Chap 3: Eight
"Đúng vậy, nhưng có thể mất một lúc mới về tới mà," Jungkook đáp qua loa khi lấy ra một cái túi sưởi từ trong túi và đặt nó vào trong túi áo khoác của Jimin. Cậu ấy gỡ balo của Jimin ra khỏi vai người kia, và quàng nó lên vai mình.
Jimin chỉ có thể im lặng đứng yên khi Jungkook săm soi nghiên cứu người mình từ trên xuống dưới, rồi cậu ấy hôn lên trán và môi cậu, mỉm cười tự nói gì đó, nghe như là "Em bé dễ thương quá."
Sau khi chào tạm biệt cả Namjoon và Hoseok ở căn phòng phía sau, Jungkook kéo Jimin về phía hành lang, trông quá háo hức nếu tiếp theo chỉ là chuyến xe về nhà của họ. Jimin chỉ có thể cười trước vẻ kì cục của Jungkook, đột nhiên cảm thấy nhớ nhung một cách kỳ lạ với một Jungkook trẻ con này.
"Có chuyện gì mà em phấn khích quá vậy Kookie?"
"Nhanh lên đi anh. Chúng ta không thể bỏ lỡ tuyết đầu mùa đâu, anh thích nó nhất còn gì."
Jungkook kéo Jimin ra khỏi cửa hàng và những gì Jimin nhìn thấy là những điều cậu ít ngờ tới nhất.
"Này, chúng ta về nhà bằng nó ấy hả?" Cậu hỏi.
Jungkook phấn khích gật đầu, một tảng khói lớn tỏa ra từ miệng cậu ấy, rồi dường như vì mặt Jimin quá bất ngờ, cậu ấy cười phá lên khoái chí. Rồi cậu ấy nhảy phốc lên xe đạp, ngồi vững trên yên.
"Đúng vậy! Anh đã từng chở em bằng xe đạp còn gì. Lần này để em làm tài xế cho, baby!"
Ai cũng nhận định rằng Jimin là người dễ cười, nhưng nếu lấy được một người chồng như Jungkook thì quả thật không ai có thể trách cái tính dễ cười ấy được. Khi Jungkook bắt đầu rung chuông xe đạp leng keng, Jimin cười lớn đến phải gập cả người xuống, run lên không ngừng, Jungkook cũng cười đáp lại.
Xe đạp là loại vừa, được sơn sặc sỡ cả vàng và đỏ, đây là màu yêu thích của Jungkook. Có một cái giỏ mây nhỏ ở phía trước, Jungkook để balo của Jimin vào đó.
"Lạnh quá đi Kookie! Chúng ta sẽ đóng băng trước khi về nhà mất! Em mua cái này khi nào vậy?"
"Em đã đặt hàng hình như hai tuần trước thì phải," Jungkook kéo tay Jimin để anh ấy ngồi xuống ghế phía sau mình, dĩ nhiên Jimin không chống đỡ được lực tay của chiến binh Jungkook rồi. "Nhanh lên, hyung!"
"Okay, okay!"
"Giữ chặt em đấy Jiminie!"
Đẩy một cái lấy đà, Jungkook bắt đầu đạp xe đưa cả hai rời khỏi xưởng, băng ra đường chính vào thị trấn nhỏ để về nhà.
Jimin ôm chặt lấy eo Jungkook, cảnh vật xung quanh cứ thế lướt qua hai người họ. Vì nhiệt độ quá thấp nên đường có chút trơn. Nhựa đường trông ẩm ướt và trông có vẻ rất dễ trượt ngã, những bức tường khô và xám xịt. Với chiếc mũ len đỏ giữ chặt mái tóc, trán của Jimin lúc này trống hoác để mặc từng cơn gió lạnh quất vào.
Jungkook có vẻ hết hơi khi nói, hai chân đạp nhanh trên chiếc xe đạp. "Anh có vui không, hyung?
Jimin chỉ có thể cười và trả lời đồng ý, chân cậu đung đưa và tay vẫy mấy đứa nhóc đang phấn khích chào hỏi khi Jungkook đạp xe qua chúng, quả là một cặp đôi ngớ ngẩn chưa từng thấy. Một anh hùng chiến tranh và một anh thợ gốm, hai người chồng đang trên đường về nhà. Jimin cứ tự hỏi tại sao lũ trẻ ra ngoài chơi trong cái lạnh giá này mà quên rằng bản thân họ cũng lại chẳng khác gì lũ trẻ, đạp xe qua những cơn gió lạnh giá của mùa đông như thế này đây.
"Úi!"
Jungkook lướt qua một vũng nước và họ suýt thì hôn đất mẹ, cậu ấy phải ghìm tay lái và xe tạm thời dừng đảo, Jimin phải nén xuống trận cười này để không tự té xuống xe vì mất thăng bằng.
"Cẩn thận một chút, Kookie!"
"Xin lỗi! Xin lỗi mà!" Jungkook cười phá lên, chân càng đạp mạnh lên bàn đạp, khiến họ càng phóng nhanh hơn nữa.
Xung quanh mọi người ai cũng cười và vẫy tay chào họ, những người dân trong thị trấn đều biết họ gần như cả đời rồi. Những đồ trang trí rực rỡ được treo lên, đèn cổ tích và đèn lồng láp lánh, những đôi tất xanh đỏ phủ khắp các cửa hàng với màu sắc sặc sỡ để xí xóa cho cái mùa có màu sắc quá ư là ảm đạm này.
"Hyung, anh có nhớ không? Chúng ta đã từng đi cái công viên ở sau sân chơi ấy?" Jungkook đột nhiên hỏi, vì không quay đầu nên cậu ấy nói khá lớn tiếng. Những bài hát lễ hội của mùa đông đang vang lên từ dàn âm thanh nổi của các cửa hàng, lấp đầy đường phố với một kiểu nhộn nhịp đầy vui vẻ. "Lúc đó chúng ta đi ăn bánh cá nóng. Rồi anh còn mua cho em bánh gạo cay nữa!"
Jimin gật đầu và đáp lại lời của Jungkook, giọng cũng lớn không kém gì. "Dĩ nhiên là nhớ chứ! Em cứ thường xuyên chạm mặt anh cơ. Hồi đó em thậm chí không nói chuyện với anh nữa chứ, nhưng lúc nào cũng thích ngồi trên xe đạp của anh, thậm chí xe của Jin hyung cũng không chịu. Em sẽ đuổi theo anh vòng vòng nếu anh không cho em lên xe nữa chứ! "
Jungkook cười khẽ khi nghe thế, Jimin nhìn trộm người ta một lúc. Jungkook trông thật hạnh phúc và chính nó làm tim cậu như đang có bướm bay vậy. "Đúng vậy đó, em lúc đó muốn nói chuyện với anh mà chẳng biết làm sao hết. Em luôn không giỏi ăn nói mà hyung!"
Họ gần như đã đi hết con phố thì thư viện của thị trấn xuất hiện, nó đã có tuổi đời hàng mấy thế kỷ qua, đây cũng chính là nơi Jimin và Jungkook những năm tháng ấy luôn tìm đến với nhau bất cứ khi nào họ có thời gian rảnh. Tòa nhà vẫn trông uy nghiêm và cũ kĩ y như nhiều năm về trước, một ngôi nhà thờ cũ đã biến thành một ngôi nhà thờ sách, những bức tường trắng phủ đầy nấm mốc và những dây leo tàn úa ở khắp mọi ngóc ngách của vách tường.
Nếu họ dừng lại ngay bây giờ và đi vào, Seokjin có thể đang ở đâu đó sau bàn làm việc hoặc đứng giữa những giá sách cũ.
"Hyung! Nơi anh thích nhất đây!"
Đó đúng là nơi yêu thích của Jimin, và hồi đó khi cậu có nhiều thời gian hơn bây giờ, Jimin thường ngồi đọc hàng giờ ở đây. Đọc sách luôn là mối tình đầu của cậu, và được vây quanh bởi mùi ẩm mốc của những cuốn sách cũ cũng giống như bị vây quanh bởi mùi đất sét ở xưởng vậy, nó thân thuộc và yên bình với Jimin vô cùng.
Nhiều năm về trước, Jungkook khi đó còn trẻ lại không thích đọc nhiều, nhưng Jimin nhớ rất thường xuyên giữa hai người chính là tư thế: mình nằm dài gối đầu trên ghế bành, còn Jungkook nằm sấp, gối đầu lên bụng cậu. Đứa trẻ ấy sẽ hỏi cậu tất cả mọi thứ trên trời dưới biển, về các nhân vật mà nhóc đọc trong truyện tranh và nhiều thứ khác nữa, Jimin luôn luôn đáp lời. Cậu bé Jungkook ấy có những cách đặc biệt để thể hiện sự yêu thích của mình, và cậu bé Jimin lại vô cùng hạnh phúc khi có người kia bên cạnh, chỉ thế thôi là đủ.
"Anh đã từng ở trong thư viện hàng giờ chỉ để đọc thôi ấy hyung. Đúng là con mọt mà!"
Jimin vỗ vào mông người kia khiến Jungkook cười khẽ. "Em cũng ở đó với anh mà, thằng nhóc này."
"Thì phải vậy thôi chứ sao! Còn cách nào để gặp anh nữa đâu?"
Jimin cười thật hiền khi nghe câu đó, một vết ửng đỏ trên đôi má vốn đã hồng lên vì lạnh của cậu. Một lát sau họ đã đi hết thị trấn, bỏ lại kỷ niệm của những năm tháng tuổi trẻ ở từng cung đường kia, để lại một Jimin và Jungkook trẻ con mà cả hai đều nhớ, và sẵn sàng cho một cuộc sống mới.
Bây giờ xe đang chạy qua cánh đồng cỏ và những bụi cây đã héo nằm dọc trên con đường vắng vẻ của vùng ngoại ô thị trấn, ở đây mùi rừng đặc quánh và trong lành, giống hệt mùi của cả hai người hòa quyện. Có mùi gỗ tuyết tùng và thông, mùi của hoa dại. Đáy đá rêu phong, những chiếc lá gục chết trên nền rừng thẳm, chúng nằm lặng mục nát, dần khuất trong vùng ánh sáng được lọc qua vài tầng tán cây. Jimin cũng ngửi thấy mùi rêu phong của nấm dại mọc trên một cây thông lá dài. Chúng có mùi giống cậu ấy, có mùi giống hệt Jungkook.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip