Chương 11

Nguyễn Lan Chúc đang trốn tránh anh.

Lăng Cửu Thời nhanh chóng phát hiện ra điều này, cũng xác định chắc chắn có liên quan đến mình. Ban đầu chỉ là đi sớm về muộn, về sau thậm chí còn định chuyển sang phòng dành cho khách, hay nói một cách hoa mỹ chính là "trấn tà".

Cũng đúng, dù sao phòng đó bị ma ám mà.

Nhưng đây vốn là phòng ngủ của người ta, làm gì có chuyện chủ nhà dọn ra ngoài để khách ở lại bao giờ? Nghĩ đến đây Lăng Cửu Thời mới ngộ ra, việc hai người đàn ông trưởng thành cao hơn mét tám chen chúc trên một chiếc giường thực sự không bình thường.

Thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch bận rộn công việc cả đêm không về, Lăng Cửu Thời đêm đó bèn ôm chăn đến phòng ngủ cho khách, cũng không thấy ma quỷ hay oan hồn gì cả, chỉ là căn phòng này hơi lạnh lẽo, mang lại cảm giác không mấy thoải mái.

"Hộc..."

Đây là lần thứ ba bừng tỉnh giữa đêm, anh chật vật dựa vào đầu giường, há miệng thở dốc. Mồ hôi lạnh thấm qua lớp vải mỏng, bám chặt vào da, phác hoạ tấm lưng gầy gò và lồng ngực đang phập phồng dữ dội. Anh vô thức đưa tay lên lau mặt, lúc này mới nhận ra trán mình đã nóng bừng.

Cảm giác nhớp nháp trên người thực sự rất khó chịu, trong phòng không bật đèn, rèm cửa vẫn kéo kín mít, Lăng Cửu Thời chậm chạp đứng dậy trong bóng tối, nhưng lại như vướng phải thứ gì đó mà loạng choạng.

Có lẽ căn phòng này thực sự bị ma ám.

Cổ họng anh đau rát như lửa đốt, toàn thân cũng nóng bừng, Lăng Cửu Thời chống tay lên tường một lúc rồi mới mò mẫm đi về phía cửa.

Biệt thự yên tĩnh đến lạ thường, Nguyễn Lan Chúc không ở đây, những người khác vẫn đang ăn Tết ở quê nhà, ít nhất phải đến mồng tám mới trở về. Lăng Cửu Thời đi vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, hơi nóng trong cơ thể cuối cùng cũng được giảm bớt.

Con mèo Ragdoll lững thững bước đến bên cạnh anh, bộ lông mềm mại cọ qua mắt cá chân, cảm giác nhột nhột ngưa ngứa.

Nhóc con à, thức khuya không phải là thói quen tốt đâu.

Nhìn Bánh Mì bên cạnh đi, ngủ say như chết kìa.

Sau khi đưa Hạt Dẻ về ổ mèo, cảm giác khó chịu trong cơ thể ngày càng rõ rệt, Lăng Cửu Thời day day ấn đường đau nhức, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hình như anh đã có rất nhiều giấc mơ, nhưng lại không thể nhớ được bất cứ điều gì.

Tay anh run lên, nước tràn ra trên mặt bàn đá cẩm thạch, tiếng nước tí tách kích thích giác quan, ly nước rơi xuống đất, thuỷ tinh vỡ vụn thành từng mảnh, vương vãi khắp nơi.

Anh từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vũng nước trên sàn nhà.

Mảnh kính vỡ sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, đâm vào da thịt, thuỷ tinh trong suốt tham lam hút lấy chất lỏng màu đỏ tươi. Máu chảy dọc theo ngón tay rồi hòa vào dòng nước lạnh lẽo, uốn lượn ngoằn ngoèo, tạo thành những hoa văn kỳ lạ.

Sao anh lại cảm thấy yên lòng thế này?

Nước thấm ướt toàn bộ quần áo, hơi thở nóng rực như bị thiêu đốt, dòng nước lại lạnh buốt đến thấu xương, hoà với máu thành màu hồng nhạt tích tụ dưới chân anh, rồi chảy dọc xuống lỗ cống thoát nước. Lăng Cửu Thời bình thản dựa vào tường, để mặc cho vòi hoa sen gột rửa cơ thể.

Có lẽ bệnh đã nặng đến mức không còn cảm thấy đau đớn nữa, anh chỉ biết hành động theo bản năng hỗn loạn của mình. Vết thương sưng phù lên trắng bệch vì bị ngâm trong nước, trông vô cùng đáng sợ.

Có tiếng gõ cửa phòng tắm, sau đó là giọng nói trầm khàn của Nguyễn Lan Chúc xuyên qua cửa kính lọt vào tai anh. Tiếng nước chảy róc rách át đi giọng nói của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhận ra sự gấp gáp lẫn trong đó.

"Lăng Lăng, mở cửa đi."

Lần đầu tiên Lăng Cửu Thời sinh ra ý nghĩ không tình nguyện, hơi nước mù mịt bốc lên siết chặt cơ thể, anh co ro vào một góc, bên tai ù ù khiến đầu óc choáng váng, tiếng đập cửa nhạt dần, cách lớp hơi nước dày đặc thực sự không thể nghe được rõ ràng.

Bên kia cánh cửa, chính là ẩn số mà anh không muốn đối mặt nhất.

"Lăng Lăng..." Âm thanh run rẩy cầu xin, "Để em vào xem..."

Hơi nóng tràn ngập trong không khí, Lăng Cửu Thời cảm thấy tay chân mình mềm nhũn, vì vậy đành từ bỏ đấu tranh, chờ Nguyễn Lan Chúc tự nghĩ cách đi vào.

Không phải rất giỏi mở khoá sao? Mở đi.

Khi Nguyễn Lan Chúc vội vã trở lại Hắc Diệu Thạch vào đêm khuya, những gì hắn nhìn thấy chính là mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn và vết máu khô đang dần chuyển sang màu đen.

May là trực giác của hắn đã phát huy tác dụng.

Cửa phòng tắm mở toang, hơi nước bốc lên che khuất tầm nhìn, mùi máu tanh sớm đã bị dòng nước cuốn đi, chỉ còn lại một thân hình gầy gò tái nhợt.

Nguyễn Lan Chúc gần như không đứng vững nổi, loạng choạng tiến về phía trước đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của Lăng Cửu Thời. Lăng Cửu Thời giãy giụa muốn trốn, nhưng sức lực đã cạn kiệt, lập tức bị Nguyễn Lan Chúc quấn chặt trong khăn tắm bế về phòng ngủ.

Tựa như nhặt về một con mèo vừa bị dầm mưa.

Đến tận khi được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, Lăng Cửu Thời mới ngừng vùng vẫy, cam chịu để mặc người kia loay hoay với cơ thể mình. Vết thương không thể che giấu được, anh cũng không kịp dọn dẹp đống bừa bộn bên ngoài.

Sau khi cẩn thận kiểm tra tình trạng của Lăng Cửu Thời, sắc mặt Nguyễn Lan Chúc càng trở nên khó coi. Trong phòng tắm rất nóng, khiến hắn không kịp phát hiện ra nhiệt độ cơ thể bất thường của người này, vết thương trên tay anh bị ngâm trong nước, nếu không chữa trị chắc chắn sẽ nhiễm trùng.

Đến khi tay phải được băng bó như cái bánh ú, Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng cử động, hơi há miệng nuốt từng ngụm nước thuốc được hắn đút cho, vị đắng lan dần trong miệng, dọc theo thực quản đi xuống dạ dày, cả người đều tràn ngập mùi vị đắng chát.

『Xin lỗi.』 Anh cụp mi không dám ngước lên, giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai.

"Lăng Lăng, em rất tức giận," Nguyễn Lan Chúc hít sâu một hơi rồi nói tiếp, "Cũng rất sợ hãi."

"Hẳn là anh cũng đã suy đoán về mối quan hệ trước đây của chúng ta." Không nhìn vẻ mặt của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc nhắm mắt lại, giống như đang thỏa hiệp, lại giống như được giải thoát, "Chúng ta vốn là một đôi tình nhân hạnh phúc nhất."

Lăng Cửu Thời trợn to mắt.

"Em yêu anh, vẫn luôn rất yêu anh, chỉ là về sau... đã xảy ra một vài chuyện," Hắn khẽ khàng nói, "Những chuyện không thể cứu vãn được."

"Có lẽ, cửa thực sự là một món quà."

Lăng Cửu Thời không còn nghe được những lời tiếp theo nữa, sợi dây căng chặt trong đầu anh đã đứt phựt, những mảnh ký ức vụn vỡ dần ghép nối với nhau, tình yêu mãnh liệt cùng nỗi đau tột cùng khiến anh không thể thở được.

Hình ảnh trong trí nhớ của anh mơ hồ không rõ, anh nghe thấy Nguyễn Lan Chúc gọi anh là anh Lăng Lăng, âm cuối kéo dài ra đầy ngọt ngào nũng nịu, anh nhìn thấy đôi mắt hoa đào nồng nàn kia nhìn anh tràn ngập sự dịu dàng và lưu luyến. Hai bóng hình với khí chất hoàn toàn trái ngược chồng chéo lên nhau, anh gần như bị cảm xúc dâng trào bao phủ toàn thân.

Vậy mà anh lại quên đi Nguyễn Lan Chúc.

Lăng Cửu Thời như bị bao vây trong một tấm lưới không kẽ hở được dệt từ tình yêu, rơi xuống vực sâu mà tan xương nát thịt.

"Là lỗi của em, em đã đánh mất anh..."

Đôi môi mềm mại bỗng nhiên phủ lên, lấp kín những nỗi ưu sầu tuôn trào, hàng mi dài rung động, tựa như cánh bướm rung rinh. Nụ hôn của Lăng Cửu Thời khá trúc trắc vụng về, giống như tơ liễu đung đưa trong gió xuân, mềm mại nhẹ nhàng, như gần như xa.

Nguyễn Lan Chúc sững sờ, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên. Hắn không chọn cách chủ động mà cứ như vậy đáp lại, dẫn dắt đối phương như dạy một đứa trẻ.

Đầu lưỡi mềm mại trượt vào khoang miệng, cẩn thận thăm dò từng ngóc ngách.

Không hề nhuốm màu tình dục, chỉ đơn giản là một nụ hôn trấn an, một nụ hôn cửu biệt trùng phùng.

Lăng Cửu Thời vốn tưởng rằng mình sẽ khóc, khóc cho ba năm Nguyễn Lan Chúc đã đau khổ chờ đợi, cũng khóc cho hơn hai mươi năm mình đã đánh mất, nhưng khi hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh đột nhiên không nghĩ được gì nữa.

Một ngày nào đó, anh sẽ ngã xuống.

Nhưng cho đến lúc đó, xin hãy tha thứ cho sự trầm luân của anh.

Trong cơ thể anh như có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, khoảnh khắc kiệt sức gục vào người Nguyễn Lan Chúc, khóe môi Lăng Cửu Thời khẽ cong lên. Bàn tay ấm áp của người nọ hoảng hốt sờ lên trán anh, chắc hẳn đang rất sợ hãi.

Chỉ là sốt thôi, Lăng Cửu Thời muốn nói cho hắn biết, nhưng lại không thể nhấc nổi một ngón tay.

Thôi vậy, cảm giác ỷ lại vào hắn cũng không tồi.

Đứa trẻ ngày ấy giờ đây đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác mọi thứ, chỉ là không biết trong quá trình trưởng thành đó đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Hai người đan tay vào nhau, Lăng Cửu Thời ho khan vài tiếng, trong lòng có chút xúc động, lại có chút chua xót.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, anh nhắm mắt lại. Ý thức dần dần mơ hồ, trong cơn mê man, anh cảm nhận được Nguyễn Lan Chúc đặt một nụ hôn rất đỗi dịu dàng lên má mình.

Lan Chúc à, sự việc năm đó không phải lỗi của em đâu.

Đáng tiếc, quá khứ và tương lai đều quá xa vời đối với anh.

Bi thương đè nặng lên trái tim, nặng nề đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

—————

Mình vừa up phần tiền truyện, cả nhà ghé ủng hộ nha ( *¯ ³¯*)♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip