Chương 53: 257: Nuốt trọn (4)

----------------------------------------------------------

Yêu ai đó là một điều rất khó để diễn đạt thành lời.

Nhưng lại không phải là khó khăn với người mẹ đã hy sinh cơ thể và thời gian đẹp đẽ trong cuộc đời mình để mang đến cho thế giới một sinh mệnh mới.

Là một người mẹ, Jour hiểu điều đó.

Bà hiểu rằng đôi khi sự hy sinh có thể khiến mọi thứ ổn định và cân bằng. Và bà biết, con trai bà là đứa trẻ thông minh, nó sẽ hiểu điều gì đã dẫn đến cớ sự ấy.

Nhưng Jour đã sai. Lẽ ra bà nên chắc chắn rằng Deruth sẽ không thể động đến con trai bà trước khi bà ra đi. Hay là những người hầu to gan lớn mật dám làm tổn thương đứa trẻ ấy.

Jour, đã chết, trở thành một linh hồn trú ngụ trong sợi dây chuyền nghĩ.

Quyết định chuyện gì đó khi nghĩ rằng nó tốt cho người khác thực sự là một điều tồi tệ.

Tất nhiên, Jour yêu con trai mình hơn bất cứ người nào trên đời. Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dù Cale đã lớn lên, trưởng thành, hay già đi, bà cũng yêu cậu.

Cho dù Cale trở thành Kim Rok Soo hay không, nó cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu quý giá với bà đến mức nào.

Bà cảm thấy sợ hãi khi phải nhìn Cale đổ máu. Cuộc sống của cậu chơi vơi như đi trên sợi dây thừng sắp đứt. Jour không biết bản thân đã bao nhiêu lần nhìn thấy sự tuyệt vọng mà Cale gánh trên vai. Điều đó khiến bà cảm thấy khó thở. Dù bà chỉ là một linh hồn sống vất vưởng trên nhân gian.

***

Cale tỉnh dậy trong một khu rừng quen thuộc, cảm thấy ổn định và an toàn. Cậu xuống giường, bước đi trên mặt cỏ xanh mơn mởn. Những cánh hoa vuốt ve đôi chân cậu, vui vẻ vươn mình dưới tán cây cổ thụ che trời.

Những đốm sáng đủ mọi màu sắc bay xung quanh Cale, dần dần hiện rõ hình dạng trước đôi mắt cậu.

“Cale đến rồi! Mọi người mau đến xem nè, Cale đến rồi!” Đốm xanh phát ra giọng nói của một đứa trẻ, hét lên với những người bạn của nó một cách phấn khích.

Cale đưa tay đón lấy tinh linh nhỏ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Kanl.” Đôi mắt dịu dàng của Cale khiến Kanl ngây ngất, nó ôm lấy ngón tay cậu, dụi đầu thích thú.

Từ khắp những ngóc ngách trong khu rừng, đủ loại tinh linh xuất hiện. Lớn có, bé có, cao có, thấp cũng có. Có tinh linh mang hình dáng con người, cũng có tinh linh mang hình dáng của những động vật sinh sống trong khu rừng này.

Tất cả bọn họ đều mang trong mình một sức mạnh khác nhau. Nhưng họ đều yêu quý Cale. Không có ngoại lệ.

Tinh linh hươu đến gần Cale, gối đầu trên một bên đùi cậu khi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Sóc con chui vào vòng tay Cale, một chú chim nhỏ đậu trên vai cậu. Vài chú rái cá ngồi trước mặt cậu kêu lên vài tiếng, vỗ tay hoan hô.

Cale tựa lưng vào người một con hổ lớn, mỉm cười với chúng.

Bất cứ khi nào, khi cậu cảm thấy mệt mỏi hay tuyệt vọng đến không thở nổi, đây là nơi mà cậu sẽ đến, được chữa lành và được bao bọc bởi những sinh vật thuần khiết này. Điều đó luôn khiến cậu nhẹ nhõm dù có đau đớn và khó khăn. Dù hiện thực tàn khốc vẫn chờ đợi cậu ngoài kia, nhưng Cale, người gần như không hề nghỉ ngơi từ cái chết của Jour, biết ơn. Vì sự trong sáng của những đứa trẻ này. Vì cậu cảm thấy như màu máu và sự nặng nề trên vai như đã tan biến hoàn toàn khi bước chân tới đây.

Như thể Cale hoàn toàn bình thường, không hề có sức mạnh tiên tri, cũng không trải qua một quá khứ phức tạp đến thế.

Sự hùng vĩ của thiên nhiên, sự huyền bí của những sinh vật mang sức mạnh của mana thuần khiết, sự bình tĩnh nhưng cũng yên ả của nơi này. Tất cả đều mang lại cho Cale một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với thế giới bên ngoài.

Cale hơi cúi đầu, mái tóc đỏ dài ngang vai xõa xuống trước mặt cậu. Cale khẽ vén nó lên, vuốt ve cái đầu mượt như nhung của chú sóc con.

Từ xa, tiếng bước chân của ai đó vọng lại. Một trước một sau đến gần cậu.

Cale ngẩng đầu lên.

Một người phụ nữ có mái tóc xoăn đang bước đi một cách vội vã. Theo sau cô là người đàn ông có mái tóc cắt ngắn trông gọn gàng và nhanh nhẹn. Anh ta có thân hình cao lớn của một chiến binh đã được rèn luyện trong nhiều năm. Làn da rám nắng và cách anh dứt khoát trong chuyển động chứng tỏ sự lão luyện của một bậc thầy qua nhiều trận chiến.

Thần thánh được sinh ra theo hai cách.

Một cách. Là sinh ra từ quy luật của thế giới. Như Thanatos và Helios.

Và cách còn lại. Là sinh ra từ dục vọng của nhân loại.

Nhân loại sau khi phân biệt ngày và đêm, sẽ bắt đầu học cách nhận biết thời gian, từ đó con số ra đời, chữ viết ra đời. Văn hóa phát triển, trí não mở rộng. Họ bắt đầu tự hỏi, tại sao ta phải sống theo cách này? Tại sao ta không thể làm khác đi với thế hệ cha ông đi trước? Tại sao con cái chúng ta phải sống cuộc sống nghèo nàn như cha mẹ nó?

Tất cả những điều ấy, khiến Chronos - thần thời gian và Ananke - thần số phận ra đời.

Và khi mọi thứ đã phát triển đến một mức độ nhất định, vua chúa xuất hiện, trở thành người cai trị, khai hoang của một quần thể người nhất định. Họ dẫn đầu, quản lý những người đi theo họ, thề trung thành với họ, và dần dần phân liệt thành nhiều phe phái khác nhau, nhiều nền văn minh khác nhau, nhiều chế độ cai trị khác nhau.

Lương thực, ruộng đất, bè lũ phe phái, những vấn đề vân vân và mây mây nhiều vô số kể sinh ra như sao trên trời. Mất mùa gây ra nạn đói, thiên tai gây ra tai họa. Vị vua này nhìn thấy vùng đất của một vị vua khác, trù phú hơn, giàu có hơn. Lòng tham sinh ra.

Như một hệ lụy, chiến tranh trở thành hậu quả mà dục vọng của nhân loại là chất xúc tác chính.

Rõ ràng, Ares - thần chiến tranh, vị thần cuối cùng và là vị thần nhỏ tuổi nhất đã sinh ra như thế. Giống như hai anh chị đi trước của anh ta.

Cale không có ý định đứng dậy chào hỏi. Chân cậu đã tê vì ngồi quá lâu. Và tinh linh hươu còn đang say giấc, Cale sẽ không đánh thức nó vì một phép lịch sự không cần thiết giữa cậu và hai vị thần.

Bọn họ đã quá thân thiết để khách sáo như thế.

***

[Chương 257: Nuốt trọn (4)]

Mặc kệ những gì đang xảy ra trong thế giới tinh thần của Cale, những người ngồi bên ngoài vẫn phải nuốt sự lo lắng đang trào lên trong cổ họng và tiếp tục hành trình còn đang dang dở.

[Ngọn giáo đá cuối cùng cũng văng khỏi cơ thể Cale.

Máu của Cale chảy xuống nhuốm đỏ cả mặt hồ trong suốt và cơ thể cậu từ từ rơi xuống hồ nước như máu của cậu vậy.

“Cậu cứ gây rắc rối thôi.”

Thế nhưng, Cale đã không rơi xuống hồ.

Từ lúc nào Rồng cổ đại đã đến gần cậu, dùng một tay để đỡ, giữ lấy Cale trước khi cậu kịp ngã xuống hồ nước.]

“Tạ ơn chúa.” Jack nói với vẻ sợ hãi và nhẹ nhõm cùng một lúc. Có lẽ anh ấy nên giữ cho tâm trí của bản thân không quá tỉnh táo khi xem những hình ảnh này. Anh cảm thấy khó chịu dù thường được nhận xét là một người khá dễ tính.

Hannah thề, cô ấy sẽ nhìn anh trai mình với vẻ nghi ngờ nếu cô ấy biết được điều gì đang diễn ra trong đầu anh. Có người nào dễ tính lại cằn nhằn em gái mình chỉ vì nó đã không dọn dẹp phòng cho sạch sẽ trong hai ngày và nửa buổi sáng??? Có quỷ mới tin được.

Đáng tiếc rằng quý cô thánh nữ, con gái của thần mặt trời Helios - người đang ôm người yêu của mình bằng vẻ mặt hạnh thỏa mãn - Hannah, hoàn toàn không biết gì cả. Vì cô nàng cũng đang xót xa cho thiếu gia của họ.

[Cả cơ thể Cale đang vừa ướt nhẹp vì phải ngâm nước vừa bê bết máu nên dù có rơi xuống hồ cũng không quan trọng mấy, nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Eruhaben nhanh chóng đặt Cale nằm xuống thảm cỏ cạnh mặt hồ.

Hộc, hộc.

Cale cảm thấy khó thở.

Cậu dường như đang rất cố gắng để hít từng ngụm khí. Cậu đang ho ra máu đen còn tay chân thì run lên. Cơ thể của cậu đang co giật như không thể cầm cự được.]

Một số rùng mình, một số thì cau mày, một số lại nghiến răng chửi thề.

Beacrox, tên đầu bếp kiêm sát thủ đang nắm chặt cán dao trong tay. Trong một giây khi anh ta nhìn thấy Cale, khó thở và co giật vì đau đớn, cán dao đã rời khỏi lòng bàn tay anh, rơi xuống theo chiều nghiêng và đảo ngược ra phía trước, trước khi Beacrox kịp thời bắt lấy lưỡi dao. Và máu chảy ra. Tay anh ta bị lưỡi dao găm sắc bén cứa rách, nhưng Beacrox không thể quan tâm nhiều đến thế. Trong mắt anh ấy, chỉ có người vừa ngất đi mười năm phút trước và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tiếng gầm gừ giận dữ và đau đớn phát ra từ cổ họng ai đó. Thật khó để họ giữ vững bình tĩnh trước hình ảnh về người mà họ yêu quý như gia đình phải quằn quại trong đau đớn.

[“Ngài Eruhaben! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Beacrox cau mày sau khi nhìn thấy tình trạng của Cale. Chuyện này rất khác với những lần khi thi thoảng Cale có ho ra máu.

Cái người luôn mang vẻ thản nhiên ngay cả khi bản thân bị thương, hộc cả máu hay ngất đi, hiện đang đau đớn do không thể chịu được nổi áp lực.

Đột nhiên Beacrox nhớ lại lời nhận xét từ cha mình, Ron.

‘Bởi vì ta không thể di chuyển được nên con là người duy nhất ta có thể đặt niềm tin vào.’]

Beacrox nghiến chặt răng phát ra một tiếng nức nở não lòng. Anh ấy đã sống đủ lâu để biết rằng cảm xúc của bản thân đang mất kiểm soát ở mức độ mà anh thấy tuyệt vọng. Tất nhiên. Đây không phải lần đầu tiên sự tiêu cực này sinh ra trong tâm trí anh.

Từ khi 10 tuổi, phải theo cha chạy khỏi gia tộc bị kẻ thù thiêu rụi như một con chuột bẩn thỉu đáng ghê tởm. Khi phải nhìn người mẹ đang mang thai đứa em của mình chút hơi thở cuối cùng trong đám cháy đang bốc lên tận trời. Khi phải chật vật trốn chạy khỏi Arm.

Beacrox 10 tuổi tuyệt vọng trước sự bất lực của cha con họ. Hơn ai hết, anh biết, cha anh, tộc trưởng của gia tộc Molan, sẽ càng căm thù những kẻ đó đến tận xương tủy. Ông sẽ mơ về một tương lai được lột da uống máu chúng trong sự hả hê.

Nhưng anh cũng biết, điều kiện tiên quyết là chuyện này không ảnh hưởng đến Cale. Không liên lụy đến cậu, không gây hại cho cậu, không khiến cậu phải tuyệt vọng thêm nữa.

Vì nếu bất kỳ điều gì xảy ra với Cale, đều sẽ khiến con thú trong người họ nổi điên.

Họ tưởng họ đã bảo vệ cậu an toàn, họ tưởng họ đã làm điều tốt nhất cho đứa trẻ ngây thơ ấy.

Nhưng sau bao nhiêu năm, sự thật lại trái ngược hoàn toàn.

[Anh đã không ngần ngại mà đi theo vì điều này nghe có vẻ nghiêm trọng.

Sau đó, anh chỉ ngồi yên và quan sát như thể Cale chỉ đang đoạt lấy thêm một năng lực cổ đại khác mà thôi.

Nhưng anh rõ ràng có thể nhận thấy rằng có gì đó khác lạ sau khi thấy biểu cảm đầy đau đớn của cậu chủ Cale.

“Ta cứ để mặc cậu ấy như vậy sao?”

Beacrox nói với âm giọng lạnh lẽo.

Eruhaben quỳ xuống bên cạnh Cale và đáp lại.

“Chúng ta phải để cậu ta như thế.”

“Ý ông là sao chứ?”

“Cale Henituse hiện đang hợp nhất bản chứa của cậu ta lại.”

Eruhaben ngừng lại một lúc trước khi tiếp tục.]

“Ông rồng vàng! Không có cách khác ư? Nó có vẻ đau lắm.” Mấy cái móng vuốt của con rồng đen bấu lấy tay áo Eruhaben, khẩn thiết nhìn ông, mong được thấy một tia hy vọng rằng Cale sẽ thoát khỏi cơn đau sẽ hành hạ cậu trong tương lai. Nhóc biết ơn nhân loại khác, đồng thời cảm thấy buồn bã cho người kia vì đã phải trải qua nỗi đau như thế, nhưng nhóc cũng thấy sợ hãi cho nhân loại ở thế giới của nhóc nữa.

Chúa tể rồng khẽ thở dài, hơi thở của bà ngắt quãng, bà cảm thấy khó khăn dù chỉ là một ảo ảnh không có thực thể. Bà không thể không nghĩ về đứa trẻ mà bà đã mất. Đứa trẻ ấy, là đứa trẻ có màu đỏ thẫm như bầu trời hoàng hôn, như màu tóc của Cale, như màu máu.

Vì Cale dường như sẽ tắm mình trong bể máu của chính cậu. Bà đã biết, rằng điều đó không hề là tưởng tượng.

Bà muốn an ủi Raon, muốn dỗ dành đứa con trai nhỏ của mình, rằng mọi thứ sẽ ổn, sẽ chẳng có gì có thể đánh bại Cale của họ.

Nhưng mỗi khi Sheritt mở miệng, bà cảm thấy như miệng mình đang bị người ta phong ấn, không thốt ra nổi một chữ. Bà không muốn là người nói cho Raon biết sự thật này. Nó thật sự quá tàn nhẫn với đứa trẻ vừa mới thoát khỏi cái hang đã giam cầm nó trong bốn năm.

Sau cùng, dưới sự động viên của Dalziel, bà xoa đầu con trai, hôn lên trán Cale với khuôn mặt buồn bã và đau đớn.

“Ta rất xin lỗi, con trai của ta. Ta e rằng chúng ta phải để Cale như vậy. Dù là loài rồng cao quý, vẫn có những chuyện mà chúng ta không thể làm được.”

Khuôn mặt Raon Miru thể hiện rõ sự thất vọng. Nhưng nhóc con hiểu chuyện biết rằng mẹ nó sẽ không mặc kệ nếu bà hoặc bất kỳ con rồng nào có cách giải quyết trong chuyện này. Nó hít hít cái mũi, cố nén không cho nước mắt rơi ra dù vành mắt đã đỏ hoe. Dodori đến gần ôm lấy nó vào lòng, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu Raon, dùng hành động để kéo chú rồng nhỏ ra khỏi cảm xúc tiêu cực.

On lau nước mắt trên khóe mắt, vỗ lưng em trai đã khóc đến chóp mũi đỏ lên. Cô bé mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là đứa trẻ đã trở thành điểm tựa của em trai mình. Dù khó khăn đến đâu, On cũng không bao giờ bỏ cuộc. Đặc biệt là khi họ đã có một gia đình mới.

[“Nhưng ta không ngờ nó sẽ đau đớn như vậy. HIện tại chúng ta hoàn toàn không thể chữa trị cho cậu ta. Những sức mạnh bên ngoài không thể đi vào cơ thể cậu ta cho đến khi quá trình này kết thúc.”

Rồng cổ đại cảm thấy cơn đau đầu đang dần ập đến.

Trong suốt 1000 năm cuộc đời của mình, ông chưa từng thấy thứ gì như thế này.

‘Ta không biết giữa các năng lực sẽ có một sự xung đột lớn như vậy.’

Những thuộc tính tự nhiên trong cơ thể Cale đang xung đột khắc nghiệt với nhau. Eruhaben cau mày. Thật khó khăn cho cả ông để nhìn Cale, người đang đau đớn đến mức thậm chí không thể mở mắt.

Nhìn cái tên luôn bình tĩnh và tự chủ lâm vào tình cảnh này thật khó khăn.

“Ự!”

Cale lại ho ra một ngụm máu khác.

Cậu cảm thấy bên trong mình dường như đang đảo lộn, cứ như toàn bộ cơ thể cậu đã biến thành thủy tinh và ai đó đang dùng một chiếc búa nhỏ để đánh cậu.

Cậu cảm nhận như thể ai đó đang giẫm lên khắp cơ thể mình cũng như mọi thứ bên trong đang co xoắn chỉ để khiến cậu đau.]

Alberu nắm chặt chiếc ly trong tay, lực tay của anh mạnh đến nỗi thân ly bắt đầu xuất hiện vết nứt nhưng lại không phát hiện.

Anh ấy sẽ phát điên nếu để tâm trí mình mường tượng theo cách Cale miêu tả nỗi đau đang diễn ra bên trong cậu.

Những người khác co rúm lại, cảm nhận cơn đau được chia sẻ một nửa với họ. Những người lớn, đều là những người mạnh mẽ, những người đã có nhiều kinh nghiệm với nỗi đau. Nhưng không một ai biết được nỗi đau còn có thể được miêu tả chính xác đến mức này.

Có lẽ là họ biết, chỉ là họ chưa từng nghĩ rằng nó sẽ đau đớn đến vậy. Những người ngồi đây, dù là tốt hay xấu, dù là quyền cao chức trọng, là quý tộc, là nhân thú mạnh mẽ, là loài rồng cao quý. Hoặc là kẻ đã phản bội lại cam kết, nối giáo cho giặc, là kẻ đạo đức giả, kẻ điên, kẻ tàn nhẫn, kẻ đáng ghê tởm. Đều từng đau đớn.

Dù có là vết cắt bởi một tờ giấy cũng sẽ gây ra nỗi đau nhất định. Dù ít hay nhiều, đó là điều hiển nhiên.

Nhưng ít ai trong số họ có cái nhìn rõ ràng về nó như Cale. Và họ, những vị khách được mời đến không gian riêng tư của cậu và vị thần tượng trưng cho cái chết, đã và đang thấu hiểu nó.

[Cale càng ngày càng cực kỳ khó chịu.

‘Giờ thứ này trở thành một loại tiểu thuyết võ thuật rồi sao? Mình đang trải qua một đợt thanh tẩy cơ thể ư? Cơn đau đột ngột và bất ngờ này là gì đây?

Nếu cơ thể mình có thể mạnh hơn sau đợt thanh tẩy này thì tốt thật, nhưng nó chỉ đang biến bản chứa của mình thành một bản chứa thủy tinh hơi lớn một chút thôi. Làm thế thì được gì chứ?!’]

“Ha! Nhìn cậu ta xem! Cậu ta là một tên điên!” White Star không thể nhịn được cái miệng của mình, và hậu quả là hắn ta ăn ngay một cú tát trời đánh xuất phát từ Sayeru, người bạn, người ủng hộ, người theo đuổi của hắn.

Tất nhiên. Mối quan hệ của họ không có sự chênh lệch. Cale Barrow vẫn chưa phải một kẻ hết thuốc chữa. Có lẽ.

Rất nhiều suy nghĩ lộn xộn như cuộn len bị mèo xới tung hiện ra trong đầu hắn. White Star không như vẻ bề ngoài, hắn không mất đi trí tuệ của mình sau nghìn năm sống sót với sự mài mòn của lời nguyền. Nhưng lại rất khó để nói rằng hắn yêu quý ai đó. Dù đó có là bạn thân, người đồng hành, thuộc hạ hay cấp dưới, đối với Cale Barrow, có lẽ chỉ có hai người có thể được coi là mối quan hệ thực sự.

Một người là Sayeru, và người còn lại là rồng lai-người mà hắn còn không đặt cho được cái tên tử tế.

[Tất nhiên, có một tin tốt là cậu sẽ không chết, nhưng Cale vẫn cảm thấy bực tức.

‘Quyển “Sự ra đời của một Anh hùng” khốn nạn này!’

Cậu chưa từng trải qua cơn đau thể xác kinh khủng như thế này trong đời mình. Đây là cơn đau khác với cơn đau mà cậu đã chịu đựng khi còn nhỏ và khi trưởng thành, những lần cậu bị người khác đánh đập.]

Violan thở hổn hển một cách đau đớn, bà run rẩy như người nằm lâu ngày trên giường bệnh, cổ họng bà đắng chát và bà cảm thấy như trái tim mình đang kiệt sức. Nữ bá tước nỗ lực thở, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống chứng tỏ rằng bà vẫn đang sống mà không phải đã chết. Rằng lời hứa của bà vẫn còn hiệu lực, rằng bà sẽ cố để chống chọi đến hơi thở cuối cùng.

Cuối cùng bà thở dài, nở một nụ cười cay đắng trên môi khi nói.

“Chắc là ta sẽ phát điên mất.” Basen và Lily vội ôm lấy hai cánh tay bà, chúng nhìn bà với vẻ không tán đồng. Dù hai đứa trẻ thông minh đã hiểu rằng mẹ chúng đang trải qua cú sốc lớn khi nhìn anh trai họ như thế, nhưng chúng sẽ không để bà phát điên hay đau đớn quá nhiều, vì nhiệm vụ của chúng là gánh vác cùng bà.

Khi anh cả bị người khác đánh đập và rẻ rúng, không ai trong số họ có mặt để an ủi hay lo lắng. Và dù sự lo lắng ấy đến muộn, chúng mong là nó có thể xoa dịu phần nào vết thương trong lòng Cale.

[– … Ngươi không thể cứ hy sinh bản thân đâu.

Đá tảng Vĩ đại có vẻ buồn.

– … Giờ ta không thể ăn.

– Mạnh lên nào! Mạnh lên để chúng ta còn tiếp tục vung tiền! Hãy nghĩ rằng chúng ta sẽ sung sướng thế nào đi!

Kẻ háu ăn và sấm sét rực lửa cũng chêm vào.

Cale càng khó chịu hơn nữa trong khi nghe được những lời thì thầm từ những năng lực cổ đại. Thế nhưng, cậu không còn sức để nói ra cảm xúc của mình. Như thể ai đó vừa nhảy lên và thụi vào bụng cậu bằng cả hai chân, bắt cậu phải hít thật sâu.

“Ư!”

Cậu không kiềm được nước mắt. Cơn đau thể xác này là quá lớn.

Vài cơn đau sẽ không sao, nhưng lần này vượt xa những gì cậu dự đoán.]

Ron dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con trai tóc đỏ đang khóc trong màn hình, ông ấy biết rằng hình ảnh này sẽ ám ảnh ông đến cuối đời.

Mặc dù ông biết rằng có lẽ nắp quan tài nặng nề sẽ không thể che đậy nổi tội lỗi của ông, nhưng ông vẫn mong mỏi cái chết mà hai đứa con trai của ông đều có mặt. Ông sẽ lấy làm mừng nếu con trai út của ông - Cale Thames không phải đến đó trước ông.

Có lẽ đó, mới là điều Ron Molan kiên định hơn bất cứ cuộc trả thù nào cho gia tộc của mình. Molan trong quá khứ đã chết, và Molan mà ông và Beacrox xây dựng lên, sẽ là lưỡi dao sắc bén dưới danh nghĩa của Cale, người sẽ trở thành gia chủ Thames trong tương lai.

Ít nhất, thế giới của họ sẽ không tan vỡ, Cale sẽ không phải trả một cái giá quá đắt như thế.

Nhưng sau tất cả những điều xa vời trong tương lai, thứ sức mạnh như một quả bom ma thuật đang trú ngụ trong cơ thể Cale mới là điều đáng lo nhất.

[Beacrox, người vẫn đang quan sát, không thể không lo lắng sau khi thấy Cale khóc vì đau.

‘Phải đau đớn đến nhường nào mới khiến cho cậu ấy, cậu chủ Cale Henituse của chúng ta rơi nước mắt kia chứ?’

Anh nhìn Eruhaben trong khi cố hết sức duy trì sự bình thản của bản thân. Đó là vì anh cảm thấy mình cần phải giúp gì đó.

“Eru-”

Tuy nhiên, Beacrox đờ người vì một cơn lạnh bao quanh cơ thể trước khi anh có thể gọi hết tên của Rồng cổ đại. Nó là cảm giác như kim đâm mà anh cảm nhận được ngay khi họ trở về cái hồ xám có hình con mắt này. Không, đó là một cảm giác khác, nhưng nó vẫn khiến toàn bộ cơ thể anh trở nên cứng đờ.

Cảm giác này không quá mãnh liệt.

Thật ra, nó êm ả và lặng thinh.

Nhưng đồng thời, nó cũng tràn ngập một sự ớn lạnh chết chóc.

Anh cảm thấy như thể mình đang đứng một mình giữa màn đêm mịt mù không trăng.

Đó là loại xúc cảm thấm nỗi sợ vào bất cứ sinh vật sống nào đang ở trong bóng tối. 

Beacrox lùi một bước, rồi tiếp một bước nữa.

Sau đó, anh ngẩng đầu.

Anh nhìn về nguồn cơn của cảm xúc đó.

Nó nằm trong đôi bàn tay anh.

Beaecrox có thể thấy thứ gì đó rời khỏi tay mình để nổi trên trời. 

Raon Miru.]

“Đứa nhóc sắp tỉnh rồi đây.” Rashell nói nhỏ vào tai bạn trai, vẫn vuốt ve sợi tóc mềm mại trên đầu người kia một cách nhẹ nhàng. Anh ấy đã trở nên bảo vệ quá mức sau phản ứng của Dalziel mới nãy. Nhưng Dalziel biết ơn vì điều đó, rằng những cái vuốt ve, cử chỉ ôm ấp và siết chặt cơ thể từ rồng xám khiến anh ấy cảm thấy an toàn.

Dalziel ôm lấy gáy con rồng để đáp lại. Mặc dù anh cũng được gọi là rồng, nhưng bản năng của một nhân loại bình thường khiến anh luôn cảm thấy tự ti trước những cá thể mạnh mẽ và đáng tôn quý này. Vì anh chỉ là một con rồng lai tạo, không vượt qua nổi kỳ trưởng thành thứ hai và sắp chết.

Dalziel đã nghĩ như thế, cho đến khi anh gặp Rashell.

[Rồng Đen đang dần nổi lên cao hơn trong không trung trong khi được bao bọc bởi mana đen.

Cảm giác mạnh mẽ và vô địch của một kẻ thống trị mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được đang tỏa ra từ con Rồng sáu tuổi hùng mạnh nhưng dễ thương một cách kỳ lạ này.

“… Nhóc ấy sắp tỉnh rồi.”

Giọng của Eruhaben vọng đến tai Beacrox.

Rồng cổ đại nhìn Rồng con đang lơ lửng và cảm thấy ớn lạnh.

Nhìn thấy bản chứa của Raon vỡ ra và dòng mana chảy ra từ nhóc khiến ông tin rằng Raon đã không giải phóng thuộc tính của mình.

Vậy nhưng, đó không phải là vấn đề.

Cảm giác này hẳn phải liên quan đến thuộc tính của Raon.

Nó là gì?

Cảm giác lạnh lẽo nhưng im lặng này có thể là gì chứ?]

Gạt bỏ nỗi lo sang một bên, những người trong phòng bất kể chủng tộc, bất kể lập trường khác nhau, đều tò mò về thuộc tính của Raon.

Đứa trẻ đã làm một điều không tưởng trong kỳ trưởng thành đầu tiên, nó đã phá vỡ thứ nghi thức mà môn thuở vẫn thế. Nó đã phá vỡ thứ thường tình và thay vào đó, có một cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.

Với Raon Miru, đây sẽ là chúa tể rồng mạnh nhất trong lịch sử.

Trong khi đó, con rồng con, nhân vật chính trong màn ảnh này đang ghé vào tai Cale mà thì thầm.

“Nhân loại, ta nói cho ngươi biết này, ta đã chạy trốn như ngươi nói rồi nhé. Ta vĩ đại lắm đúng không? Ngươi hãy mau mau tỉnh lại mà xem đây này! Ta! Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh! Hứa sẽ bảo vệ nhân loại của ta, không để cậu ta sứt mẻ gì đâu!”

Dù đã nhỏ tiếng, nhưng On Hong ở gần đã nghe rõ ràng. Hai đứa trẻ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

[Rồng cổ đại nhìn con người trưởng thành và Rồng con trước khi làm việc mình của mình. Ông tạo vô số những lá chắn. Sau đó, ông đặt mỗi một lá chắn quanh Rồng con, Cale và Beacrox.

Đây là một thời khắc quan trọng.

Nó quan trọng cho cả Cale lẫn Raon. Đây là lúc tương lai của họ sẽ được quyết định. Rồng cổ đại muốn họ có thể hoàn toàn nắm bắt được tương lai của chính mình, nên ông kích hoạt mana của mình chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.]

Eruhaben âm thầm gật đầu với bản thân khác của mình. Nếu không làm gì trong tình huống đó thì ông sợ ông sẽ bị đau tim mất.

Sheritt vỗ vai ông cổ vũ, bà mừng vì có rồng vàng bên cạnh đám trẻ. Trong bất kỳ trường hợp nào, việc phòng vệ sẽ giúp tránh những rủi ro không đáng có. Vì bất cẩn có thể sẽ là cả một vấn đề trong hoàn cảnh bây giờ của Cale và Raon.

[Eruhaben chạm vào cánh tay nổi đầy da gà của mình.

Oooooooo-

Không khí đang rung chuyển trong khi một thứ sức mạnh lạnh lẽo nhưng thinh lặng bắt đầu nhấn chìm cái hồ bên trong rào chắn. Rồng cổ đại nhìn Raon, nguồn cơn của cảm giác này.

Cùng lúc đó, bên trong giấc mơ.

Raon đang ở trong vùng thử thách.

Thời gian của Raon đang dần trôi qua.

Nhóc có thể nghe và ngửi thấy mọi thứ.

Nhóc cũng có thể cảm nhận được tất cả.

Raon có thể cảm nhận điều đó dù nhóc không chạm vào cậu ấy.

Tiếng rên rỉ đau đớn của Cale. Mùi máu của Cale. Hơi thở thoi thóp nhưng trĩu nặng. Raon có thể cảm nhận rằng hiện Cale đang trải qua hàng loạt những nỗi đau kinh khủng.]

“Tên nhóc, không cần phải quá vội vàng đâu. Hãy để những người lớn như chúng ta lo lắng. Nhóc chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.” Fredo ôm chầm lấy ba nhóc con đang lo lắng cho cha chúng. Ba đứa nhóc trông như chúng là đồ trang sức bỏ túi cỡ lớn được Fredo ôm lên mà không mất chút sức lực. Chúng mở to mắt, ngoan ngoãn nhìn người ông đang thể hiện vẻ mặt cưng chiều với chúng. Trông chúng đáng yêu và năng động hơn nhiều so với khi nãy.

Jopis nở nụ cười nhẹ, thì thầm với ai đó và tách trà trong tay cô được thay đổi. Nàng công chúa uống một ngụm, gật đầu hài lòng với hương vị và mùi hương thoang thoảng trong khoang miệng.

Lũ trẻ nên ở trong vòng tay của người lớn, những người chúng có thể dựa dẫm, mà không phải ai đó sẽ đánh đập chúng hay hướng dẫn chúng theo cách không đúng đắn.

Dù cô là vị công chúa cao quý uy nghi, hay phế công chúa bị nhốt lại trong vương quốc, dùng lễ nghi được dạy bảo từ nhỏ và sự cao ngạo trong xương cốt để giữ vững bản thân. Thì việc lo lắng cho cậu thiếu gia tóc đỏ, và những đứa trẻ đã sống sót một cách kiên cường hơn cô ấy, là điều Jopis không thể chối cãi.

Tuy vậy, công chúa không can thiệp vào tình hình hiện tại. Cô ấy nghĩ cô ấy nên là một hậu phương vững chắc, làm được mọi việc khi được hỏi tới, và làm tốt hơn nữa nếu cô ấy ẩn mình dưới cái bóng của những người khác. Một cái bóng có thể giúp cô ấy che đậy bản thân và làm điều cô ấy muốn.

Đó sẽ là một cái bóng hữu dụng.

[Raon nhớ lại điều Cale đã từng nói.

‘Nhân loại, liệu ngươi có cứu ta lại nếu ta yếu đi một lần nữa và yêu cầu sự cứu giúp của ngươi không?’

‘Tất nhiên rồi, ta sẽ cứu ngươi.’

Ta sẽ luôn ở bên nhân loại của ta khi cậu ta ốm đau và yếu ớt.]

Điều đó nghe như một lời thề.

Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Pendrick khi anh ta đọc được nó.

Nó xuất phát từ Raon Miru, một con rồng đen dễ thương và có nhiều mối liên kết với con người.

Một con rồng đã từng bị nhân loại trói buộc bằng xích sắt và rọ mõm, từng bị nhân loại chào đón bằng đòn roi và sự sỉ nhục. Một con rồng như thế, giờ đây lại hứa với một nhân loại rằng, nó sẽ luôn dõi theo cậu ta.

Pendrick bỗng thấy sống mũi cay cay, anh sụt sùi với đôi mắt ngấn lệ vì cảm động. Có lẽ anh ấy đã hiểu rõ hơn về Cale, hiểu hơn rằng tại sao anh ấy và mọi người lại bị thu hút bởi cậu thiếu gia này.

Vì những gì Cale phải hy sinh cho thế giới này lớn hơn nhiều những gì họ phải bỏ ra. Thế giới này nợ Cale cả cuộc đời và linh hồn cậu.

[Raon có thể cảm nhận những sự hiện diện đang đuổi theo mình trong giấc mơ. Rồng Đen to lớn và phiên bản giả mạo của những người nhóc yêu quý đang đuổi theo nhóc.

Họ cứ đuổi theo nhóc, ngay cả khi nhóc đá họ khỏi mắt cá chân và né tránh họ. 

Tuy nhiên, Raon không để ý đến họ và cứ tiếp tục đập đôi cánh nhỏ.

Paaat-

Mana đen đột nhiên bắt đầu tiếp cận đôi cánh của Rồng con.

Raon nhận ra cậu lại có thể dùng mana. Không việc gì mà nhóc phải sợ cả. Nhóc rất giỏi ma thuật mà.

Đó là thứ nhóc có thể làm tốt trong bất cứ tình cảnh nào.

Mana đen bắt đầu tề tụ lại trong cánh của nhóc.

Rồi nó hóa thành một đôi cánh lớn.

Đôi cánh thậm chí còn lớn hơn cái của con Rồng dài ba mươi mét xuất hiện trên lưng của Rồng nhỏ. Sau đó, chúng bắt đầu vỗ mạnh.

Raon lao đến điểm cao nhất của vùng thử thách, nơi không có mặt trời hay mặt trăng.

Sao đó, nhóc cuộn tròn cả cơ thể lại.

Raon đang tiến về thế giới thực.]

“Cố lên, con trai của ta.” Sheritt hiền từ và dịu dàng luôn bảo vệ những gì bà quý trọng bằng tấm khiên của mình. Dù luôn thất bại trong những trận chiến khi còn trẻ, nhưng khi bà có thứ gì đó để bảo vệ, thì tấm khiên vẫn luôn ở đó, sẵn sàng tiếp sức để chủ thể của nó trở nên mạnh mẽ và dũng cảm.

Chúa tể rồng hiểu rằng con trai bà mạnh mẽ hơn bà thời trẻ, thằng bé có rất nhiều người để bảo vệ và cũng thân thiết với họ. Khi bà nhận Cale làm con trai mình, không phải vì biết ơn cậu, mà vì thật lòng yêu quý đứa trẻ đó, muốn dành những điều tốt nhất cho nó.

[Cho đến khi nhóc bốn tuổi. Trước đó là khoảng thời gian nhóc phải sống sót trong cái hang tối tăm không có một nguồn sáng nào.

Nhóc đang vượt qua quá khứ đó.

Từ bốn tuổi cho đến khi sáu tuổi.

Nhóc đã nhìn thấy những bông hoa nở rộ vào lập xuân, tuyết rơi vào đông chí, vẻ đẹp của hạ chí, và mùi hương ngọt ngào của thu phân. 

Nhóc cũng nghĩ về những người ở cùng mình suốt thời gian đó.

Nhóc có thể thấy những người đã biến những cảnh tượng mà có thể dễ dàng bị lãng quên thành những vùng ký ức xinh đẹp.]

Đôi mắt của chú rồng đen sáng lấp lánh. Nó không cảm thấy phải ngưỡng mộ một bản thân khác, vì nó sẽ sớm được chiêm ngưỡng nhiều thứ hơn thế cùng nhân loại mà nó yêu quý.

“Ôi trời.” Ai đó cảm thán khi đọc được suy nghĩ thực sự của chú rồng con, về những ngày tháng tăm tối trong hang động, về sự hùng vĩ và xinh đẹp của thiên nhiên đất mẹ, về những mối quan hệ mà thằng bé tích lũy được trong hai năm qua. Tất nhiên. Những điều như thế, đều xuất phát từ Cale Thames, đứa trẻ đáng quý của họ.

Cale không chỉ trao cho Raon sự cứu rỗi, mà còn là cái tên, và cả tương lai. Một thứ gì đó chỉ thuộc về Raon Miru.

Mối quan hệ giữa họ đã trở nên gắn kết vượt ngoài sự khác biệt về chủng tộc.

[Giờ Raon có thể thấy điểm cao nhất của vùng thử thách.

Rồi nhóc mỉm cười.

Nhóc có thể thấy một bức tường.

Nhóc có thể thấy bức tường bán trong suốt đó.

Nơi này đúng là không có thực.

‘Đây không phải là thế giới mà mình lớn lên.’

Vậy chỉ còn duy nhất một thứ còn lại mà nhóc cần làm.

‘Phá hủy cái bức tường đó thôi. Mình có thể ra khỏi đây bằng cách đó.’

Raon cuộn tròn người chặt nhất có thể.

Nhóc cuộn người lại, như nhóc thường làm mỗi khi thấy đau bên trong cái hang đó.

Nhóc cuộn người lại, như nhóc thường làm mỗi khi nhóc nằm trên giường để ngủ với Cale, On và Hong.]

“Nhóc đã cuộn tròn lại à? Thật dễ thương.” Fredo cười tủm tỉm trêu ghẹo con rồng vùi đầu xuống và úp mặt lên ngực anh. On che miệng khúc khích, Hong dùng móng mèo của mình vỗ bộp bộp lên lưng dongsaeng thông báo.

“Chúng ta sẽ làm thế nhé em trai!” Hãy làm thế khi chúng ta ngủ cùng nhau. Đó là lời tuyên bố đầy hùng hồn và dễ gây hiểu lầm nếu người nói ra nó không phải một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.

Những cô gái cười đùa với nhau về cảnh tượng vui vẻ của đám trẻ. Những người đàn ông cũng không giấu nổi tâm trạng khi chứng kiến điều đó. Bọn họ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng không phải quá nhiều. Vì Cale của họ còn chưa tỉnh lại và đám tinh linh cũng biến mất từ lúc nào.

Trong khi đó người trên màn hình kia thì cũng không ổn chút nào.

[Nhóc cuộn tròn trong khi nghĩ về tất cả những ký ức của mình.

Đôi cánh lớn cũng cuộn quanh nhóc.

Cơ thể của Raon Miru trở nên giống một ngọn giáo sắc bén hay một đầu mũi tên.

Ngọn giáo đó mạnh mẽ lao đến bức tường mờ đục.

“Nhân loại, ta tới đây!”

Raon đâm sầm vào bức tường đó.

Crắc.

Tiếng động nhỏ ấy chỉ mới là sự khởi đầu.

Nhóc tiếp tục đẩy bức tường không ngừng nghỉ.

Crắc, crắc.

Những vết nứt chậm rãi xuất hiện trên tường bán trong suốt.

Những vết nứt đó cũng đang xuất hiện ở thế giới thực.

Eruhaben bình luận như thể ông đang ngạc nhiên khi nhìn Raon. 

“Bản chứa của nhóc ấy đang bị phá hủy hoàn toàn.”

Một bản chứa đang vỡ trong khi một bản chứa khác đang liên tục to ra. Eruhaben lo lắng rằng aura của Raon sẽ ảnh hưởng đến Cale, nên ông tạo thêm vài lớp chắn quanh Cale khi ông nhìn quanh.

Hiện tại, không ai trong số họ có thể nghe thấy giọng của Eruhaben.

Raon không thể nghe thấy thứ gì.

Cái đầu nhỏ của nhóc được bao bọc bởi mana lại đâm vào bức tường.

Crắc. Crắcccc-

Âm thanh bắt đầu lớn dần.

Raon ngưng lại một lúc và xoay người.

Nhóc có thể thấy Rồng Đen lớn và những người giả mạo đang tiếp cận nhóc.

Họ lại bắt đầu nắm lấy mắt cá chân của nhóc.

Lần này, Raon mặc kệ họ. Thật khó để một mình nhóc phá hủy bức tường này.

Rồng con là một đứa nhóc đã học cách chiến đấu cùng những người khác. Vì thế Raon chọn một phương pháp khác.

Rồng lớn và những người giả mạo vây quanh Raon vẫn đang đứng yên.

Mana đen của Raon cũng bao trùm lấy họ.

Họ là những người giả mạo được tạo ra từ bản thân nhóc trong tương lai và những người mà nhóc đã thiết lập quan hệ trong quá khứ. Việc bọn họ cứ túm lấy mắt cá chân của nhóc thật ra lại có lợi cho Raon hiện đang sở hữu một đôi cánh mana lớn.

Mũi tên chỉ có một đầu mũi tên giờ đã có một phần thân.

Nó đã có thể giữ thăng bằng.

Raon rời khỏi bức tường.

Rồi nhóc lại lao đến bức tường bằng cả sức lực.

‘Ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh.’

Đầu mũi tên chỉ sắc bén giờ đã được gia cố bởi phần thân cứng cáp.

Điều này cho phép đầu tên, không, cho phép Raon tông vào bức tường mạnh hơn.

Đây là lý do cho điều đó.

Crắc, crắc.

Vết nứt nhỏ đó tiếp tục bị tấn công bởi những sự va chạm mạnh mẽ.

Cuối cùng thì.

Bùmmmmmm!

Bức tường đã sụp đổ.

Raon bắt đầu đập cánh qua bức tường đã vỡ. Con Rồng thoát khỏi vùng thử thách cùng với bản thân của tương lai và những mối quan hệ trong quá khứ.

* * *]

“Tốt lắm Raon.” Eruhaben xoa xoa khóe mắt, thật lòng vui mừng vì nhóc con 4 tuổi này đã thoát khỏi vỏ bọc của nó và thành công có được thuộc tính của mình sau khi tự mình phá bỏ bản chứa. Thằng bé đã vận dụng cách mà nó cho là tốt nhất để trở lại hiện thực và tìm Cale.

Người mà chắc nhóc ấy đã coi là cha.

“He he~” Rồng đen mỉm cười tự hào. Cái miệng ngoác lên đến mang tai của loài bò sát này trông khá buồn cười. Nó khiến nụ cười bị lây nhiễm đến cả biểu cảm trên khuôn mặt của những người khác. Không khí trong phòng tràn ngập sự ấm áp.

Trong khi đó White Star, người nghiễm nhiên đã trở thành một fan boy mà đến chính hắn cũng không biết, như mọi khi, bắt đầu cười như một tên biến thái.

[“A.”

Beacrox thể hiện sự kinh ngạc.

Cảm giác lạnh lẽo và lặng lẽ bắt đầu thay đổi.

Nó ấm áp.

Như thể màn đêm đã chấm dứt và ánh nắng ban ngày ấm áp đang chiếu lên anh. Cảm giác ấm áp bắt đầu bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi của Beacrox.

“Hahaha, aura đã thay đổi. Đó là một thuộc tính có thể thay đổi.”

Eruhaben không thể kiềm lại tiếng cười.

Aura miêu tả thuộc tính đã thay đổi. Một thuộc tính có thể thay đổi. Nó có thể là gì?

Bất cứ thứ gì có thể thay đổi chứng tỏ rằng nó có thể phát triển. 

‘Nhóc hẳn đã đạt được thứ gì đó bên kia bức tường.’

Rồng cổ đại ngay lập tức nhận ra thành tích của Raon.]

Cánh Raon rung rinh một cách dễ thương. Sheritt nở một nụ cười thiện ý với rồng vàng và Fredo đang ôm những đứa trẻ.

[Eruhaben mỉm cười và hóa giải mọi ma thuật của mình.

Những lá chắn vàng kim quanh hồ biến thành bụi trước khi chúng biến mất trong không trung.

Mana đen hiện qua giữa lớp bụi vàng kim trở bên bán trong suốt và làm lộ ra cơ thể của Raon.

Raon chậm rãi hạ xuống giữa những hạt bụi vàng kim.

Nhóc chậm rãi hạ xuống như một cánh hoa rơi xuống đất.

Bộp.

Rồi nhóc trở về đúng nơi chốn của mình.

“Ô!”

Beacrox cố đến gần nhóc trong sự kinh ngạc trước khi dừng lại.

Hu, huu, huu.

Anh có thể nghe thấy tiếng thở thư thái của đứa nhóc khác với khi nó còn bị ốm.

Rồng con có vẻ đang hạnh phúc chìm trong giấc mơ khi có ai đó xoa đầu nhóc.

Đó là Cale.

Raon đáp lên mặt cỏ bên cạnh Cale và dán sát người cậu. Đó là cách nhóc ngủ mỗi tối, bao gồm đêm mà kỳ trưởng thành của nhóc bắt đầu. Đó là nơi mà nhóc quay về.]

“Cha con họ thật đáng yêu.” Rosalyn cảm thán. Tất nhiên, cô ấy không cười nổi vì cậu chàng đang rất đau đớn cứ cố gắng để an ủi chú rồng con trong khi bản thân cậu mới là người cần được chăm sóc.

Đầu Pateson khẽ gật dù đôi mắt vẫn không rời khỏi Cale, người đã ngất đi tr9ng vòng tay anh một lúc trước.

[Cale hé mắt nhìn Raon.

Vẫn cảm thấy khó thở, vậy nhưng, cậu không thể làm bất cứ thứ gì khi cậu nghe thấy giọng của đứa nhóc.

– Nhân loại, giờ ta khỏe rồi! Đến lượt ngươi rồi đấy!

Những điều Raon nói với cậu trước khi thiếp đi vẫn vang vọng trong đầu.

Tay chân của Cale vẫn run rẩy và cậu đang thở một cách khó khăn.

Tâm trí của cậu trống rỗng vì bị cơn đau khắp cơ thể đang dần suy nhược.

Bộp.

Bàn tay run rẩy của Cale đặt lên đỉnh đầu Raon. Cử động ấy rất nhọc nhằn.

Đôi mắt tốn rất nhiều công sức để mở ra để nhìn qua Raon sang Eruhaben.

Cậu đang nhìn Eruhaben. Cậu đang gào thét trong lòng.

‘Giường!’]

“Phụt! Pffft-” Toonka, gã to con dị hợm phát ra một tiếng cười lớn trước cái nhìn từ người bạn của mình. Gã vẫn không tài nào ngừng cười được.

Raon, On, Hong gật gù, cảm thấy đó là ý nghĩ đương nhiên từ phía cha chúng. Vì Cale thậm chí có thể ngủ cả ngày mà không hoạt động.

“Ai gu” Rồng vàng than thở và nhếch miệng cười. Cặp rồng lai và rồng xám với khóe miệng giật giật và Mila với con trai Dodori đang uống trà với đôi tay run rẩy.

“Không hổ là Cale-nim.” Choi Han, từ cún hoang biến thành cún con của Cale vừa lên tiếng đã ngập mùi sùng bái, khiến ai nấy đều phải dùng ánh mắt dè chừng nhìn anh ta. Đồng thời trên tay còn lăm lăm vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng nếu anh ta bắt đầu hành động kỳ lạ như hiệp sĩ hộ mệnh Cloper Sekka.

[Dù phải chịu đau đớn, cậu thà đau đớn trên một chiếc giường êm ái.

Cậu không thích nằm trên cỏ trong khi ướt sũng thế này.

Cale nhẹ nhõm sau khi thấy Eruhaben gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu đang nghĩ rằng lời cầu xin tha thiết của mình đã chạm đến tai của Eruhaben.

Eruhaben lên tiếng.

“Được rồi, tên khốn xui xẻo nhà cậu. Cậu không muốn để mặc Raon như vậy chứ gì. Nhưng cậu nên tự chăm sóc mình trước đi.’

Dù đó không phải điều cậu muốn, Cale chỉ nhắm mắt.

Nhưng Eruhaben cũng không sai.

Cả cậu và Raon cần một chiếc giường.

Tách.

Cale cảm thấy cơ thể mình lơ lửng khi Eruhaben búng ngón tay.

Eruhaben tạo một vòng tròn ma thuật dịch chuyển vào lúc đó.

Vòng tròn ma thuật kích hoạt ngay khi Beacrox đứng lên nó cùng họ. 

Paaat!

Một tia sáng vàng kim phóng lên bầu trời, để lại mặt hồ không bóng người.

* * *]

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

[Vài giờ sau.

Soạt, soạt. 

Ở một nơi hoang vắng với một cái hồ thông thường.

Những tiếng bước chân vang lên khi ai đó xuất hiện cạnh mặt hồ.

“…Sao nó lại không có ở đây?”

Người đang nhìn chằm chặp vào vùng nước bình thường bắt đầu cau mày. Hắn tặc lưỡi như thể rất thất vọng.

“Mình cần nhanh chóng tìm ra cái thứ năm.”

Người đó quan sát hồ nước trước khi rời đi với một biểu cảm rối bời.

* * *]

“Ha! Tên khốn ngu ngốc!” White Ass rít lên một tiếng, âm thanh nhỏ như một tiếng lẩm bẩm làm không ai có thể nghe được hắn đang nói gì. Sayeru chỉ nhìn bạn mình với vẻ nghi ngờ rồi cũng bỏ qua.

Những người bên phe Cale cũng hả hê nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn ta. Đáng đời.

[Cùng lúc đó, Cale cảm thấy khỏe hơn một chút sau khi quay về quán trọ và nằm lên một chiếc giường.

‘Lũ năng lực cổ đại điên rồ! Cái cơ thể thuỷ tinh điên rồ! Nếu mình cứ ngất đi thì tốt biết mấy!’]

‘Ehem! Khụ khụ!’ Hai năng lực cổ đại không tới khu rừng mà ở lại xem xét tình hình không khỏi phát ra vài tiếng ho khan xấu hổ.

[Cậu không thể ngất đi và tâm trí của cậu tỉnh táo.

Phải chịu đau khi tâm trí vẫn còn tỉnh táo khiến cậu phát điên.

Tứ chi của cậu vẫn đang run lên trong khi cả cơ thể đang đau đớn vì những nội tạng của cậu đang co xoắn. Cale ghét tình hình khi cậu không thể kiểm soát bản thân lúc này.

Cậu đã rất khó chịu trong quá khứ, khi cậu là Kim Rok Soo, cậu đã không thể điều khiển những hoạt động não bộ của mình vì sự quá tải. Lần này, thể chất của cậu cũng y như thế khiến cậu rất khó chịu.]

“Ôi thiếu gia.” Jack nói với đôi mắt đẫm lệ, Hannah không thể làm gì khác hơn là an ủi anh trai mình. Mặc dù cô biết Cale sẽ ổn, nhưng nhìn thấy cậu như vậy vẫn khiến cô ấy cảm thấy tức giận. Nó không gì khác ngoài sự giận dữ vì White Star - kẻ là đầu sỏ của mọi việc đang ngồi kia với nụ cười hả hê trên môi.

Đã biết và nghe chính cậu thừa nhận từng bị người ta đánh đập lại là một chuyện khác.

[“… Cậu chủ.”

Cậu có thể nghe thấy giọng của Ron.

Cale lại từ từ mở mắt. Điều này để khiến Ron biết rằng cậu vẫn khỏe.

Tuy nhiên, ngay khi cậu khó khăn mở mắt và nhìn Ron…

“Khụ!”

Cậu ho ra một ngụm máu nhuốm đỏ cả chiếc giường.

Cale dừng việc cố nhìn Ron và thay vào đó nhắm mắt lại để chịu đựng cơn đau.

“Cha!”

Beacrox tỏ vẻ kinh ngạc. Thế nhưng, Cale không thể biết việc gì đang diễn ra vì mắt của cậu đã nhắm lại.

Cậu nghe thấy một âm thanh khác vào khoảnh khắc đó.

Bípppppp- Bípppppp- 

Đó là âm thanh của thiết bị liên lạc hình ảnh.

Huuu. Huuuuu, huuuuu.

Tiếng ồn của thiết bị liên lạc hình ảnh át đi cả tiếng thở bình ổn của Raon.

Biểu cảm của Rồng cổ đại Eruhaben đang giữ thiết bị liên lạc hình ảnh trở nên lo lắng.

“… Là từ Rosalyn.”

‘Au, đầu của tôi.’

Cale cảm thấy cơn đau đầu đột nhiên ập đến.

Khi đó, Cale nghe thấy giọng nói dè dặt của Đá tảng Vĩ Đại, có vẻ như ông ta đang thận trọng với phản ứng sắp tới của Cale.

– …Ngươi sẽ phải chịu đau đớn thêm ít nhất một ngày nữa.

‘Cái cơ thể vô dụng khốn kiếp!’

Cale chỉ muốn ngất đi.]

[Chương 257: Nuốt trọn (4)-End]

----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip