Chương 3

Doanh nhân, nhà khoa học, nhà lập quốc của Hoa Kỳ Benjamin Franklin từng nói: Thời gian là tiền bạc.

Cho nên khi Lăng Cửu Thời phát hiện ở ngoài cửa mới chỉ trôi qua mười lăm phút, không hiểu sao anh lại cảm thấy như mình lời to rồi.

Chỉ cần trong cửa bị thương đến một mức độ nào đó thì trở về thế giới thực cũng bị ảnh hưởng, anh vô thức sờ vào phần cổ bị môn thần quấn lấy, đau đến mức cả người run lên.

Do đó cảnh tượng khi Ngô Kỳ vừa đẩy cửa bước vào nhìn thấy chính là: Lăng Cửu Thời ngồi trên ghế sô pha với đôi mắt ngấn lệ, quần áo lem luốc bẩn thỉu, bộ dạng cực kỳ tủi thân như vừa bị ức hiếp.

Anh coder nhà quê bán mình cho tư bản[1] vừa tan làm trở về ngay lập tức tá hoả.

[1] Coder nhà quê: gốc là "mã nông" (码农 – Coding Peasant), đây là một cách gọi đùa chỉ những lập trình viên không theo kịp với sự phát triển chóng mặt của công nghệ. Còn cụm "bán mình cho tư bản" gốc là "xã súc" (会社) = gia súc của công ty, một thuật ngữ chỉ những nhân viên văn phòng làm việc quần quật như trâu bò cho công ty.

"Chuyện gì thế này?!" Giọng nói vì hốt hoảng mà vút lên quãng tám, lượn trên không trung mấy vòng mới hạ cánh xuống mặt đất.

Ngô Kỳ vội vàng vọt tới cạnh sô pha, sốt sắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Uống thuốc chưa? Có cần đến bệnh viện không?"

Tình mẹ bao la của bạn thân kiêm bạn cùng phòng đã giúp anh xua tan đi cảm giác mờ mịt khi vừa trở lại thế giới hiện thực, Lăng Cửu Thời thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với người bạn đang rất lo lắng cho mình, ra hiệu không sao cả.

Nhưng trong mắt Ngô Kỳ, đó lại là một nụ cười gượng gạo miễn cưỡng khi bị ức hiếp.

Nhìn kìa nhìn kìa, nhìn đứa trẻ đáng thương này mà xem, mắt đỏ hoe hết cả lên rồi mà còn bảo không sao.

"Thôi nào Cửu Thời, nói thật cho tớ biết, là ai bắt nạt cậu hả?" Không biết trong đầu Ngô Kỳ lại tưởng tượng ra cảnh tượng quái đản gì, vẻ mặt cậu ta ngày càng trở nên kỳ lạ, giọng điệu cũng vô thức nghiêm túc hơn. Người bạn cùng phòng này của cậu trời sinh đã có một khuôn mặt xinh đẹp, tính tình lại tốt bụng, nhưng vì không thể nói được nên đã phải chịu rất nhiều uất ức.

Nhưng Lăng Cửu Thời lại không hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của bạn mình, chỉ biết ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt trong veo đầy vô tội.

Ngô Kỳ: ......

Con tôi có chỉ số nhan sắc cao nhưng chỉ số thông mình thấp thì phải làm sao bây giờ? Online chờ gấp!

Trò hề này kéo dài đến tận tối mới kết thúc, Lăng Cửu Thời một bên khoa tay múa chân một bên gõ chữ, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dẹp bỏ được mớ suy nghĩ không bình thường của bạn mình. Cũng may là tối nay Ngô Kỳ đi chơi cùng bạn gái, nếu không Lăng Cửu Thời lại phải ngồi nghe giáo dục an toàn thêm mấy giờ đồng hồ nữa.

Sau khi tiễn ông nội này đi, căn phòng trọ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Toàn thân đều mỏi mệt, Lăng Cửu Thời quyết định đi ngủ sớm, sau khi rời khỏi không gian xa lạ và trở về môi trường quen thuộc, anh chỉ muốn dọn sạch bộ não của mình hết mức có thể, mặc kệ tất cả mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Cùng lúc đó, tại căn cứ Hắc Diệu Thạch.

Nguyễn Lan Chúc thay một bộ quần áo sạch sẽ, vẻ mặt thản nhiên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

"Nè, mọi người nói xem anh Nguyễn vội vàng ra ngoài như vậy làm gì nhỉ?" Trong phòng khách, thiếu niên một tay ôm mèo, một tay ôm chó tò mò hỏi.

"Đừng cố đoán thủ lĩnh chúng ta nghĩ gì." Người phụ nữ với mái tóc cắt ngắn gọn gàng cười khẩy một cái, tay vẫn loạt soạt lật đống tài liệu, cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Xem ra là nhìn trúng người mới nào đó rồi, chắc đang đi tìm người đó đấy."

"Người mới mà khiến anh Nguyễn phải tự mình đi đón," Thiếu niên bày tỏ sự kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc hẳn phải lợi hại lắm..."

Mà Lăng Cửu Thời rất lợi hại giờ phút này đang gặp Chu Công trong mộng rồi.

Còn ông chủ của Hắc Diệu Thạch – tổ chức đứng đầu giới vượt cửa thì đang dùng kẹp tóc cạy ổ khoá nhà anh.

Sự thật chứng minh, Nguyễn Lan Chúc có thể nói là thiên phú dị bẩm trong việc vượt cửa và bẻ khoá.

Vị khách không mời mà đến rất tự nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, dưới ánh trăng dịu dàng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lăng Cửu Thời. Người này tuy cao ráo nhưng thân hình lại không to lớn lắm, cuộn tròn nằm trong chăn cũng chỉ thành một khối nho nhỏ.

Nguyễn Lan Chúc bỗng nhiên bắt đầu suy tính đến khả năng mang Lăng Cửu Thời đi cùng chiếc giường của anh.

Suy đi tính lại, hắn cũng không thể đột nhiên mang một chiếc trực thăng đến chở anh về được, mà dù có làm vậy thì chắc chắn sẽ đánh thức anh, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định ngớ ngẩn này.

Nhưng dường như giấc ngủ của người kia không bình yên lắm, anh co ro ôm chặt lấy cơ thể, Nguyễn Lan Chúc khẽ cau mày, nghiêng người về phía trước nhìn thử.

Tầm mắt của hắn chợt bắt gặp một đôi mắt ngấn lệ, long lanh như mắt nai.

Có lẽ là gặp ác mộng, Nguyễn Lan Chúc âm thầm phán đoán.

Nhắc mới nhớ, từ mấy năm trước chất lượng giấc ngủ của Lăng Cửu Thời đã rất kém, anh thường xuyên tỉnh dậy vào giữa đêm, khi đó Nguyễn Lan Chúc sẽ ôm anh vào lòng, vừa hôn vừa dỗ dành, còn nói vài lời âu yếm khiến người nào đó phải mặt đỏ tai hồng, không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện không hay nữa.

Nhưng tất cả đều là quá khứ rồi. Nguyễn Lan Chúc trở về dáng vẻ lạnh lùng, thề rằng hôm nay tuyệt đối sẽ không nói một lời quan tâm nào đến vợ cũ nữa.

Bây giờ bọn họ là quan hệ gì? À, là người lạ.

Lồng ngực người đang nằm trên giường bỗng nhiên phập phồng dữ dội, những giọt nước mắt như pha lê lăn dài trên má. Đôi mắt Lăng Cửu Thời trống rỗng không có bất kỳ tia sáng nào, hiển nhiên là gặp ác mộng rồi.

Trong lúc vô thức mò mẫm, anh vô tình bắt được một thứ ấm áp, vậy là nắm chặt không buông.

Cả người Nguyễn Lan Chúc lập tức cứng đờ.

Hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo, ướt đẫm mồ hôi đang nắm chặt cổ tay mình, không ngừng truyền tải sự bất an mãnh liệt của chủ nhân nó.

"...Anh có nắm tay người khác như thế này không?" Nguyễn Lan Chúc rũ mắt nhìn anh, tựa hồ như muốn hỏi, lại tựa như không trông đợi sẽ nhận được câu trả lời.

Im lặng một lúc, ánh mắt Nguyễn Lan Chúc càng thêm thâm trầm, hắn mím môi, cuối cùng nghiêng người nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

"Không sao rồi Lăng Lăng, không sao rồi..." Sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt vô cảm, nhưng giọng nói lại dịu dàng chưa từng thấy.

Dưới cái ôm này, hắn chợt nhận ra Lăng Cửu Thời dường như hơi gầy đi.

Tiếng nức nở trong ngực hắn thưa dần, Nguyễn Lan Chúc cúi đầu nhìn, phát hiện người này đã nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ đi." Hắn dịu dàng thì thầm, cẩn thận đắp chăn cho anh.

Họ còn rất nhiều thời gian, mọi chuyện có thể từ từ.

Nguyễn Lan Chúc nhìn đồng hồ, nhận ra đã sắp đến thời gian hẹn vào cửa với khách hàng, mới xong việc này thì việc khác lại tới. Hắn lặng lẽ đứng dậy, mở cửa phòng ngủ bước ra.

Là ông chủ của tổ chức thì sao chứ, vẫn phải tăng ca đến rạng sáng đó thôi.

Trời mới biết hoá ra cửa theo văn hoá làm việc 007[2].

[2] Văn hoá làm việc 007: làm việc từ 0h sáng đến 0h tối, 7 ngày một tuần. Thực chất đây là một cách nói mỉa mai văn hoá làm việc 996 của Trung Quốc (làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần và thường không có thêm thù lao). Giới văn phòng Trung Quốc quá bức xúc với kiểu văn hoá làm việc bóc lột này nên đã đùa rằng tương lai có khi còn xuất hiện "007".

Đêm còn dài, nhưng cửa sẽ chẳng bao giờ quan tâm bạn có buồn ngủ hay không. Ông chủ họ Nguyễn nọ bình thản đứng trong đám đông, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khách hàng của mình, trong đầu thì bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem hôm nay nên dùng acc clone nào.

Mười lăm phút nói dài cũng không quá dài, nói ngắn cũng không quá ngắn.

Và sự trùng hợp luôn ập tới một cách đột ngột như thế.

Khi Lăng Cửu Thời mơ màng mở mắt ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt được phóng đại hết cỡ của Nguyễn Lan Chúc.

Má ơi!!!

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt anh, Nguyễn Lan Chúc hơi nhướng mày, biểu cảm càng thêm phần vi diệu.

Ha, đúng là đàn ông.

Rõ ràng vừa rồi còn nắm tay tôi không buông, tỉnh dậy một cái đã trở mặt ngay cho được.

"Yên tâm, tôi không đến trộm cướp gì đâu." Nguyễn Lan Chúc nghiêm túc nói với ánh mắt chân thành tha thiết, "Nói chắc anh không tin, tôi vừa đi qua cửa xong, mở cửa ra đã ở đây rồi."

Lăng Cửu Thời: ......

Lý do vụng về, diễn xuất khỏi chê.

Chợt ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu, Lăng Cửu Thời hốt hoảng, vội vàng hỏi: 『Cậu bị thương à?』

Nguyễn Lan Chúc sửng sốt, không ngờ trong tình huống này mà anh ấy vẫn còn tâm trí quan tâm đến mình, hắn bất giác cong môi.

Nhưng chưa đợi hắn kịp mở miệng, Lăng Cửu Thời đã đi tới nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện ra vết thương giấu dưới tay áo. Máu đã ngừng chảy, trong cửa chỉ có thể xử lý qua loa nên vết thương hiện giờ đang hơi sưng đỏ, nếu không chữa trị kịp thời có thể sẽ bị nhiễm trùng.

『Đợi một chút.』

Cũng may là trong nhà luôn có sẵn hộp thuốc y tế, Lăng Cửu Thời nhanh chóng lấy ra tăm bông và băng gạc, sau đó tập trung xử lý vết thương nên không nhận ra ánh mắt phức tạp của Nguyễn Lan Chúc.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, kỹ thuật băng bó cũng rất thành thạo.

"Ai anh cũng tốt như vậy à?" Nguyễn Lan Chúc trầm giọng hỏi.

『...Tất nhiên là không rồi.』 Đối phương giật mình vì câu hỏi đột ngột của hắn, ngẩng lên nhìn hắn đầy khó hiểu, 『Cậu đã giúp tôi mà.』

"Ra là vậy," Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu, tiếp tục nói: "Sửa soạn đi, đến chỗ này với tôi một lát."

Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc thuận miệng hỏi: "Anh có thích mèo không?"

『...Có phải cậu định nói mèo nhà cậu biết nhào lộn[3] không?』 Lăng Cửu Thời hỏi lại với vẻ mặt không nói nên lời.

[3] Câu đầy đủ là "Mèo nhà anh/em biết nhào lộn đấy, em/anh có muốn đến xem mèo không?", đây là một câu ẩn dụ gạ người yêu về qua đêm ở Trung Quốc, tương tự như câu rủ ăn mì của Hàn Quốc hay "Netflix and chill" của Mĩ =)))

"Nó không biết, nhưng có thể học."

Lăng Cửu Thời: ......

Vậy ra bản chất của thế giới này thật ra là một thuật ngữ phổ biến trên mạng đúng không?!

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

🔪 đầu tiên xuất hiện òi nè~ Nhưng mà yên tâm chắc chắn tui cho kết HE nhé!!!

*Mẩu chuyện nhỏ:

Anh Nguyễn: Nó có thể học

Hạt Dẻ: Meo meo meo???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip