Tập 28: Đi Tìm Lời Giải Đáp.
Cứ ngỡ rằng khi mà Mai Việt Hà, hiện thân của Quan Mãnh Dần xử chảm con ma da ngay trước miếu 2 cô bên bờ sông Luân Hồi thì mọi việc sẽ trở lại bình thường, con quỷ nước bấy lâu nay ẩn náu tại cầu Nại Hà, cướp miếu của 2 cô, hãm hại không chỉ gia đình ông Vương mà cả những người dân dọc sông này khi mà đã bị đuổi đi thì mọi việc sẽ trở lại bình thường. Nhưng không, dường như mọi việc không đơn giản như vậy, cho dù điểm chỉ thứ 2 là cầu Nại Hà bắc ngang sông Luân Hồi đã được giải ấn, thế nhưng mà vẫn còn mốt thứ gì đó luẩn quẩn tại đây, một thứ có thể tiếp sức mạnh cho thế lực tà đạo để quấy nhiễu người dân Thái Nguyên. Phải chăng nhưng gì mà con ma da kia nói trước khi chết là có cội nguồn của nó? Thế lực nào đủ mạnh để có thể chi phối và điều khiển ma da lên bờ hãm hại người? Thất Trinh Nữ là cái gì? Tại sao lại phải lên ngọn đồi Vĩnh Hằng nơi làng Quỷ nằm bên? Và có lẽ câu hỏi lớn nhất bây giờ là thế lực nào có thể xua đuổi được quan lại dưới âm đang ngày đêm canh gác mảnh đất này?
Còn có quá nhiều câu hỏi đặt ra mà chưa có lời giả đáp, và cái thế lực vô hình đang tồn tại kia vẫn tiếp tục chi phối những kẻ lầm đường lạc lối, nhưng kẻ không còn gì để níu kéo cái sự sống đầy khổ đau này và rồi đến khi chết vẫn chỉ là một con rối của ván bài định mệnh. Cái đêm xử án ma da tại bờ sông Luân Hồi đó không chỉ có các vong linh đứng xem, mà còn có một người nữa, một người sống ở trên đời cùng vừa nhận ra là mình đã không còn gì để mất trên cuộc đời đầy bi đát này. Ông Tần đã làm theo lời bà Bích, cầm bức thư tay đó tới cái địa chỉ được ghi trên thư là tại Hà Nội. Cứ ngỡ rằng đó là người nhà của bà Bích nhưng không phải vậy, người thanh niên ra nhận thư lại chính là đứa con của ông ta. Chẳng là sau giải phóng, ông Tần sau khi xuất ngũ về lại quê hương thì có đem lòng yêu một người con gái tên Hương. Cho dù là hai người họ yêu thương nhau đến đâu nhưng chỉ vì địa vị gia đình hai bên quá chênh lệch mà bố mẹ của Hương đã tìm mọi cách chia rẽ và ngăn cấm họ. Quá chán nản và tuyệt vọng, ông Tần đã rời bỏ Hà Nội đi lang bạt khắp nơi như thể không muốn phải chịu cái nỗi đau chia cắt ngày ngày. Dòng đời xô đẩy đã đưa ông tới cái đất Thái Nguyên này, cái nơi mà ông đã tìm được một nửa của đời mình, người có cùng hoàn cảnh với mình, đó chính là bà Bích. Ông Tần nào đâu biết được rằng Hương đã mang thai đứa con trai của ông trong bụng. Nhân, người bạn thân của 2 người khi biết được chuyện đã đứng ra cưới Hương vì sợ rằng nếu bố mẹ của cô biết cô chửa hoang sẽ lại đẩy cô ra đường. Do là gia đình của Nhân là dân lái buôn cũng có của ăn của để, thế nên gia đình Hương vui vẻ đồng ý cho cưới. Sau khi hai người lấy nhau về, Nhân không một lần động vào cô gái và còn chăm bón cho đứa con của ông Tần như con đẻ của mình. Hương từ ngày lấy Nhân về làm chồng nhưng nắm tháng cứ lặng lẽ trôi qua, và trong tim cô thì chưa bao giờ quên được hình ảnh ông Tần. Sau này do không cam chịu được vết thương lòng cứ ngày đêm cứa vào tim mình, Hương đã để lại đứa con cho Nhân, chồng trên danh nghĩa, nuôi dưỡng khi nó lên 6 tuổi, bà ta đã khăn gói lên đường, nghe theo tiếng gọi của con tim mà đi tìm ông Tần, tìm lại cái tình yêu đích thực của đời mình.
Có lẽ tình yêu là thứ sức mạnh mãnh liệt nhất trên đời này có thể đưa con người ta tìm được đến nhau, cho dù có là cách bao xa đi chăng nữa. Hương đã tới được cái đất Thái Nguyên, nhưng mà hỡi ôi ông trời thật khéo biết trêu ngươi, nếu không muốn nói là quá ác độc. Trong quãng thời gian lang bạt tại địa phận Thái Nguyên, Hương đã bị lâm bọn cướp rừng bắt làm nô lệ tình dục, phải khó khăn lắm bà ta mới có thể thoát thân được. Cái đêm tối giời trăng sáng vằng vặc đó, bà Hương đứng trên cầu tre mà nhìn xuống dòng sông Luân Hồi, nước mắt bà tuôn rơi nhỏ xuống sông. Hương bây giờ cơ thể vấy bẩn, không còn tiền của gì, không còn mặt mũi nào quay về gặp con, và cái hy vọng tìm lại ông Tần, một nửa của cuộc đời bà ngay trong cái đêm tối đó đã chợt tắt lịm đi tựa như ngọn nến đơn độc trước gió. Bà Hương đứng đó trên cây cầu tre trong bộ đồ ngủ mầu trắng nhầu nát bẩn thỉu, hai hàng nước mắt lã trã bà nói:
- Xin thần phật trên cao hãy luôn che trở cho đứa con nhỏ của tôi. Sông ơi nếu có thương tôi, thì khi tôi chết hãy đưa linh hồn tôi tới gặp lại một nửa của cuộc đời mình.
Nói dứt câu, bà Hương nhẩy khỏi cây cầu tre mà reo mình xuống dòng sông Luân Hồi mà không biết được rằng, linh hồn mình sẽ hóa thành ma da hại người.
Đối với đứa con trai của ông Tần, trước khi ông Nhân qua đời cũng đã kể cho nó nghe hết mọi việc, đặc biệt là chuyện bà Hương đi tìm ông Tần ra sao. Đứa con trai này lớn lên cũng đã nhiều lần đăng tin tìm người, và đích thân cậu cũng đã nhờ người đi tìm gần hết cái đất bắc này, thế nhưng cơ hồi tìm được cha mẹ ruột vẫn chỉ là con số không. Nghĩ rằng có lẽ cha mẹ ruột mình cũng đã qua đời ở nơi phương trời xa xứ lạ, cậu đã để ảnh mẹ mình và ảnh của ồng Tần lên bàn thờ cạnh ông Nhân. Đến cái hôm mà ông Tần tìm tới nhà, đọc là thứ bà Bích thì cậu mới biết được người đàn ông này là cha ruột của mình, còn mẹ cậu đã quá đời. Đứa con trai của ông Tần đã tìm đủ mọi cách để níu kéo ông, không cho ông trở lại lên Thái Nguyên, họa chăng cậu ta không muốn mất ông một lần nữa. Hai cha con ông Tần đã hàn huyên tâm sự với nhau rất lâu, để rồi khi ông Tần nhận ra rằng bà Hương vẫn một lòng sắc son thì ông càng đau lòng hơn nữa và tự trách mình đã hại bà Hương. Đáng lẽ ra là ông Tần sẽ ở lại với cậu con trai mãi mãi, thế nhưng vì thương cho bà Bích mà ông đã lại một lần nữa ra đi. Bức thư mà ông để lại cho đứa con trai nói rằng thấy nó lớn khôn và thành đạt như vậy là ông đã mừng lắm rồi. Nhưng vì có lỗi với bà Hương nên ông không thể ở lại với gia đình nó được, ông Tần bảo con mình hãy ngày đêm thắp nhanh cho ông trên bàn thờ, vì một người bố tồi như ông ta không xứng đáng được sống trong an nhàn mà hưởng tuổi già. Nhưng ông Tần đâu có ngờ được rằng, khi ôn quay trở lại cái căn nhà cấp bốn cũ nát chỉ vỏn vẹn có 20m vuông kia thì bà Bích đã không còn nữa, chỉ còn lại di ảnh của bà trên bàn thờ được đặt chính giữa nhà. Cái đêm tuyệt vọng đó ông Tần đã uống rượu say khướt và lần mò ra cầu Nại Hà như để tìm gặp bà Hương. Lại một lần nữa ông Tần như chết trong tim khi mà ông được chứng kiến phiên tòa dưới âm từ đầu đến cuối, và cái con ma da hiện nguyên hình người kia chính là bà Hương, cái khuôn mặt quá đỗi thân quen mà ông cất giấu trong tim bao lâu nay như lại hiện ra trước mắt. Lại một lần nữa, người con gái đã một lòng sắc son trung thủy đã phải vì ông mà chết thêm một lần nữa.
Và rồi lại một người nữa, không, đúng ra là một nạn nhân nữa bị thói đời đẩy tới vực thẳm của cuộc đời. Cứ ngỡ rằng gia đình ông Vương từ đây sẽ êm đẹp khi mà con ma da đã bị đánh cho tan hồn phách. Nhưng mà cái hôm mà ông Vương đứng tim khi phát hiện ra ông Tần thắt cổ tự tử tại cái cây thị to lớn bất thường do chính tay ông Tần chồng vì bà Bích kia như thay đổi mọi việc. Dù cho đã làm đủ mọi lễ, chôn cất ông đàng hoàng, thế nhưng mà cái hình ảnh xác ông Tần đung đưa theo chiều gió trên cành thị như ám ảnh ông Vương cho tới khi ông chết. Sau cái đêm mà ông Tần treo cổ trên cây thị, thì quả không còn mùi nữa và mầu của quả khi không cũng đỏ rực hẳn lên, cứ như thể những quả thị được tiêm máu vào vậy. Cái đêm định mệnh của ông Vương cuối cùng cũng đã tới. Đêm đó ông Vương đang ngủ ngon thì bỗng cái mùi thơm của thị ở đâu sộc vào đến ngạt thở khiến ông phải mở mắt tỉnh giấc giữa đêm. Ông Vương ngồi dậy trên giường như để tìm kiếm nguồn gốc của cái mùi thị nức mũi kia. Bất ngờ, bên tai ông là tiếng người đi lại ở ngoài phòng khách, nghi là có trộm thì ông Vương vớ lấy cái bình hoa trưng bầy trong phòng ngủ mà mở cửa bật đèn lao ra. Ra đến phòng khách thì không có một ai, đến khi mà ông Vương vừa tính tắt đèn quay lại vào trong nhà thì cũng là lúc tiếng gõ cửa "cốc cốc" phát ra. Ông Vương quay đầu nhìn nghi ngờ, "đêm hôm ai còn đến", thế rồi không ngần ngại ông hỏi lớn:
- Ai đấy?
Không có tiếng trả lời, tiếng gõ cửa "cộc cộc" vẫn vang vọng. Nghĩ là có đứa nào trêu, ông Vương lao ra tháo then cài cửa. Đến khi ông mở cửa ra thì ông Vương há hốc mồm kinh hãi hét lớn đánh rơi cả cái lọ hoa cái "choang". Đứng trước cửa nhà là ông Tần với làn da xanh sao, khuôn mặt tím tái, ở cổ còn hằn rõ vết dây thừng siết chặt. Vong hồn ông Tần ngay lập tức chụp cái dây thòng lọng ở tay lên cổ ông Vương thít lại mà kéo lê ông Vương trên mặt đất lôi ra chỗ cây thị. Vừa kéo ông Vương đi Ông Tần cứ rên rỉ:
- Trả mạng đây.... Trả mạng lại đây...
Ông Vương bị dây thừng siết chặt cổ thì không thể gào thét mà chỉ còn nước cào cấu mặt đất. Bà Hằng nghe cái tiếng ông Vương hét thất thanh rồi tiếng bình hoa vỡ thì cũng giật mình tỉnh dậy. Bà ta lao ra ngoài tìm chồng, cuối cùng để rồi gào thét trong nước mắt ngã khựu trên nền đất khi thấy ông Vương thắt cổ tự tử trên cây. Hai mắt ông ta mở to trợn trừng, mồm há ra, mặt tím tái, cơ thể thì cứ đung đưa qua lại dù trời không có gió, cứ như thể có người nào đó vô hình đứng bên cạnh ông đang đung đưa cái xác vậy.
... Sau khi Hà từ nhà ông anh cả về ...
Sau vụ đụng độ ở nhà ông Long LG về, Hà đã giả lại lệnh bài của Hắc Hổ Quan cho thầy Trà và lên kế hoạch một mình tìm tới ngôi làng Quỷ nơi có ngọn đồi Vĩnh Hằng theo lời của con ma da để tìm ra nguyên nhân cái chết của bà Bích. Vì đã giả lại lệnh bài cho thầy Trà, mà Hà lại làm cho sư phụ điên tiết lên như vậy thì cậu không còn mặt mũi nào dám tới xin lại. Cuối cùng Hà phải tìm đến ông ảnh cả, đại đệ tử của thầy Trà để nhờ ông anh cả khai nhãn. Ngay cái đêm mà cậu tính lặng lẽ bỏ đi phượt tới cái ngọn đồi Vĩnh Hằng cũng thuộc địa phận Thái Nguyên, nơi mà người ta đồn rằng xác trôn không bao giờ tan kia thì cũng là lúc mà bà Hằng tìm tới Hà một lẫn nữa. Ngay trong cái đêm hôm đó, Hà bảo bà Hằng bế thằng Mạnh ra khách sạn ngủ tạm một đêm đợi đến sáng hôm sau hẵng trở về nhà. Hà đứng trước cây thị bên cạnh lò gạch đã được tẩm xăng, trước mặt cậu hiện ra là vong linh ông Tần, trên tay vẫn lăm lăm sợi dây thừng. Hà giờ đã được khai nhãn nên cậu không cần hỏi nhiều mà chỉ cần dùng thuật mở nhãn là cậu biết hết được mọi việc. Hà nhìn vong linh ông Tần với đôi mắt buồn vời vợi, cậu hỏi:
- Bác... tại sao... tại sao bác lại ra như thế này chứ?
Ông Tân cơ thể xanh sao, mặt cúi gằm không nói gì. Hà giờ đã hiệu ra thực sự là có một thế lực đang tồn tại biến ông Tần ra như thế này, và cậu không nỡ đánh tan hồn phách của ông. Hà nói giọng nghẹn ngào:
- Bác ... nếu cháu để cho bác một con đường sống, để bác có thể luân hồi chuyển kiếp... bác có hứa là sẽ không hại người không?
Ông Tân đứng đó cúi mặt không nói gì, bất chợt ông Tần quỳ xuống chống tay nói giọng rên rỉ:
- Quan mãnh dần hãy giết tôi đi... giết tôi đi... tôi không muốn làm ma vòng... tôi không thể luân hồi chuyển kiếp được đâu... giết tôi đi...
Hà nhìn thầy ông Tần như vậy thì chợt hai mắt nhòa đi vì lệ, cậu lắc đầu với hai hàng nước mắt tuôn rơi. Cậu không nỡ lòng ra tay giết hại thêm một sinh linh vô tội nữa. Bất ngờ ông Tần như hóa điên, ông ta van xin không được thì đứng bật dậy, vong linh ông Tần lao tới phía trước mặt Hà mà choàng cái dây thừng vào cổ cậu. Thế nhưng mà dây thừng chỉ mới thặt lại thì bóng vệ binh đã hiện ra chém bay đầu ông Tần. Hà đứng đó câm nín trong nước mắt mà nhìn cái đầu ông Tần lăn lông lốc, trước khi biến mất, miệng ông Tần rên rỉ:
- Cám ơn quán lớn cho toại...
Sau khi châm lửa đốt cây thị, Hà nhẩy lên xe máy và phi thẳng tới làng Quỷ trong đêm. Giờ đây cậu không chỉ đơn thuần là tới đó để tìm ra nguyên nhân cái chết của bà Bích, mà cậu còn phải tìm hiểu ra xem chuyện gì đang diễn ra ở cái đất Thái Nguyên này.
Phụ Lục 1: Tâm Chung Nhẫn.
... Tại nhà của ông anh cả, đại đệ tử của thầy Trà ...
- ... Sư huynh xem thế nào giúp đệ với, chứ bây giờ đệ nghĩ là sư phụ giận đệ lắm. Không khéo là từ mặt đẹ rồi cũng nên nhưng chả qua là không nói ra thôi...
Hà ngồi đó tường thuật lại những gì đã diễn ra tại điện thờ của thầy Long LG, cậu cũng thừa nhận rằng dạo gần đây đôi lúc cậu không kiểm soát được bản thân mình hay như là lối suy nghĩ, cứ như thể là có một thứ sức mạnh nào đó đôi khi chi phối và đánh thức cái con quái vật trong cậu vậy. Ông anh cả ngồi tại bàn nước khoanh tay lắng nghe thằng em út của mình tỉ tê nỉ non, thế rồi anh ta lắc đầu mỉm cười nói:
- Sư phủ chả bao giờ từ được mày đâu, nên mày khỏi lo...
Hà mặt có vẻ hớn hở hẳn lên hỏi:
- Sư huynh lấy gì ra đảm bảo? đệ đã làm chuyện tày trời với sưu phụ ròi còn gì?
Ông anh cả với tay làm ngụm trà rồi nói:
- Mày đã quên rằng sư phụ là người cứu mày từ trong trứng nước hay sao? Chưa kể đến việc mày và sư phụ có duyên tương ngộ. nhận mày làm đệ tử út cũng là có mục đích cả đó. Chứ mày đừng nghĩ thầy nhận mày làm đệ tử út vì bà già mày ngày xưa là tình yêu đầu của ông ý đâu...
Hà nhanh tay châm điếu thuốc phì phèo hỏi:
- Đại sư huynh thông não cho đệ phát?
Ông anh cả mỉm cười chấm ngón tay vào li trà rồi chấm lên bàn nói:
- Đây nhé, trước đây sư phụ chỉ có ý định nhận tất cả là sáu đệ tử...
Vừa nói ông anh cả vừa chấm 6 chấm nước lên mặt bàn thành hai hàng thẳng, mỗi bên có tất cả 3 chấm giải thích:
- Sáu đệ tử tượng trưng cho Lục Môn Thần trận, đó là lí do vì sao mà sau anh chị em mỗi người một chuyên ngành, một căn quả và nghiệp riêng...
Ông anh cả nói đến đây thì lại chấm tiếp tay và cốc trà, tay kia thì lấy khăn lau sáu cái chấm trên bàn đi mà nói:
- Nhưng cái ngày mà mày thoát cửa tử mở mắt nhìn mặt trời cũng là ngày mọi thứ thay đổi...
Ông anh cả lườm Hà nói:
- Mà tao nói trước, cấm mày la mô hớt lại với sư phụ, nghe chưa?
Hà cười khà khà nói giọng "nâng bi" ông anh cả:
- Đại sư huynh cứ yên nghỉ... à nhầm cứ yên tâm, có bao giờ đệ chim lợn với sư phụ đâu. đệ biết đại sư huynh yêu quý đệ nhất mà.
Ông anh cả mắng thêm:
- Thằng ranh, mày cứ liệu cái thần hồn.
Nói rồi ông anh cả chấm ngón tay lên bàn 7 chấm nước nữa. 4 chấm nước đầu là 4 góc của một hình vuông, 3 chám còn lại là 3 góc của một hình tam giác cân úp lên hình vuông đó. Ông anh cả giải thích:
- Sau khi mà coi tử vi tướng số cho mày kĩ càng, sư phụ nhận ra rằng mày là một quý nhân, đến giờ thì mày hiểu quý chỗ nào rồi chứ?
Hà phì cười sặc cả khói thuốc, ông anh cả lại tiếp lời:
- Việc nhận mày làm đệ tử út đã khiến cho sư phụ thêm phần tự tin hơn mà đổi sang một trận pháp mới có tên gọi là Thất Tinh đại trận...
Hà chăm chú lắng nghe ông anh cả:
- Thất tinh đại trận là mượn quyền năng của 7 ngôi sao sáng trên trời tượng trưng cho 7 vị đại thần trên thiên giới. Người mà có thể thi triển được thất tinh đại trận, mà đặc biệt hơn nữa là trên người sống. Có đủ năng lực để yểm trú lên người sống biến họ thàng 7 vì sao là người có phép lực cao cường, có thể trừ tà sát quỷ một cách dễ dàng. Thậm chí là sau này có thể thoát khỏi luân hồi mà đắc đạo thành tiên...
Hà chen ngang:
- Không lẽ sư phụ thực sự muốn làm thần tiên sao sư huynh?
Ông anh cả trợn mắt quát:
- Nói linh tinh ông ý vả chết mẹ mày giờ, tao bảo bao lần mày bỏ tính nhây đi... vợ con có đủ rồi, làm bố rồi mà còn ...
Hà xin lỗi rối rít và bảo ông anh cả giải thích thêm:
- Người nào mà duy trì được thất tinh đại trận trên người sống lâu nhất sẽ được nâng cấp phép thuật. Hay nói cách khác, thất tinh đại trận là đòn bẩy để vươn tới tam quyền của Thiên Phụ.
Hà chen lời:
- Tam quyền? quyền cước đấm đá hả anh? Thầy cũng học võ ạ?
Ông anh cả nhìn Hà trợn mắt như kiểu chuẩn bỉ vả vỡ mồm cậu, Hà thấy vậy phì cười tự đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình giả giọng ái ái:
- Nô tì biết tội... nô tì biết tội...
Ông anh cả thấy vậy cũng chỉ biết phì cười, anh ta tiếp lời:
- Tam quyền là sức mạnh được chính thiên phụ ban xuống bao gồm thiên lệnh: quyền được phát lệnh có tên Thập Huyệt Lệnh; Thiên Hình: quyền chỉ điểm và phủ xuống một thứ phép đễ giữ chân có tên là Cửu Trùng Khanh; Thiên Phạt: quyền trừng phạt, và có khi còn là sát sinh có tên Bát Tận Sát. Người có thể sở hữu tam quyền và thi triển chúng từ trước đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đồng thời cũng phải là người được chọn mới có được tam quyền.
Hà lúc này mới ớ người, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Sư huynh, sư huynh, hôm bữa ở nhà của thằng Long LG đệ có thấy sư phụ thi triển Thập Huyệt Lệnh, hay là sư phụ đúng là người được chọn?
Ông anh ba cười nói:
- Cái đó thì khó nói lắm, vì thi triển được Thập Huyệt Lệnh chỉ là bước đầu trong Tam quyền... còn để mà ... thi triển được cả 3 thì cũng chưa biết được...
Nói tới đây ông anh cả chỉ tay vào cái chấm nước đỉnh điểm của hình tam giác nói:
- Chính vì sư phụ muốn thi triển được tam quyền nên là thầy đã nhận mày là đệ tử út với hy vọng rằng có ngọa hộ ở tại điểm cuối cùng của thất tinh trận thì chắc chắn có thể xin được tam quyền ở trên.
Hà ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Có ngọa hổ rồi thế còn tàng long thì sao sư huynh? Trong 7 huynh đệ mình có ai là tàng long không anh?
Ông anh cả nhìn Hà tủm tỉm cười một cách ngượng ngùng, Hà trố mắt hỏi bằng giọng phim trưởng:
- Ai da sư huyng à, là sư huynh đó hả? Sư huỳnh có thật là tàng long không zậy?
Ông anh cả nói:
- Tao không những là tàng long mà còn mang mệnh lưỡng long đây. Mày tưởng có mình mày là tam dần thôi hả?
Hà nghe đến đây thì phì cười khiến cho ông anh cả cười sằng sặc theo. Thế rồi Hà nói:
- Thế sư hunh giải thích thêm về tam quyền cho em nghe đi, coi coi nó nguy hiểm tới mức độ nào mà sư phụ ham hố vậy?
Ông anh cả chẹp lưỡi nhăn mặt nói:
- Cái mồm... cái mồm... tao bảo bao nhiêu lần rồi...
Ông anh cả tựa người ra ghế làm ngụm trà nữa rồi nói:
- Mày biết vậy đủ rồi, biết nhiều nó hư người ra. Thế bây giờ mày vẫn quyết định phượt lên đồi Vĩnh Hằng với cả làng Quỷ hả?
Hà gật đầu đáp:
- Vâng, chính vì thế mà đệ mới tới đây nhờ huynh xem có cách gì để phòng thân không?
Ông anh cả ngồi đó ngẫm nhĩ một lúc thật lâu vẻ mặt đăm chiêu, thế rồi anh ta nói:
- Cái ngọn đồi Vinh Hằng đó thì... tao cũng chịu, không nghĩ ra cái gì có thể giúp mày phòng thân được... tao chưa đủ khả năng...
Hà ngồi đây để ý cái khuôn mặt của ông anh cả, do ngày trước có học qua về chuyên ngành tâm lý, thế nên cậu nhận ra ngay có cái gì đó không phải. Hà nói:
- Nghe sư huynh nói chuyện như kiểu huynh cũng hiểu rõ về đồi Vĩnh Hằng quá ha?
Ông anh cả như phớt lờ câu hỏi đó của Hà, anh ta nói luôn:
- Tao có thể giúp mày có thếm được hiểu biết và đồng thời phần nào nhìn ra được nguy hiểm rình rập thôi, còn tự mày phải đối phó.
Hà nhìn ông anh cả vẻ mặt tò mò, anh cả tiếp lời:
- Tao sẽ khai nhãn cho mày.
Hà nghe đến đây thì sướng rên người, cậu như nhẩy cẫng lên trên ghế:
- Thiệt không sư huynh, sư huynh tính khai nhãn gì cho đệ? Âm dương nhãn? Linh nhãn? Tà nhãn? Hay là hột nhãn lồng?
Thầy giờ này mà thằng em út vẫn đùa được thì ông anh cả cũng bất lực, anh ta nói:
- Tâm Chung Nhãn.
Hà vẻ mặt ngơ ngác:
- Tâm Chung Nhãn là cái nhãn gì?
Ông anh cả vòng ra tủ mở ngăn kéo lấy đồ và nói:
- Tâm Chung Nhãn là kết hợp của mặt Trăng và mặt Trời. Có một số người khi đẻ ra đã có Tâm Chung Nhãn, đó là một mắt bị mặt trời che, mắt còn lại thì bị mặt trăng che. Những người này thường bị coi là bị cận bẩm sinh và có thị giác kém, nhưng bủ lại họ thường có linh cảm và cách nhìn nhận người khá tinh tế.
Ông anh cả cầm một quyển sách cũ nát với một cái hộp gỗ đặt lên bàn nói:
- Nếu như khai Tâm Chung Nhãn cho một người có căn quả thì nó sẽ giúp họ phần nào đọc được suy nghĩ của đối phương. Đồng thời họ có thể nhìn thấy ma quỷ hay như thần thánh, thậm chí là nhìn thấy được cả mối hiểm nguy rình rậm, chỉ cần niệm chú là Tâm Chung Nhãn sẽ mở ra soi.
Hà giục:
- Vậy Huynh mở luôn cho đệ đi?
Ông anh cả lúc này mới đứng im nhìn Hà, thế rồi ông đưa tay lên chỉ vào mặt Hà đe dọa:
- Tao nói trước việc này mà lộ ra ngoài, sư phụ mà biết được là sư phụ cheo cổ cả tao lẫn mày đấy không có đùa đâu.
Hà gật đầu, đặt một tay lên ngực một tay đưa lên giời nói:
- Đệ thề nếu như đệ nói dối, thì hai đầu gối đệ bằng nhau. Nếu đệ có nói sai thì hai tai đệ có lỗ. Đệ hứa sẽ không nói với bất kì ai sư huynh ạ, đệ sẽ sống để bụng, mà chết thì đem cho... à nhầm đem theo.
Ông anh cả ngồi xuống ghế thở dài ngán ngẩm với cái mức độ nhây của Hà. Anh ta mở cuốn sách cũ kĩ ra cùng với cái hộp gỗ lấy ra một cái que sắt to tầm một cái đũa, phía đậu nhọn thì hơi cong cong vào. Ông anh cả hơ cái đầu móc đó qua lửa nói:
- Nhưng tao đang sợ là mày vừa có căn quan dưới âm, lại vừa làm giao kèo với quỷ, rồi giờ lại phang thêm Tâm Chung Nhãn nữa thì...
Hà nói giọng tự tin:
- Huynh yên tâm, đẹ làm quan cao cực phẩm dưới âm rồi làm sao còn tẩu hỏa nhập ma được nữa?
Ông anh cả ra hiệu cho Hà chuyển ghế ngồi gần đối diện với mình và nói:
- Thôi được, tao sẽ khai nhãn cho mày. Nhưng nhớ, nếu mày cảm thấy có gì không ổn, gọi ngay cho tao.
Hà gật gật đầu. Ông anh cả bảo Hà nhắm mắt ngồi thẳng lưng để anh ta bắt đầu cầm cái đũa sắt đó mà khắc lên trán cậu, miệng lẩm rẩm đọc thần chú. Hà ngồi đó thì cái cảm giác da bị cào rách đau rát bắt đầu rõ dần, thế nhưng được một lúc thì chỗ ông anh cả khắc bắt đầu nóng rát như lửa đốt, một lúc sau thì lại lạnh buốt tê hết cả đầu. Ông anh cả khắc xong thì đưa tay vỗ vào trán Hà ba cái thật mạnh khiến cậu choáng váng ong hết cả thủ. Ông anh cả cất đồ nói:
- Xong rồi mở mắt ra đi.
Hà mở mắt rà nhìn ông anh cả, cậu hỏi:
- Có thấy cái gì khác đâu anh?
Ông anh cả nói:
- Mỗi khi muốn mở nhãn, mày phải nhắm hai mắt lại đọc câu thần chú, xong rồi mở hai mắt ra thì Tâm Chung Nhãn cũng sẽ mở.
Thế rồi ông anh cả mớm lời cho Hà đọc thần chú, Hà nhắm mắt đọc xong mở mắt ra. Quả nhiên là thần kì, trước mắt Hà là ông anh cả có 2 con rồng đang uốn lượn ở quanh. Ông anh cả nhìn Hà nói:
- Mày không đọc được suy nghĩ của tao đâu.
Hà cười nói:
- Thế bây giờ đóng nhãn thì sao ạ?
Ông anh cả đáp:
- Chỉ cần mày nhắm mắt lại tầm 5 giây cho tâm tịnh rồi mở mắt ra là được.
Hà làm thử thì quả nhiên khi mở mắt ra thì cậu không còn nhìn thấy hai con rồng đó nữa. ông anh cả đứng dậy cất đồ, vừa cất anh ta vừa nói:
- Có 2 việc mày cần lưu ý. Thứ nhất, Tâm Chung Nhãn khai ở trên trán là tạm thời thôi. Nó cần phải có một hình xăm trên người và phải được ẩn dưới áo. Thế nên cố gắng đi xăm đại một hình con mặt nào đẹp đẹp ở phần ngực dưới cổ một tẹo hoặc sau lưng là chuẩn nhất nhé.
Hà mặt hơi sờ sợ hỏi:
- Nếu không thì sao hả sư huynh?
Ông anh cả cười:
- Yên tâm mày không chết được đâu, cùng lắm là đau đầu hoặc là bị ma quỷ nhập mộng thôi!
Ông anh cả tiến tới vỗ vai Hà và nói:
- Thứ 2, đất trên đồi Vĩnh Hằng và Làng Quỷ là đất dữ, chưa chắc Tâm Chung Nhãn đã có thể phát huy hết tác dụng cúa nó. Nên có làm gì thì làm cũng phải cận thận, nếu thấy không an tâm thì té ngay nghe chưa?
Hà gật đầu đáp:
- Vâng thưa sư huynh.
Ông anh cả nói:
- Chúc cho quan mãnh dần thượng lộ bình an, mong rằng chú em sẽ tìm được câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Hà có hơi ngớ người ra, ông anh cả nói:
- Mày nghĩ rằng chỉ một mình mày là có Tâm Chung Nhãn thôi sao?
Ông anh cả mỉm cười nhìn Hà trước mắt là một con cọp đen đang đờ mặt ra nhìn mình.
... Tại nhà Thầy Trà sau vụ việc ở điện của ông Long LG ...
Sau cái hôm Hà quá lố dám mạo phạm tới thầy Trà khiến cho bác ta vô cùng thất vọng và buồn về thằng con nuôi, thằng đệ tử út của mình. Chính vì thế mà ông anh ba của Hà phải dành thêm thời gian ở bên thầy để đỡ lời cho thằng em út. Tuy nói là thầy Trà bây giờ thất vọng về Hà lắm thế nhưng mà chưa bao giờ bác ta hết lo lắng cho thằng nghịch tử của mình. Bằng chứng là thầy Trà dạo gần đây liên tục xem sét cái gì đó trên giấy tờ sổ sách. Ông anh ba để ý rằng thầy Trà liên tục soi tử vi cho thằng Hà, còn nhiều hơn cả cái đợt mà con gái thầy bói bài ra điểm tử cho Hà. Nhưng có vẻ như thầy không soi ra được nên lại chuyển qua cái khác, ông anh ba do là không giỏi tiếng Trung như Hà nên chỉ đọc sơ qua được là sách cổ nói về điển tích của Trung Quốc thời xưa. Ông anh ba cầm bộ bài tây nghịch nhìn thầy Trà đang căn ke cái gì trên bản đồ tỉnh Thái Nguyên thì hỏi:
- Thầy làm gì thế ạ?
Thầy Trà không trả lời mà lấy bút mực đen chấm lên ba điểm sau đó lấy thước kẻ ra để nối các điểm lại với nhau. Ông anh ba để ý thấy khi mà thầy Trà vẽ xong thì buông rơi bút với thước mặt toát lên vẻ sợ hãi tột độ. Ông anh ba hỏi:
- Sao ... sao thế thầy?
Thầy Trà miêng run rẩy:
- Tam Phiên Hóa Hồn Trận? kẻ ... kẻ nào có đủ khả năng để mà...
Ông anh ba đặt lại bộ bài xuống bàn tiến tới nhìn và hỏi:
- Có gì không ổn hả thầy?
Thầy Trà vẫn nhìn thẳng vào cái bản đồ tỉnh Thái Nguyên được vẽ hình tam giác cân lên mà nói:
- Tam Phiên Hóa Hồn trận là sự kết hợp hài hòa tuyệt đối giữa Cửu Hình Trận và Tam Chuyển Tán Linh trận. Kẻ có thể kết hợp được 2 trận pháp gộp làm 1 phải là kẻ tu đạo lâu năm, có thế tay phải hóa nhật, tay trái hóa nguyệt. Kẻ am hiểu không chỉ phép thuật mà con hiểu rõ tà đạo... kẻ này trong sử sách ghi lại chỉ có 1 mà thôi ... đó chính là Cao Biền.
Ông anh ba càng nghe càng không hiểu:
- Sao ... sao lại có Cao Biền ở đây ạ?
Thầy Trà quay qua anh ba mặt toát lên vẻ sợ hãi tột độ mà nói:
- Nếu như thi triển Tam Phiên Hóa Hồn Trận tại cái đất này, tức là có kẻ mà Cao Biền muốn giết...
Thế rồi thầy Trà nói:
- Thằng Hà... con mau đi ngăn chân thằng Hà lại... không được cho nó lên đồi Vĩnh Hằng!
Ông anh bà ngơ ngác;
- Cái gì? Sao lại... sao lại thế ạ?
Thầy Trà thúc giục:
- Mau ngăn chận nó lại không nó bỏ mạng trên đó đó!
Ông anh bà vẫn không hiểu gì những cũng chỉ còn biết cuống cuồng phi xe tới nhà Hà ngay trong lúc đó. Thầy Trà quay lại bàn nhìn vào tấm bản đồ, nơi mà đỉnh của hình tam giác cân kia chính là ở ngọn đồi Vĩnh Hằng, bác ta thở dài nói:
- Không lẽ nào đó là ý trời mà nó tự tìm đường đi hóa giải phong ấn thứ 3?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip