*010. Ya'aburnee*



        Cơn mưa rơi nặng hạt, tựa như muốn nuốt chửng cả không gian rộng lớn. Những giọt nước không chỉ chạm vào đất mà còn thấm vào từng ngóc ngách của tâm hồn, như những vết cắt nhỏ xé nát sự bình yên. Mỗi giọt mưa đều như là một câu chuyện chưa kể, như ánh mắt một người đau khổ tìm kiếm lối thoát vô vọng. Gió thét qua mái hiên gỗ, cắt da cắt thịt, mang theo hương cỏ ẩm, mùi đất ướt, khiến không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở. Không gian trở thành một bức tranh đầy nước mắt, khó có thể phai mờ, và trong chính nó, mọi cảm giác như đang lắng đọng, như thể tất cả đang bị nhấn chìm dưới sức nặng của nỗi buồn.

      Đoàn người "đi bộ sau ăn" chỉ còn biết co ro dưới mái hiên của những cửa hàng tiện lợi, tránh mưa nhưng không thể nào tránh được cái lạnh lẽo bao trùm lên từng hơi thở. Áo mưa mỏng manh chẳng thể bảo vệ họ khỏi cơn gió lạnh, và tóc ướt đẫm, khuôn mặt ai nấy đều bị mưa vùi dập, làm cho tất cả trông thật đáng thương, như những con người vừa lạc lối trong chính cơn bão của cuộc đời.

Trung Anh cúi đầu, ánh mắt đượm vẻ tội lỗi, mỉm cười ngượng ngập:

— "Em chỉ định rủ mọi người mua thêm chút đồ ăn thôi mà... đâu ngờ thời tiết lại ra nông nỗi này?"

Phúc Nguyên cúi đầu, tay siết túi bim bim, khẽ nói:

— "Biết thế, nãy nghe Lâm anh với Anh bảo về sớm cho rồi."

      Cặp đôi Tân Sơn Nhất, lẽ ra đã đi từ lâu nhưng vẫn cố đi theo, mắt họ vẫn ánh lên chút hi vọng, mặc dù những giọt mưa rơi liên tiếp cứ như đang dập tắt mọi thứ. Cuối cùng, một trong số họ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng lưỡng lự:

— "Hay là bọn mình vào tạm quán nước nào đi không thuê tạm khách sạn nào đấy, dù gì giờ cũng không về được."

     Thành Phát, đứng ở phía trước, chợt nghĩ đến những người ở nhà, lo lắng:

— "Thế mấy người ở nhà thì sao?"

Thành Đạt thở dài, giọng trầm:

— "Chắc đợi lát có mạng thì mình báo về thôi..."

      Mọi người vẫn tiếp tục đi, nhưng không ai nói rõ điều gì. Họ đều cảm nhận được rằng, mưa ngoài kia không chỉ là mưa, mà còn là những cảm giác ngột ngạt đang nắm lấy tất cả, không thể nào thoát ra được.

      Minh Hiếu, ánh mắt xa xăm, mệt mỏi nhìn ra màn mưa trắng xóa, thầm nghĩ: Có khi đêm nay cũng chẳng thể về được...


      Ở nhà cũng chẳng khá khẩm hơn, Cường và Lâm Anh về không sớm, không muộn lại đúng ngay bắt gặp vẻ mặt thất thần của Tâm đã vội bươc ra phía hiên sau, còn Đông Quan thì mặt mũi tái nhợt... đủ để cả 2 đoán được chuyện gì đang sảy ra. Cường vỗ vai Lâm Anh bảo em vào với Quan đi, còn anh đi xem Tâm như nào.

       Quan ngồi im lặng trong phòng, ánh sáng duy nhất là từ chiếc điện thoại đang chiếu lên một nửa khuôn mặt cậu. Màn hình sáng lên với tin nhắn từ Lâm Anh, nhưng cậu chỉ cảm thấy lòng mình càng thêm nặng nề. Cậu thấy tội lỗi, thấy mình là nguyên nhân làm mọi thứ trở nên bế tắc, nhưng lại không thể nói ra được. Cái cảm giác đó, như thể mọi thứ vừa sụp đổ trong khoảnh khắc.

          Cậu tự trách bản thân, trách cái sự yếu đuối đã bám chặt vào cậu từ bao giờ. Cậu luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra ổn, tỏ ra không cần ai, nhưng sâu thẳm trong lòng cậu, sự thật đó chỉ là một chiếc vỏ bọc mỏng manh. Cậu không thể tự lừa dối mình mãi.

       Cậu trách bản thân, trách cái sự yếu đuối này, cái sự sợ hãi đã ăn sâu trông cậu từ bao lâu nay. Cậu luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra ổn, tỏ ra là người không cần ai, nhưng cậu không thể nào tự lừa dối mình mãi được.

         *Tại sao mình luôn sợ hãi như vậy? Tại sao mình luôn cố gắng tỏ ra không sao, không cần ai, chỉ vì sợ rằng nếu mình yếu đuối, sẽ bị bỏ lại một mình?*

          Cậu lặng im, để cơn mưa ngoài kia thấm vào lòng mình. Những tiếng sấm vang lên, như những tiếng gào thét của nỗi đau cậu không thể tránh khỏi. Cơn mưa như một lời cảnh tỉnh, xé nát tất cả những bức tường mà cậu đã xây dựng để bảo vệ mình.

          Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, khiến cậu giật mình. Lâm Anh bước vào, tay cầm một ly trà gừng nóng hổi, chiếc khăn lông trắng. Mái tóc của em vẫn còn vài giọt nước mưa, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu sự lo lắng.

       Lâm Anh đặt mọi thứ xuống, rồi ngồi đối diện Quan, giọng em run rẩy:

— "Em xin lỗi."

    Quan lắc đầu, đôi mắt mờ đi, một sự trống rỗng vô định. Cậu nhìn em, rồi lại nhìn xuống đất, mỉm cười trong tuyệt vọng:

— "Không. Em không có lỗi... là do anh. Là lỗi của anh."

      Lâm Anh nhìn Quan, tim như thắt lại. Em cảm nhận được nỗi đau trong ánh mắt ấy, cái sự yếu đuối mà Quan đã che giấu bấy lâu nay, mà ngay cả chính bản thân cậu cũng không dám thừa nhận.

     Quan cúi đầu, giọng cậu khẽ như thì thầm, nhưng mỗi lời nói đều chất chứa đau đớn:

— "Anh không biết nữa... Anh cũng không hiểu sao mình lại như vậy... 

Sao mình lại sợ đến mức này? 

Sợ nếu yêu quá nhiều, sẽ bị bỏ lại...

 Sợ nếu không hoàn hảo, sẽ không ai cần mình..."

      Lâm Anh không biết phải làm gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Quan, giọng em run rẩy như một lời thỉnh cầu: 

— "Anh, nếu còn yêu... xin đừng buông tay. Nếu có thể, hãy thử nói chuyện với anh Tâm, ...được không anh?"

     Quan mỉm cười yếu ớt, nhìn em nhẹ giọng:

" Anh sẽ cố gắng..." - Và rồi, lần đầu tiên trong đời, cậu muốn phá vỡ lớp vỏ bọc mà mình đã xây dựng bấy lâu. Cậu muốn thực sự đối diện với cảm xúc của mình, muốn bỏ lại sự sợ hãi, nhưng đôi chân cậu lại bước đi loạng choạng. Cậu cầm lấy chiếc ô, mở cửa và chạy ra ngoài, để lại Lâm Anh đứng đó, lo lắng nhìn theo.

      Dưới mái hiên, Tâm ngồi co ro dưới mái hiên, tay vẫn nắm chặt lon bia lạnh. Cơn mưa cứ thế ào ạt đổ xuống, nhưng chẳng thể nào xoa dịu được sự lạnh lẽo trong lòng anh. Những giọt nước mưa vỗ về da thịt, nhưng trong lòng anh, cảm giác cô đơn lại cứ cuộn lên mạnh mẽ, như một cơn sóng không bao giờ ngừng. Tâm ngước mắt lên, nhìn vào những tia sáng yếu ớt từ đèn ngoài sân, nhưng cũng không tìm thấy được gì ngoài bóng tối. Đó là cái bóng của chính anh, cái bóng đang bao trùm lấy hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

       Cường Bạch ngồi xuống bên cạnh Tâm mà không một lời nói. Anh chỉ im lặng, nhìn ra ngoài trời mưa. Những giọt mưa rơi đều đặn như nhịp tim, và cả hai cũng lặng im, không ai nói gì. Tiếng mưa như đang nói thay cho tất cả những cảm xúc mà họ không thể thốt ra. Tâm không biết phải nói gì, bởi tất cả những gì anh đang cảm nhận, đều là sự thất vọng, sự bế tắc. Anh muốn bỏ lại tất cả, muốn không phải đối diện với sự thật rằng mọi chuyện dường như không thể cứu vãn được nữa.

      Cường Bạch thở dài, rồi cất lời, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng cũng có chút gì đó thâm trầm:

"Anh từng yêu một người. Tên là Thế Vĩ."

Tâm quay sang nhìn Cường, ánh mắt không bất ngờ. Người ấy, có ai không biết chứ. Cường mỉm cười nhạt, rồi tiếp tục, giọng anh trầm buồn:

"Lần cuối anh gặp Vĩ, là một ngày mưa như thế này. Bắt gặp cậu ấy với người yêu cũ, anh nào chịu nổi đâu. Và rồi... em biết mà, Vĩ đến giờ vẫn chưa tình lại."

Cường ngừng lại một chút, như thể nhớ về một ký ức cũ. Rồi anh tiếp:

"Hồi đó, anh không hiểu vì sao Vĩ lại luôn cố che giấu cảm xúc, sao phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn cố gắng trở nên hoàn hảo. Mãi sau này, anh mới nhận ra... có những người không sống, mà chỉ cố tồn tại."

Anh quay sang Tâm, ánh mắt thăm thẳm như nhìn thấu tất cả:

"Quan... cậu ấy giống hệt Vĩ. Ngoan ngoãn, biết điều, luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra, trong lòng cậu ấy luôn có một nỗi sợ không tên. Cậu ấy không hoàn hảo vì muốn thế, mà vì sợ rằng... nếu mình không đủ tốt, sẽ bị bỏ lại."

Cường dừng lại, giọng anh nhẹ đi, như một lời nhắn nhủ đầy thấu hiểu:

"Nếu em thấy Quan lặng im, đừng nghĩ cậu ấy không cần ai. Có thể... cậu ấy cũng đang đợi một người đủ kiên nhẫn để nhìn thấy phần mềm yếu mà cậu ấy giấu kín."

       Tâm gục đầu, ánh mắt mờ đi. Đầu óc anh quay cuồng, tự trách mình rất nhiều. Cảm giác đó lại ùa về, cái cảm giác không thể vươn lên, không thể chạm vào những gì mình mong muốn. Anh đã sai, có lẽ anh đã không đủ kiên nhẫn để nhìn thấu những điều mà Quan đang che giấu.

       Anh thở dài, nắm chặt tay mình, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì. Đôi mắt anh trống rỗng, như một ngọn đèn mờ trong đêm tối, không thể soi sáng con đường trước mắt.

    Trong lúc đó, Quan bước qua hành lang như một bóng ma. Đôi chân cậu nặng nề, như muốn kéo cậu lại. Mưa vẫn không ngừng, mỗi giọt như một nhát dao cứa vào lòng cậu. Tay cầm chiếc ô ướt sũng, cậu đi nhưng không biết mình đang đi đâu. Chỉ có một điều duy nhất trong lòng: "Chạy thôi... không được dừng lại." Nhưng đôi chân lại mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cậu chẳng biết phải đi đâu, chẳng biết phải làm gì nữa.

"Em không mạnh mẽ như anh nghĩ."

"Xin đừng bỏ em."

       Câu nói ấy luôn quẩn quanh trong đầu cậu, nhưng chưa bao giờ cậu đủ can đảm để thốt ra.

Đột nhiên, tiếng Tâm gọi vọng từ phía trước:

— "Em nghĩ... bọn em nên tạm dừng một thời gian..."

Quan đứng sững lại, cơ thể cậu như bị tê liệt. Chỉ một câu nói, nhưng đủ để mọi kế hoạch sụp đổ. Tai cậu ù đi, như thể mọi thứ quanh cậu đột ngột trở nên mờ mịt. Những gì cậu lo sợ bấy lâu nay đã trở thành sự thật. Tâm muốn rời bỏ cậu... chỉ cần một câu nói, vậy là tất cả những gì cậu đã cố gắng xây dựng đều tan vỡ.

         Cậu không thể đứng vững nữa, tay cầm chiếc ô rơi xuống đất, rồi cậu quay người, chạy. Không có lý do, chỉ là chạy, chạy qua màn mưa trắng xóa, chỉ cần không phải quay lại. Cậu không thể đối mặt với sự thật này. Cảm giác thất bại, cảm giác bị bỏ rơi cứ lấn át tâm trí cậu. Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại sự mơ hồ, không có điểm dừng.

— "Anh Quan?!" — tiếng Hoàng Long vang lên, khi cả 2 va nhau ở cổng, nhưng cậu không thể dừng lại. Cậu chỉ chạy, chạy mãi, càng xa càng tốt.

    Quan như biến mất trong mưa, không một dấu vết. Cơn mưa dường như đã nuốt chửng cả cậu. Những bước chân vội vã, những tiếng gọi tên vang vọng trong không gian, nhưng không có ai trả lời.

     Tâm chạy nhanh nhất, chiếc áo ướt sũng, đôi chân không biết mệt mỏi. Anh kêu lên, giọng khản đặc trong cơn mưa lạnh:

"Bé ơi! Quan!"

     Tiếng gọi không đủ lớn để lấp đầy khoảng trống giữa họ. Cơn mưa dày đặc không chỉ làm nhòe mắt anh mà còn khiến không gian như bị hút vào một vòng xoáy vô hình, nơi không ai có thể tìm thấy ai. Tâm không dừng lại, chạy hết con đường nhỏ dẫn ra khu rừng phía sau, hy vọng cậu vẫn còn ở đâu đó, nhưng tất cả chỉ là một màn đêm mờ mịt, và cơn mưa không ngừng rơi.

       Cả nhóm chia nhau đi tìm, nhưng dù có đi đâu, không ai có thể tìm thấy Quan. Họ đã đi khắp mọi ngóc ngách trong khu resort, từ chiếc cầu gỗ bên sông cho đến dãy nhà bếp khuất phía sau, nhưng bóng dáng cậu vẫn bặt tăm.

"Một nhóm ra cầu gỗ!"
"Kiểm tra khu nhà bếp!"
"Tản ra khu rừng nhỏ phía sau!"

     Những lời kêu gọi vang lên nhưng không ai nghe thấy phản hồi. Mưa vẫn không ngừng, từng hạt nặng nề rơi xuống đất, như muốn dìm tất cả vào trong vô thức. Tâm không chịu được nữa, chạy khắp nơi, mắt cay xè vì cơn mưa táp vào, ngực anh nghẹn lại như có một thứ gì đó đang chặn lấy hơi thở.

      Anh gọi tên Quan một lần nữa, như một lời cầu cứu. Nhưng không có ai đáp lại.

      Rồi điện thoại của Tâm bỗng sáng lên, một tin nhắn lạ xuất hiện trên màn hình,   

  — "Em ổn,cho em chút thời gian... Đừng tìm em."

    Tám chữ ngắn gọn, nhưng đủ làm tất cả mọi thứ trong lòng Tâm rung chuyển. Anh đứng sững lại, bàn tay run rẩy cầm chiếc điện thoại, đôi mắt trống rỗng nhìn vào màn hình. Không có giận dữ, không có trách móc trong câu chữ của Quan, chỉ có sự lặng lẽ ra đi, như thể cậu đã quyết định rời bỏ tất cả để tự mình chiến đấu với những nỗi đau.

*Không nói giận, không oán trách.
Chỉ lặng lẽ rời đi — theo cách dịu dàng nhất, để anh không thấy mình là người gây tổn thương.*

       Tâm ngồi bệt xuống dưới mái hiên, ôm đầu gối, mắt vô hồn. Mưa vẫn rơi, không ngừng, nhưng giờ đây nó không chỉ làm ướt cơ thể anh mà còn làm ướt đẫm tâm hồn.

       Cơn mưa này dường như muốn nuốt chửng hết tất cả, không chỉ là không gian, mà cả những cảm xúc vỡ vụn của mọi người, đặc biệt là của Tâm. Anh không còn nhìn thấy ánh sáng ở đâu nữa, không còn thấy sự ấm áp nào quanh mình. Chỉ thấy bóng tối, cơn mưa, và nỗi lo lắng, đau đớn đang dâng trào trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip