Chap 3: Two

"Hey, baby. Không sao mà." Jungkook cắt ngang lời Jimin khi cảm thấy anh ấy đang nghẹn cả thở vì cố giải thích, cơ thể căng cứng lại vì vội. "Em hiểu mà."

"Em cần phải đến bệnh viện mới được, Jungkook à. Em không biết anh đã sợ hãi đến thế nào đâu. Tới giờ anh vẫn còn sợ."

Bên ngoài, mưa vẫn đang rơi nặng hạt, nước bắn tung tóe trên tán lá dày, không có dấu hiệu gì là sẽ tạnh sớm.

Bên trong làng, bố mẹ đang đưa con cái họ về giường, đắp chăn cho chúng và ru chúng ngủ, những người còn lại có lẽ đang uống cà phê và đọc nốt quyển sách còn dang dở. Những bà thích tán chuyện đã đi ngủ từ lâu cùng với những đứa cháu chắt, bộ xương già cỗi nhiều năm có lẽ chịu đựng không nổi cái ẩm ướt và lạnh lẽo của đêm nay.

Jimin không còn khóc như vài giờ trước nữa, nhưng Jungkook vẫn đưa tay vuốt ve mi mắt, lông mày và vùng quanh mắt anh ấy, khiến Jimin nhắm mắt lại mỗi lần anh ấy cố mở ra.

Jimin mở miệng định nói gì đó, nhưng đôi môi khô khốc của Jungkook chẳng có gì để đáp lại. Có quá nhiều thứ cậu muốn nói thành lời, nhưng giờ đây Jimin đang ở cạnh cậu, một sự hữu hình khiến Jungkook chỉ muốn im lặng tận hưởng. Cậu muốn mặt đất mở ra và nuốt ực mình vào bụng, khi đang an toàn trong vòng tay người kia thế này, khi đang được người kia che chở thế này, khi đang được là Jungkook của Jimin.

"Jungkookie."

Jungkook chạm vào đôi môi người kia và nghe tên mình được người ta dịu dàng gọi đến. Cậu cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trên tay mình, tiếng thở của cả hai hòa với tiếng mưa rả rích ngoài kia thành một giai điệu mơ hồ không rõ.

"Jimin."

Jimin chỉ hừm khẽ, mắt chăm chú nhìn Jungkook khi người kia khẽ khàng nói. Ở cùng với Jimin khiến Jungkook cũng trở thành một người thích thì thầm.

"Em nên làm gì bây giờ?"

Với câu hỏi này, Jimin nhắm chặt mắt lại và nghiêng đầu về phía trước, để trán chạm trán, mũi chạm mũi với cậu-mắt vẫn nhắm, trước khi anh ấy kéo đầu cậu vào lòng mình, và ôm chặt.

Mũi cậu hôn xuống ngực anh ấy vì áo Jimin mở bung các cúc đầu tiên, Jungkook ôm chặt lưng người kia, kéo ngày càng sát lại. Tay Jimin vuốt ve tóc, cằm anh ấy đang đặt trên trán cậu.

"Em không thể quên được. Em nên làm gì đây, Jimin?"

Lần này, Jungkook không gầm hay thét nữa. Cậu đã không chạy trốn khỏi buồn bã hay đau đớn nữa rồi.

Lần này Jungkook chỉ im lặng khóc.

Cậu không nức lên hay thở gấp gì cả, chỉ là nước mắt cứ thế rơi. Jungkook thở nhẹ, nước mắt rơi mượt trên da cậu như thể nó chẳng phải là nước mắt nữa, nó không có một tí muối nào để bám lại biểu bì của da nữa, cơ thể cậu có lẽ chẳng còn tí muối nào nữa rồi. Nó đã cạn kiệt mọi thứ với những đợt khóc thường trực của cậu rồi chăng.

Nếu nhắm mắt, những kí ức kia sẽ lập tức bò trườn trở lại, nó mờ ảo, và có màu vàng vàng đúng kiểu những thước phim cũ thời xưa. Jungkook đang ngồi ở hàng ghế đầu của rạp chiếu phim đó, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt đang mở lần cuối của bạn bè mình, của đứa trẻ mà Jungkook không thể cứu, của những nỗi sợ hãi phải rơi ra khỏi khoang trực thăng, và rơi tự do giữa bầu trời. Jungkook nhớ cảnh Jimin khóc, ánh sáng lóe lên của lưỡi dao trên cổ tay cậu, nhiều tay chân bị xé toạc, vẻ mặt của những người bị giết hại, và máu trên móng vuốt.

Nên Jungkook vẫn không dám nhắm mắt lại, ngay cả khi vì khóc mà hành động này rất khó chịu, cậu chỉ chớp mắt, rồi lại mở ra.

"Hãy cứu em. Hãy làm những gì chúng ta có thể. Hãy chữa lành, baby. Chúng ta sẽ giúp em khỏe mạnh trở lại thôi mà."

Những lời đó của Jimin rất ấm áp, nó cứ thế nhẹ nhàng giữa những nụ hôn. Thỉnh thoảng Jungkook sẽ cảm nhận thấy có nước mắt người kia rơi trên da mình, nhưng cậu chỉ có thể ôm Jimin chặt hơn như một câu trả lời mà thôi.

"Anh xin lỗi, Jungkook à."

Jungkook ngẩng đầu lên khi nghe lời xin lỗi ấy, cậu nhìn vào mắt Jimin trong tăm tối. Phòng rất tối, gương mặt anh ấy chỉ có chút ánh sáng vàng hiu hắt từ trên trần rọi xuống, như một hòn đất sét mới, một thứ mà đã rất nhiều năm nay Jungkook không còn cơ hội thấy nữa.

"Anh xin lỗi anh đã không thấu hiểu được em đã trải qua đau đớn thế nào...và anh-anh đã để mặc em một mình. Anh vô cùng lấy làm tiếc vì em phải trải qua những việc như thế. Anh để em chiến đấu một mình, ngay cả khi em ở cạnh bên anh đến thế này."

Tay Jimin ôm lấy cằm và trán Jungkook, cậu nằm yên như thể đang quỳ sám hối trước tượng Chúa, nhìn lên đấng tối cao, cầu xin tha thứ.

"Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã làm em đau lòng. Anh xin lỗi vì đã làm chúng ta khổ sở. Jungkookie, đừng bỏ rơi anh. Anh không thể sống mà không có em. Không cần biết chuyện này khó khăn thế nào, hãy để anh ở bên em và được giúp em. Đừng rời xa anh."

Ngón tay anh ấy đang vuốt lên mảnh băng quấn quanh cổ cậu, như thể đang cố sửa chữa và xóa đi mọi đau đớn mà Jungkook tự tạo ra cho mình. Cậu nâng bàn tay mình ra khỏi lưng anh ấy và chạm vào môi Jimin, cả hai đều đang run lên vì khóc và sợ hãi.

Jungkook ngẩng lên và hôn nhẹ xuống môi anh ấy, chỉ có một chút chạm giữa hai đôi môi xa vắng từ lâu, chỉ là một cố gắng nói với anh ấy rằng lời hứa đã được đóng dấu, rằng lời xin lỗi đã được ghi nhận vào tim.

Jungkook có thể cảm thấy tóc mình đang được người kia nắm chặt, mặc cho tư thế hai người đang đổi khác, Jimin nhích đến gần với cậu hơn, gương mặt người kia nhăn lại và mắt không dám mở ra, như thể lo sợ rằng chỉ cần anh ấy mở mắt ra, mọi thứ sẽ lại đau đớn khác. Jungkook ôm lấy mặt Jimin và chạm sống mũi mình lên mũi người kia.

Anh ấy mở mắt, đôi vầng trăng khuyết kia đã thành một biển hồ nước mắt, Jimin đang cố giữ tất cả lại phía bên trong. Jungkook mở lời, giọng cậu vẫn khàn và yếu ớt.

"Em cứ làm anh phải chờ đợi, hyung. Em xin lỗi vì đã nói những lời đó. Em xin lỗi vì em đã thay đổi thế này, và em đã làm thế với anh, với cái xưởng gốm này. Em quá sợ việc phải mất anh, và em còn chẳng biết mình phải làm gì nữa, nhưng em không thể-em không thể kiểm soát chính mình nổi. Đầu óc em. Nó không phải là em, anh à, em thề đó không phải là em đâu, em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh. Em thề-"

"Không đâu Kook—"

"Hyung," Jungkook ôm chặt hơn gương mặt người kia. "Em có rất nhiều chuyện muốn xin lỗi anh, và chúng ta sẽ nói về chuyện đó cả nửa đời sau nữa. Nhưng điều em thấy có lỗi nhất, chính là đã làm anh buồn phiền. Em xin lỗi vì đã làm anh tổn thương, rằng em đã không làm tròn lời mình hứa. Em xin lỗi vì em đã làm anh sợ hãi."

Giọng Jungkook giờ đã không còn nghe được nữa, có ai đó đang ấn mạnh vào ngực cậu, khó thở. "Em xin lỗi vì em đã trở về, sứt sẹo thế này, Em xin lỗi vì em đã không còn ôm anh như thuở trước nữa, rằng em đã né tránh nhưng vẫn bám dính lấy anh. Em yêu anh đến mức em không biết...em không biết em là ai nữa rồi, Jimin. Tỉnh táo cũng đau đớn, mà sống cũng đau đớn quá."

Jimin, người luôn luôn kiên nhẫn từ trước tới nay, chỉ nhìn vào mắt cậu, Jungkook đang rối trí tìm từ để nói.

"Khó khăn quá, Jimin. Em-em không giỏi nói chuyện. Em muốn nói với anh lắm nhưng nó không-em không biết nói thế nào. Em sợ hãi quá nhiều thứ. Em sợ lắm, Jimin."

Tay anh ấy dịu dàng chạm lên mặt cậu, như thể đây là một cái cốc vừa mới nung xong, da Jungkook lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay ấm áp ấy. Câu hỏi của anh ấy như một lời thì thầm. "Em sợ hãi điều gì nhất hả Kookie?"

"Em sợ chính mình."

Mi mắt Jimin ậng nước, anh ấy cố hết sức để gật đầu nhưng giọt nước mắt ấy vẫn không rơi, gương mặt Jimin nhăn lại đau đớn khi nhận ra nỗi đau trong Jungkook là gì, nhưng thủy chung vẫn chăm chú nhìn cậu như trước tới giờ.

Cuối cùng Jungkook cũng cho phép mình nhắm mắt lại vài giây, cậu sụt sịt không che giấu, khóc thì cứ khóc thôi. Dù lặng im nhưng đó chính là lời thút thít rõ ràng nhất, gương mặt đồng đội cậu lại bắt đầu thoáng qua dưới mi mắt, giống hệt mọi lần.

Jungkook nhìn thấy gương mặt từng người một ngay trước khi họ hi sinh, đôi mắt mở to vô hồn của Minjae. Bàn tay Yunho trên tay cậu. Những lời cuối của Dahyul. Khoảnh khắc cuối cùng là khoảnh khắc không bao giờ quên. Cậu thấy cái trực thăng đang rơi, những đồng đội đã chết của cậu đang bị bắn liên hồi.

Cậu thấy đứa trẻ mình đã vô tình giết chết, những đứa trẻ khác lại đang bị bom mìn giật tung thành một đống hỗn độn của máu và xương. Đàn bà, trẻ con bị bắn, bị cắn, bị xé xác đến chết khi cậu đang trong một nhiệm vụ bắn tỉa và không được phép can dự vào những việc khác ngoài trách nhiệm của mình. Jungkook nhìn thấy đôi con mắt của một người đàn ông bị bắn cho văng ra khỏi đầu mình.

Cậu nhớ mọi thứ, từ đầu đến cuối, những kí ức Jungkook luôn cố chôn giấu từ bấy đến nay. Cậu nhớ cái đầu bị chặt xuống của đồng đội mình, những người phụ nữ nơi đó mà họ chẳng cách nào cứu được.

Jungkook nhìn thấy mình, mắt mở trừng trừng và tay đưa lên cầu cứu, đang chết chìm dưới đáy đại dương.

Trước khi cậu cố mở mắt để tìm cho mình một đường trốn, cậu cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại của người kia đang hôn lên mi mắt mình-hai cánh hoa mềm đang chạm khẽ vào làn da mỏi mệt, khiến đôi mắt ấy dần dần bung mở như một đóa hoa sen.

"Jimin...." Jungkook liếm môi, cố nói mặc cho ngực cậu đang phập phồng, khổ sở hít thở. "Em không thể cứu họ, anh à. Em đã không thể-em đáng ra phải cố gắng hơn. Em đã giết người-"

Jungkook cảm thấy xương sống mình lạnh toát khi nhớ đến những câu chuyện ấy. Mỗi một lời nói ra đều nặng nề trên môi lưỡi, một lời nói ra chính là phơi bày cho nhân thế những việc cậu đã luôn muốn giấu đi. Tội lỗi và sai lầm của cậu, những cái chết ở vùng hoang vắng ngoài kia. Nói ra chuyện đó thế này khiến tội lỗi của kẻ sống sót cuối cùng đè nặng lên cậu, sức nặng của sinh mệnh không xứng đáng được tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip