Chương 50: 254: Nuốt trọn (1)-(6)

“Thật may là thiếu gia vẫn có cách giải quyết tình huống này. Tôi thấy yên tâm hơn rồi.” Thánh tử Jack nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Hannah gật gù theo anh ấy. Có lẽ anh em họ có thể thả trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống rồi. Vì Cale là người cực kỳ thông minh, nên khi cậu có thể nghĩ ra một cách để giải quyết vấn đề trong tình trạng khó khăn, thì đó sẽ là giải pháp hiệu quả nhất.

Cứ việc họ không muốn thừa nhận, nhưng biện pháp mà Cale sử dụng luôn tốt. Cho dù nó đồng nghĩa với việc hy sinh bản thân cậu.

Lúc này, không ai nhận ra rằng người được nói đến không hề có phản ứng.

Cale lại mất tập trung. Cậu cảm thấy những thứ mà các vị thần đang thể hiện bây giờ giống như bọn họ đều là những đứa nhóc chưa trưởng thành vậy. Đôi khi Cale cũng cảm thấy Thanatos giống như một bà mẹ đang dạy dỗ con cái mình. Thỉnh thoảng họ tìm đến cậu để tâm sự hoặc nhờ vả cậu thuyết phục thần chết. Giống như vừa nãy.

‘-Nhóc Cale ơi, ta lại đến rồi nè~Nhóc có nhớ ta không?’

Đó là một giọng nữ trong vắt như pha lê. Giọng nói chỉ tồn tại ở những cô gái đương tuổi trưởng thành đầy sức sống. Sự ngây ngô và bay bổng ấy khiến người ta say mê. Nhưng chỉ có Cale biết, kẻ sở hữu chất giọng như chim hoàng anh ấy là một vị thần. Là vị nữ thần mà cậu đã quá quen thuộc.

Nữ thần số phận.

‘Dì Ananke.’

‘Ái chà, nhóc Cale lớn rồi. Người dì này thấy tự hào về con lắm~’ Vị thần thân thiết với Cale như một người thân trong gia đình. Cô xinh đẹp, dịu dàng và là một vị thần khá tinh nghịch. Khác với vẻ ngoài trưởng thành của mình, Ananke có tính tò mò rất cao. Chính vì điều đó mà cô luôn gây rắc rối cho Thanatos dù có bị phạt bao nhiêu lần.

Lần này Ananke nói chuyện với Cale chính vì vụ nổ trong đường hầm thời không trước đó. Giờ thì cả đám đang bị trói trong tù thần vòng mà quỳ trong lửa địa ngục. Đã quá quen với kiểu cách của thần chết nhà mình, cậu nhóc biết lần này anh thật sự tức giận.

Một vị thần mà bị tù thần vòng trói lại thì sẽ mất hết sức mạnh. Ngay sức mạnh cơ thể cũng không thể chống đỡ họ quỳ trong lửa địa ngục cả ngày. Mà một ngày của thần giới, là một năm của nhân loại. Chuyến này bọn họ có sống được cũng mất nửa cái mạng.

Biết được chuyện này Cale cười khẩy. Cậu mặc kệ, xem như dùng chuyện này để bồi thường chuyện cậu suýt nôn lúc trước đi. Dù sao cậu không có sức mạnh và nghĩa vụ phải trông đám trẻ có cái danh “thần linh” này. Đám người độc ác và độc ác trong đây là đủ để cậu đau đầu rồi.

Nghĩ vậy vai cậu run lên.

Đúng lúc này, màn hình bắt đầu chuyển chương và hình ảnh Cale cùng hồ mắt xám lại hiện lên.

[Chương 254: Nuốt trọn(1)]

[Bangggggg!]

*THỊCH!*

Tim mọi người hẫng một nhịp. Tiếng vang lớn đến nỗi màng tai họ rung động và đôi mắt họ mở to vì không thể tin nổi.

Nhất thời ai nấy cũng ngơ ngác. Họ không tin nổi vào các giác quan của mình khi phải thấy cảnh tượng đáng sợ này.

Nguy hiểm.

Đó là điều duy nhất mà não bộ của họ phản ánh lại.

Ngay cả White Ass đang run lập cập cũng khựng lại nhưng lại không cản lại được cái quất roi của Sayeru.

“Au-” Hắn ta kêu lên.

Sayeru mệt mỏi liếc nhìn thằng ‘con trai’ mất nết. Anh cuốn chiếc roi da trên tay, liếc nhìn màn hình đang chiếu cảnh chiếc khiên va chạm với ngọn giáo nước. Dư chấn từ cú chạm nghe như anh vừa tận mắt chứng kiến một vụ nổ năng lượng.

Vậy mà một con người, còn là một con người có cái cơ thể yếu ớt thế kia lại có thể trực tiếp đối mặt với nó.

Cale Henituse luôn đầy bất ngờ.

[Ngọn giáo đâm vào tấm khiên.

“Ức.”

Cale ôm lấy bụng mình.

Cậu cảm thấy buồn nôn.

Như thể hết thảy lục phủ ngũ tạng trong cậu sắp sửa đảo lộn.

Nó khác với cảm giác cậu thường thấy khi sử dụng Sinh lực Trái tim.

Bản chứa mỏng manh trở nên yếu ớt hết mức khiến Cale rất đau đớn.]

“Nó bắt đầu rồi.” Cale lẩm bẩm. Cậu biết chắc nó sẽ thế này ngay khi trận chiến bắt đầu. Và tất nhiên, nó sẽ khác với khi cậu sử dụng sinh lực trái tim để chữa lành vết thương. Nó sẽ đau, và còn có thể rất đau nữa. Cậu luôn có giác ngộ rõ ràng với nỗi đau, vì chúng đã trở nên quá quen thuộc với cậu rồi.

“K-Không-Chuyện này…!” Pateson lắp bắp nói không ra câu. Anh cũng từng phải chịu đựng sự phân biệt khi còn nhỏ và đến tận bây giờ. Nhưng anh đã vượt qua nó và cảm thấy chuyện của mình không tồi tệ đến thế. Nhưng việc chứng kiến một người mà anh đã yêu quý phải đem thân vào nguy hiểm chỉ để cứu những người khác, thì lại quá khó khăn.

“Cale, liệu tôi có thể cùng cậu đến đó không?” Anh nhẹ nhàng hỏi người tóc đỏ bên cạnh với một khuôn mặt mang sự lo lắng sâu sắc và sự khẩn thiết không tưởng. Nhưng đáp lại anh, là cái lắc đầu và từ chối dứt khoát từ Cale.

Lý do của cậu cũng rất đơn giản.

“Không cần thiết. Tôi sẽ đến đó cùng Haben là đủ rồi.” Cậu thực sự nghĩ như vậy. Cậu không cần đem theo Pateson làm gì, vì năng lực cổ đại là thứ mà chỉ khi cậu làm việc một mình thì mới lấy được.

“Tôi muốn xem. Thiếu gia Cale, tôi không thể yên tâm nếu không nhìn thấy cậu khoẻ mạnh. Xin hãy dẫn tôi theo với.” Cá voi lai cầu xin. Anh đang nói thật, anh sẽ đứng ngồi không yên nếu chỉ chờ đợi.

“Nhưng trong khi tôi đến đó thì có vẻ chiến tranh giữa tộc cá voi và nhân ngư đang diễn ra. Anh không nên đi cùng tôi và tốt hơn hết, hãy ở lại và đảm bảo tộc cá voi sẽ chiến thắng.” Mặc dù cậu vẫn từ chối, nhưng từ lời cậu nói, Pateson nhận ra rằng anh cũng có chuyện cần phải làm.

“...Chúng tôi sẽ chiến thắng. Tôi hứa. Bằng mạng sống của mình.” Nghĩ đến những gì mà nhân ngư gây ra, đôi mắt anh ánh lên tia lửa hừng hực, khuôn mặt xinh đẹp cũng thể hiện một biểu cảm nghiêm túc như thể anh đang đặt trái tim của mình lên tay Cale, để cậu cảm nhận được sức nặng của câu nói này vậy.

“Vậy thì không cần.” Cale đáp lại ngay tức thì.

‘Đáng sợ!’ Nhưng trong lòng thì lại nghĩ anh chàng này đang trở nên độc ác. Người nào đó cảm thấy đôi mắt đang nhìn cậu chằm chằm kia hiện lên sự tàn khốc và man rợ. Cale cố giữ gương mặt vô cảm nhưng trong lòng lại chỉ muốn cách cá voi lai thật xa. Thực tế là cậu đã quá sợ hãi để cử động dù chỉ một inch.

Ba đứa trẻ đi vòng quanh cậu rồi nhảy lên bàn nhìn nhau, sau đó lại nhìn c-c-cha chúng. Không đời nào Cale, một người luôn lo lắng cho người khác lại đưa những đứa trẻ tới đó cùng cậu. Và điều đó đồng nghĩa với việc ngay cả Beacrox, tên đầu bếp được đi cùng ở thế giới khác cũng không thể đi cùng cậu.

Eruhaben vừa nghe lời dặn dò từ rồng trắng vừa nhìn cảnh này. Ông thấy đau đầu. Đứa trẻ này khiến ông vừa tức vừa lo. Cale ở thế giới khác không hề có ý định kể với ai khác về tình trạng cơ thể của cậu. Ông biết đó là vì cuộc chiến đang diễn ra và cậu không thể làm cho mọi thứ rối loạn. Sẽ ra sao nếu tin tức chỉ huy của vương quốc Roan đang trên bờ vực của cái chết bị lộ ra? Nó sẽ chỉ khiến cậu trở thành con mồi dễ thương trong mắt kẻ thù thôi.

Đến khi đó, dân thường và cả quân đội sẽ mất đi tín ngưỡng, không có chỉ huy, những thứ mà Cale đã làm từ trước sẽ trở thành công cốc.

Cậu không thể kể với ai ngoài người quản gia già đã nuôi nấng cậu từ bé. Trong trường hợp của Cale khác, Ron Molan chỉ là một quản gia đã theo cậu hai năm. Nhưng đứa trẻ đó đã không có lựa chọn nào khác ngoài dặn dò ông xử lý mọi thứ như bình thường.

Mọi thứ với cậu luôn khó khăn. Và nó vẫn khó khăn kể cả khi cậu có ai đó bên cạnh.

Fredo thở dài vỗ đầu con trai mình.

“Ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ chờ con về. Được không?” Vậy nên hãy lành lặn và khỏe mạnh nhé con trai. Ma cà rồng chỉ hy vọng một điều như thế. Nhưng có nhiều lúc, sự thật sẽ nói với người ta rằng họ đã hy vọng quá sớm.

[“Chết tiệt.”

Máu đỏ.

Một giọt máu chảy ra từ miệng Cale, lăn dọc xuống cằm, nhỏ lên mặt đất.

Giọt máu mang sắc đỏ.

Nó khác với loại máu màu đen thường chảy ra.]

-...Tôi xin lỗi Cale.
Mít ướt sụt sịt nói. Cale đã từng ho ra máu rất nhiều lần. Nhưng không phải lần nào ông cũng có thể chữa khỏi cho cậu. Có lúc sức mạnh này không đủ lớn để tái tạo. Trong những năm sau này, sau khi có được sinh lực trái tim, Cale thường xuyên phải giải mã giấc mơ của mình. Cũng vì thế mà cậu thường chảy máu mũi và đau đầu dữ dội. Những lúc như thế, hai chủ nhân cũ của sức mạnh cổ xưa là ông và háu ăn chỉ có thể an ủi cậu trong sự bất lực.

Họ không làm được gì cả.

‘Không sao, tôi ổn.’ Đối với lời xin lỗi của mít ướt, Cale lắc đầu. Cậu không bao giờ đổ lỗi cho ông vì những điều như vậy. Là người mang dòng máu Thames, cậu biết đó là cái giá phải trả cho khả năng nhìn thấy tương lai. Cậu không hận. Cũng không ghét dòng máu của mình. Nhờ có nó, mà Jour mới là mẹ cậu, người mẹ mà cậu vô cùng yêu quý.

Không làm được gì và không làm gì chỉ hơn kém nhau một từ, nhưng lại có ý nghĩa khác biệt rất lớn. Cale chỉ cần biết vậy là ổn.

Cale ngẩng đầu lên chỉ để bắt được ánh mắt hằn học của những người khác khiến cậu nao núng. Cậu quay ngoắt đi.

Trong lúc đó Clopeh Sekka, con rắn trắng đang đọ mắt với ai đó bên trong những bức tường đã trở nên trong suốt trong một góc. Tình cảnh này giống hệt với chuyện xảy ra với cha con Molan khi nãy. Nhưng những bức tường không trong suốt hoàn toàn. Dường như mỗi lần chuyển chương là nó sẽ trở nên trong suốt trong một khoảng thời gian nhất định ở những vị trí tùy ý.

Han Yoojin đã phát hiện ra đầu tiên. Nhưng không phải thị lực của anh vượt xa người khác, mà vì phần trong suốt đó tình cờ ở ngay cạnh anh. Nhóm người TSCTIR tò mò nhìn cảnh tượng bên trong.

Đầu tiên họ nhìn thấy một con sư tử. Bên cạnh nó còn một con có kích thước nhỏ hơn nhưng không quá chênh lệch. Trước mặt chúng là đám gấu đang đứng xếp hàng. Khi họ thắc mắc không biết chúng đang làm gì thì chợt thấy mấy con vật đột nhiên run lập cập nhìn về một hướng khác. Chẳng qua chúng đã thấy gì thì họ không thể biết được.

Bên trong đó không phải người à? Động vật ở đâu thế?

Noah dụi mắt ngơ ngác. Mắt nhóc Peace cũng trợn to.

Từ bao giờ mà nơi đó biến thành cái sở thú vậy?

Khác với không khí bên này, nhóm Cale đang bị bao quanh bởi một luồng khí đáng sợ. Đôi mắt của mọi người cháy hừng hực trong quyết tâm sẽ chất đầy những lọ thuốc chữa trị cao cấp nhất cho Cale. Con người luôn hộc máu rồi nói là mình không sao này.

Ngay cả Violan, vị nữ bá tước luôn là chủ chốt của ngành nghệ thuật ở lãnh thổ Henituse cũng quyết định. Bà sẽ dùng tiền mình kiếm được để thu mua số lượng lớn thuốc chữa trị cho cậu con trai cả. Về phần hai đứa trẻ Basen và Lily, chúng lại càng mong ngóng bản thân mau trưởng thành để giúp đỡ anh trai. Chúng đã trốn dưới đôi cánh của anh trai quá lâu rồi, đã đến lúc để lớn lên và tự lập. Hai đứa nó sẽ đứng sau lưng và giúp đỡ anh trai, để Cale có thể yên tâm tiến về phía trước, sống cuộc sống mà cậu hằng mong ước.

[Cái hồ trông như con mắt xám ấy, mùi tanh của máu bắt đầu bốc lên xung quanh nó.

Ngọ nguậy.

Beacrox đã trông thấy điều đó, ngay thời điểm này.

Bàn chân trước của Rồng Đen đang cử động. Mặc cho chân trước run rẩy, nhóc vẫn mạnh mẽ chuyển động từng chút một.

Mùi máu tanh khiến trái tim nhóc Rồng Đen càng đập nhanh hơn.

Thình thịch, thình thịch.

Cậu nhóc chắc chắn rằng đó là máu của Cale.

Raon muốn nhanh chóng mở mắt ra xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng, lúc này Rồng nhỏ đang nhìn một thế giới khác.

Kể từ khi kỳ trưởng thành đầu tiên xảy đến, nhóc Rồng đã luôn phải lượn lờ quanh quẩn bên trong những giấc mơ của mình.

Nói đúng hơn, cậu nhóc đang phải đối mặt với một thử thách dưới dạng giấc mơ. Bản năng mách bảo cậu nhóc rằng cần phải vượt qua thử thách này thì mới có thể chiến đấu bên cạnh Cale, tuy nhiên, thật sự rất khó để chinh phục thử thách một cách nhanh chóng.

Raon nhìn khắp cơ thể mình.

Chân trước ngắn, thân ngắn và đôi cánh nhỏ.

Tất cả chúng đều mang đầy thương tích.]

“Chúa ơi! Raon-nim!” Rosalyn che miệng sợ hãi. Cô lo lắng nhìn chằm chằm cơ thể đầy vết thương của rồng đen.

Họ đã biết về những kỳ trưởng thành của một con rồng. Họ biết rồng sẽ phải chiến đấu với bản thân trưởng thành của mình trong tình trạng không có mana và sốt cao. Và loài rồng phải chịu đựng đau đớn rất nhiều trong quá trình đó. Nhưng giờ họ mới nhìn thấy, đau đớn mà họ chỉ đọc qua những câu chữ là như thế nào.

Tasha và Pendrick suýt ngất khi nhìn cảnh đó. Điều gì có thể khiến một con rồng bị thương nặng đến thế? Đáp án là chính bản thân nó.

Cale vô tình cúi đầu nhìn Raon. Cậu lần sờ trên cơ thể phủ đầy vảy đen của đứa nhóc, nắm hai chân trước của nhóc lên quan sát. Cho đến khi nhìn rõ nơi đó không hề có vết thương mới thả ra. Mắt rồng đen rung lên.

“Ôi con trai, con không cần phải lo đâu. Mẹ chắc là con sẽ vượt qua nó thôi.” Rồng trắng lên tiếng an ủi Raon có vẻ lo lắng khi cậu nhóc nắm chặt lớp áo trên ngực Cale khiến nó nhăn dúm dó. Nó thấy sợ hãi khi nhìn tình trạng của Cale và cả bản thân đang trong giấc mơ.

Nhưng không phải nhóc lo mình sẽ không vượt qua nổi thử thách, mà nhóc lo mình không thể tỉnh lại trong khi Cale đang phải chiến đấu. Nhóc không muốn nhân loại của nhóc bị thương hay ho ra máu. Nhóc muốn đồng hành cùng Cale, bất kể cậu có đi đâu, làm gì.

“Meo~~~”

“Méo meo~~”

On dùng hai chân trước ôm má em út, Hong chui vào giữa hai đứa, dụi mặt vào má Raon. Ba đứa bé ôm nhau như đang sưởi ấm. Đuôi của chúng đập lên đùi Cale, ba đôi chân trước ngắn ngủn thi nhau ôm lên cổ cậu. Sức nặng khiến Cale phải gập người xuống, cậu thở dài mệt mỏi nhưng vẫn ôm chúng bằng hai cánh tay run rẩy. Cale vỗ lưng chúng.

“Rồi rồi.”

Eruhaben xoa đầu Cale. Ông nhận thấy Cale là chỗ dựa tinh thần của họ. Không chỉ là ở thế giới khác, mà ở đây cũng vậy. Cậu chỉ cần ngồi một chỗ cũng đủ để họ có động lực tiếp tục tiến lên.

[Cậu nhóc đã chiến đấu mà chẳng màng nghỉ ngơi, nhưng, cậu không thể sử dụng mana cũng như phép thuật trong giấc mơ này. Một con Rồng chưa trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên và thậm chí không thể sử dụng phép thuật sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt.]

Nhìn vào con rồng lớn khổng lồ trên bầu trời, Choi Han không khỏi siết chặt thanh kiếm.

*Cạch* *Cạch*

Tiếng rút kiếm không đến nửa giây lại trở về trong vỏ vang lên bên tai. Chàng kiếm sư hơi cắn môi. Anh thấy bứt rứt vì phải nhìn một đứa trẻ mình đầy thương tích, mỏi mệt và kiệt sức. Phải lê thân mình trên nền đất ngóng nhìn kẻ thù của nó bay trên bầu trời cao vời vợi.

Anh ghét phải nhìn thấy những cá thể nhỏ yếu phải chật vật như thế. Nó phần nào giống với chính anh khi mới tới khu rừng bóng tối. Thời gian đó đã khiến một học sinh còn chưa trải sự đời như Choi Han lớn lên, trưởng thành một cách dã man.

Thậm chí có lúc anh không thể phân biệt bản thân là người hay quái vật. Vì khái niệm về thời gian đã bị đảo lộn, và cuộc sống của anh cũng vỡ vụn. Điều duy nhất Choi Han có thể làm là lặp đi lặp lại tên của bản thân, thời thời khắc khắc nhớ rõ mình là ai.

Anh đã làm thế để quên đi hiện thực của bản thân. Nhưng thực tế là chính những hành động đó đã khiến Choi Han luôn giữ được điểm mấu chốt.

Vì sao khi nhìn thấy những người dân của làng Harris anh lại khóc?

Vì là con người. Cho nên mới khóc.

Vì đã tuyệt vọng mà lại có hy vọng. Vì trong lòng Choi Han không hề phân vân rằng anh là con người mà không phải thứ gì khác.

Có lẽ vì thế nên Choi Han mới yêu quý những cá thể nhỏ yếu? Hay hoặc là anh ấy nhìn thấy chính mình qua họ. Là sự đồng cảm mà chỉ nhân tính mới có.

Rosalyn đặt tay lên bàn tay đang cầm kiếm của bạn mình an ủi. Choi Han nhìn cô mỉm cười dù tay anh đang run.

[Raon nhìn xuống dưới.

Nhóc đã trông thấy điều này suốt từ lúc thử thách trong mơ bắt đầu. Rồng nhỏ có thể nhìn rõ, mọi người đang túm chặt lấy cổ chân mình.

Cale, On và Hong, ông Rồng vàng, Choi Han, Rosalyn, Ron, Lock, Mary, Beacrox,…

Có quá nhiều người đang bám vào cổ chân Raon.

Raon đã phải chiến đấu với gánh nặng kìm kẹp từ mọi người.

Khi nhìn lên, nhóc có thể trông thấy một con Rồng khác trên bầu trời.

Đó là một con Rồng cực kỳ to lớn, hình hài nhỏ bé của nhóc chẳng thể sánh bằng.

Mặc dù hầu hết các con Rồng trưởng thành đều có chiều dài 20 mét, nhưng con Rồng lớn này dài ngót nghét gần 30 mét.

Con Rồng mang màu đen thẳm và đôi đồng tử xanh biển đậm.

Bản năng của Raon đang mách bảo cậu nhóc điều gì đó.

‘Con rồng đó là mình.

Con Rồng đó là mình khi trưởng thành.’]

Rồng vàng không biết nói gì hơn ngoài vỗ đầu Raon. Ông biết chú rồng con này khác biệt so với những con rồng khác. Nó là con rồng với rất nhiều những mối quan hệ xung quanh.

Nó là con rồng kiêu ngạo nhưng không cô độc. Nó có cả một gia đình sẵn lòng yêu thương đùm bọc nó bất cứ lúc nào. Nó là một đứa nhóc đáng yêu.

“Hehe~Nhân loại, nhân loại! Ngươi nhìn kìa, Raon Miru ta trưởng thành vĩ đại và hùng mạnh hơn ông rồng vàng. Ông rồng vàng, ông rồng vàng, ta lớn hơn ông đấy!” Nhóc con vui tươi hớn hở phát biểu, hoàn toàn không để tâm khi thấy nhân loại của nhóc, Choi Han, Rosalyn, anh chị nhóc là On, Hong, Eruhaben và cả cha con Molan đang treo trên chân nhóc trong màn hình kia. Đối với nhóc, dù đó là thật hay giả thì đều là gia đình của nhóc cả.

Cale bật cười khúc khích. Trong lòng không khỏi cảm thán nhóc con nhà mình đáng yêu.

“Thật bất lịch sự.” Eruhaben lắc đầu nhận xét. Sau đó ông đã bị ánh hình hung ác của chúa tể rồng Sherrit nhắm đến.

[Một con Rồng hùng mạnh đang tự do bay lượn trên bầu trời cao, không có bất cứ ai bám vào cổ chân nó.

‘Mình cần chiến đấu và đánh bại con Rồng đó.’

Bản năng của loài Rồng mách bảo cậu nhóc rằng đánh bại bản thân trong tương lai là cách duy nhất để vượt qua thử thách. Và hiển nhiên, Raon chắc chắn sẽ giao đấu với con Rồng Đen to lớn này.

Tuy vậy, cậu nhóc không hề có cơ hội chiến thắng.

Cậu quá yếu để có thể chiến thắng một con Rồng mạnh mẽ đến vậy.

Nhưng Raon chẳng thể từ bỏ, dẫu cho nhóc biết rõ hoàn cảnh bên ngoài thực tại ra sao.

Bởi nhóc có thể nghe và cảm nhận được những gì đang diễn ra trong thế giới thực.

“Mẹ kiếp!”

Lời của nhân loại yếu đuối rành mạch lọt vào tai cậu nhóc.

Đó là cách nhân loại nói chuyện mỗi khi bực bội. Raon cúi đầu. Đó không phải là giọng nói của người đang nắm lấy cổ chân cậu nhóc trong thử thách này, mà là giọng nói của nhân loại, của Cale trong thế giới thực.

Nhân loại đã nói rằng mình chỉ có ba ngày.

‘Mùi máu này là mùi máu từ nhân loại chúng ta.

Mình cần phải cứu cậu ta.’]

Khóe miệng Cale hơi run rẩy. Cậu vuốt trán của Raon đang trong lòng mình, nắm lấy chân của ba đứa nhóc vỗ vỗ.

“Đừng mất tập trung, Raon.” Đó có vẻ là một lời quan tâm theo cách biểu đạt của Cale Thames. Cậu không muốn khiến đứa nhóc đang phải vật lộn trong cơn sốt của kỳ trưởng thành phải lo lắng về bất kỳ vấn đề nào khác ngoài sự an toàn của chính nó.

Chỉ là biểu cảm của những người xung quanh đã giảm xuống vài độ khi nghe thấy câu nói đó. Cale có thể nghĩ đến Raon ngay cả khi nhìn thấy bản thân khác đang ở trong tình trạng tồi tệ, nhưng lại không lo lắng cho chính cậu.

White Shit cười khẩy, sau đó đột nhiên méo miệng rồi ngừng hẳn lại. Bởi vì một thứ vừa rơi xuống từ trên không kèm theo âm thanh ồn ào đập trúng hắn, khiến hắn ngã đập đầu xuống sàn, trên đầu có một đống họ hàng bay vòng vòng. Chưa kịp phản ứng thì *bụp*, một cái đế giày giẫm thẳng lên mặt hắn ta. Cùng lúc đó, chủ nhân của nó cũng hét lên.

“ÔNGGGGG— CHÚUUU—!!!!!”

Park Yerim một chân đạp lên mặt Cale Barrow khi đang ngồi trên chiếc xe moto, vẻ mặt như tìm được tổ chức khi thấy được Han Yoojin có khuôn mặt hoảng sợ sau tấm kính đã vỡ vụn.

“Yerim à, dưới chân em có gì kìa.” Người sau đờ đẫn nhắc nhở. Park Yerim nghi ngờ nhìn xuống đất. Vừa nhìn thấy mình đang dẫm lên mặt một người lạ liền vội nhấc chân lên. Cô nhóc vội nâng người ta dậy, hỗ trợ phủi bụi đất rồi còn ân cần hỏi han.

“Úc! Xin lỗi ha ông già! Tôi vội quá nên không để ý đến ông. Không sao chứ?” Vừa nói vừa vỗ lưng Barrow, lực mạnh đến phát ra tiếng bôm bốp khiến hắn suýt thì nôn ra một ngụm máu. Vẻ xanh mét cùng dấu giày trên mặt hắn khiến Sao Trắng lúc này trông có vẻ hết sức buồn cười.

Khoé miệng Cale giơ lên, cậu phì cười trước tình cảnh trớ trêu của hắn ta. Nhất là khi chứng kiến Sayeru đang cầm trong tay một cây roi ngắn, cùng với đó là vẻ ngoài rách rưới như vừa bị người ta xé quần áo của tên khốn Sao Trắng chết tiệt kia.

“Trông hắn buồn cười quá nya~” Hong hớn hở nhảy cẫng lên.

“Đúng vậy, trông hắn ta thật thảm hại nya~” On hùa theo, cô nhóc lười nhác liếm móng vuốt với vẻ khinh khỉnh thấy rõ.

“Trông hắn giống cái rẻ lau rách tung toé he he~” Raon Miru nhận xét. Cậu nhóc cười to khi hai cái răng nanh lộ ra.

Ron cầm dao găm nhếch mép.

“Ôi trời, thứ này không đủ tiêu chuẩn để làm rẻ lau đâu ạ thưa Raon-nim. Tôi nghĩ chúng ta nên thay cái mới tươm tất hơn đấy. Cái thứ rác rưởi đó sẽ chỉ khiến cậu chủ của chúng ta bẩn chân bẩn mắt thôi ạ.”

“Ông Ron nói đúng, tôi luôn sẵn sàng rút kiếm của mình để xử lý bất kỳ thứ rác rưởi nào ngáng đường Cale-nim.” Choi Han rút kiếm nhìn Sao Trắng đang chật vật vì lực tay của rank S Park Yerim.

Sao Trắng gầm gừ giận dữ. Hắn vùng ra khỏi bàn tay đang đỡ mình của Yerim chửi ầm lên.

“Sao các ngươi dám! Lũ khốn! Đợi xem, rồi ta sẽ xé xác lũ chúng mày ra rồi trở thành một vị thần.”

Nghe thế, cây quyền trượng của Rosalyn sáng lên ánh cam đỏ của ngọn lửa. Cô nàng chĩa đầu trượng về phía Sao Trắng mà chế nhạo.

“Chà chà, xem ai đây nào?” Rồi như nhận ra mình đã nói sai, vẻ mặt chế nhạo của cô phút chốc chuyển thành ngạc nhiên và áy náy mà ồ lên một tiếng.

“Ồ! Tôi xin lỗi vì đã thiếu tôn trọng. Vì thiếu ngủ nên tôi đã hoa mắt mất rồi.” Rosalyn hắng giọng, mỉa mai nói. “Đó chỉ là miếng giẻ lau sắp bị ông Ron vứt đi mà thôi. Để bày tỏ lòng hối lỗi, tôi sẽ cống hiến ngọn lửa ma thuật của mình để xử lý nó cho gọn gàng nhé!”

“Pfttt–ha ha ha ha ha”

“Pfttttt-Cô Rosalyn thật tài tình. Vậy thì để tôi xé nó ra thành trăm mảnh trước nhé! Tôi nghĩ là mọi người sẽ rất vui khi được chia phần đấy ạ. Ha ha ha-” Hannah vừa cười vừa góp vui. Nghe vậy Jopis là liền vỗ đầu chú chó của mình rồi lên tiếng.

“Ồ thật là một ý tưởng tuyệt vời cô Hannah. Cục cưng của tôi rất sẵn lòng chờ bữa ăn này đó ạ.”

Mấy cô gái nói cười hớn hở bàn với nhau xem nên làm gì với cái rẻ lau tên White Ass kia. Còn những người đàn ông trong phòng cũng lăm le vũ khí của mình trên tay từ lâu rồi.

Bọn họ chỉ cần một cơ hội thôi.

Riêng Park Yerim thì không hiểu gì đang xảy ra. Cô nhóc chạy ngay đến cạnh ông chú của mình, quàng vai bá cổ người ta mặc cho hai cặp mắt sắc lạnh của Han Yoohyun và Sung Hyunjae.

Sao Trắng cười gằn, hắn đe doạ.

“Có vẻ đám chúng mày có lá gan rất lớn nhỉ? Để xem, có lẽ ta nên bắt ngươi nhỉ Cale Thames, ta sẽ khiến thằng nhãi ranh nhà ngươi phải chịu gấp trăm lần những gì ta đã chịu đựng từ bọn thánh thần, những con rồng khốn nạn và cả những con người đang ngồi cạnh ngươi. Ta sẽ bắt ngươi phải xem ta sẽ xử lý loại sâu bọ như chúng thế nào. Rồi ngươi sẽ phải cầu xin ta. Sớm thôi. Ha ha ha ha- Aaaaaaaaaaaaa!!!!!” Luồng điện cao áp rơi thẳng xuống đầu hắn ta, khiến cả người hắn bốc lên khói đen và mùi thịt người cháy khét tởm lợm.

Sayeru xách cổ áo hắn nhấc lên như nhấc một món đồ vật, liếc nhìn đám người đằng đằng sát khí bên Cale rồi dùng roi trói lại và ném thứ trên tay vào một góc để hắn tự sinh tự diệt.

Làm xong hết mọi thứ, anh ta xoa xoa tai mình rồi quay lại.

“Xin thứ lỗi, thủ lĩnh của chúng tôi đầu óc có vấn đề. Tôi sẽ dạy dỗ lại hắn cho cẩn thận.” Trước phản ứng lễ phép quá mức của Sayeru, mọi người cũng ngơ ngác một lúc, đầu óc còn chưa kịp vận chuyển thì màn hình đã tiếp tục chiếu.

[Raon bay ngược lên trời. Nó có hơi, à không, phải nói là khó kinh khủng khi bị mọi người giữ chặt mắt cá chân, tuy vậy, nhóc vẫn không ngừng vỗ cánh.]

Cale nhướng mày, sờ sờ chân của Raon từ trên xuống dưới, sờ mãi vẫn không tìm thấy thứ muốn tìm. Raon nghi hoặc hỏi.

“Nhân loại, ngươi đang tìm gì thế?”

“Nhóc có mắt cá chân hả?” Cale đáp lại. Nghe thế, On và Hong nín cười nhìn bốn cái chân tròn tròn của em út.

Mọi người bật cười vì trọng điểm của Cale. Và vì họ cũng không tìm được mắt cá chân của rồng đen ở đâu. Sherrit cười tủm tỉm, Mila cầm tách trà lên uống để che khuất khoé miệng đang run rẩy.

Raon ngơ ngác, nhóc nhìn chân mình, đôi mắt xanh biếc quan sát làn da đen xì phủ đầy vảy của mình lẩm bẩm.

“Hình như là không có đâu. Lạ thật, mới tháng trước ta còn thấy cơ mà.” Nghe thế Alberu cười phá lên, Mari nghệt mặt ra không hiểu Tasha nằm bò lên đùi cô ấy đang cười cái gì.

‘Chuyện Raon-nim không có mắt cá chân buồn cười lắm hả?’

“Aigoo, vì nhóc béo quá nên không có mắt cá chân đấy.” Eruhaben lắc đầu cười.

“Không đúng! Ta không béo! Ta chỉ lớn lên thôi!” Raon chối đây đẩy, kiên quyết không nhận mình béo.

[Đó là bởi vì nhóc không hề ghét bỏ những người đang bám chặt lấy cổ chân của mình.

Raon một lần nữa lao thẳng về phía con Rồng Đen to lớn đang nhìn xuống mình.

Raon không hề sợ hãi việc phải đối mặt với Rồng Đen. Cậu nhóc chỉ sợ rằng mình trở về thực tại quá muộn.

Mặt khác, ở thế giới thực nơi Raon khao khát trở về, có người cũng đang phải đối mặt với khó khăn, khoé miệng cậu ta không thể ngừng chửi thề.

“Ư, đồ khốn kiếp!”

Vẻ mặt của Cale trông hãi hùng nhất có thể khi cậu ho ra máu và tiếp tục chửi thề. Bên trong người cậu đang sôi sục, cảm giác như sắp lộn ngược tanh bành hết thảy.

Thêm nữa, cậu càng điên tiết hơn sau khi nhìn thấy toàn bộ lượng máu đỏ mà bản thân đã và vẫn đang tiếp tục ho ra.]

“Thiếu gia!”

“Ôi trời dongsaeng!”

“Cale!”

“Nhân loại!”

“Tên khốn xui xẻo này!”

‘Ha! Chết đi thằng khốn’ Barrow chửi thầm trong một loạt những tiếng gọi lo lắng của gia đình Cale.

“Không sao.” Cale lắc đầu bày tỏ bản thân vẫn ổn.

[Bangggggg!

Ngọn giáo nước màu xám và chiếc khiên bạc lại đâm vào nhau một lần nữa.

Mặc dù tiếng động rất lớn, nhưng chiếc khiên bạc vẫn ổn và thậm chí không hề rung lắc mảy may.

Vấn đề là ngọn giáo nước nhắm vào Cale cũng chẳng có vẻ trầy xước gì.

Xoẹtttttttt.

Dẫu hình dạng của ngọn giáo bị vỡ tan ngay sau khi đâm vào tấm khiên, nhưng nó nhanh chóng khôi phục lại hình dạng và bắn về phía Cale một lần nữa.

Bang! Bang! Bang!

Chiếc khiên bạc và ngọn giáo nước tiếp tục lao vào nhau như thể chúng muốn nuốt chửng đối phương.]

Tiếng động rất lớn khiến mọi người tưởng như cả căn phòng cũng đang rung chuyển theo từng vụ nổ năng lượng. Tóc gáy họ dựng ngược và da đầu tê dại.

Lock nuốt nước bọt trong sự lo sợ. Cậu nắm chặt tay mình và nhìn Cale vẫn thảnh thơi uống trà kia, không biết cậu đang nghĩ gì.

Cale đang nghĩ đến một cơ hội để cậu ở thế giới khác có thể chiến thắng. Một cơ hội mà có lẽ người bên kia đã biết được ngay từ đầu. Cậu cũng đang chờ đợi nó.

[Cale lau vết máu trên miệng khi nhìn chằm chằm vào ngọn giáo nước màu xám.

Cơ thể cậu đã đạt đến giới hạn.

Bên trong cậu ta đang kêu gào nhưng không thể so sánh được với sự kinh ngạc mà cậu cảm thấy khi sử dụng  m thanh của gió để phi hành.

Đó là lý do tại sao cậu ta không thể sử dụng Khiên Bất hoại cũng như Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ nhiều như cậu ta muốn.

‘Cô ấy luôn thua trước Kẻ Háu ăn và Đá tảng Vĩ đại cứng đầu.’]

Ares hơi mím môi. Anh nghĩ đứa trẻ đó chắc sẽ ghét anh sau khi bị trói lại như thế.

‘Anh thấy đấy Ares, muốn con cái nghe lời bằng cách trói nó lại không phải một cách hay đâu.’ Cale bình thản nói với ông bố ngốc nghếch đã phàn nàn về việc con gái anh ta bướng bỉnh thế nào ở chương trước. Mặc dù Ares dạy dỗ con cái thế nào không phải việc của cậu. Nhưng nhìn một đứa trẻ phải vật lộn rồi trở nên thế này mà không làm gì không phải phong cách của Cale. Vậy nên tốt thôi, miễn là Ares có thể nghĩ lại về cách làm của anh ta, thì cậu sẽ hành động theo ý mình miễn là cậu muốn thế.

Cale cũng không hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ thần chiến tranh ngay lập tức. Vì mấy ông thánh bà thần này có đôi khi cố chấp đến khiến người ta phát điên. Nhưng vượt xa mong đợi của cậu, lần này Ares đã nhận lỗi.

-...Ta nghĩ rằng ta không nên làm thế. Đáng lẽ ta nên kiên nhẫn hơn với con bé.’

‘Tôi nghĩ anh nên nói những lời này với cô ấy chứ không phải tôi. Hãy nói với cô ấy và xin lỗi cho đàng hoàng vào.’ Đôi lúc Cale có cảm giác như cậu đang đóng vai trò như một ông bố trẻ của các vị thần này vậy. Cậu thở dài mệt mỏi.

Aigoo, tôi thậm chí còn mới đến tuổi trưởng thành.’

‘-Ta hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé Cale.’ Ares cảm ơn một cách trân thành. Anh quyết tâm rằng lần này anh sẽ xin lỗi đứa trẻ đó và bù đắp cho nó.

Cale lờ đi.

[Đó là những gì Lửa Hủy diệt đã nói với cậu, nhưng, cơ hội để sử dụng toàn lực những sức mạnh đó vốn không dành cho cậu.

Tuy vậy, đôi mắt của Cale vẫn bình tĩnh nhìn vào hồ nước và ngọn giáo nước.

‘Một cơ hội.’

Cậu ta chỉ có thể sử dụng Đá tảng Vĩ đại duy nhất một lần khi chiếc khiên được kích hoạt.

Một cơ hội.

Cale lặp lại điều đó với chính mình khi cậu chặn ngọn giáo nước bằng chiếc khiên thêm một lần nữa.

Banggggggg!

Tiếng động ồn ào lại lần nữa vang lên khắp khu vực. Rồng cổ đại Eruhaben bắt đầu cau mày khi theo dõi trận chiến.

Nước Phán xét.

Nó lạnh lùng và tàn nhẫn.

Ông cảm thấy một sức mạnh không thể tin được đến từ ngọn giáo nước. Sức mạnh đó hung hãn và sắc lạnh, như đã sẵn sàng để xử tử tội nhân ngay lập tức.

‘Có gì đó rất kỳ lạ.’

Một điều gì đó thực sự kỳ lạ.

Những năng lực cổ đại mà Eruhaben biết đến đều không có khả năng tự làm chủ sức mạnh.

Tuy vậy, một số năng lực cổ đại mà tên Cale Henituse xui xẻo này sở hữu cũng mạnh ngang ngửa, nếu không muốn nói là hoàn toàn áp đảo hầu hết sức mạnh của những cá thể mạnh mẽ khác.

“Điều này…”

Eruhaben bắt đầu cau mày.

Ông có thể cảm thấy bản chứa hỗn độn của Cale Henituse. Bản chứa của cậu sắp quá giới hạn.

Năng lực cổ đại này là một sức mạnh cao ngạo gần giống như một vị thần.]

-Chà, nhóc ấy là vậy mà. Mít ướt cảm khái trong đầu Cale.

-Nhóc ấy không đánh lại được chúng tôi. Nhưng nhóc ấy rất mạnh Cale ạ. Háu ăn nói thêm vào.

‘Tôi biết.’ Khoé mắt Cale giật giật. ‘Và để có được cô ấy sẽ là cả một chặng đường dài đây.’

Fredo bóp cổ tay ngao ngán vì mức độ xui xẻo của cậu con trai. Anh chưa thấy đứa nhóc nào xui xẻo đến mức này cả.

[Và tình trạng hiện tại của Cale Henituse không phải là tốt nhất để có thể thắng một năng lực cổ đại như vậy.

Liệu cậu ta có thể giành chiến thắng không?

Liệu sẽ có điều kì diệu nào xảy đến với tình trạng hiện tại của cậu ta chứ?

Ngay cả đối với vị Cổ Long khôn ngoan, điều này cũng thật khó để xác định.

Tuy nhiên, có một điều ông biết rõ.

“Để chiến thắng, rất khó để sử dụng các cách thức thông thường.”

Ngay chính thời khắc ấy, Rồng cổ đại Eruhaben bỗng trợn tròn mắt.

Ùng ục.

Mặt hồ lại dậy sóng một lần nữa.

Rồng cổ đại chạm vào cánh tay của mình.

Ông đang ớn lạnh.]

Thứ sức mạnh đó thực sự khiến người ta thấy rất khó chịu. Cảm giác bứt rứt không thể ngồi yên một chỗ quả là đáng ghét đến đau đầu. Để nghĩ rằng họ đang ngồi đây và nhìn một người quan trọng của mình rơi vào nguy hiểm, và nhận lấy thông tin mà không phải trả một cái giá nào. Sắc mặt ai nấy cũng đen xì.

Ngay cả rồng vàng, Eruhaben cũng cảm thấy ớn lạnh. Thì sao Cale có thể ổn được.

[Eruhaben nghe thấy giọng nói của Cale ngay lúc đó.

“Thật sự làm mình phát điên mà. Tất cả bọn chúng đều điên hết cả rồi, lũ mất trí! Chết tiệt!”

Cale hét lên, cậu không thể kiềm chế thêm nữa.

Roạtttttttt.

Có thứ gì đó đang bốc lên từ dưới đáy hồ.

Chúng là những sợi dây xích làm từ nước.

Những sợi dây xích từ đáy hồ bắn lên như thể chúng sẵn sàng xích chặt tay chân của kẻ tội đồ. Một ngọn giáo bằng nước và giờ là dây xích. Cale bắt đầu cau mày.

Cậu cảm thấy bực bội.

Họ đã yên lặng.

Những năng lực cổ đại đều im bặt.

Giờ nghĩ lại, những năng lực cổ đại đều im lặng mỗi khi cậu cố gắng tìm kiếm một sức mạnh khác.

Roẹttttt- Roẹtttttttttttt-

Thật nhiều dây xích bắn lên từ mặt nước. Chúng nó tự va vào nhau khi cố gắng dính chặt lấy ngọn giáo nước. Như thể chúng sẽ cùng ngọn giáo tấn công Cale.

“Chết tiệt. Quả là Nước Phán xét, toàn sử dụng mấy thứ vũ khí quái đản.”

Đó là khi Cale vô thức thốt ra nỗi khó chịu của mình.

– Không phải ta.]

-Đúng vậy, đó không phải nhóc ấy. Háu ăn trầm ngâm. Nhóc điên mà bọn họ biết không phải thứ sức mạnh sẽ sử dụng những vũ khí kinh tởm thế này.

-Nhóc ấy đã bị nhốt lại quá lâu rồi. Mít ướt than thở. Cale im lặng lắng nghe những sức mạnh cổ đại nói chuyện, cậu không đáp lại. Vì đã có một khoảng thời gian như thế trong quá khứ, nên Cale hiểu nước phán xét đã cảm thấy thế nào khi bị giam cầm. Cậu hiểu, nên cậu cũng không muốn nhìn thấy điều tương tự.

Bất kể là Raon, On, Hong, Dalziel hay nước phán xét.

[Là giọng nói của một người phụ nữ.

Một giọng nói trong trẻo ngân vang như đang vọng đến từ hang động sâu thẳm, nó choáng ngợp tâm trí Cale.

Đó là Nước Phán xét.

Cale chắc chắn điều đó.]

-Đây mới là nhóc điên. Hai sức mạnh cổ xưa đồng thanh trong đầu Cale.

“Cô ấy có giọng nói thật hay.” Pendrick không thể không ca ngợi. Giọng nói ấy như tiếng reo vang của chuông gió, thánh thót ngân xa khiến những người ngồi đây cũng phải choáng ngợp như Cale trong kia.

Sao sự hiện diện của nó có thể khác nhau đến thế?

[Cậu luôn nghe thấy giọng nói của chủ nhân năng lực cổ xưa mỗi khi cậu sắp hoàn thành các thử thách.

– Không, đây không phải là ta!

“Ư.”

Cale bịt tai lại. Giọng nói êm dịu trong tâm trí cậu đột nhiên biến thành một tiếng thét.

Uỳnhhh- Uỳnhhhhh-

Đồng thời, dây xích và ngọn giáo kết hợp với nhau để trở thành một ngọn thương cực lớn. Thậm chí mặt hồ lại bắt đầu nổi sóng.

– Đây không phải là sức mạnh của ta! Đây không phải ta! Ta, ta không phải là người phán xử!

‘Không phải là người phán xử?’

Ánh mắt của Cale nhanh chóng thay đổi.

– Ta là!

– Ta là! TA…!]

Nắm tay của Ares siết chặt. Anh ta há miệng.

‘Hãy nói đi con gái, con là ai?’

[Quyền lực cổ đại cứ gào thét như thế. Giọng nói đó khiến cậu đau đầu. Không thể chịu nổi, cậu vô tình bật ra câu hỏi.

“Vậy cô là ai?”

Nếu cô không phải là Nước Phán xét, thì cô là ai?

Mọi người vẫn luôn gọi cô là Nước Phán xét.

Ngay lúc đó.

Cậu nghe thấy một giọng nói trầm lắng.

– Ta… Là người không có tự do.]

Cảm xúc của Ares nổ tung. Thần linh cũng có cảm xúc. Và cảm xúc của thần chiến tranh lúc này không thể diễn tả bằng lời.

Cảm giác cổ họng nghẹn lại là thứ duy nhất rõ ràng bây giờ. Đó là sự đồng bộ với tất cả những người trong phòng.

Những đứa trẻ đã từng nếm trải cảm giác không có tự do bỗng chốc thấy đồng cảm với chủ nhân của sức mạnh cổ xưa này. Và Cale, người sẽ lấy nó ở chiều không gian của họ. Cale, người đã lấy được nó ở chiều không gian khác. Liệu có phải vì quá khứ bị giam cầm ấy cũng là một lý do khiến chủ nhân cũ của sức mạnh này đi theo cậu?

[Scrítttt- Scrítttttt-

Tiếng động kỳ lạ khiến Cale ngẩng đầu lên.

Ngọn giáo nước lớn được bao quanh bởi dây xích đang nhắm vào Cale. Chỉ nhìn thôi đã thấy khó thở.

Rồng cổ đại lẳng lặng chứng kiến từ nãy giờ chợt nói ra những gì vừa nảy ra trong đầu ông.

“… Cô ta bị một vị thần trói buộc.”

– Ta bị trói buộc.

Cale có thể nghe thấy chủ nhân của năng lực cổ đại trong tâm trí mình.

Cô bị một vị thần trói buộc bằng xiềng xích gọi là trách nhiệm và nghĩa vụ. Cô phải bị kìm nén bởi một thân phận khác hoàn toàn với gốc gác của bản thân.

Từ thuở khai sinh, cô ấy đã bị xiềng xích trói buộc. Và sau đó, khi đã tìm thấy cô, vị thần kia ngay lập tức đặt cho cô ấy một cái tên. Rồi hắn nhanh chóng trao cô cho con người.

– Ta muốn thoát khỏi chúng. Ta trốn thoát và chạy đến góc lục địa phía Đông, nhưng, ta đã quên mất mình thực sự là ai.

– Hãy trả tự do cho ta.

Nó muốn trở về với danh tính ban đầu của nó.

Thứ sức mạnh được thần xem trọng, đáng tiếc lại không có lựa chọn nào khác ngoài việc bị kìm kẹp và phong ấn. Ít nhất một lần, nó muốn được tự do sử dụng theo ý mình.

– Vị thần đã đặt cho ta cái tên là ‘Nước Phán xét’. Nhưng, ta đã tự đặt cho mình một cái tên khác.

Một cái tên khác do chính cô ấy đặt cho bản thân. Cô ấy muốn sử dụng cái tên đó.

– Các năng lực cổ đại thường sẽ luôn tự đặt tên. Ta đã đánh mất cơ hội đặt tên cho mình. Ta muốn có một cơ hội mới để ban cho bản thân một cái tên đúng nghĩa.

Và cô ấy đã tìm được người có thể cho chính mình cơ hội đó.

Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của những người đã giúp cô trốn thoát đến lục địa phương Đông cách đây rất lâu.

Họ đã giúp cô viết thư từ chức, gây ra vụ hỏa hoạn nhằm mục đích đánh lạc hướng, rồi dùng khiên bảo vệ chống lại lũ bạch xà.

Họ cũng đã cho cô cưỡi trên gió để giúp cô di chuyển, và cuối cùng, cho cô ấy một cơ thể cường tráng như đá tảng của chính mình. Cũng có một người tốt bụng an ủi cô, là người bạn luôn trò chuyện của cô.

Cuối cùng, họ đã hy sinh bản thân mình cho thế giới.

Cô có thể ngửi thấy mùi của họ.

Nó đến từ người này.

– Ta không phải là người phán xử.]

“Tên cô là gì?”

[Mặt hồ xám xịt bắt đầu rung chuyển.

Nước là dòng chảy của tự nhiên, luôn chảy từ trên xuống dưới.

Các quy luật tự nhiên đã chỉ rõ và chứng minh điều đó. Luôn hướng xuống dưới là cách dòng nước được sinh ra.

Tuy nhiên, cô là người đã đi ngược lại quy luật tự nhiên.

Đó là lý do tại sao dẫu cho vị thần nọ yêu mến cô nhưng vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài xiềng xích cô, buộc cô phải ở với loài người.

Trong quá khứ, chủ nhân của năng lực cổ đại chỉ nói ra cái tên mà cô đã tự đặt cho mình một lần duy nhất, đó là khi cô đã đặt chân đến lục địa phương Đông và giành được sự tự do.

– Ta là Nghịch lưu Thủy.

Nghịch lưu.

Kẻ bất chấp quy luật tự nhiên.

Giọng nói của cô trong tâm trí Cale dần trở nên trầm lắng. Giọng nói vang vọng như thể ở trong một hang động xa xôi đang dần biến mất, tuy nhiên, cậu vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Cậu có thể nghe thấy những lời cuối cùng của cô.

– Ta là Nước nuốt Trời.

Đó là cái tên đầu tiên cô đặt cho mình sau khi vứt bỏ cái tên ‘Nước Phán xét’.

Nước nuốt Trời.]

“Cái tên hay lắm.” Cale mỉm cười đáp lời.

‘Đúng vậy, đó là một cái tên hay.’ Ares thầm gật đầu và gửi đến Cale một lời nhận xét.

[Scríttttttt- Scrítttttttttt!

Cale ngẩng đầu lên.

Sợi xích quấn quanh ngọn giáo nước khiến nó hướng đầu về phía Cale ngay khi giọng nói của cô ấy biến mất.

“… Đó là vết tích của một vị thần.”

Không ai có thể nghe thấy những gì Eruhaben vừa nói.

Bởi nước đã nuốt chửng hết thảy thanh âm.

Vụtttttt-

Một ngọn giáo lớn màu xám lao về phía Cale.

Cùng lúc đó, những sợi dây xích bắn ra, chúng cố gắng trói tay chân của Cale xuống.

“…Không.”

‘Không ổn chút nào. Cậu ta không thể làm được’.

Eruhaben cảm nhận thấy có một dòng sức mạnh đi ngược lại quy luật tự nhiên trong những sợi dây xích và ngọn giáo nước.

Cale sẽ không thể xử lý được thứ sức mạnh như thế.

“Cale Henituse!”

Eruhaben không còn cách nào khác, ông phóng một ít mana vàng kim về phía Cale và bắt đầu chạy về phía cậu.

Nhưng, Eruhaben không thể tiếp cận Cale.

Vụttttt.

Cale mỉm cười khi nhìn những sợi xích và ngọn giáo nước đang hướng về phía mình.

‘Nghịch lưu Thủy.’

Cậu khá thích cái tên này.

Nó tốt hơn nhiều so với, ‘Nước Phán xét.’

Cale không thể nghe thấy giọng nói của các chủ nhân năng lực cổ đại. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ xung quanh cậu.

Cale nhìn thẳng vào ngọn giáo nước và bắt đầu nói.

“Vậy thì tôi cũng sẽ đi ngược dòng.”]

“Quả là vị thần của tôi.” Clopeh Sekka lẩm bẩm như tên khốn bị tâm thần. Đôi mắt xanh của anh ta nhìn Cale một cách ám ảnh.

Nhưng những người khác thì không như thế.

Pateson ôm chặt cánh tay Cale. Anh thấy lo vì thiếu gia đang liều lĩnh. Witira và nữ vương của Đại Ngàn Litana cũng thót tim trước cảnh tượng này.

Những đứa trẻ tộc hổ và sói đã ngủ. Và người lớn trong phòng thì có nhiều pha thót tim trước hành động của Cale. Người được nhắc đến chỉ muốn tìm cái hố nào mà chui vào.

[Cơ thể Cale phóng về phía trước.

m thanh của Gió đã trở thành đôi chân Cale.

Cale quay đầu lại và nở một nụ cười gửi đến nhóm của mình. Trông họ có vẻ lo lắng.]

“Đừng có cười nữa nhân loại.” Raon rầu rĩ đập đuôi lên đùi Cale.

“Em út nói đúng đó meoo~” On phàn nàn với vẻ nghi ngại. Hong kêu vài tiếng đồng ý.

‘...Mình cười lên trông kỳ lạ lắm hay sao mà đám trẻ lại thế này?’ Cale nhíu mày, cậu âm thầm nghĩ.

[Bàn chân của Cale rời khỏi mặt đất. Cậu đang bước lên mặt nước mà lẽ ra cậu không thể đặt chân lên được, hệt như mặt nước đang nhắm đến bầu trời mà nó vốn không thể chạm tới. Và rồi, một tiếng động lớn vang sát bên tai Cale, báo cho cậu biết kết quả từ lựa chọn của bản thân.

Tùmmmm!

Hồ Mắt Xám.

Cale đã nhảy xuống hồ.

Cậu biết chắc chắn.

Nước không thể chạm vào cậu.

Cale đã chọn cách chìm xuống hồ.]
[Chương 254: Nuốt trọn (1)-END]

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip