia của Hẻm núi Chết.
Nhưng không phải là do những tia sét của con Rồng lai. Choi Han ngẩng đầu lên.

Chúng sẽ sớm bị nghiền nát.
Bởi những đội quân đang chậm rãi di chuyển trên không trung.

“Đ, đám Paerun khốn nạn các ngươi!”
“Các ngươi đang phản bội bọn ta sao?!”

Cả tộc Gấu và đoàn Liên minh Bất Khuất đều gào lên giận dữ.
Cale mỉm cười. Và Alberu cũng lên tiếng.

– Đâm sau lưng kẻ thù, tuyệt nhỉ.]

Oà… Mọi người mắt tròn mắt dẹt. Dù họ đã biết trước rằng Clopeh là người phe mình nhưng trong khi mọi người còn đang tập trung vào Cale, thì tên khốn thần kinh không bình thường đó đã gây ấn tượng lớn. Dù đó là kế hoạch của Cale, nhưng họ không thể phủ định là anh ta thật sự là tên hữu dụng.

"Rất hân hạnh được phục vụ, cậu Cale." Clopeh cúi chào, lần đầu tiên nói chuyện bình thường với Cale. Nhưng nếu đôi mắt xanh của anh cũng bình thường như thế thì Cale sẽ rất mừng đấy. Cậu lườm tên hiệp sĩ, chỉ để chứng kiến máu mũi của anh ta lại chảy ra một lần nữa. Cale quay ngoắt đi, không, không đời nào anh ta bình thường cho được. Đừng ai nói với cậu điều gì đó phi logic như vậy. Cale thề với cốc trà chanh của Ron rằng tên điên rồ Clopeh đang chắp tay cầu nguyện như thể cậu là một vị thần.

Cale nhìn sang Alberu, có một điều mà cậu chắc chắn. Đó là vị hoàng thế tử nhìn như thân thiện này có tính cách giống hệt cậu. Cậu nhóc tóc đỏ có phần ghét bỏ anh chàng lúc nào cũng sáng chói này. Nhưng làm việc với một người thông minh và giống hệt cậu về mặt suy nghĩ sẽ là một sự thuận tiện tuyệt vời. Vì không phải ai cũng am hiểu về chiến lược. Bản thân cậu cũng chỉ làm theo ý định của mình, Cale không coi đó là chiến lược hay gì cả. Cậu chỉ làm những điều ấy một cách hiển nhiên.

[Lúc này những thanh kiếm của Vương quốc Paerun đang tấn công vào lũ Liên minh Bất khuất.
Cale, Alberu, và Clopeh Sekka.
Họ không hề nghĩ đến việc bỏ chạy khi tên Rồng lai xuất hiện.

Cách để chiến thắng một kẻ thù mạnh là phải tạo ra những kẽ hở nhỏ nhất trong quân lực bọn chúng.

Liên minh Bất khuất.
Với bọn chúng, một thứ còn đáng sợ hơn cả con Rồng lai cuồng nộ đã xuất hiện.

Là những thanh kiếm đã đâm chúng từ phía sau.

Vương quốc Paerun, vùng đất của các hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ và binh lính của họ đều rất mạnh.

Phật, phật.
Một lá cờ khác phấp phới giương cao thay cho lá cờ của Liên minh Bất khuất.

“Bọn khốn điên rồ các ngươi, các ngươi lại phản bội bọn ta vào thời điểm thế này sao?!”

Quân binh của Liên minh Bất khuất gào thét giận dữ.
Lợi dụng khoảnh khắc Rồng lai vào trạng thái cuồng nộ, rồi tấn công tất cả, không kể địch ta chỉ để tiêu diệt được chúng! Sự nhẫn tâm của Vương quốc Paerun khiến bọn chúng tức sôi máu.

Phật, phật.
Tuy nhiên các hiệp sĩ của Vương quốc Paerun chỉ lặng lẽ giương cao ngọn cờ, hành động đó đã thể hiện rõ thái độ của họ.

Chính vì thời điểm thế này, họ mới phản bội chúng.

Hai nguồn năng lượng cực lớn đang đụng độ nhau trên không trung.
Một bên xuất phát từ một kẻ tàn bạo đang cuồng nộ, còn bên còn lại là của một kẻ vô cùng bình tĩnh và biết kiểm soát chính mình.
Khỏi nói cũng biết, sẽ đúng đắn hơn khi đi theo phe bình tĩnh và biết kiểm soát chính mình kia.

Cale, người đang được nghĩ tới, nói lớn.

“Chúng ta chắc chắn sẽ thắng trận chiến này!”

Giọng nói của cậu truyền đi khắp các đội quân của Vương quốc Breck.
Lời tuyên bố chiến thắng của cậu vẫn tràn đầy tự tin.

Các binh lính đều cảm thấy được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Quân địch hãy còn đang trong tình trạng hỗn loạn, và hai năng lực khổng lồ chuẩn bị va chạm trên không trung. Vậy nhưng, lạ thay, từ chiến thắng đã được khắc sâu vào trong trái tim họ.

“Kích hoạt lá chắn ma thuật!”
“Nâng khiên của mình lên và cúi đầu xuống!”

Các pháp sư và hiệp sĩ hét to.
Những binh lính vẫn còn muốn dán mắt vào vị tư lệnh tóc đỏ đã nói rằng họ sẽ chiến thắng, tuy vậy, họ vẫn biết họ phải chấp hành nhiệm vụ.

Và rồi, điều đó đã xảy ra.
Những mũi thương đá và sấm sét, cuối cùng cũng đâm vào nhau.

Ầmmmmmmmmm.

m thanh lớn chấn động màng nhĩ, làm rung chuyển cả hẻm núi.

Những ngọn thương đá bắt đầu vỡ ra. Đồng thời, mọi tia sét cũng phát nổ. Ánh sáng từ vụ nổ giống như pháo hoa, cứ lóe lên liên tiếp.]

"Whoa…" Tiếng trầm trồ thán phục vang lên khắp căn phòng, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Cale, tai cậu đỏ bừng mặc dù khuôn mặt thì vẫn vô cảm như mọi khi. Những người khác che miệng cười. Họ cảm thấy buồn cười đồng thời cùng phải ngưỡng mộ khuôn mặt được các vị thần ban phước của Cale. Dù cậu có biểu cảm gì thì cậu vẫn luôn đẹp.

"Nhân loại, nhìn đẹp thật đấy! Chúng ta cũng làm thử đi?" Raon hào hứng đề nghị. Nhóc con lại đậu xuống đầu Dodori, rồng hồng đã ngồi bên cạnh Eruhaben từ lúc nào. Mẹ cậu Mila chỉ cười tủm tỉm với cậu.

Nghe câu ấy mà mọi người toát mồ hôi hột. Họ lo rằng có một ngày đám trẻ của Cale sẽ phá hủy một hòn đảo nào đó trong lúc họ không biết gì cả. Đáng sợ nhất là Cale, người được hỏi chỉ nhún vai. Trông có vẻ như cậu đang phân vân, nhưng họ đều biết là Cale có điểm yếu với trẻ con, không đời nào cậu lại từ chối chúng.

[Nhưng nó chẳng đẹp chút nào.

“Ta đã nói ta ổn rồi mà.”
“… Không.”

Cale buông một tiếng thở dài khi thấy thân hình to lớn vẫn đang đứng sững trước mặt cậu để cố bảo vệ cậu khỏi vụ nổ. Ngay cả khi đã nghe được lời than thở ấy, Lock vẫn không nhúc nhích khi cậu tiếp tục đứng chắn trước Cale và Raon.
Đây là nhiệm vụ của cậu mà.

Lock ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời.
Cậu thấy những người khác cũng đang làm tốt nhiệm vụ của riêng họ.
Cậu thấy những người đang bay về phía ánh sáng rực rỡ đang phát nổ. Một sợi ma thuật mỏng màu đỏ đã nâng họ lên.

Rosalyn niệm chú một lần nữa.
Rồi cậu hướng ánh mắt về phía một người cũng đang bay lên theo ma thuật màu đỏ.

Cộp! Cộp! Cộp!
Những mảnh đá vỡ ra rơi xuống người Choi Han. Chúng sượt qua mặt cậu, để lại những vết xước nhỏ, dù vậy, Choi Han chỉ nhìn lên.

Những ngọn thương đá đã chặn đứng được sấm sét. Không, là phá hủy chúng.

Choi Han dựa vào phép thuật của Rosalyn, rồi đạp lên những mảnh giáo đã vỡ để tiếp tục tiến lên cao hơn. Cậu biết rõ việc mình cần làm.

Keng.
Cậu rút kiếm ra.

Choi Han mắt đối mắt với tên Rồng lai.
Cả hai người đã trải qua hàng chục năm sống trong bóng tối. Hang động tối tăm và Dạ Lâm. Bọn họ đều phải lớn lên từ bóng đêm.

Cậu chú ý tới hình dạng gớm ghiếc của tên Rồng lai.
Mái tóc vàng kim ban đầu giờ đây đã trở thành màu đen.

Tóc và mắt của hắn ta đều đã trở lại nguyên bản trước khi hắn ta dùng ma thuật để nhuộm nên màu vàng kim đó.

“Khụ! Hực. Ta vẫn chưa xong đâu!”

Tròng mắt của tên Rồng lai đục ngầu. Trạng thái cuồng nộ khiến từng thớ thịt trên cơ thể hắn đều đau đớn. Nhưng hắn vẫn không ngừng sử dụng sức mạnh.

Sấm sét lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Sau đó chúng lao về phía tên khốn đang tiếp cận hắn ta.

“Chết đi!”

Những tia sáng đang nhắm vào Choi Han, thế nhưng, Choi Han còn không thèm động kiếm khi cậu chăm chú quan sát những tia sét kia.

Ùngggggg.

Thay vào đó, cậu lại kích hoạt luồng aura đen và liên tiếp truyền bóng tối không hoàn chỉnh vào thanh kiếm của mình. Và cậu chỉ nhìn chằm chằm tên Rồng lai trong khi tiếp tục làm vậy.

Bởi vì cậu có niềm tin.

Choi Han không hề sợ hãi những tia sét đang lao đến chỗ cậu.

Bàaaaaang!
Bàaaaaang!

Một sợi roi quất thẳng vào hai tia sét đó. Đầu roi nước rung lên trước khi tan ra. Thế nhưng tia sét đã kịp đổi hướng.

Witira đã tạo ra một con đường cho Choi Han.
Đồng thời, một mũi thương đá đã phá hủy tia sét cũng hướng đến nơi khác.

Trước mắt Choi Han là bóng lưng của một thanh niên tóc trắng. Cậu giẫm lên vai người đó.
Cậu đã dùng bờ vai ấy như là một bàn đạp để tiến lên phía trước.  Archie dồn hết sức vào hai tay, cũng là bàn đạp cuối cùng, để đẩy Choi Han bay lên.

“Máu lửa vào đó nhá!”

Archie hét to.]

"Archie thật năng động." Shickler nhận xét. Cá voi sát thủ kinh hồn bạt vía vì lời ấy. Anh yên lặng lùi xa ông, sợ lại phải ăn đòn lần nữa. Witira không thể không cười khi cô chứng kiến cảnh ấy. Cô nàng thậm chí còn vỗ tay cổ vũ cho Choi Han khác cùng với vị nữ vương đại ngàn. Hai người họ đã trở nên thân thiết hơn nhiều.

Những người còn lại cũng phải thấy buồn cười với câu nói của Archia.

[Choi Han nâng đôi tay cầm kiếm lên quá đầu.
Thanh kiếm đã dần biến thành một ngọn thương đen đặc sau khi được truyền aura bóng tối hết lần này đến lần khác.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc lúc mình nhận thanh kiếm này từ Cale trong trận chiến tại lãnh thổ Henituse.

‘Tung hết sức đi.’
‘Viết nên lịch sử của chính cậu tại nơi này.’
‘Tôi tin cậu.’

Choi Han mỉm cười khi một chú chim đen bay ngang qua cậu.

“Cái, cái lũ quạ này là sao! Đám sinh vật vô dụng này sao lại dám…! Tránh ra!”

Vô số con quạ vây kín mặt của Rồng lai. Ngay thời điểm chú thuật sư người Hổ Gashan che khuất tầm nhìn của hắn đi.

Bóng tối của Choi Han biến thành một ngọn thương và phóng về phía tên Rồng lai.

Tuy nhiên, Rồng lai vẫn chú ý đến nguồn sức mạnh đang nhắm tới mình. Hắn cảm nhận được sức mạnh lớn hơn đang đến gần hắn. Nếu cơ thể vặn vẹo hiện giờ của hắn trúng phải đòn này, tất cả sẽ chấm hết.
Không lý nào mà hắn không biết, dù đang ở trong trạng thái cuồng nộ đi nữa. Tên Rồng lai cử động tay.

“Ngươi nghĩ ta sẽ ngã xuống vì thứ ngu xuẩn đó sao, hự!”

Soạttttttt-
Tay hắn đã bị trói.
Kẻ nào có thể trói được hắn dù chỉ một khắc chứ? Chiếc roi đôi của Witira vẫn giữ chặt lấy hắn dù chúng đang dần bốc hơi vì ánh sáng.

“Chết tiệt! Ta, Ta, Ta sẽ giết sạch các ngươi!”

Hắn ta điên cuồng vặn vẹo xung quanh.
Trước mắt hắn chỉ có bóng đêm, còn cơ thể thì không thể động đậy.
Giống như cái hang mà hắn từng lớn lên vậy.
Không, lớn lên không phải là từ đúng nhất để miêu tả nó.

Từ đúng hơn là, nuôi lớn một con thú vật.
Nhớ lại thứ quá khứ này khiến cơ thể tên Rồng lai chạm đến giới hạn.]

"Dalziel…" Lúc ấy, sự dịu dàng mà con rồng xám chưa từng thể hiện với người khác đã khiến rồng lai phải bật khóc. Anh vừa khóc vừa cười như một kẻ ngớ ngẩn. Nước mắt ướt đẫm vai áo của Rasheel, anh vuốt lưng người đàn ông. Cảm nhận từng cái run rẩy tuyệt vọng của người quý giá mà anh vừa có được. Rồng xám biết, trừng nào anh còn sống, White Star sẽ là mục tiêu hàng đầu của anh. Anh sẽ săn lùng hắn, cho hắn thấy thế nào là địa ngục. Đôi mắt của anh, đầy ắp sự giận dữ và quyết tâm phải để kẻ đó sống không bằng chết. Rasheel muốn bảo vệ anh chàng đang run lên từng cơn trong vòng tay mình. Trái tim anh đau vì những phản ứng của Dalziel.

[Bụp.
Có gì đó vừa vỡ tung trong tâm trí Rồng lai. Cùng lúc đó, cơ thể hắn nóng đến mức hắn không thể thở nổi.

“Hộcccc, hự.”

Thứ ánh sáng chói lòa thoát ra khỏi cơ thể tên Rồng lai.
Từ hắn trào ra một cảm giác nguy hiểm không thể xác định, giống như một quả bom bắt đầu đếm ngược.

‘Nóng quá, nóng quá!’

Bên trong tên Rồng lai đang gầm rú khi cơ thể hắn càng lúc càng sáng hơn.

Soạttttttttttttt-
Roi nước đã hoàn toàn bị bốc hơi.

“Tất cả chạy mau!”

Witira hét lên ngay khi sợi roi của cô bị phá hủy. Nó đã bị thiêu cháy bởi ánh sáng.

‘Hắn ta sắp phát nổ rồi.’

Cơ thể Rồng lai cuối cùng cũng sắp nổ tung.
Và tất cả bọn họ sẽ chết.

Dư chấn của vụ nổ đó sẽ vô cùng lớn.
Witira nhảy xuống vào đúng lúc cô cảm nhận được luồng sức mạnh đang hướng về phía quả bom.
Đó là người sẽ chấm dứt màn đếm ngược.

Ngọn thương đen.

Choi Han dang rộng tay lúc cậu đang rơi xuống đất. Cậu thậm chí còn không nghĩ mình có thể tiếp đất an toàn khi mắt cậu vẫn mở to và chỉ tập trung vào một vị trí.

Ngọn thương đen đã chạm tới được ánh sáng.
Không, nó đã chạm tới điểm đen bên trong ánh sáng đó.
Là chỗ đòn đánh nơi trước đây nơi Raon và Choi Han đã tấn công.

Phập.
Bóng đêm xuyên thủng ánh sáng.

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Con Rồng lai thét lên một tiếng.
Choi Han đã trông thấy được kẻ giống với cậu nhất, kể từ khi cậu đến thế giới này.
Tóc đen và mắt đen.
Rồng lai đã trở lại với hình dáng ban đầu, tiếng thét của hắn vang vọng khắp cả Hẻm Chết.
Rồi chỉ một lúc sau.

Bùmmmmmm!

Bầu trời lại rung chuyển.]

Không ai nói được điều gì. Đáng ra họ phải mừng vì kẻ thù đã tự kết liễu đời mình. Không họ không thể. Họ đều là những chủng tộc có chi giác, họ không thể thờ ơ sau khi biết điều gì đã xảy ra với anh chàng giờ đang khóc, sụt sịt rồi không thở nổi.

Dalziel đã trở thành một đồng minh của họ. Dù là về mặt nào, họ sẽ không để yên cho kẻ đã làm ra những chuyện độc ác như vậy.

[Bộp.
Choi Han cảm thấy có gì đó đã ngăn cậu rơi xuống.

Lách cách, lách cách.
Những khớp xương kết nối thô sơ kêu cót két, chúng đang đỡ lấy lưng cậu. Mary đã nhanh chóng tạo ra một con wyvern xương mới tránh cho cậu ngã.

Choi Han thấy được bóng tối của cậu từ trong ánh sáng rực rỡ trên kia.
Và cậu đã có thể chắc chắn.

“…Mình đã hoàn thành mệnh lệnh.”

‘Đưa hắn xuống đi.’
Cậu đã làm đúng như những gì Cale nói.

Choi Han thấy được quân địch trên cao đang dần rơi rụng. Sự tồn tại màu đen trông không giống người cũng chẳng giống Rồng, chỉ là sự kết hợp gớm ghiếc giữa cả hai, cũng đang từ từ ngã xuống mặt đất.

Tất cả mọi người trên chiến trường, đều thấy hắn ta rơi xuống.

Một trong số những người đó, Cale Henituse, nhìn kẻ đang rơi kia trong khi lắng nghe tiếng thở của Raon.

Hộccccccc, hộccccc.
Hơi thở của Raon rất nóng. Dường như nhóc Rồng con này càng lúc càng ốm nặng hơn thì phải. Nhưng dù vậy, nó vẫn rất yên lặng và ngoan ngoãn.
Cale bỗng nhăn mặt khi nghĩ đến sự thật đó và lấy từ trong túi ra một vật đang nóng không kém gì Raon.

“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy ạ? Phía đó là phía kẻ địch rơi xuống mà?”

Cale nghe được giọng của Lock, nhưng vẫn tiếp tục sải bước không chút do dự.
Cậu có thể đoán trước vị trí mà tên Rồng lai sẽ rơi xuống, nên đó là nơi mà cậu đang hướng tới.

Cậu siết chặt lấy món đồ trong túi.

Chiếc vương miện trắng.

Đó là chiếc vương miện yêu thích máu Rồng.
Sức mạnh cổ đại cuối cùng mà Kẻ săn Rồng tìm kiếm, nhưng đã bị Cale nẫng tay trên.
Cale cầm nó trên tay trong khi cậu di chuyển để chào đón những giây phút cuối cùng của kẻ thù đang ngã gục.]
[Chương 246: Chặn nó(2)-END]

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip