Chap 1: Seven

Jungkook giật mình tỉnh giấc, cảm thấy tai mình vẫn còn văng vẳng tiếng súng AK-47. Không ai quên được những âm thanh đó một khi đã nghe chúng một lần.

Cậu nhìn lên cái đồng hồ treo tường, gần bốn giờ sáng. Jungkook đã ngủ qua bữa tối, quá đắm chìm trong sự thoải mái của cái bồn tắm và mùi hương của Jimin mang lại.

Jimin đang co người lại như một con mèo nhỏ, ngay cả khi Jungkook cả người đầy mồ hôi và run lẩy bẩy cạnh bên cũng không làm anh ấy thức giấc được. Jimin tựa đầu lên ngực cậu, đôi môi hé mở và nhịp thở đều đều, gò má bị ép tạo thành một thứ rất giống một quả đào mọng nước.

Jimin thật xinh đẹp.

Trong giấc ngủ, Jungkook đang ôm lấy vai người kia, một sợi tóc Jimin lạc trên cổ cậu. Jungkook cảm thấy lạnh sống lưng, nỗi sợ hãi lại như hàng ngàn mũi tên châm chích cậu, đúng cái cách Jungkook luôn cảm thấy mỗi khi có gì đó sắp xảy ra.

Thở hồng hộc, Jungkook nhìn xuống tay mình.

Móng vuốt đã mọc dài, mỗi một móng nhọn hoắc đang chọc vào cổ Jimin, gần vết cắn kết đôi của họ. Ngắm chính xác vào động mạch cảnh của người kia.

Jungkook cảm thấy sợ hãi không còn là một tính từ đúng nữa. Cậu khủng hoảng tột cùng, khi Jimin đang nhích người lăn sâu hơn vào lòng mình, cậu có thể cảm nhận được móng vuốt đang rà lên da Jimin, chỉ một centimet nữa là chọc được vào động mạch. Một cái đâm mạnh, và Jimin chết. Jungkook có thể giết anh ấy trong giấc ngủ của mình.

Không. Không.

Sợ hãi, lo lắng, khủng hoảng, Jungkook run rẩy, đầu óc cậu trắng xóa, mắt tối sầm cả lại. Cậu vẫn có thể kiểm soát được lúc này, nên dần dần rút tay lại, tránh xa cổ Jimin. Dĩ nhiên điều cuối cùng trên thế giới này Jungkook muốn chính là làm cho Jimin thức giấc.

Jungkook cố bình tĩnh thở, và thu hồi móng vuốt lại, đưa những ngón tay ấy xa thật xa ra khỏi người Jimin. Cậu khóc nấc lên, nhưng lặng lẽ trong đêm, cố cắn chặt môi không phát ra một âm thanh nào.

Khi cuối cùng móng vuốt cũng đã quay trở lại, bàn tay mười ngón con người, suốt mười phút cực hình, Jungkook cũng để lại Jimin một mình trong phòng ngủ. Anh ấy co người lại, nghiêng về bên kia, ôm lấy một cái gối khác. Jungkook đắp chăn cho Jimin, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ.

Cậu ngồi xuống sofa trong phòng khách tối mò, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi ôm lấy mặt. Bên ngoài, một cơn mưa mùa hạ đang rơi trên lá, dường như muốn rửa trôi những nỗi phiền não của con người, dường như muốn thay cho mặt trời nói lời xin lỗi.

Jungkook vẫn ngồi như thế, tỉnh táo, run rẩy, cáo áo thun trắng bó chặt vào người vì mồ hôi, và nhiều giờ đồng hồ đã trôi qua. Cơ thể cậu vẫn không ngừng run vì sợ hãi, thay vì cái lạnh của căn phòng này hay cơn mưa ngoài kia. Cậu tự đánh vào đầu mình, cố làm cho mình ngưng khóc, hai bàn tay đưa lên ấn vào hốc mắt, phát dâu.

Cậu nhớ từng người trong số họ, và móng vuốt lại chĩa vào cổ Jimin. Nếu cậu không tỉnh giấc thì sao? Cậu đã giết Jimin rồi ư?

Jungkook càng khóc nhiều hơn, cậu nằm xuống ghế sofa, ôm lấy đầu gối mình, trở về tư thế bào thai nguyên thủy. Không biết đã khóc bao nhiêu lâu, cuối cùng Jungkook cũng mất đi ý thức, gò má ướt đẫm của cậu vẫn không ngừng được tưới tắm, nước mắt rơi xuống xương quai hàm đã hốc hác trơ ra.

Khi Jimin tỉnh giấc, cậu thấy Jungkook đã không còn bên mình nữa, người kia đang co người trên sofa và ngủ thiếp, nên cậu cố giữ im lặng cho cậu ấy ngủ thêm chút nữa . Đôi mắt Jungkook sưng húp cả lên, gò má ướt đẫm, Jimin thật lòng lo ngại không biết đã xảy ra chuyện gì. 

Cậu pha cà phê và đắp chăn cho Jungkook, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều, rồi chuẩn bị đi làm. Jungkook sẽ kể, và Jimin sẽ phải làm một việc mà cậu đã làm hàng bao nhiêu năm nay, chờ đợi.

Cậu luôn luôn chờ đợi.

***

Món hầm đang sôi sùng sục khi Jimin mở nắp, cậu cẩn thận nếm thử một chút. Rất ngon. Mẹ Jungkook có một công thức bất bại cơ mà.

"Jimin à, canh xong chưa con?"

Jimin vội tìm cái giẻ lau và nhấc cái nồi lên. "Dạ, xong ngay đây!"

Cậu khệ nệ bê cái nồi lên bàn ăn, cẩn thận báo với mọi người tránh đường, canh hải sản bên trong sánh lên màu sắc rất ngon mắt. Ai cũng khoái chí khi nhìn thấy món ăn, và Jimin chỉ cười khúc khích, mắt cậu mải đi tìm Jungkook.

Người kia đúng như dự đoán, cũng đang nhìn cậu, gương mặt luôn hoảng loạn và căng thẳng. Bố hai người ngồi cạnh nhau, cả hai đang cười nói gì đó, thỉnh thoảng Jungkook lại phải cười với cả hai ông bố khi họ hỏi đích danh mình.

Ngay lập tức, Jimin vội ngồi xuống bên cạnh Jungkook, nắm lấy tay và khiến cậu ấy an tâm trở lại. Họ đúng là đang ở nhà bố mẹ Jungkook thật, vì gia đình đang có buổi tụ họp ở đây, nhưng đây không còn đúng nghĩa là nhà Jungkook nữa.

Jungkook cũng không cần phải làm gì khác ngoài việc mẹ Jungkook nhờ cậu nấu món miến xào, và Jimin vội vào bếp, bắt tay vào làm ngay.

Cậu vừa đảo nhanh nguyên liệu trong nồi bằng bàn tay đeo găng, liếc nhìn hướng mọi người để rồi nhận ra, Jungkook lọt thỏm trong cái ghế gỗ ấy. Cậu ấy đã từng to hơn thế nhiều, mọi cái ghế đều vừa khít với thân hình Jungkook, nhưng giờ có vẻ cái ghế ấy đang nuốt chửng lấy Jungkook vậy.

Jimin biết có gì đó không đúng lắm, có gì đó cực kì nghiêm trọng ở đây.

Từ khoảnh khắc Jungkook trở về, cậu ấy đi từng bước rón rén đến bên cậu trong căn phòng đầy đất sét đó, Jimin biết Jungkook đã không viết toàn bộ trong những lá thư gửi về nhà.

Trong những bức thư được gửi về nhà mỗi hai tuần từ tiền tuyến luôn có dấu nước mắt khô kia, Jungkook đã bỏ qua rất nhiều chuyện, không hề kể lại cậu ấy, bản thân cậu ấy đã cảm thấy gì vào những thời khắc được viết trong thư. Jungkook trước giờ chưa bao giờ muốn kể lể gì cả, cậu ấy thuộc phái hành động, không thuộc trường phái viết tiểu thuyết.

Chỉ có lần này, Jungkook sụt cân nghiêm trọng, nhiều năm chiến đấu trong cái nắng đổ lửa, cái thời tiết đỏng đảnh của miền ven biển, trên sa mạc và trong rừng thẳm đã khiến đôi mắt đã to nay lại càng to hơn nữa, cậu ấy đã từng chỉ thích nhìn chăm chú vào Jimin trong quá khứ, nay lại càng nhìn lâu hơn.

Jungkook nhìn Jimin như thế trong rất nhiều, rất nhiều, đến nỗi cậu đã quen rồi, nhưng những ngày gần đây, Jimin cảm thấy sợ hãi.

Khi họ vẫn còn là hai đứa trẻ, khi Jungkook vừa mới chơi với Jimin, cùng với anh họ cậu ấy là Seokjin bày trò phá phách cùng với cậu, Jimin không quen với việc bị nhìn thế này chút nào. Jungkook nhìn cậu với một ánh mắt giận dữ, miệng luôn mím lại. Khiến cậu thật sự mình đã làm gì khiến cậu trai này giận dữ, hay chính là vì mùi omega chưa trưởng thành của mình khiến cậu ấy buồn nôn?

Qua nhiều năm, Jungkook vẫn không bỏ tật xấu đó.

Cậu ấy vẫn nhìn Jimin như thế dù đã cao hơn, lớn hơn cậu rất nhiều. Jungkook bắt đầu trưởng thành hơn, cơ bắp bắt đầu trổ mã, một alpha hoàn thiện. Vẫn không chịu nói gì nhiều ở trường, và thậm chí đến năm đầu tiên cao đẳng cũng thế, nhưng cậu ấy chỉ nói chuyện với Jimin. Không còn việc xa lánh Jimin như trước nữa, cũng không thèm gầm gừ khó chịu mỗi khi động chạm với Jimin, cậu ấy thậm chí còn tự mình muốn được tiếp xúc với da thịt Jimin nữa kia.

Jungkook nhìn cậu như thế rất nhiều, ngay cả khi họ đi nhập ngũ cùng nhau, trong hai trung đoàn tách biệt. Vẫn nhìn Jimin như thế khi cười, khi đi chơi với đồng đội khác. Một ngày nọ, cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Jimin trong phòng tắm chung của cả trung đoàn.

Có chút buồn cười, có chút căng thẳng, cho đến một ngày chính Jungkook lại là người hôn Jimin, sau khi cứ nhìn chằm chằm vào cậu như thế trong xưởng đồ gốm.

Một người mười chín, một người hai mươi mốt, Jimin đang ngồi trên cái ghế của bố mình, sau cả một ngày dài vác hàng tá bao đất sét cho ông. Jungkook đến chơi như thường lệ, không muốn học gì cả, chỉ muốn gặp Jimin, và nhìn cậu đúng cái cách như thế suốt cả buổi chiều.

Jungkook ngày hôm đó đã nói với Jimin rằng cậu sẽ đến học tại trường kĩ thuật của bang lân cận, một nơi còn xa hơn cả Trường nghệ thuật của Jimin ở thành phố cạnh bên. Jimin suýt thì khóc váng lên, nhưng cậu vẫn vui cho Jungkook nhiều hơn, nên cuối cùng cũng nín nhịn được.

Và rồi Jungkook hôn cậu. Kinh nghiệm bằng không, đam mê là mười. Jungkook dù gì cũng là người tường tận môi Jimin nhất còn gì, cậu ngày nào chẳng nghiên cứu nó. Ngay cả khi răng họ cứ va vào nhau, Jimin vẫn cười thật hạnh phúc, Jungkook vẫn dán cứng môi họ lại với nhau. Khi Jimin mở bừng mắt, Jungkook đã ngây người ngắm người ta từ lâu lắm rồi.

"Chờ em đó, hyung." Jungkook nói, rồi lại hôn, như thể cậu nghiện, rất nghiện đôi môi này, con người này, và giờ Jimin đã đáp lại nụ hôn ấy rồi đây. "Em yêu anh. Anh biết em yêu anh nhiều thế nào rồi mà."

Và Jimin đã chờ thật. Chờ hàng chục năm, chờ Jungkook tốt nghiệp trường kĩ thuật, chờ mình tốt nghiệp trường nghệ thuật của mình, chờ Jungkook đăng kí vào quân đội theo đúng truyền thống gia đình cậu.

Họ kết hôn khi Jimin hai mươi bảy, và đã có rất nhiều năm tháng yêu nhau cuồng si.

Họ tự xây nhà, mỗi một góc nhỏ trong nhà là một nơi chất chứa tình yêu của họ; từng không gian, từng món đồ nội thất một đều được làm bằng tay. Jimin nhớ họ đã làm tình thế nào trong chính cái bồn tắm làm từ thứ đất sét tinh khiết nhất cậu có được, trên bàn bếp, trên cái giường Jungkook đã tự đóng nên bằng gỗ sồi. Thời gian đó họ đã thỏa mãn lắm, đã dự định có những đứa trẻ cho riêng mình, nhưng Jungkook lại phải rời đi lần nữa. Jimin lại chờ.

Giờ Jungkook đã hai mươi tám, đã về nhà, và sẵn sàng bắt đầu lại lần nữa. Jimin vẫn chờ đợi. Đó là chuyện duy nhất cậu biết làm. Hàng chục năm qua.

Những ngày gần đây Jimin nghe thấy tiếng cậu ấy gầm lên trong lúc ngủ.

Về việc ngủ, có vẻ họ đang có một vấn đề nghiêm trọng khác. Jungkook ngủ cùng cậu, nhưng thức giấc ở phòng khách, trên cái sofa, một mình, co lại thật cô đơn. Bản năng của một con sói cho Jimin biết cậu đã không cho bạn đời mình đủ thoải mái để chia sẻ giấc ngủ cùng mình, khiến Jungkook phải rời khỏi hơi ấm nơi giường họ mà tìm đến một nơi khác, không có Jimin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip