Chap 3: Six
Khi kim đồng hồ chảy trôi về những giờ lạnh giá lúc gần sáng, Jungkook đã học được cách không rời khỏi Jimin ngay cả khi giấc mơ kia đánh vào những nơi đau đớn nhất trong lòng cậu. Thỉnh thoảng Jungkook sẽ xoay lưng về phía anh ấy, co người lại để người kia không nhận ra mình đang run rẩy, cậu muốn Jimin ngủ tiếp một giấc an bình. Jungkook không muốn người kia phải thức giấc với mồ hôi của cậu dính nhớp trên người anh ấy. Và rồi cũng qua, Jungkook lại ngủ tiếp trong tư thế ấy.
Nhưng rất thường xuyên, Jimin sẽ tỉnh ngay lập tức, người kia luôn luôn là một người thính ngủ kia mà.
Anh ấy sẽ kéo Jungkook đến gần mình, sẽ đưa cậu trở về vòng tay anh ấy. Thỉnh thoảng, Jimin sẽ ôm lấy bụng dưới cậu và thì thầm gì đó vào tai Jungkook, hôn lên đường sống lưng nổi hằn trên da cậu. Và rất thường khi, Jungkook có thể nhận thấy hơi thở mềm mại của người kia trên da thịt mình, nhận thấy bàn tay ấm áp kia đang vỗ nhẹ lưng mình, nhận thấy những nụ hôn thật nhỏ trên gương mặt thấm đẫm nước mắt của mình.
Những ngày cực kì đau đớn, khi những giấc mơ đến quá thật, sợ hãi và buồn nôn đấm thẳng vào người cậu, Jungkook sẽ chạy vào toilet và nôn. Jimin vẫn ở đấy, quỳ cạnh cậu trên nền gạch lạnh giá, vỗ nhè nhẹ lên lưng Jungkook cho đến khi cậu nôn đủ, người kia sẽ ôm cậu trở về giường của họ.
Nhưng Jungkook không hề bỏ đi.
Như một Jimin luôn ẩn nhẫn đợi chờ, Jungkook đã không còn trốn chạy nữa. Dù có là những cơn ác mộng dài dằng dặc hàng đêm hay những đợt khó thở triền miên, cậu vẫn ở lại. Và bởi vì thế, cậu lại được nhìn thấy gương mặt say ngủ mỗi sớm mai của Jimin, hình dáng đơn thuần nhất của người mà cậu yêu thương vô cùng.
Cậu được nhìn thấy anh ấy khi người kia đẹp nhất; tay chân thoải mái thư giãn, gương mặt yên bình, chân thỉnh thoảng còn đang móc vào chân cậu. Đôi môi đầy đặn hé mở, làn da em bé, và đôi mắt nhắm nghiền. Anh ấy rất trắng, chân tay mềm mại, xương quai xanh gợi tình kinh khủng. Và cậu sẽ hôn lên khóe môi, hôn lên mỗi một góc cạnh trên gương mặt, hôn lên người Jimin,hôn lên niềm hạnh phúc của cậu, dù Jungkook luôn thức giấc vì ác mộng đi nữa. Cậu đang yêu, và được yêu.
Họ đang học cách yêu nhau lần nữa, và một Jungkook đã từng yêu Jimin điên cuồng trong quá khứ, nay lại đang lần nữa say mê người ta như điếu đổ lại từ đầu.
Jungkook cười mỉm và hớp ngụm trà, nhớ lại nụ hôn ban sáng của họ.
Đó mà một nụ hôn níu kéo, nụ hôn có mùi của tinh dịch và đầy nước bọt còn sót lại từ những gì Jimin đã làm với cậu bên dưới lớp chăn bông dày của họ vài phút trước, môi anh ấy bao chặt lấy dương vật của cậu như thể được điêu khắc ra để làm việc đó vậy. Jungkook tỉnh giấc với một nụ cười thật tươi Jimin dành cho mình, rồi đột nhiên người kia nuốt trọn dương vật cậu vào cái miệng nhỏ xinh ấy và cứ thế cho đến khi Jungkook bắn. Họ đã hôn nhau hàng giờ sau đó, cuối cùng vì Hoseok gọi cho Jimin nhắc nhở giờ giảng dạy của anh ấy, nên hai người phải rời nhau ra.
Yêu Jimin luôn luôn dễ dàng. Hôn Jimin là một món quà của thượng đế.
Namjoon vỗ lên lưng cậu khiến Jungkook giật mình không nghĩ ngợi lung tung nữa, anh ấy đang chào cậu bằng cái hất cằm quen thuộc và nụ cười hiền. Namjoon có lẽ đang chẳng hiểu vì sao Jungkook lại tự cười một mình thế này dưới trời đông lạnh giá, anh ấy làm sao biết được bên trong cậu toàn là hoa xuân bung nở chứ, tất cả là nhờ vào người đàn ông xinh đẹp đang giảng bài trong cửa hàng gốm sứ sau lưng họ đấy.
"Em chưa bao giờ nếm thử vị trà này trước đây hyung. Cảm ơn anh." Jungkook ngượng ngùng nói lời cảm ơn, trà có vị nồng riêng biệt khiến khoang miệng rất sảng khoái ngay cả khi đã nuốt vào được một lúc lâu. Có hậu vị ngọt ngào đi theo sau đó làm Jungkook muốn nhấp thêm ngụm nữa. Cậu cố đẩy hình ảnh Jimin đang trần như nhộng nằm dưới thân mình ra khỏi đầu, hay đẩy luôn hình ảnh đôi môi mọng nước của người kia đang bao bọc khu bên dưới của mình đi luôn một thể, và cố tập trung vào những gì Namjoon đang nói.
"Không có gì Jungkook à. Trà Phổ nhĩ và táo tàu có lợi cho tiêu hóa và giảm căng thẳng đấy."
Namjoon cười và nhấp thêm một ngụm nữa, đôi chân dài thoải mái duỗi ra dưới chân bàn, hai người đang ngắm nhìn hoàng hôn trải dọc chân trời đằng xa, những áng mây đan chéo chằng chịt lên một khoảng trời đầy dây điện thẳng hàng kéo qua. Xa xa, mây đã dần bị mặt trời hút mất và bóng tối đang rất nhanh sà xuống quanh họ.
"Anh mới là người châm trà nè, nên muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh. Cậu ấy chỉ biết mua chúng thôi hà," Hoseok nói từ phía sau họ, anh ấy đang ngồi với ấm trà và mấy cái cốc xung quanh, rót trà ra hai cái cốc khác vừa mới được đem ra tức thì, có lẽ là dành cho chính anh ấy và Jimin.
Jimin vẫn còn ở bên trong, đang cùng Hoseok cố làm cho xong bộ gốm sứ cho một khách hàng giàu có. Jungkook chú ý đến vệt đất sét đã khô trên tay Hoseok.
"Babe, chờ tớ nhé. Chúng tớ đang sắp xong rồi. Chúng tớ chỉ còn-" Hoseok có chút khẩn trương khi kiểm tra giờ trên cái đồng hồ đang đeo trên tay. "Ba mươi phút nữa trước hẹn đặt chỗ đúng không? Chờ chút nữa nhé."
Namjoon xoay người lại khiến Jungkook chỉ nhìn thấy cái lúm đồng tiền trên má anh ấy.
"Được rồi mà, love. Cứ từ từ thôi."
Jungkook không cần quay lại cũng biết Hoseok đang cười, nụ cười mà đôi mắt trở thành hai nửa vòng tròn và hàm răng trắng nhỏ cứ thế đưa ra. Hoseok chỉ cười như thế với người anh ấy thương yêu, và dạo này, nụ cười ấy chỉ dành cho Namjoon mà thôi.
Jungkook thấy thật là kì diệu, cách con người ta dễ dàng yêu say đắm đến thế, cách con người ta có thể tìm thấy tình yêu dễ dàng đến vậy.
"Nó có khó lắm không hyung?"
Namjoon lần thứ ba nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nhìn Jungkook. "Sao cơ, Jungkook?"
"Anh và Hoseok hyung."
Namjoon không mất nhiều thời gian lắm để tìm câu trả lời, gương mặt anh ấy là thỏa mãn và trọn vẹn, ngay trong từng đường nét nhỏ nhất. Có quá nhiều thứ để nói khi tình yêu giữa hai người không còn là bản năng đơn thuần, không còn là vì mùi, là alpha hay omega nữa. Namjoon là một người tuyệt vời để có thể giải bày nỗi lòng. Anh ấy thông thái trước tuổi, và khi nói chuyện với Namjoon, Jungkook cảm thấy như cách ta có thể trải lòng với một người lạ, một người không phán xét chúng ta quá nhanh.
Anh ấy nhìn Jungkook và nhẹ giọng nói. "Còn tùy vào cách em nhận định khó khăn là như thế nào. Yêu Hoseok thì dễ lắm, và yêu anh thì khó hơn, anh nghĩ vậy. Anh còn không yêu nổi bản thân mình cho đàng hoàng nữa mà. Là một con người đầy sứt sẹo, một alpha không hoàn chỉnh theo chuẩn xã hội còn gì."
Jungkook cười khẽ, Namjoon buồn cười theo cách riêng của anh ấy.
"Nhưng Hoseok chưa bao giờ nhìn nhận anh theo cách đó. Cậu ấy yêu anh, và bất chấp tất cả. Anh yêu cậu ấy cũng bằng cách đó. Anh nghĩ đó là điều tuyệt vời nhất của tình yêu, hay nói đúng hơn, hành trình tìm kiếm cách yêu thương. Để yêu bằng sự thật tâm, để yêu bằng nhân quả, không lý do, không vì bất cứ thứ gì mà chùn bước."
"Wow."
Jungkook cố hiểu Namjoon đang nói gì, nhưng thay vào đó cậu lại nhẩm lại mấy từ vựng khó nhằm hỏi Jimin xem chúng có nghĩa là gì, nên vô thức Jungkook cứ lẩm nhẩm lẩm nhẩm mãi. Cậu nghĩ mình hiểu được một chút, nhưng nói ra lời một cách hoàn chỉnh như Namjoon thì thật sự là không thể.
Namjoon cười vì những lời do chính mình nói ra, như thể anh ấy nói thế là vì đã quen việc dạy trên lớp rồi vậy, và giờ thì là nhiệm vụ của học viên khi cố giải thích nó. Namjoon dạy Lịch sử và Văn học, vì thế Jungkook không ngạc nhiên nếu anh ấy nói những thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, thỉnh thoảng nằm ngoài luôn thời đại này nữa.
"Ý anh là, nếu em nói về mối quan hệ giữa alpha và alpha từ vị trí của một người quan sát, dĩ nhiên là có khó khăn rồi. Alpha trước giờ vẫn luôn được nhận định thế này thế kia. Nhưng tụi anh không để bất cứ ai nhận định về mình như thế, tụi anh quyết định cuộc đời của mình, quyết định mình sẽ trải qua những gì, quyết định tụi anh muốn nhìn nhận sự việc như thế nào, và cách sống của bản thân ra sao. Đó là cách tụi anh nhìn nhận cả hai như là một bạn đời, cũng như đồng thời là một cá nhân riêng biệt."
Namjoon vừa rót thêm một tách trà nữa vừa nói, và Jungkook nhìn gió mùa đông đang phất phơ trên mái tóc cắt ngắn của người kia.
"Anh không tin vào việc trông mặt mà bắt hình dong, anh không tin vào việc đẩy người khác ra xa để bảo toàn màu sắc cá nhân mình, để mình có thể là một người hữu dụng hơn. Sinh lý là sinh lý, chúng ta được sinh ra với những hệ thống sinh học khác nhau nhưng cũng chỉ là vậy thôi. Chúng ta sống thật với bản thân mình khi chúng ta hiểu được mình là ai, mình muốn trở thành ai, và mình muốn làm những gì. Tụi anh đều là alpha, nhưng tụi anh còn hơn thế nữa, hơn cả những gì mà đám hệ thống sinh học này quy định cho tụi anh rất nhiều."
Giọng Namjoon càng trầm hơn khi anh ấy nói tiếp. "Anh thích cách mọi người biết đến mình thông qua những gì anh làm hơn là những gì mà tự nhiên đã quy định ra anh. Có lẽ anh nhìn thấy chính mình yếu đuối, nhưng đó là những gì anh tự định nghĩa về bản thân, đó là những gì anh nhìn thấy về chính mình, và điều đó sẽ thay đổi theo năm tháng. Đó là những gì anh làm, không phải là những gì anh nhận về bản chất, điều đó sẽ có ý nghĩa gì đó, sẽ thực sự thay đổi được gì đó. Vì thế, anh cố hết sức mình ở mọi chuyện mà anh làm."
Jungkook lặng người một lúc để tự so sánh những điều ấy với những kinh nghiệm cá nhân của chính mình, với chính kiến cá nhân của mình về tình yêu và các mối quan hệ của bản thân. Cậu cố nhận ra bản thân tự nhìn nhận mình thế nào qua hằng ngày, qua hàng năm, và nó khiến cậu nhận ra hiện giờ mình đang tự ghét bỏ mình nhiều thế nào. Rằng cậu đang tự trách mình như một alpha hèn mọn, một alpha không có khả năng bảo vệ chính omega của mình. Và tự nhận mình là một con người yếu đuối đầy sẹo ra sao.
Jungkook cố nhớ lại mọi thứ cậu đã được dạy về cách làm alpha, nhớ lại những vọng tưởng đã làm cậu vỡ tan từng chút một, nhớ lại giọng nói luôn thúc giục rằng cậu không được yếu đuối, rằng cậu phải tự vá lại tim mình và hạnh phúc lại ngay lập tức mà chẳng cần bất kì ai giúp đỡ, như thể một cái máy tinh xảo mà Jungkook đã được học cách thiết lập ở trường.
"Em cũng nghĩ về bản thân mình như thế, hyung. Một alpha lỗi, từ trong cốt lõi. Một lỗi từ khi được sản xuất ra."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip