Chap 3: Seven
Namjoon cười khẽ một cách đáng yêu, và Jungkook cũng cười một cách nghiêm túc đáp lại.
"Đừng lo lắng, Kook. Anh nghĩ tham vọng muốn đạt được sự hoàn hảo chỉ là một ảo tưởng của chúng ta mà thôi. Chúng ta định nghĩa sự hoàn hảo khi chúng ta nhìn lại, không phải khi chúng ta nhìn về phía trước. Nếu em có thể nhìn lại và xem điều gì đó là hoàn hảo, thì chính là như vậy."
Có rất nhiều điều để nhận ra từ những lời này của Namjoon, Jungkook dùng nó để suy ngẫm về quá trình chữa lành và tiến lên của chính bản thân mình. Có rất nhiều điều để khám phá về cậu, và cả Jimin nữa.
"Đôi khi em tự nghĩ về bản thân mình... Em không thể không tự hỏi liệu Jimin có xứng đáng hơn với người khác không. Anh ấy ..." Jungkook nhìn xuống ngón tay cái của mình đang vẽ từng vòng tròn trên vành cốc. "Anh ấy thật tuyệt vời. Anh ấy là người tốt nhất mà em biết, anh ấy luôn đối xử tốt với em, và đó là điều tệ nhất. Thật sự rất tệ."
"Anh cũng nghĩ vậy đấy Jungkook à, ý anh là về chuyện của anh và Hoseok." Namjoon tiếp lời, cười khẽ, và anh ấy bần thần một lúc. "Hoseok làm mọi thứ với độ chính xác đến mức hoàn hảo mà, em biết đúng không? Cậu ấy cẩn thận và nhạy cảm, và làm mọi thứ rất tỉ mỉ. Ý anh là, anh có thể chỉ ngồi hàng giờ, chẳng làm gì cả, chỉ để nhìn ngắm cậu ấy làm việc. Cậu ấy... cậu ấy có thể chạm vào tận cốt lõi của bất cứ điều gì chỉ bằng sự hiện diện của chính mình. Chúa ơi, một người đầy quyền năng!"
Jungkook cười khẽ trước câu nói của Namjoon, thầm tán thành với những lời dành cho Hoseok vừa rồi của người kia, vì hơn ai hết, cậu chính là người đã cùng anh ấy lớn lên. Từ trước đến nay Hoseok vẫn luôn tốt bụng và xinh đẹp như thế, anh ấy là ánh dương trong một căn phòng tăm tối. Anh ấy có vẻ mềm dẻo của một tảng đất sét tuyệt đẹp, anh ấy sẽ điêu khắc mình thành một mảnh ghép hoàn hảo khi người Hoseok yêu xuất hiện, khi có một ai đó đáng giá để anh ấy làm điều ấy. Hoseok là một người mãnh liệt khi yêu. Anh ấy hầu như không đầu hàng bao giờ, vì bản chất của người này khi sinh ra đã là một bản thể hòa trộn tuyệt vời giữa mềm mỏng và mạnh mẽ, là trụ cột để ai đó dựa vào.
Namjoon tiếp tục nói khi đã ngừng cười, đôi mắt sắc bén liếc qua Jungkook. "Đôi khi anh tự hỏi, nói thế này đi, nếu chúng ta đang ở một thế giới khác, một thời đại khác, liệu rằng anh có thể gặp được Hoseok chứ? Liệu rằng anh có ở thật xa nơi này và hoàn toàn lạc mất cậu ấy? Liệu rằng anh có thể trở thành một cây cổ thụ và cậu ấy là thợ mộc không? Dù sao thì anh cũng muốn sống như một cái cây."
Cả hai cùng bật cười trước hình ảnh đó, nhưng Jungkook biết được từ cái nhíu mày thật chặt của Namjoon rằng hàm ý ám chỉ trong câu nói vừa rồi rất nặng nề.
"Và rồi anh nghĩ về hiện tại, và cái cách mà tạo hóa đã ưu ái để anh được gặp cậu ấy trong kiếp này, dù anh đã từng làm gì đi nữa. Namjoon này, và Hoseok này thuộc về nhau, và anh biết ơn những gì anh có thể có được trong cuộc sống này."
Jungkook cong đuôi mắt, cười thật hạnh phúc, cậu cảm thấy tuyệt vời cho cả Namjoon và Hoseok. Có quá nhiều tình yêu không nói nên lời giữa những câu nói đẹp đẽ của Namjoon, và trên gương mặt đang cười tươi kia, hai má lúm đồng tiền như đang chứng minh cho tất thảy.
Namjoon lại quay sang Jungkook, như thể anh ấy hiểu được suy nghĩ của cậu vậy. "Trong một câu chuyện khác, một Jungkook khác sẽ yêu một Jimin khác. Họ sẽ hoàn hảo cho nhau trong dòng thời gian đó, và họ có thể sẽ dễ dàng hơn, hoặc không. Em xứng đáng với Jimin trong dòng thời gian này, với tất cả những vết sẹo em mang theo trong đời mình và với quãng thời gian đằng đẵng mà Jimin đã dành để chờ đợi em. Hai người xứng đáng có nhau."
Jungkook giả vờ xoa xoa mặt, đồng thời lén lau đi nước mắt. Namjoon nhích lại gần, vỗ lưng vài cái trước khi lại nhìn lên đường chân trời xa tít ngoài kia.
"Em thấy mấy đường dây điện đó không Jungkook?"
"Ừm?" Jungkook hỏi, nước mắt ứa ra khiến cổ họng cậu cũng nghẹt.
"Chúng ta lớn lên ở cái thị trấn này thì có đứa nào mà không nhìn ngắm chúng chứ. Tụi mình thích nhìn chúng không phải sao?"
Jungkook chỉ đồng tình, cậu biết bất cứ ai cũng thế. Họ dù được sinh ra ở những đàn khác nhau, nhưng vẫn lớn lên ở cùng một đồng cỏ, dưới cùng một đống đường dây điện chằng chịt trên đầu.
"Khi anh còn nhỏ, anh cứ thấy thương cho đám dây điện ấy lắm. Chúng nó phải bất động trên đấy cả đời. Chắc hẳn đó là một cuộc sống tẻ nhạt."
Namjoon lại cười và quay sang Jungkook. "Nhưng sau nhiều năm đi đây đi đó, anh đã quay lại và nhìn lại chúng, và anh đã nhận ra, đôi khi sự tự do không phải lúc nào cũng ở trên bầu trời rộng lớn kia, hoặc ở rất xa, hay ở những nơi anh chưa từng đặt chân đến. Nó ở nơi mà em muốn thuộc về. Về nhà, trải qua từng thời khắc của ngày, tận hưởng từng nốt trầm bổng của bốn mùa tiếp nối."
Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Hoseok và Jimin đang vừa cười vừa lau khô tay trên cùng một chiếc khăn. Jungkook nhìn nụ cười của Jimin khi nhìn thấy mình lại đột nhiên càng bừng nở hơn nữa, những lời của Namjoon vang lên bên tai cậu.
Cậu gật đầu và nói lên câu trả lời của mình cho những lời Namjoon vừa nói, môi nở một nụ cười.
"Nhìn ngắm những thứ ta yêu."
"Nhìn ngắm những thứ ta yêu." Namjoon đồng tình lặp lại, mắt anh ấy nhìn lên bóng tối đã cắn nuốt hoàn toàn ánh chiều yếu ớt.
Phía sau họ, Jimin đang nín cười khiến hai má phồng lên, anh ấy cố gắng uống hết trà trong bình bằng một ngụm duy nhất, đổ trực tiếp từ ấm vào miệng. Anh ấy tìm mắt cậu, cố tình chỉ vào đôi má căng phồng của mình, Jungkook chỉ còn biết cười trước vẻ đáng yêu ấy. Khi lời tiếp theo cất lên, Jungkook biết mắt mình chỉ nhìn mỗi mình Jimin.
"Ngắm người ta yêu."
****
Vì mùa đông nên thời lượng lên lớp được cắt giảm xuống, cửa hàng có chút trống trải và vắng tiếng cười hơn trước.
Ở vùng ngoại ô này mọi người thường không ra ngoài trong thời tiết cắt da cắt thịt, khu vực quanh cửa hàng như thể một hòn đảo cô lập và nổi bật giữa trời chiều, nhưng Jimin thích thế. Cậu thích cảm giác được về nhà mà nơi này mang đến cho mình, nhưng căn nhà này lại là một ốc đảo trên vùng biển không người. Như thể Jimin đang đi lạc, ở một nơi mà cậu hiểu vô cùng rõ.
Từ nơi đang ngồi, vị trí yêu thích của cậu trong lớp, gần cửa sổ với một cốc trà nóng trong tay, Jimin có thể nhìn thấy mảnh đất đang trải dài đằng xa. Tầm nhìn bị che phủ bởi bóng đen trải dài của ngọn núi và từng hàng dây điện chằng chịt, có một chút màu trời xám ngoét chen giữa hai nơi. Mặt trời mùa đông bị che phủ bởi đống mây nặng trịch, những cái bóng yếu ớt tạo bởi những mái nhà và những cột gỗ tạo nên vẻ u ám mờ ảo cho khoảng sân xung quanh.
Những hàng cây nhỏ nằm dọc con đường dẫn đến cánh đồng cỏ chết giờ nằm cô độc, chỉ còn trơ lại vỏ cây, trụi lá. Xa hơn một vài dặm, Jimin không còn có thể nhìn thấy phần còn lại của cảnh vật vì chúng đã biến mất trong sương mù.
Cậu thở hắt ra một cách nặng nề, hơi thở ấm lên bởi hương vị trà ngọt ngào trên đầu lưỡi.
Hôm nay có thể là ngày tuyết đầu mùa sẽ rơi, và Jimin vẫn luôn yêu thích trận tuyết đầu tiên như thế. Vào mùa đông, xương của cậu thường cảm thấy nhức nhối và làn da của cậu khô ráp, căng lên một cách khó chịu, và ngày duy nhất khiến Jimin cảm thấy muốn ra khỏi căn phòng ấm áp của mình chính là ngày tuyết đầu mùa rơi xuống, cậu muốn ngắm nhìn những bông tuyết trắng xốp nhẹ nhàng chao, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất cứng. Những cánh hoa tuyết tươi mới mơn mởn trên da cậu, trên môi cậu như thể đó là một nụ hôn thật ngọt Jimin đã từng hôn lên cánh hoa vào mỗi lúc sớm mai.
Ngoài những ngày như thế, tất cả những gì cậu muốn làm là ngủ vùi và chôn mình thật sâu vào chồng gối ấm áp trên giường. Hoặc giả như lúc này Jungkook đã trở về, cậu nghĩ không có gì tuyệt hơn là được ôm ấp cơ thể cậu ấy, đó chính là nơi mà Jimin đã xác định là tổ ấm của mình từ lâu.
Lúc nãy, Jimin có lẽ đã ngủ gà gật mất nếu không có cuộc gọi từ Jungkook bảo cậu đợi cậu ấy đến đón. Tất cả những gì còn lại cần làm bây giờ là trở về nhà trong chiếc xe của Jungkook, nơi này chỉ cách xưởng làm việc mười lăm phút, và Jimin đã mặc áo gió và khăn quàng cổ sẵn sàng cả rồi.
Jimin liếc nhìn nơi cậu từng đặt những cái đầu tượng đã hoàn thành của Jungkook, những cái có kích thước nhỏ và vừa, chúng đều đã vỡ tan thành từng mảnh khi Jimin nhận được cuộc gọi báo rằng máy bay của Jungkook đã rơi, và thời gian cứu hộ cậu ấy đã không còn lại bao nhiêu nữa. Cậu nhớ lại cái đầu tượng mình đã khắc trong vô thức khiến người kia tổn thương nhiều đến thế, nó đã bị chính tay Jungkook đập nát, Jimin cảm thấy hối hận vô cùng.
Jimin không biết chính xác khi nào mình mới có thể tha thứ cho bản thân vì điều đó, ngay cả khi Jungkook đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi-Jungkook luôn tha thứ cho cậu, bất kể là chuyện gì đi nữa, nhưng chuyện này phải cần có thời gian.
Jimin yêu Jungkook, yêu tất cả mọi Jungkook đã từng đi qua đời cậu, yêu tất cả mọi thời điểm hai người có với nhau.
Khi đã rửa cốc sạch sẽ ở bồn rửa sau khi uống trà xong, Jimin cứ luôn nghĩ về việc làm thế nào mà con người có thể yêu ai đó rất nhiều, nhưng cuối cùng họ vẫn làm tổn thương người ấy bằng những cách đầy vô tình như vậy. Jimin có thể đã yêu Jungkook bằng cả trái tim mình, và chính điều đó đã biến cậu trở thành một người ích kỉ, một người chỉ biết mong đợi Jungkook không hề thay đổi theo năm tháng, trong khi con người thì luôn biến đổi theo tháng năm.
"Hyung? Anh sao vậy?"
Jimin quay sang, và trước mắt cậu là Jungkook đang đứng ở ngưỡng cửa của lớp học, cậu ấy đang mỉm cười thật tươi và đi về phía này. Jungkook trông thật rạng rỡ dưới ánh đèn mùa đông mờ ảo, mũ len đỏ trên đầu, và cả thân hình đều mặc độc một màu đen.
"Mặc cho thật ấm vào, Jiminie."
"Để làm gì hả? Chúng ta chỉ về nhà thôi mà?" Jimin hỏi ngay khi Jungkook rút ra một cái mũ len đỏ khác và trùm kín tóc cậu, đó là một cặp mũ đôi. Cứ thế-mũ đỏ, mũi đỏ, Jimin nghĩ bọn họ trông thật ngốc, nhưng lại thật trẻ, và cả hai vế này đều là sự thật cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip