Chap 2: Five

Hoseok biết có chuyện gì đó rồi, nhưng thái độ này vẫn làm anh sửng sốt. Jungkook luôn có chút thái quá khi nhắc đến Jimin, nhưng cậu ấy luôn biết điểm dừng. Ngay cả khi có đùa linh tinh, Jungkook cũng luôn nhẹ nhàng và chú ý dùng lực tay vừa phải, nhưng alpha có thể kiểm soát mùi của mình rất tốt thông qua gym, hoặc huấn luyện cơ mà. Jungkook này sao lại dễ xù lông đến vậy chứ.

"Dĩ nhiên anh biết, Kook. Nó là em trai của anh. Anh ở cùng với nó bao nhiêu năm rồi chứ."

Jungkook nghiêng đầu, có vẻ nghiền ngẫm gì đó, lưỡi chọc vào má. "Em xin lỗi, ý em không phải vậy đâu hyung. Chỉ là em-"

"Nó đã chờ đợi em đó, Kook."

"Em biết."

Hoseok càng ngày càng bực hơn, anh không biết cái vấn đề này bắt đầu ở đâu và kết thúc sẽ như thế nào nữa. Anh muốn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng lại không muốn làm kì đà.

"Hàng mấy năm trời. Em có biết được bao nhiêu lần nó khắc gương mặt em, nhưng không thể hoàn thành được bức tường nào không."

Jungkook ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu cậu nghe những chuyện này. Jimin chưa bao giờ cho cậu xem bất cứ điều gì liên quan đến cậu, ngoài cái những cái cốc và bát anh ấy nặn khá đẹp.

"Khi họ báo về em có thể đã chết, nó đập nát tất cả, mọi thứ khiến nó nhớ về em. Rồi họ lại báo rằng em còn sống, và Jimin đã khóc rất thê thảm. Nó khiến tất cả tụi anh đều đau đớn, nhìn nó như thế thật không thể chịu nổi."

Jungkook gãi đầu, rồi hất tóc mái về phía sau, cậu đang cố hết sức để không khóc. Jungkook đã hơi có da có thịt hơn từ lúc về nhà đến giờ, nhưng gương mặt vẫn hốc hác như cũ, một bộ xương của những gì đã từng là Jungkook-một bóng ma của một hình ảnh trẻ trung và khỏe mạnh của những năm về trước. Của một Jungkook hạnh phúc hơn lúc này.

"Anh biết là em tức giận, và em không hiểu nổi vì sao nó lại uống thuốc ức chế. Kì phát tình không dễ dàng với omega mà, em biết quá rõ đúng không? Nó đã chờ cho em trở về, để được có kì phát tình này. Nếu Jimin đã quyết định ức chế nó, có nghĩa là hai đứa chưa hề sẵn sàng. Jimin phải là người hiểu cơ thể nó hơn tất cả chúng ta. Nhưng, nó đã chờ em, lâu lắm rồi, Kook à."

"Vậy tại sao lại không trải qua kì này cùng em chứ?" Jungkook gần như rên lên, gương mặt cậu chỉ toàn là đau đớn và cậu nhìn Hoseok như thể cầu xin một câu trả lời. "Em đã về rồi, không phải sao?"

"Anh không biết, Kook. Jimin không kể với anh cái gì hết, đặc biệt là những chuyện về em."

Hoseok thở dài, dường như anh ấy đang cố nghĩ ra một lý do, một lời bào chữa gì đó. Dĩ nhiên anh có một thứ như thế trong đầu, một thứ mà Hoseok tin là Jimin có nghĩ tới, nhưng anh không phải là người thích hợp để nói ra điều đó.

"Chỉ mới ba tháng sau khi hai đứa kết đôi thì em đã đi nghĩa vụ rồi, Jimin chưa bao giờ có kì phát tình nào cùng em mà. Ít nhất khi em ở chiến trường thì cơ thể nó sẽ bớt đau đớn hơn vì không có sự hiện diện của em, của mùi alpha từ em. Nhưng giờ thì em đã về rồi, nên có lẽ nó sẽ rất đau đớn, một phần vì cộng hưởng một phần vì bản năng nữa, biết alpha đang ở cạnh bên mình nhưng không thể làm vậy được."

"Em muốn ở đó." Jungkook ôm mặt, nói vọng xuống sàn, cậu cố gạt đi nuối tiếc và buồn thương trên người mình. Một cảm giác nặng trĩu và bất lực khi không thể chăm sóc omega của mình như đã từng thề trước đây, khi anh ấy cần mình nhất.

Hoseok không chờ nữa, anh đứng lên và ôm lấy cặp mình. Jungkook nhìn lên khi Hoseok tắt hết đèn trong văn phòng, cậu ấy hoang mang và sợ hãi.

"Vậy em còn ở đây làm gì?"


Buổi tối mùa thu nào cũng lạnh và yên tĩnh, gió quất ràn rạt qua từng khung cửa sổ trên căn nhà gỗ của họ như một trận động đất nhỏ. Dù mắt đang mờ dần đi nhưng Jimin vẫn nhận ra sắp quá nửa đêm.

Ngay cả trong thời tiết lạnh thế này thân nhiệt Jimin vẫn nóng cháy, bụng cậu như hóa thành than, tất cả mọi nơi đều đau, trong hay ngoài, ở đâu cũng khó chịu. Mồ hôi ướt đẫm trên tất cả mọi nơi, tinh dịch khô cong, tinh dịch còn mới, dính nhớp trên da cậu.

Máy sưởi đã bị đá văng xuống sàn vài giờ trước, khi Jimin đang cố làm mình hạ nhiệt xuống lúc nãy.

Ngay cả với thuốc ức chế liều mạnh, Jimin vẫn cảm nhận rõ mọi thứ-cậu có thể cảm nhận từng đợt thúc ở bụng dưới, đòi hỏi được bắn ra ngoài. Lỗ nhỏ nhớp nháp dâm dịch, Jimin không muốn kéo cái gối của Jungkook về phía mình. Cậu cần mùi của cậu ấy để bắn, cậu biết chứ, tay phải Jimin không ngừng trượt lên xuống thân dương vật cứng rắn, tay trái chọc vào phía sau, cố chọc vào càng sâu càng tốt, lỗ nhỏ ướt như một vũng dâm dịch nhỏ.

Không đủ, chưa bao giờ là đủ.

Jimin tự nhắc bản thân rằng mình không cần Jungkook, omega của cậu cũng không cần-ngay cả khi nó đau đớn khắc khoải đến thế này cũng không.

Nhưng Jungkook hiện diện khắp nơi trong nhà này, trong cơn phát tình, Jimin ngửi thấy tất cả.

Mùi nước hoa vô cùng nhẹ của người kia, quần áo đã mặc, quần lót đã bẩn. Cậu ngửi thấy mùi tóc Jungkook trên gối, mùi nước cạo râu. Nó khiến Jimin đau nhói lòng khi chồng cậu đang ở quá gần, nhưng lại quá xa. Jimin khóc nấc lên, cậu không thể chịu đựng nổi nữa. Nước mắt như mưa rơi xuống giường cũng nhiều như tinh dịch và dâm dịch đang không ngừng trào ra phía sau vậy.

Và rồi nó thúc mạnh vào cậu, mùi của Jungkook-mùi của một khu rừng đêm, mùi của đồi núi, mùi của cái bóng đang đứng trước cửa phòng ngủ của họ.

"Jimin."

Jimin biết Jungkook có thể nhìn thấy hình bóng mình đang khỏa thân ngay cả trong bóng tối, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của một omega đang đau đớn vô cùng. Cậu đang không một mảnh vải che thân, xoay lưng về phía cậu ấy, cả cơ thể hướng về phía cửa sổ. Jimin có thể lờ mờ nhìn thấy trăng sáng, cảm thấy được ánh sáng nhờ nhờ của nó trên mặt mình, cậu đang cố bắn ra, cố giải phóng. Với Jungkook đang bên cạnh thế này, mọi việc có chút dễ dàng hơn, nhưng Jimin không muốn để cậu ấy biết điều đó.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Jimin không xoay người lại, cậu cố giữ giọng bình thường, nhưng quả thật quá khó khi Jimin chỉ muốn rên lên. Cậu không vuốt ve dương vật mình nữa, cố tìm cái gì đó che mình lại trước ánh mắt Jungkook. Cậu biết chắc người kia lại đang nhìn mình chăm chăm.

"Anh đã nói đừng trở về trước ngày mai kia mà."

Giọng Jimin bức bối vì đau đớn, cậu biết Jungkook nghe được tiếng rên của mình khi nãy, mùi tinh dịch của chính Jimin cũng nồng nặc trong này. Jungkook đang gầm gừ, cậu ấy đang bị mùi omega của mình kích thích dữ dội, có lẽ phải là một người như Jungkook, có sức chịu đựng vô hạn, mới có thể đứng im và không nhảy xổ vào người Jimin mà thôi.

"Đừng đến gần đây, Jungkook."

Jungkook đứng khựng lại, không biết làm gì khác hơn là chờ đợi.

Con sói bên trong cả hai người đều đang rên lên vì đối phương, Jimin đang đau đớn, mà Jungkook thì không thể chạm vào người kia được. Jimin biết Jungkook sẽ không bao giờ làm gì khi cậu chưa cho phép hay tán đồng, nhưng cậu không biết mình phải làm sao nữa. Chưa bao giờ trong đời Jimin cần Jungkook hơn lúc này, nhưng rồi cậu lại không chắc mình có muốn người kia đến gần hay không, vì Jungkook có còn yêu Jimin hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

"Để em được giúp anh đi, Jimin à,"

"Không. Anh-không có gì đâu."

"Jimin, em xin lỗi mà."

Jimin không hề nghĩ rằng chỉ những từ này đã khiến cậu chấn động mạnh đến vậy-những lời ấy, hay mùi hương này, hay hơi ấm từ cơ thể Jungkook đột ngột nằm xuống cạnh cậu, vị trí quen thuộc của cậu ấy. Jimin đã chờ cả cuộc đời mình để có được những phút giây này với Jungkook, và trong những đêm cực dài suốt nhiều năm qua, chỉ cần tưởng tượng được nằm cạnh Jungkook thế này đã khiến Jimin kiên trì không bỏ cuộc.

Cậu muốn Jungkook, Jimin vẫn chỉ muốn một mình Jungkook.

Lúc này mọi hi vọng đã không còn, Jungkook càng ngày càng trượt xa hơn khỏi vòng tay với, Jimin chỉ cảm thấy nhói lòng. Cậu vụn vỡ, mọi thứ trong tim chẳng còn lành lặn đang tuôn chảy khắp gương mặt Jimin.

"Em xin lỗi, baby. Làm ơn, xin anh đấy."

Jimin khóc nấc lên khi Jungkook cứ nói thế, cả hai tay cậu giờ đang ôm lấy mặt, ngay cả khi cơn cực khoái đã đến gần lắm rồi. Jimin cứ thế khóc vào tay mình, co người lại, tránh xa cái cơ thể căng cứng của Jungkook.

Cậu biết Jungkook cũng đang khóc. Cậu nghe được tiếng nức nở và sụt sịt chứ, nhưng Jimin không dám xoay lại.

Hơi thở run rẩy của người kia khiến Jimin lặng đi, cậu ấy ôm lấy cậu từ phía sau, hai cánh tay mạnh mẽ giữ Jimin lại, thật gần, nhưng cũng thật xa. Cậu ấy vẫn mặc áo len chui cổ, Jimin nhớ làm sao. Nhớ mùi hương này, nhớ cảm giác này, nhớ đôi cánh tay này.

"Baby."

"Không."

Jimin trả lời, nhưng rất không chắc chắn, bản năng cơ thể đã tự nhích đến gần Jungkook hơn, hai thái cực hít chặt lấy nhau như một hòn đất ướt dưới bàn tay nhào nặn của nghệ nhân lành nghề. Cậu cảm thấy được dương vật Jungkook đang dần cương, cái mũi ướt của người kia đang lần trên cổ mình, Jimin như muốn nổ tung.

"Không được đặt kết. Chúng ta không thể."

Jimin thèm khát Jungkook tột cùng, nhưng cậu nhất quyết không xoay lại và nhìn người kia, không dám để mình mất kiểm soát và nhào vào Jungkook, lấy những gì một omega đang trong kì phát tình có thể muốn từ alpha của mình. Họ không làm tình hàng bao nhiêu năm nay rồi, và Jimin đang đói khát vô cùng. Cậu không muốn người kia nhìn mình như thế, hoặc đúng hơn, càng không muốn nhìn thấy Jungkook trong tình trạng hiện nay.

Jungkook ôm hờ lấy Jimin, liên tục hôn xuống cổ cậu với một nỗ lực bản năng làm dịu đi omega của mình, Jimin không cưỡng được, cậu ưỡn hông và tận hưởng.

Cậu thích cảm giác cái mũi to to của người kia hôn xuống da mình, thích hơi thở nóng ấm của Jungkook từ môi người kia phả lên cằm và vai cậu, Jungkook có vẻ đang sợ mình làm đau Jimin, nhiều hơn cả những gì cậu đã làm từ khi trở về đến nay.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip